Cân Cả Thiên Hạ

Chương 559: Nơi nào có người nơi đó có giang hồ




Một đường bay đi tên trung niên kia cũng không có giảng giải gì cho hai người Xuân Đức biết về việc thì luyện phải làm như thế nào, cách thức ra sao. Hắn mang hai người bọn họ đến cái tiểu thế giới trước kia sau đó đưa hai người vào trong rồi rời đi.
Xuan Đức hơi nhíu mày nhìn về phía Lam Nhã hỏi:
" Sư muội người biết cái thí luyện chết tiệt này là làm cái gì không? "
Lam Nhã đáp:
" Mỗi người tìm được ba cái tín vật mà tông môn giấu ở nơi đây và sống sót tới hết 3 tháng thì hoàn thành. Nếu số tín vật có được nhiều hơn 3 thì sẽ lấy số dư nhân với một ngàn điểm cống hiến môn phái. "
Xuân Đức lại hỏi tiếp: 
" Thế cái phù bảo mệnh đâu? "
Lam Nhã lắc đầu đáp:
" Không biết."
Xuân Đức nghe vậy thì cảm thấy có mùi âm mưu. Tên trung niên kia hoặc thế lực của hắn hình như là muốn cho hắn nằm lại trong này rồi. Xuân Đức nhìn về 6 hướng của tiểu thế giới thì thấy trận pháp theo dõi nơi đây đã bị một trận pháp ảo trận khác chồng lên, không nói cũng biết là có người động tay chân. Nơi thông đạo ra vào tiểu thế giới này cũng đã bị đóng kín.
Xuân Đức nhếch mép cười nói:
" Xem ra cái Đại Hoa Di Cung này cũng không thiếu người thú vị à. Lúc trước còn nghi hoặc vì sao luôn có cảm giác như tên đại hán kia không có ý tốt, hóa ra là thế này đây. Thôi đi nào sư muội, để ta nhìn xem là bọn họ chuẩn bị cho chúng ta món quà như thế nào? "
Lam Nhã sắc mặt hơi có chút lo lắng nhưng khi nàng nhìn lên Xuân Đức thì nàng không còn sợ hãi nữa, Nàng tin có Xuân Đức nơi đây thì tính mạng của nàng có thể được đảm bảo, và lúc này đây nàng cũng muốn chứng minh cho Xuân Đức biết nàng không phải một bình hoa. Nàng có thể làm tốt hơn cả Xuân Đức mong đợi, trước kia nàng quá được cha mẹ bao bọc nên không hiểu sự đời nhưng qua một thời gian tới nơi này nàng đã thay đổi rất nhiều.
***
Quả đúng như Xuân Đức dự đoán, không sai tí nào cả. Khi mới đi qua hai người thì hắn đã gặp những người bạn đầu tiên.
Đám người này nhìn không giống như là đệ tử vào thí luyện mà giống như một đám sát thủ hơn nhiều, cả người mặc áo bào màu đen, cả người là sát khí lạnh lẽo đến làm người ta khó chịu. Chín người, chín điệu bộ khác nhau nhìn về phía hai người Xuân Đức.
Tên thì cười lạnh, kẻ thì không quan tâm lắm, người thì lại hiện lên dâm quang nhìn về phía Lam Nhã bỏ qua Xuân Đức, lại có kẻ liếm con dao nhìn về Xuân Đức cười cười.
Một người ngồi ở trên một phiến đá nhìn trong tay bức tranh sau đó nói:
" Là hai kẻ này, giết đi chúng ta còn có 98 mục tiêu khác nữa."
Nghe vậy một một tên hắc Y đang cười lạnh từ từ tiến lại gần hai người Xuân Đức cùng với Lam Nhã, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười khinh miệt, hắn vừa đi vừa nói:
" Đáng tiếc cho hai thiên tài xuất chúng, có điều các ngươi chọn sai nơi đầu nhập, đáng lý ra các ngươi không nên gia nhập Đại Hoa Di Cung. Hẳn các ngươi lúc này đang cảm thấy rất run sợ đi, hắc hắc, sẽ không đau ta sẽ phế tất cả tu vi của các ngươi cùng kinh mạch sau đó mới giết các ngươi. Nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi."
Xuân Đức gật đầu nói:
" Ừ, kích thích lắm "
Nói xong thì hắn nâng tay lên nắm lại một cái, lập tức tiếng xương cốt kêu " rắc rắc" liên tục phát ra, khi tên kia đã định kêu lên thì Xuân Đức đã giật đứt cái lưỡi của hắn. Sau đó tùy tùy tiện tiện ném qua bên cạnh cho Lam Nhã nói:
" Lột sạch từng chủ mạch của tên này ra sư muội, nhớ làm cẩn thận một chút đừng để hắn chết."
Lam Nhã tay hơi run run, ánh mắt có phần nhút nhát nhưng sau đó nó được thay bằng sự kiên định, nàng lấy ra thanh dao găm thánh khí mà Xuân Đức vừa đưa cho nàng hôm qua, bắt đầu ngồi xuống tìm tòi, tỉ mỉ lấy ra từng chủ mạch một của tên hắc y nam tử gầy gò.
Lúc này đây chín người chỉ còn lại tám người, tám người kia không nói một lời mà xoay người rời đi biến mất bên trong khu rừng. Xuân Đức than thở:
" Tưởng gặp ai cao siêu lắm kia còn đang định thử nghiệm tuyệt kỹ mới hợp thành, ai ngờ đều là mấy thằng ma cà bông, lông còn chưa mọc hết đã học đòi đi làm sát thủ."
Lâu lâu chưa có tự tay giết người Xuân Đức cảm thấy có chút đáng tiếc nếu cứ giết mấy con chuột nhỏ kia như vậy, hắn muốn chơi với bọn họ thêm một thời gian đến khi tìm được con mồi khác. Vung tay lên 8 thanh cốt mâu hư không hình thành, vẫy tay một cái 8 thanh cốt mâu hóa thành ánh sáng xuyên qua cánh rừng, tàn phá tất cả những gì trên đường đi của nó, cây cối bị cắt ngang, núi đá bị đâm xuyên qua.
Tám tên kia đang chạy trốn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thì không khỏi thất kinh, giống như là diễn xiếc cả tám người đồng loạt lấy ra mấy kiện phòng ngự bảo vật ném về phía sau rồi cùng một lúc nhảy lên cao né qua bên trái.
Xuân Đức đang quan sát cung phai trầm trồ khen ngợi một câu ;
" Wow thật đồng đều à. Thử nhảy thêm vài lần nữa xem có đều như vậy nữa không mà."
Vừa dứt lời thì lại có thêm 3 đợt công kích nữa lão đi, tám người kia vừa ứng phó xong với đợt đầu tiên chưa kịp thở ra thì lại nhìn thấy mấy đạo quang mang đánh tới. Bọn họ cả đám trong lòng kêu khổ, bọn họ đây là trêu chọc phải ai à. Làm gì có đệ tử nào mới nhập môn mà lại có thực lực niết một cái liền chết một tên Hằng Quân Cảnh.
Không làm cho Xuân Đức thất vọng, tám người này rất bài bản đều lấy ra bảo mệnh bảo vật chống trọi thêm một kích, kích thứ hai của Xuân Đức liền đánh tan hộ thuẫn của bọn họ, cả đám cùng một lúc thổ huyết bay ngược, kích thứ ba lập tức đóng đinh cả 8 tên lên một cái cây gần đó.
Xuân Đức muốn vui đùa thêm chút nhưng mấy tên này có phần hơi yếu nên chỉ qua đi 4 lần đơn giản công kích liền treo cả lũ. Tám người kia vừa chết thì tám cái linh hồn bay ra, lập tức bị Xuân Đức tóm lại mang về bỏ vào bên trong Huyết Hồn Trấn Liên, ở nơi đó sẽ có một cuộc sống tươi đẹp đang chờ họ.
Sau khi Xuân Đức giết xong mấy người kia thì Lam Nhã cũng đã làm xong, lấy hết chủ mạch của tên hắc y nam tử ra, Xuân Đức nhìn lại chỉ thấy tên kia lúc này đang bị Lam Nhã rạch tả tơi nhìn không khác gì người rơm.
Xuân Đức gật đầu nói:
" Moi tim hắn ra rồi ăn sống."
Lam Nhã nghe vậy thì cơ thể kịch chấn một cái, cả người nàng run lên dữ dội, nàng cắn răng dùng tay móc tim của tên kia ra rồi đưa vào trong miệng nhưng mà khi ngửi thấy mùi máu tươi cùng tiếng trái tim đang nhảy bịch bịch thì nàng làm sao cũng không dám cắn. Nước mắt nàng không hiểu vì sao lại chảy ra.
Xuân Đức thấy thế thì cũng không có cáu giận mà đoạt lấy trái tim con đang vấy máu trên tay nàng cắn một miếng, nhai rồi nuốt xuống, sau đó mới nhìn nàng bình thản nói:
" Chúng ta không giết họ thì người chết là chúng ta, có lẽ nha đầu ngươi còn chưa biết các bạn của nhóc chết như thế nào. Xem đi rồi cảm nhận một chút sự tàn nhẫn ở thế giới này."
Xuân Đức mô phỏng theo trí nhớ khắc vào một viên thủy tinh kí ức đưa cho Lam Nhã, sau đó nhìn xuống tên áo đen hắc y nhân, tên này còn chưa chết hẳn đang dùng ánh mắt oán độc nhìn Xuân Đức.
Xuân Đức cắn thêm một miếng tim sau đó co chân đạp một cái vào đầu tên kia, đầu tên kia như quả dưa hấu bể toa toét bắn ra xung quanh, bắn lên cả người Lam Nhã nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.