Cân Cả Thiên Hạ

Chương 454:




Mãi tới buổi chiều thì lớp học mới thúc, khi lớp học kết thúc thì hai người Thiên Tuyết cùng kIm Phượng Hoàng lại đi tới khu vực giao lưu của đám môn đồ.
Ác Ma Điện môn đồ giao lưu cùng nhau mà người mới lần đầu tới nhìn còn tưởng bọn họ có thâm cừu đại hận gì kia. Không có tiếng hét thảm chẳng qua vừa nhìn lên cũng khiến mọi người sợ hết hồn, ví dụ bây giờ trên đài cũng đang có một nam, một nữ.
Nam ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một tia cảm tình ba động, nữ cũng vậy. Hai bên không có nói lời nào mà nhìn nhau, sau vài giây quan sát thì hai bên cùng một lúc rút kiếm công kích lẫn nhau. Không có nương tay, mỗi chiêu thức là đều là chiêu lấy mạng.
Bình thường nhiều người khi đánh nhau sẽ gầm rống, kêu gào tên võ học của mình thi triển nhưng Ác Ma Điện người thì lại không làm như vậy, bọn họ như là một cổ máy giết chóc không có biểu tình ba động, bị mất cánh tay thì khẽ nhíu mày một cái rồi thôi.
Kỹ pháp Ác Ma Điện thiên về đơn giản, tốc độ, hiểm ác. Còn cái gì bí kỹ bí pháp muốn thi triển mà tốn thời gian thì không có mấy ai đi học những kẻ như vậy mà gặp phải cùng cấp Ác Ma Điện thì chỉ một đường treo sớm.
Phập
Ngay lúc này trên loạn đấu đài, hai người đang giao tranh kia cùng lúc xuất ra một chiêu giống nhau, cả hai cùng đâm kiếm ngay bụng đối phương, cả hai đều trào máu, ánh mắt hai bên như lưỡi dao sắc bén nhìn nhau sau đó cùng một lúc xoay kiếm, máu tươi vẩy ra.
Cả hai lùi về phía sau một đoạn sau đó lại tiếp tục dùng sát chiêu, cuối cùng thanh niên ngã xuống không dậy được nữa, trực tiếp ngất đi. Thiếu nữ thì vẫn có thể đứng vững lấy ra một lọ dung dịch màu đỏ nàng uống cạn, rất nhanh các vết thương trên cơ thể nàng khép lại.
Nhìn thanh niên bị thương nằm nơi đó nàng cũng lấy một lọ dung dịch chất lỏng màu đỏ tách miệng tên kia ra đổ vào, sau đó nàng cầm kiếm của thanh niên rồi cùng ôm hắn xuống đài.
Ở một nơi khác Thiên Tuyết cùng Kim Phượng Hoàng đều xem toàn bộ cuộc đấu. Hai người có chút suy tư, tiếp theo so đấu không phải là hai người nữa mà mấy chục người cùng lên.
Hai bên đủ nhân số liền lập tức triển khai tấn công, nhất công, nhất phong triển khai cực kì bài bản, nhìn từ bên ngoài không lộ một chút sơ hở. Nếu muốn công phá trận hình đồng nhất như vậy thì có hai biện pháp đó là thực lực đè ép hoặc dùng số lượng mài chết.
Dù sao sức lực con người có hạn, không ai có thể kéo dài mãi mãi, dù có mạnh tới đâu thì cũng có lúc suy yếu.
Nhưng đang lúc này Thiên Tuyết nheo mắt lại hắn thấy một tên thiếu niên không phải người của Ác Ma Điện đang đùa giỡn một nữ môn đồ, đi theo tên kia còn có mấy nam tử khác. Nhìn qua Kim Phượng Hoàng, Thiên Tuyết chỉ tay hỏi:
" Hoàng tỷ những kẻ kia là thế nào? Không phải người của Ác Ma Điện ta lại có thể đi vào nơi này? "
Nhìn theo hướng chỉ của Thiên Tuyết, Kim Phượng Hoàng cũng thấy được những người kia. Ánh mắt của nàng nheo lại nói:
" Tỷ cũng không biết nhưng theo tỷ thấy mấy tên kia chán sống rồi."
Truyền âm gọi đến một tên môn đồ, tên môn đồ kia mặt mày dữ tợn, ánh mắt sắc lạnh khi nhìn thấy Thiên Tuyết cùng Kim Phượng Hoàng thì cúi đầu chào:
"Xin chào Kim trưởng lão, thần nữ điện hạ."
Thiên Tuyết chỉ tay về phía mấy tên nam tử hoa phục kia, dịu dàng hỏi:
" Xin chào ngươi, ngươi có thấy mấy tên kia không? Bọn chúng là ai mà lại thích chết như vậy? Mà sao những cô gái kia lại không phản ứng mà cứ mặc kệ cho bọn chúng buông lời trêu chọc như vậy? "
Tên trung niên nhìn theo phía tay Thiên Tuyết tên trung niên thấy được mấy tên thanh niên đang thích chơi trội kia. Hắn cũng không nhận ra mấy người này nhưng đại khái đoán được thân phận bọn họ, quay lại nhìn Thiên Tuyết hắn nói:
" Những kẻ này ắt hẳn đến từ thành số 4, cứ 1 tháng lại có mấy người bên đó được chọn qua bên này giao lưu. Còn mấy nàng kia vì thấy những người này quá yêu nên cũng lười phản ứng, mà cũng vì mấy cô gái này không phản ứng nên mấy tên kia mới làm như vậy để thu được sự chú ý của mấy cô gái." 
Thiên Tuyết nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nàng còn tưởng là cường hào ác bá ở đâu ra kia, hay con cháu cậy quyền cậy thế ai ngờ sự việc là như vậy. Người ta qua giao lưu mà các ngươi bơ người ta như vậy đúng thật là hơi quá đáng. Lấy ra 10 lọ nhỏ đựng chất lỏng mà hồng nhạt Thiên Tuyết đưa cho đại hán nói:
" Phân chia cho 3 nàng kia mỗi người 3 lọ, ngươi một lọ. Nói cho các nàng phản ứng mấy tên kia một chút. Dù sao người ta một tháng cũng qua một lần mà các ngươi bơ người ta như vậy cũng hơi quá."
Tên trung niên nhìn thấy trong tay 10 lọ nhỏ dung dịch màu hồng thì ánh mắt sáng lên, tất cả là thuốc tăng cường tiềm năng, loại thuốc này bọn họ một tháng được phát một lọ, có thể hiểu trình độ quý hiếm.
Hơi cúi đầu chào hai người tên trung niên như gió tiến đến gần 3 cô gái, trước khi đến hắn đã truyền âm cho ba nàng. Ba cô nàng đột nhiên mở mắt ra, sương khói màu xanh trong đôi mắt các nàng hiện ra dọa cho mấy tên thanh niên từ thành số 4 đi qua sợ hết hồn.
Ba nàng nhận được đồ mình cần từ đại hán xong thì quay lại chỗ cũ nhìn mấy người từ thành số 4 đi qua giao lưu. Bỗng nhiên ba cô nàng cả người khí chất thay đổi từ lạnh lùng như hàn băng vạn năm thì sau vài giây biến đổi thành ba cô gái thanh thuần đáng yêu nhìn mấy tên kia cười duyên nói:
" Các công tử đây hẳn là anh kiệt từ thành số 4 đi qua đây phải không. Lúc nãy mấy người chúng ta thất lễ mong mọi người không cần để bụng."
Mấy tên thiên tài từ thành số 4 đi qua thấy vậy thì ngẩn cả người đứng nơi đó như bị sét đánh, bọn họ có chút không kịp thích ứng với tình huống lúc này. Trước khi qua đây mấy vị sư huynh, sư tỷ ngày trước đã dặn trước qua bên này thì mấy người bọn họ sẽ không được ai để ý nhưng tình huống lúc này là thế nào à.
Người thanh niên anh kiệt dẫn đội lúc này cũng không ức chế được trái tim nhảy bịch bịch, hắn miễn cưỡng nói:
" Sư tỷ khách khí, được mấy vị sư tỷ ưu ái đã là vinh hạnh của chúng ta, làm sao chúng ta dám trách các sư tỷ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.