Cân Cả Thiên Hạ

Chương 402: Đa bảo chiến trường, đa bảo tháp




Đám cường giả Tinh Quân Cảnh thấy công kích vô hiệu thì thần sắc đọng lại, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ thận trọng. Lúc này lại có một người đứng ra nói chuyện: 
" Các hạ rất mạnh nhưng nếu cả 8 người chúng ta liên thủ thì..." 
Phập 
Thủ đoạn máu tanh xuất hiện, Xuân Đức không có nói nhảm, trực tiếp xuất thủ đánh giết, nhất kích xuyên phá hộ thân năng lượng, xuyên luôn qua hộ giáp cao cấp, cả bàn tay cắm vào trong lồng ngực của người kia. Không qua một cái chớp mắt một vị Tinh Quân Cảnh hóa thành cho bụi theo gió phiêu tán. 
Bảy người còn lại thấy một màn này thì không một giây đắn đo tất cả chia nhau ra mà chạy. Trong bảy người thì có 6 người dùng bí pháp độn tốc mà đi, duy có một cô gái thân phụ thương nặng thì lại không dùng. Xuân Đức nhẹ nhõm đạt được cái hộp gỗ bằng bất tử thụ cùng viên trứng kì quái kia. 
Nhận được hai món đồ vật kì quái, Xuân Đức dịch chuyển đến ngay bên cạnh cô gái bị rớt lại phía sau cùng, huy tay làm đao hắn bổ xuống gáy cô gái, " bịch" một tiếng. Cô gái kia bị hắn đánh ngất rơi trên mặt đất. 
Ngay tại lúc hắn đánh lén cô gái kia thì cái hộp gỗ chết tiệt không ngờ lại hấp thu năng lượng trong cơ thể hắn, khiến hắn giật mình quên không giữ lại cô gái kia, khiến nàng ta đâm đầu xuống đất, may là thân thể của Tinh Quân Cảnh bằng không thì tan xương nát thịt lâu rồi. 
Hạ xuống phía dưới, xách nàng ta lên như xách một con gà, không gian vặn vẹo một cái hai người ngay tại chỗ biến mất. 
Ở ngoài xa xa mấy triệu dặm trên một hòn đảo, mấy tên Tinh Quân Cảnh lại một lần nữa tụ lại một chỗ, cả đám đều suy yếu vô cùng. Trong lúc chạy trốn khi trước không ai là không dùng cấm pháp bỏ chạy, người nào cũng phải suy yếu 7 thành chiến lực. 
" Tên kia là ai? Ta chưa từng thấy hắn bao giờ, tên đó quá kinh khủng." 
Một vị Tinh Quân Cảnh khác nói: 
" Quả thật mạnh mẽ, Bách Hợp Tinh Quân có lẽ bị hắn bắt đi rồi." 
Tên đại hán khi trước nói: 
" Nàng bị thương nặng chạy sau cùng bị bắt cũng không có gì lạ, ta sợ nàng tiết lộ bí mật của chúng ta." 
" Nàng không dám đâu nếu nàng nói ra thì người bị chết đầu tiên chính là nàng."--- Một lão phụ nhân nói. 
Một ông lão mặc một bộ trường bào màu xám lắc đầu nói: 
" Với cảnh giới người kia thì chưa chắc, chúng ta bây giờ nên trị thương sớm rồi quay về. Nơi đây tuy chỉ là một cái tiểu thế giới nhưng ở đây lão quái vật rất nhiều không may gặp phải thì cái mạng nhỏ của chúng ta phải để lại đây rồi." 
......... 
Bên trong không gian vong linh tầng 3. 
" Ông bạn ngưng làm mau ra đây ta mới kiếm được cái này kì cục lắm "--- Xuân Đức vừa vào trong thì hét lớn một tiếng. 
Không qua bao lâu một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, mắt sáng như sao bước ra từ hư không. 
" Có gì hot, lấy ra xem." 
Xuân Đức nghe vậy liền đem mấy thứ mình lấy được ngày hôm nay ra, một cái nhẫn không gian kì bí, một cái hộp được làm bằng bất tử thụ, một quả trứng kì cục. Xuân Đức chỉ một đống đồ trên mặt đất nói: 
" Là mấy thứ này nhìn xem là cái quái gì? " 
Vô Địch thấy vậy cũng hứng thú cùng ngồi trên mặt đất với Xuân Đức, tiện tay cầm lên quả trứng màu đỏ hắn nhíu mày nói: 
" Khi lưu trữ của ta cũng chưa thấy cái nào như cái này, dựa vào khí tức tà ác từ quả trứng này phát ra nhất định mà một sinh vật biến dị tà ác. " 
" Đem rán lên đi, anh em mình làm bữa."--- Xuân Đức nói. 
Vô Địch lắc đầu nói: 
" Ăn gì mấy thứ không rõ nguồn gốc." Hắn tiếp tục nâng lên cái hộp bằng bất tử thụ chế tạo, nghiên cứu một hồi hắn nhăn mày lại, sau đó là một hành động khiến Xuân Đức cũng tức cười. 
Vô Địch ném cái hộp xuống đất đạp, vừa đạp vừa chửi: 
" Đậu đen cái thứ đồ gì mở mãi không ra." 
Tạch...tạch....tạch. 
Chả hiểu là Vô Địch đạp phải cấm chế gì không cái hộp tự động mở ra, một luồng quang huy huyết sắc phóng thẳng lên cao. Đợi qua huy tán đi thì bên trong xuất hiện một cái bản đồ. Cầm lên cái bản đồ Xuân Đức xem xét. Xem mãi chẳng hiểu hắn lại ném qua cho Vô Địch. 
" Cái này chắc là bản đồ địa phương nào đó thôi, còn ở đâu thì trời biết được. Thôi cứ giữ lại sau này dùng."--- Vô Địch ném lại cái bản đồ cho Xuân Đức. 
Cầm lên món đồ cuối cùng, lúc này Vô Địch cười nói: 
" Cuối cùng cũng có thứ là anh phân biệt được, cứ tưởng thế giới thay đổi quá nhanh." 
" Nó là cái quái gì vậy? À mà đúng rồi cái chức năng dò xét vật phẩm của mi cho ta sida rồi. không dùng được."--- Xuân Đức nói. 
Vô Địch gật đầu nói: 
" Đang phải tu sửa lại vài thứ nên cái khả năng kia tạm thời mất tác dụng rồi. Thôi việc đó để khi khác đi, nói đến cái nhẫn này không phải một kiện chứa đựng vật phẩm bình thường đâu, nó là một món trấn hồn rất quý đấy. 
Cái nhẫn này được làm từ vô vàn xương cốt của thần mà, sau lại dùng máu thịt bọn chúng tế luyện mà thành. Dùng món này phụ trợ con đường ma đạo thì tuyệt vời không gì bằng." 
Vừa nói Vô Địch vừa truyền năng lượng vào cái nhân, cái nhẫn không gian kia bỗng nhiên vỡ nát sau đó hình thành một bông huyết liên tỏa ra khí tức máu tanh đến cực điểm. Vô Địch vẫy tay một cái, một con quái vật to như cái nhà 2 tầng xuất hiện, hắn ném bông huyết liên kia vào con quái vật. 
Con quái vật to lớn còn chưa kịp làm gì đã bị bông huyết liên kia cắn nuốt không còn một mảnh. Xuân Đức thấy vậy thì nói: 
" Cái loại ma vật này dùng để trấn hồn có an toàn không? hay là nó ăn luôn ta thì khổ."
Vô Địch cười hắc hắc nói: 
" Xóa bỏ khí linh nó rồi, mi chỉ cần đồng hóa nó là được." 
Xuân Đức khóe miệng co quắp nói: 
" Đồng hóa một kiện hồn khí cái này không phải đau bình thường đâu, luyện hóa nó thôi không được à." 
Vô Địch kiên quyết lắc đầu nói: 
" Không, luyện hóa còn có nguy cơ bị cắn trả, cái loại ma vật thời kì khai sinh đã có này có thể thôn phệ bất cứ cái quái gì lớn mạnh bản thân, trừ khi nó là một thể với người bằng không làm gì cũng vô dụng." 
Xuân Đức nghe vậy thì thấy đau bị: 
" Được rồi xuống tầng 2 giúp ta đồng hóa nó, nhanh nhanh cho đỡ khổ." 
Vô Địch vỗ vai hắn an ủi: " Yên tâm, không chết đâu mà lo chỉ tàn phế hay bị ngu đần là cùng." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.