Cân Cả Thiên Hạ

Chương 243: Bị người xem là con vật nhỏ đáng yêu (1)




Xuân Đức gật gật đầu đạo:
" Cả đám đều sống thành tinh cả rồi mà,có vài món bảo mệnh cũng là điều tất nhiên. Oh. Làm sao ngươi và Đại Bạch đều đã là bán độ Tinh Quân Cảnh rồi, các ngươi tìm được cái gì quý rồi ăn một mình phải không? "--- Xuân Đức vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai tên này tiến bộ thần tốc vậy.
Tà Long khinh bỉ mà nhìn Xuân Đức đạo:
" Là một loại mật thuật của Tà Long nhất tộc chúng ta, giúp hai người bọn ta được như vậy, ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi sao, nằm không cũng lên cảnh giới. Loại mật thuật này cũng khá là mạnh tu luyện tới cuối cũng không kém hơn so với bí thuật của ngươi đâu ".
Xuân Đức cũng không nói gì mà gật đầu xem như thừa nhận, tiếp đó hắn đạo:
" Mọi người đều mạnh mẽ thì tốt rồi, còn bí thuật ai mạnh ai yếu thì cũng không quan trọng gì. Mà thôi các ngươi vào bên trong không gian vong linh đi Vô Địch nói với ta nhắn giùm tới các ngươi, luyện tập xong thì gặp lão, lão có việc quan trọng cần giao phó cho các ngươi làm, ta cũng không rõ ràng lắm thôi mấy người các ngươi cứ vào trong rồi biết".
Nghe Xuân Đức nói mọi người cũng chỉ thoáng nghi hoặc nhìn Xuân Đức mấy lần xem tên này có nói giỡn hay không, nhưng thấy Xuân Đức không có vẻ gì là đùa bọn họ thì cả đám có chút tâm tình bất định.
Thanh Mai đang ôm hắn hỏi:
" Vậy ngươi có theo chung với bọn ta không? ".
Xuân Đức nhìn vào đôi mắt trong suốt như pha lê của Thanh Mai, cảm thấy cô nhóc này càng ngày càng có ý tứ, hắn cười đạo:
" Không, ta theo các ngươi làm gì cơ chứ,ta ở bên ngoài có chút việc cần làm, à mà việc gặp Vô Địch chắc không cần gấp đâu, lão bây giờ đang chữa thương. Có lẽ một thời gian sau mới có thể khỏi hẳn được nên theo ta thấy các ngươi cứ đi luyện tập đi đợi khi nào lão ta trị thương xong rồi hãy đi gặp.
Ngày hôm nay đám mấy thế lực kia bị ăn chút thiệt thòi, lần sau mà gặp mặt thì ta nghĩ sẽ là một trận sống mái với nhau đấy, mà lần sau chắc chắn sẽ có tu sĩ cao giai không như đám hôm này toàn sơ kì với trung kì đâu nên tốt nhất là luyện tập trước đi ".
Mọi người nghe vậy thần sắc có chút biến đổi. Tuyết Anh nãy giờ đứng một bên không nói gì bỗng nhiên nhìn Xuân Đức đạo:
" Củ Cải Trắng nói rất đúng ".
Tiếp theo nàng vung tay lên tất cả mọi người đã biến mất không còn bóng dáng, từ nơi mà đám người Tuyết Anh biến mất có một quang điểm nhanh chóng chui vào trong cơ thể Xuân Đức. Cái quang điểm này là không gian thí luyện mà tuyết Anh tạo ra cách đây không lâu nên dùng mắt thường vẫn có thể quan sát được dấu vết nó để lại.
Xuân Đức thấy cả đám tu luyện cuồng kia đều đi rồi thì hắn quay lại nơi thiếu phụ bị thương kia, hắn muốn nhìn xem người thiếu phụ này có gì đặc biệt mà lại có thể khiến hắn thanh trừ sát niệm.
Khi Xuân Đức quay lại trên ngọn núi kia thì vẫn thấy thiếu phụ đang nằm trên tảng đá chưa tỉnh dậy, dùng thần thức điều tra cơ thể nàng một hồi thì Xuân Đức không khỏi nghi hoặc, trong cơ thể nàng lại có một viên ngọc màu bích lục tán phát ra quang mang làm hắn yên ổn tâm tình.
" Kì quái viên ngọc kia là gì ta "---Xuân Đức lầm bầm. Muốn biết vật kia là gì nên Xuân Đức định dùng móng vuốt tách cơ thể của thiếu phụ ra nhìn xem viên ngọc kia thế nào.
Nhưng mỗi lần hắn muốn giết người thiếu phụ này thì viên ngọc màu xanh kia lại sáng lên mãnh liệt, ngay lập tức cái ý niệm giết người đoạt bảo bị bay đi đâu mất tiêu. Sau vài lần như vậy thì Xuân Đức mới bỏ qua cái ý niệm mượn đồ vật trong cơ thể kia của thiếu phụ.
Ở cạnh nàng ta làm Xuân Đức không làm sao có ý niệm xấu với nàng được nhưng chỉ là không có ý niệm xấu với nàng thôi chứ với kẻ khác thì nó chỉ giảm đi một phần, bất đắc dĩ hắn phải chuyển từ người xấu sang làm người tốt. Không những không giết được người, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại dùng Huyết Ma mà trị liệu cho người thiếu phụ này.
Huyết Ma trị liệu tốc độ tuy rất nhanh nhưng bà cô này bị thương thuộc cái loại nữa mệnh đã theo ông bà nên mãi mà chẳng thấy biến đổi gì quá lớn, Xuân Đức thấy vậy thì cũng bó tay rồi hắn thuộc thể loại giết người chứ không phải cứu người, những kỹ năng của hắn bây giờ toàn phục vụ cho mục đích tiêu diệt kẻ thù, không có cái nào có thể dùng chữa trị cả. Có một cái nhưng cái kia tự tổn hại bản thân còn lâu hắn mới làm.
Đã giúp thì giúp cho chót nên trong khi Huyết Ma trị liệu cho thiếu phụ kia thì hắn nằm ngủ bên cạnh để bảo vệ nàng ta.
...........
Không biết là qua bao lâu nữa, trong lúc Xuân Đức đang mơ được ăn món ngon, nước miếng chảy ròng ròng thì hắn cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve hắn. Xuân Đức không mở mắt cũng biết là kẻ nào đang làm cái động tác đáng ăn đòn kia. Sau một lúc hắn lười biếng mở một mắt ra nhìn thiếu phụ đang ngồi bên cạnh dùng một bàn xoa nắn đôi cánh nhỏ của hắn.
Quan sát trên dưới một lượt thấy thiếu phụ này cả ngoại thương lẫn nội thương đã lành đến hơn phân nửa, hắn liền thu lại Huyết Ma, huyết mà hóa thành một luồng huyết quang rồi nhập vào cơ thể hắn biến mất.
Xuân Đức vừa thu lại Huyết Ma lại xong thì thiếu phụ nâng hắn lên đưa đến ngang tầm mắt nhìn hắn chăm chú rồi hỏi:
" Tiểu bảo bảo ngươi có thể nói chuyện không? "
Nghe ba từ tiểu bảo bảo thì Xuân Đức khóe miệng co giật một trận,trắng mắt khinh miệt nhìn thiếu phụ một cái, rồi không nói gì thêm nữa.
Nhìn thấy biểu hiện của con tiểu linh thú trước mắt thiếu phụ mừng rỡ đạo:
" Hì hì, còn rất tính khí nha, nhìn biểu hiện của ngươi chắc là hiểu những gì ta nói rồi, chắc tại ngươi còn quá nhỏ nên không thể nói được thôi sau này từ từ sẽ có thể ngươi cũng đừng buồn, mà có phải ngươi đã cứu ta không? cảm ơn ngươi đã cứu ta nha. Sau này ngươi theo ta đi, đi với ta có đồ ăn ngon, ta sẽ chăm cho ngươi béo tròn luôn "--- Thiếu phụ tự biên tự diễn, càng nói càng nhanh, nói mà cứ như súng liên thanh vậy khiến cho Xuân Đức cũng cảm thấy nhức đầu.
" Ngươi sẽ theo ta về phải không nào, không có một ai có thể từ chối một người tài sắc vẹn toàn như ta, thôi chúng ta đi về thôi"--- Thiếu phụ không để cho Xuân Đức có biểu cảm gì cả mà lại tiếp tục nói.
Trong lòng Xuân Đức thầm xem thường * Lại bị tự kỷ nữa", nhưng hắn cũng không có phản kháng mặc cho vị bà cô này ôm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.