Cân Cả Thiên Hạ

Chương 174: Một đám lại một đám tới tìm cái chết




Cũng không cần che che giấu giấu làm gì, Xuân Đức giống như đại diện của sự hỗn loạn, hủy diệt và chết chóc sau khi dịch chuyển một lần, ngay sau đó hắn đã xuất hiện ngay trên đầu đám người kia. Từng luồng uy áp đè nặng xuống khiến đất đá phía dưới nứt toác, lún sâu xuống một đoạn, đội ngũ vạn người kia ngay lập tức tử thương hơn phân nửa.
Khi Xuân Đức quan sát đám người phía dưới không ngờ lại thấy người quen. Là nhóm người Thanh Trúc, Thanh Mai, Cổ Phàm, Lăng Thiên, Dương Tuấn, 5 người này đều bị phong cấm chân nguyên, tay chân bị xích, xung quanh còn có 3 tên có tu vi Bất Hủ Cảnh Cảnh Gác. Cũng may mắn cho bọn họ vì có 3 tên Bất Hủ Cảnh chống đỡ nên 5 người này mới sống sót nếu không với chân nguyên bị giam cầm 5 người chắc chắn bây giờ đã thành bãi thịt rồi.
Xuân Đức thu hồi khí thế lăng lệ của mình lại rồi hạ xuống phía dưới, đứng trước mặt 5 người bọn Thanh Trúc. 3 tên Bất Hủ Cảnh cũng tự động lui về phía sau làm tư thế phòng thủ bảo vệ người phía sau,người xung quanh câm như hến không ai dám có ý tứ gì chống lại, chỉ cúi gầm mặt xuống phía dưới, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn 5 người tay chân bị xích, cả người máu me tùm lum, Thanh Trúc, Cổ Phàm còn bị mất một bên tay phải, đang ngồi dưới đất như người mất hồn, Xuân Đức hỏi:
" Là kẻ nào muốn đi đầu thai sớm lại dám ra tay với bọn ngươi, chỉ cho ta, để ta cho hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời ".
Nghe được thanh âm này cả 5 người phía dưới bỗng nhiên lấy lại thần trí, Thanh Trúc là người đầu tiên nhận ra Xuân Đức:
" Tên vô tâm là ngươi phải không? cuối cùng ngươi cũng tới ". Nàng nở một nụ cười xinh đẹp.
Xuân Đức gật gật đầu đạo " Đừng vòng vo ta còn không nhiều thời gian đến nỗi nghe nhóc ngươi kể lể, nói cho ta kẻ nào là được, có chuyện gì sau này thì đợi sau này nói ".
Khuôn mặt Thanh Trúc hiện lên vẻ thù hận, dùng cánh tay còn lại chỉ vào đằng sau 3 tên Bất Hủ Cảnh, đạo
" Là 9 kẻ phía sau 3 lão cẩu kia, con tiện nhân Nguyệt Ly mặc áo tím là kẻ đã phế đi cánh tay phải của ta và Cổ Phàm".
Xuân Đức nhìn về phía mà Thanh Trúc chỉ, nhìn rõ 9 người kia ra sao hắn từ từ tiến lại phía 9 người đó.
Thấy Xuân Đức không ngờ lại cùng phe với đám người Diệp Linh Tông thì 3 lão giả đã biết việc lớn không ổn,cũng không nhiều lời mà cùng thét lớn xông lên phía trước, còn đám người phía sau thì chạy mỗi người một nơi.
Nhìn như ba con hung thú bị điên lao về phía mình 3 lão giả, Xuân Đức cũng không dùng phép thuật gì mà trực tiếp dùng quyền trượng đập liên tiếp ba phát. Trong nháy mắt đang khí thế hùng hổ như mãnh thú lao về Xuân Đức 3 lão giả lập tức biến thành ba cổ thi thể không đầu nằm bất động trên mặt đất.
Đám người Thiên Thu Thánh Địa đang nháo nhác bỏ trốn, khi họ tò mò nhìn quay lại thì thấy ba vị trưởng lão mới lúc trước như ba vị thần mà bây giờ đã thành ba cổ thi thể không đầu nằm trên mặt đất thì không còn mấy ai dám chạy nữa, gần như tất cả đều hai chân run run quỳ trên mặt đất, chỉ còn vài người là thần trí bấn loạn chạy lung tung mà thôi.
Đám người Thanh Trúc thì cũng ngây người ra mà nhìn, Thanh Trúc vẫn tin Xuân Đức có thể chiến thắng ba lão quái vật kia, nhưng không ngờ lại đơn giản đến vậy, đập ba đập, như đập những con côn trùng nhỏ bé vậy, ba đại năng Bất Hủ Cảnh chỉ còn là thi thể không đầu.
Thanh Mai bên cạnh kéo tay tỷ tỷ, nàng hỏi
" Tỷ ngươi có chắc hắn là tên sâu lười không? sao muội cảm thấy hắn khác ngày thường quá, muội không thích hắn như bây giờ, muội cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào hắn." nói tới cuối thì Thanh Mai khóc nấc lên.
Thanh Trúc bên cạnh cũng không biết nói gì để an ủi muội muội của mình, muội muội của nàng chưa va chạm với sự tà ác bên ngoài tông môn nên không thể hiểu được nó xấu xa, ghê tởm tới đâu. Thanh Trúc dùng một tay còn lại ôm muội muội vào lòng, rồi ngẩng đầu lên nhìn người vừa quen, vừa xa lạ trước mắt.
Còn Xuân Đức thì hắn không có nhiều cảm xúc như vậy, bây giờ hắn thấy máu thì vui, không máu thì không vui, cảm giác tứ chi tung bay thật phấn khích. Nhìn phía xa xa vẫn có mấy trăm người điên cuồng đào tẩu, hắn mỉm cười dơ quyền trường lên niệm chú:
" Nhân danh sự hủy diệt và hỗn loạn hay ban cho những kẻ chống đối ta một cái chết đau đớn".
Kết thúc câu niệm chú, hàng trăm người đang phi hành đào tẩu kia lập tức dừng lại, cả thân thể của bọn họ từ từ phình lớn, từng dòng máu đen chảy qua các giác quan của bọn họ. Cho đến khi những người kia căng tròn như những trái bóng thì cơ thể bọn họ mới không tiếp tục phình lên nữa. Tiếp sau đó là một loạt âm thanh
Bụp....bup...bup....bụp
Vang lên, như những trái bong bóng nổ tung, những tên kia cũng vậy cả người bọn họ nổ tung, thịt, máu,nội tạng nát tươm,bay tứ tán trên không trung, tuy trời hơi tối nhưng với thị lực của tu sĩ thì ai cũng thấy rõ ràng việc này.
Lại vung quyền trượng lên, 9 người mà Thanh Trúc chỉ khi trước kia ngay lập tức bị dịch chuyển đến bên cạnh Xuân Đức, tiện chân hắn đá vài phát vào mấy tên này cho bay tới nơi mà Thanh Trúc đang ngồi.
Bịch...Bịch...Bịch...
Như mấy bao cát bị ném trên mặt đất, 9 người kia sau khi bị Xuân Đức đá thì thổ huyết không ngừng nằm trên mặt đất không dậy nổi, tội nghiệp nhất có một cô gái bị Xuân Đức đá chúng đầu khi rớt xuống đất đã thành thi thể không đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.