Cân Cả Thiên Hạ

Chương 160: Tâm sự đêm khuya




" Thanh Trúc tỷ phía sau kìa, cẩn thận cái đuôi của nó " Một cô gái thét lên đầy lo lắng. Mấy người xung quanh đều thấy nhưng không ai có năng lực để thay đổi tình thế chỉ trơ mắt mà nhìn đồng đội của mình sắp bị Phi Thiên Xà đập nát thành bánh thịt. Bị quái vật Tạo Hóa Cảnh bát trọng trung kì đập trúng một đòn toàn lực thì thập tử vô sinh.
Ầm....Ầm....Ầm
Chỗ mà Lăng Thanh Trúc đứng khi nãy đã bị cái đuôi của con quái xà đập thành một cái hố sâu. Thiếu nữ khi trước thấy cảnh này lập tức hai hàng thanh lệ chảy ra, nàng cầm kiếm xông về con quái xà như không giết được nó thề không bỏ qua. Một người kế bên vội lôi nàng lại đạo
" Bình tĩnh đã Thanh Mai, muội bình tĩnh lại chút được không? khí tức của Thanh Trúc tỷ tỷ vẫn còn đó, không hề bị mất đi, tỷ ấy vẫn an toàn".
Thiếu nữ kia nghe vậy lập thì lấy tinh thần, lúc nãy chẳng qua do nghĩ tỷ tỷ mình bị quái vật kia giết chết nên đầu óc không dùng được. Cảm nhận thấy sinh mệnh khí tức của tỷ tỷ vẫn còn,thì nàng xoa xoa nước mắt trên mặt, nở một nụ cười mếu mếu.
.....
Xa xa cách nơi có con quái xà vài dặm, Thanh Trúc vẫn còn chưa tỉnh hồn, dưới tình huống gần như chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đúng lúc khẩn yếu quan đầu lại được ai đó cứu giúp. Sau một vài hô hấp lấy lại bình tĩnh Thanh Trúc đánh giá mọi thứ xung quanh và bản thân, bây giờ nàng đang trên một ngọn núi bị người ta xách như con gà vậy, khi nàng còn chưa biết là vị cao thủ nào trong gia tộc đến cứu mình thì nàng đã bị người kia vứt cái bịch xuống nền đất đá, sau đó là một âm thanh quen thuộc vang lên.
" Chào nhóc, lâu rồi mới gặp, mới có thời gian không gặp mà ngươi lại chán đời đi tìm cái chết rồi, ta cảm thấy buồn cho cả một thế hệ".
Nghe thấy âm thanh này, Thanh Trúc không khỏi lạnh run một cái, một cỗ dự cảm bất ân dâng lên trong lòng, nàng từ từ quay người nhìn lại vừa cứu mình kia.
Khi nàng thấy người kia thì không khỏi há hốc miệng ra mà nhìn, không thốt nên lời. Xuân Đức thấy con ngốc này lại nhìn mình chằm chằm và nuốt nước miếng thì không khỏi tức cười "nhìn gì mà đắm đuối thế, chưa thấy ai có khí chất vương giả như ta sao, soái ca thì có nhiều nhưng được như ta đây thì phải qua luôn hồi vài kiếp mới có phúc được gặp đấy? ".
Thanh Trúc lập tức xạm mặt lại, cau có đạo " Lại bị tự kỷ rồi, mà ngươi làm sao lại biến thành còn một chút thế này" Thanh Trúc có thể xác định kẻ trước mặt này là tên siêu cấp lừa đảo mà ngày trước nàng gặp, chỉ không hiểu tại sao tên này lại biến thành bé tí như vậy.
Bị người khác chọc vào nỗi đau, Xuân Đức xua xua tay đáp " kết cục bi thảm không nên nhắc đến, hễ nhắc tới là đau lòng, nói chung là từ khi ta vào tông môn của ngươi đến giờ vận đen cứ gọi là quấn quanh thân, để ta nói chút cho nghe. Từ khi ngươi bỏ đi theo nam nhân khác bỏ ta bơ vơ đơn côi lẻ loi một mình.."
Nghe tên này nói mình bỏ đi theo nam nhân, Thanh Trúc lập tức nổi giận không để ý tới thương thế chưa lành của mình, một cước đá thẳng vào tên xú nam nhân trước mắt, không bây giờ tên này không là nam nhân nữa rồi mà là một tên tiểu quỷ.
Xuân Đức tóm lấy chân nàng quảng qua một bên đạo " Yên lặng ta kể cho mà nghe, biết ngươi chân dài tới nách còn lông nách mọc tới chân rồi, không cần khoe, đã biết, đã biết".
Khuôn mặt Thanh Trúc đỏ lên, cả người phát ra mùi vị nguy hiểm, tay cầm lên chuôi kiếm. Thấy con hàng này như quả cầu sắp nổ tung muốn xông lên liều mạng thì Xuân Đức dùng tay ra hiệu dừng lại
" Bây giờ có nghe ta kể không? có thì ngồi yên mà nghe ".
" Tại ngươi cứ chọc tức ta trước mà, rõ ràng là tại ngươi ".
" Được rồi, lỗi lầm là do ta còn nguyên nhân là do ngươi. Bây giờ nghe kể này, để ta kể vắn tắt, bắt đầu từ đâu nhỉ. Thôi thì từ lúc bắt đầu ngoại môn chiến đi, ngươi biết không trong cái tông môn của ngươi có mấy phần tử muốn làm người bất lương, cái hôm ta đi tham gia tông chiến đó bị bọn họ chấn lột hết điểm cống hiến thì mới cho ta đi vào bên trong, không nhưng một mình ta còn có tất cả mọi người bắc khu đều bị chấn lột, ta tức lắm nhưng nhớ là đã hứa với ngươi là không gây chuyện nên ta vẫn cam chịu mà giao nạp điểm cống hiến để được đi vào"
Nghe tên này nói đôi ba câu mà Thanh Trúc tưởng tông môn của mình cứ như một nơi thối nát, tội ác chất chồng vậy. Thanh Trúc nghi ngờ đáp " Với cái tính cách đụng cái là giết mà cũng có thể cam chịu người khác bắt nạt sao? sao ta cảm thấy nghi ngờ quá ".
" Đừng có mà nghi ngờ nhân phẩm của ta chứ, chưa hết đâu nhé ngươi biết không, khi ta được chọn là mười người mạnh nhất ngoại môn được vào cái Tàng Kinh Các gì đó, nhưng bên trong lại chẳng có gì, lại còn suyết bị người ta chém giết nữa, thật đáng sợ quá đi mà, hjx, hjx. À mà phải rồi ngươi có biết trong tông môn các ngươi có ai tên là Diệp Mai và Diệp Linh không, người của mấy vạn năm trước ấy".
" Diệp Mai, Diệp Linh sao? theo điển tịch thì hai người này là tổ sư khai sáng ra Diệp Linh Tông, còn thái thượng Diệp Linh bây giờ chỉ là vì kính ngưỡng hai người mà đổi tên thành Diệp Linh, tên thực sự của người mà Diệp Thu " Thanh Trúc suy nghĩ một chút rồi nói ra.
" Vậy có khả năng ta gặp được tổ sư khai sáng ra Diệp Linh Tông của ngươi rồi ". Xuân Đức tâm niệm động hai nhân ảnh lão nhân lập tức xuất hiện trên núi đá, chỉ tay vào hai người trên đất " Hai người này là ta bắt gặp trong cái Tang Kinh Các kia đấy, theo như lời ngươi nói thì hai người rất có khả năng là tổ sư của ngươi à"
Thanh Trúc trố mắt ra mà nhìn hai người trên mặt đất, không cần Xuân Đức nói thì Thanh Trúc cũng có thể xác định hai người đang nằm bất động trên mặt đất này có 8 đến 9 phần có liên quan tới Diệp Linh Tông vì trên khuôn mặt bên trái hai người đều có thể thấy được một chiếc lá như ẩn như hiện, đây là một loại nguyền rủa mà người nhà họ Diệp phải chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.