Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1378: Tụ hội (2)




- --o0o---
Đã có quyết định Xuân Đức liền mang theo ba con sủng vật của mình đi ra khỏi phòng tu luyện, đi tới cái nơi được gọi là Tụ Anh Lầu gì đó.
Tụ Anh Lầu ở cách nơi hắn đang ở khá xa, nằm vào trong góc của khu phía Bắc Hồng Nguyệt Thành trước kia, bây giờ là Kháng Hải Trấn Yêu Thành,Xuân Đức đi ra bên ngoài thì nhìn thấy người ở nơi này cũng không ai có vẻ lo lắng gì, mọi người vẫn là cười đùa nói chuyện vui vẻ cùng với nhau, cũng không ai vì đại chiến sắp tới mà khẩn trương.
Xuân Đức ngồi trên Tiểu Kim, mang theo A Ngốc cùng A Khờ nhàn nhã đi trên đường, thi thoảng còn ghé vào quán ăn ven đường ăn một một bữa sau đó mới tiếp tục đi tiếp, cũng vì vậy mà mãi một canh giờ sau hắn mới đi tới được Tụ Anh Lầu.
Lúc hắn vừa tới nơi thì liền có một thiếu nữ đi ra tiếp đón, nàng nhìn qua Xuân Đức một cái rồi dịu dàng nói:
“ Mời đại nhân đi theo tiểu nữ vào bên trong. Các vị đại nhân đang đợi ngài.”
Thiếu nữ kia khẽ xoay người, sau đó ở phía trước dẫn đường, khi đi qua tiền viện, liền mơ hồ nghe được bên trong chính sảnh truyền đến thanh âm bàn tán.
Đợi đến tới khi Xuân Đức dẫn theo tam đại sủng vật đi vào bên trong, tất cả thanh âm theo đó mà dừng lại, trong đại sảnh có hơn ba mươi người, đều xoay người lại nhìn hắn. Ánh mắt cả đám quét Xuân Đức từ trên xuống dưới.
Xuân Đức đối với cái thái độ dò xét này thì cảm thấy rất tức giận, hắn cảm thấy những người này không có tôn trọng hắn, nhất thời bên trong mắt hắn hiện lên hung mang, hắn vừa động sát niệm thì ba đại sủng vật cũng là như vậy. Một cổ túc sát chi ý lan tràn ra khiến cho nhiệt độ nơi này giảm mấy chục độ.
Trong đại sảnh một đám tu sĩ nhất thời mồ hôi từ trên đầu ứa ra, bọn họ tự dưng cảm thấy hô hấp như ngừng lại. Ngay lúc bọn hắn sắp không chịu nổi thì Xuân Đức lại xua tan sát niệm. Bầu không khí đang ngưng trọng nhất thời tán đi.
Hắn rất không khách khí hỏi:
“ Các ngươi mời ta đến đây lại dùng cái thái độ dò xét đối với ta lại là thế nào? Phải chăng các ngươi cảm thấy ta dễ bắt nạt nên xem thường ta.”
Lúc này một gã trung niên nam tử mái tóc dài ngang lưng, ánh mắt lúc nhìn về phía Xuân Đức có phần kiêng kỵ, hắn cố nặn ra nụ cười sau đó nói:
“ Vô Tà đạo hữu hiểu lầm, mấy người chúng ta chỉ là nổi lên chút tò mò nên mới mạo muội thăm dò mà thôi. Ha hả, người đúng là không thể xem bề ngoài, Vô Tà đạo hữu nói mình chỉ là Tinh Vương Tiên Cảnh 5 tầng xem ra không phải sự thật rồi.”
Một người khác ở bên cạnh là một lão già nhìn có vẻ hèn mọn lúc này cũng là cười nói:
“ Bần đạo khi trước có nhìn qua nhưng ở dưới thần thức của bần đạo vậy mà vô pháp thăm dò tu vi thật sự của Vô Tà đạo hữu, tu vi thật sự của Vô Tà đạo hữu ít nhất cũng đã ngoài thất tầng Tinh Vương Chi Cảnh rồi”
Xuân Đức nhìn qua hai người này một cái, cũng không nói gì thêm, sau đó tự chọn cho mình một vị trí ở chính giữa mà ngồi xuống, khi hắn đi tới thì ai cũng biết điều mà dẹp qua một bên, bọn họ cũng biết, thanh niên nhìn như tên tiểu bạch kiểm này chính là một cái giết người như ngóe à.
Sát khí vừa rồi vậy mà có thể cùng lúc trấn trụ nhiều cường giả như vậy, cũng đủ biết tên này cùng với ba con sủng thú của hắn giết nhiều đến mức nào.
Thấy Xuân Đức ngồi xuống, Tề Bách Nhạc cười nói:
“ Vô Tà đạo hữu tuổi còn trẻ mà đã có tu vi bực này quả thực không đơn giản à, sau này trưởng thành sẽ là một phương hào kiệt, Vô Tà công tử chiến lực vô song, phẩm tính lại càng thêm cao thượng, ở trước mắt loại nguy cơ này có thể đứng ra, thực không có mấy người, Tề Bách Nhạc ta thực lòng bái phục.”
Xuân Đức nghe vậy thì mặt không biểu tình, có điều trong lòng thì âm thầm cười lạnh “ Nếu các ngươi là biết ta đích thân đưa đám người cá kia tới diệt các ngươi, sau đó ở vào thời khắc mấu chốt đâm các ngươi một đao chí tử, tới lúc đó các ngươi càng phải bội phục ta sát đất nữa kìa.”
Lúc này đây còn lại mấy chục người xung quanh cũng là đều phụ họa theo, tán thưởng Xuân Đức không ngừng, cả đám lúc này đều nhìn ra Xuân Đức bất phàm, muốn cùng hắn tạo mối quan hệ tốt.
Dù sao sống kiếp làm Tán Tiên, ở trên con đường tu đạo sẽ so với những tông môn đại phái kia khó khăn hơn quá nhiều. Có thể nhận thức thêm mấy người bằng hữu cũng tốt, đặc biệt loại tồn tại rất có tiền đồ như Xuân Đức, nói không chừng ngày nào đó là có thể dẫn dắt mình một chút. Vì thế một đám người ra sức lấy lòng.
“ Đúng vậy, đúng vậy, Vô Tà đạo hữu tuy là tán tu nhưng mà tương lai rộng mở à.”
“ Theo ta thấy Vô Tà đạo hữu sau này tất thành Hằng Vương Tiên Cảnh cường giả không thể nghi ngờ, cũng sẽ tạo dựng nên một siêu cấp thế lực.”
“ Đều là tán tu nhưng lúc ta ở bằng độ tuổi Vô Tà đạo hữu thì vẫn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi. Thở dài.”
…..
Xuân Đức nghe đám này tâng bốc thì chỉ cảm thấy nhức đầu, hắn nâng tay lên ý bảo dừng lại. Ngay lập tức một đám người liền im lặng.
Xuân Đức lúc này mới nói:
“ Các ngươi mời ta đến đây là để cho ta uống nước trắng với hai cái lá trà thế này thôi sao?”
Tề Bách Nhạc lúc này hiểu ý, hắn liếc nhìn qua mấy thị nữ đang đứng xung quanh, mấy thị nữ kia đồng thời cúi đầu sau đó đi ra ngoài.
Một lúc sau bọn họ quay lại mang theo đầy đồ ăn ngon cùng rượu thơm, rất nhanh trên bàn của Xuân Đức cùng mọi người đều đầy tràn đồ ăn, đến cả ba con sủng thú của Xuân Đức cũng có người phục vụ riêng.
Có đồ ăn ngon, rượu ngon, Xuân Đức cũng chẳng thèm để ý tới đám người bên cạnh nữa mà tự rót tự uống, nhìn thấy hắn như vậy thì cũng không ai dám nói gì, dù sao người ta là đại nhân vật người ta có quyền.
Nếu như ngươi có thực lực như vậy, có bản lĩnh như vậy thì cũng có được đặc quyền như thế.
Nhìn Xuân Đức vừa ăn vừa uống vui vẻ như thế, trong lòng mọi người tảng đá cũng buông xuống, lúc trước bọn họ chỉ sợ vị đại nhân này không vui lại đối với bọn họ động thủ động cước thì khổ.
Tụ hội lần này mục đích chỉ là mọi người nhận thức nhau, cùng là tán tu sau này ở trên chiến trường thì chiếu cố nhau một chút, lúc này thấy Xuân Đức bộ dạng như vậy bọn họ cũng biết hắn đã đồng ý, mục đích lần này xem như đạt thành.
Xuân Đức thì ăn uống, mọi người lúc này thì nói chuyện cùng nhau.
Một gã tu sĩ hình thể to lớn nhìn giống con bò mộng, lúc này vừa uống một bát tiên tửu vừa lạnh giọng nói rằng:
“ Tằng Ngưu ta nhất định sẽ kiến thức một chút đám tạp ngư sống trong nước này rốt cuộc là có bộ dáng ra sao, vậy mà không biết sống chết dám tiến vào địa bàn nhân tộc của chúng ta tàn sát nhiều như vậy đồng bào của chúng ta.”
Tề Bạch Nhạc nghe vậy cũng là uống một chén, vẻ mặt mỉm cười nói:
“ Ta cũng là như vậy, cũng không biết đám cá nhỏ kia là sống dưới nước nhiều nên não cũng bị vào nước hay sao mà không biết sống chết dám khiêu khích uy nghiêm của nhân tộc chúng ta.”
Xuân Đức đang uống rượu lúc này cũng xen vào một câu:
“ Nguyện vọng của hai người các ngươi rất nhanh thì có thể thực hiện. Ta đoán không tới mấy ngày thì đám kia sẽ công đến nơi này. Đến lúc các ngươi nhìn thấy thì đừng có sợ tè ra quần đấy.”
Tề Bạch Nhạc có phần ngạc nhiên hỏi:
“ Vô Tà đạo hữu đã nhìn thấy đám cá nhỏ kia rồi hay sao? Không biết tình cảnh lúc đó ra sao.”
Lúc này tất cả mọi người đều chú ý đến Xuân Đức, bộ dạng nóng lòng muốn biết.
Xuân Đức cũng không có kéo kiệt, từ bên trong mi tâm hắn bắn ra một đạo quang mang màu trắng, quang mang kia nổ tung hóa thành một bức tranh khổng lồ.
Hình ảnh bên trong bức tranh kia liên tục lưu chuyển hình thành một đoạn phim ngắn, cảnh tượng bên trong ghi lại hình ảnh lúc Xuân Đức và Sói Mập nhìn thấy hải tộc lần trước.
Vô biên vô hạn hải thú,nhìn không thấy điểm cuối, trên bầu trời huyết giao bay lượn phát ra tiếng gầm rú khủng bố, nơi Hải tộc quân đoàn đi tới đâu mọi thứ đều bị hủy diệt sạch sẽ, thành trì nhân tộc trong nháy mắt biến thành một mảnh phế tích.
Vô số nhân tộc tu sĩ, yêu tộc tu sĩ chạy chậm chân không bị hải tộc quân đoàn ăn thịt cũng là bị hải thú giẫm thành cám.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì khí lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu. Bọn họ biết nếu trong ký ức đã đáng sợ như vậy thì ở bên ngoài càng không phải nói tới rồi.
Trong lúc nhất thời hào khí bên trong phòng bị kìm nén, sắc mặt mỗi người ngưng trọng vô cùng, không ít người còn mang tâm tư muốn chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.