Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1353: Một chút niềm vui




Thời gian cũng không biết qua bao lâu nữa, Xuân Đức một lần nữa tỉnh lại,vừa tỉnh lại hắn liền cảm thấy đầu đau nhức, đầu hắn lúc này giống như bị ai cầm búa lớn đập cho mấy cái, cảm giác này đối với hắn cũng không xa lạ gì, lần nào sử dụng thần thông kia là y như rằng, qua nhiều lần sử dụng thần thông biến thân ba đầu địa ngục thiên long hắn cũng đã có chút quen với cảm giác này rồi nhưng mà lần này thời gian sử dụng có chút dài, vì vậy di chứng so với mấy lần trước nặng hơn nhiều.
Lấy hai tay xoa xoa hai huyệt thái dương, cảm thấy cơn đau giảm bớt thì hắn mới mở mắt ra, vừa mở mắt ra thì hắn liền nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc đang nhìn chăm chăm hắn.
Đăng biệt là Tiểu Thất lúc này đang nhìn hắn chăm chăm, thi thoảng lại lau đi nước miếng, Xuân Đức thấy thế thì kinh ngạc không thôi, hắn dùng việt ngữ hỏi:
“ Mấy đứa làm sao? Làm gì nhìn anh hai giống như nhìn thấy đồ ăn vậy?”
Tiểu Thất gật gật đầu, con bé nói:
“ Anh hai, anh cho em cắn một miếng được không?”
Xuân Đức trợn tròn mắt, hai tay hắn đưa lên túm lấy hai má của Tiểu Thất mà lôi kéo, vừa lôi kéo hắn vừa tức giận nói:
“ Nhóc con có phải bị ấm đầu rồi không, bị ấm đầu thì nhanh tỉnh lại.”
Tiểu Thất cũng không có ngăn cản mặc cho hắn giày vò hai má của nàng, sau một lúc mới giữ tay hắn lại,Tiểu Thất dùng việt ngữ không thành thạo của mình nghiêm túc nói:
“ Em nói thiệt mà, em cảm thấy có thể ăn một chút máu của anh hai lập tức sẽ tiến giai. Em không có đùa mà.”
Xuân Đức lúc này đã dừng tay lại, nghe bé em nói vậy thì thoáng sửng sốt nhưng suy nghĩ một chút hắn cũng hiểu được, Tiểu Thất thân là “ Viễn cổ cự mãng” cũng giống như hắn, thông qua việc cắn nuốt để phát triển, do ở bên trong “Không gian vong linh” quỷ tắc thiếu hụt nên Tiểu Thất vẫn chưa thể lột xác.
Nếu như bây giờ ăn vào máu của hắn thì Tiểu Thất của thế nhất cử đột phá vài đại cảnh giới cũng không chừng, dù sao cảnh giới của Tiểu Thất lúc này còn chưa tới Tinh Vương Tiên Cảnh.
Nhưng hắn có chút lo lắng nói:
“ Cái này đợi hắn hỏi Vô Địch cái đã, xem có cách nào loại trừ độc tố bên trong máu không, bằng không em ăn vào rất dễ xảy ra chuyện không hay.”
Đang ở bên cạnh Lan Lan nói:
“ Việc này bọn em có hỏi qua Vô Địch đại ca rồi, lão ấy nói không thành vấn đề đâu, độc tố bên trong máu của anh hai còn là thuộc bổ cho Tiểu Thất đấy, có điều một lần không được uống quá nhiều thôi.”
Xuân Đức nghe xong thì hết biết nói gì, hắn gật gật đầu nói:
“ Ừm, vậy cũng được, anh cho phép đấy.”
Hắn vừa dứt lời xong thì Tiểu Thất liền ôm lấy hắn, khuôn mặt hai người dán sát vào nhau, Tiểu Thất cười có chút gian xảo nói:
“ Hi hi. Anh hai tốt nhất nạ.”
Nói xong thì con bé kia không khách khí cắn vào trên cổ Xuân Đức một cái, Xuân Đức lập tức kêu lên:
“ Đau, con quỷ nhỏ. Phải để anh chuẩn bị chứ, làm sao cắn đột ngột như vậy.”
Có điều lúc này Tiểu Thất nào để ý tới hắn kêu đau, cô nàng sau khi cắn vào cổ hắn thì liên tục hút máu, cảnh tượng lúc này nhìn có phần tà ác.
Có điều Tiểu Thất vừa chỉ uống vào một chút máu của Xuân Đức thì sắc mặt liền trở nên hồng, rất nhanh thì Tiểu Thất liền buông Xuân Đức ra, sau khi hút xong thì cô nàng dùng lưỡi liếm vết thương trên cổ Xuân Đức, không qua hai cái hô hấp thì vết thương kia lành lại.
Xuân Đức thấy bé em sắc mặt hồng hào như người say rượu thế kia thì không khỏi hỏi:
“ Làm sao thế, mặt làm sao lại đỏ như vậy?”
Tiểu Thất lúc này mơ mơ màng màng nói:
“ Cái kia… Máu của anh hai độc tính có chút mạnh… Em thấy buồn ngủ quá...Ừm...Buồn ngủ.”
Nói xong thì Tiểu Thất liền nằm gục luôn trên người Xuân Đức mà ngủ.
Sợ là có điều gì không may xảy ra, Xuân Đức nhanh chóng kiểm tra thân thể tiểu thất nhìn xem có gì không ổn không, sau khi kiểm tra một lần thấy mọi thứ đều ổn thì mới nhẹ thở ra một hơi.
Lan Lan cùng Bé Heo(Thanh Huyền) ở bên cạnh hỏi thăm:
“ Tiểu Thất có làm sao không anh hai?”
Xuân Đức lắc đầu nói:
“ Không sao cả, ngủ một giấc tỉnh lại liền khỏe thôi, mà Tiểu Y đâu rồi?”
Lan Lan cười nói:
“ Tiểu Y vẫn đang ở tầng 3 bên trong hồ sinh mệnh trị thương, anh hai lại nhỏ Tiểu Y rồi à. Hì hì.”
Xuân Đức một tay bắt được cái mũi nhỏ của Lan Lan, không khỏi bóp nhẹ một cái khiến cô nàng hờn dỗi một lúc.
“ Không chỉ nhớ Tiểu Y mà nhớ tất cả mọi người, nhớ muốn chết luôn đây. Được rồi, để anh đi lên tầng 3 nhìn xem Tiểu Y thế nào cái đã, hai đứa mang Tiểu Thất đi ngủ đi. À mà thôi cứ mặc kệ nó, ngủ đâu cũng giống nhau thôi.”
Xuân Đức ngồi dậy, đặt Tiểu Thất qua một bên, lúc này hắn mới chú ý nơi đây là ở dưới gốc Hắc Ám Mẫu Thụ, bên trên là đầy trời tinh quang xanh lục lóng lánh, khắp nơi là những bụi hoa nhiều màu sắc, xinh đẹp dị thường.
Nhìn quanh một chút, hắn nhìn qua Thanh Huyền hỏi:
“ Heo Con, đám Sói Mập cùng với A Ngốc, A Khờ đâu rồi?”
Thanh Huyền đáp:
“ Tiểu Kim dẫn theo A Ngốc cùng A Khờ đi chơi rồi, thời gian gần đây ba đứa bọn nó đều cả ngày đi chơi như vậy không thấy mặt mũi đâu.”
“ A” Xuân Đức hơi kinh ngạc một chút, hắn lại hỏi:
“ Thế Vô Địch cùng Huyết Vận đi nơi nào rồi?”
Thanh Huyền nhu thuận nói:
“ Vô Địch đại ca đi xây một cái tế đàn mới giúp anh hai, còn Tiểu Vận thì được Ảnh mang đi chỉ dẫn rồi.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức khẽ xoa đầu nựng hai đứa em gái một cái, sau đó nói:
“ Anh lên thăm Tiểu Y cái đã, hai đứa làm gì làm gì.”
Lan Lan cùng Tiểu Thất đồng thời “ Vâng” một tiếng. Tiếp sau đó thân ảnh Xuân Đức liền biến mất không thấy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.