Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1308: Bắc thần châu danh xưng đệ nhất nhân(3)




Ở xa xa, mấy người Mị Lam, Tiêu Dật Phàm cũng thi thoảng chú ý đến tình huống phía bên này, thấy Huyết Vận đang cùng với Tây Môn Lai Phong nói chuyện vui vẻ thì sắc mặt đều trở nên quái dị.
Hai người đều liếc mắt nhìn qua Tây Môn Thanh Vân, Tiêu Dật Phàm hỏi:
“ Xem ra Vận huynh rất có duyên với Tây Môn gia tộc, không ngờ chỉ vừa gặp mặt phụ thân của Tây Môn huynh liền đã nói chuyện vui vẻ như vậy rồi.”
Mị Lam ở bên cạnh cũng là gật đầu đồng ý, về phần Tây Môn Thanh Vân thì chỉ mỉm cười mà không nói gì, trong lòng Tây Môn Thanh Vân cũng rất kỳ quái, phụ thân hắn ngày thường rất ít nói, đôi khi gặp hắn còn chẳng nói câu nào, vậy mà lúc này vừa cười vừa nói rất chi là vui vẻ.
Hắn có cảm giác bản thân không phải con ruột của phụ thân hắn mà Huyết Vận kia mới là con ruột của phụ thân hắn vậy, nghĩ tới đây thì hắn liền cảm quái dị vô cùng.
Mị Lam nhìn sắc mặt hắn biến đổi như tắc kè thì kỳ quái hỏi:
“ Thanh Vân đại ca, huynh không sao chứ, làm sao sắc mặt huynh biến đổi nhanh như vậy, hơn nữa lúc trắng lúc xanh, đôi khi lại còn là xanh đen.”
Tây Môn Thanh Vân nghe vậy thì giả bộ ho khan nói:
“ Khụ khụ, không có việc gì, không có việc gì, hẳn là đếm qua ăn phải thứ không nên ăn nên hôm nay xảy ra chút vấn đề, được rồi chúng ta nên tới Vọng Hương Lầu, mọi người hẳn là đang đợi mấy người chúng ta đấy.”
Nghe hắn nói thế, hai người khác không ý kiến mà chỉ khẽ gật đầu, tiếp theo ba người lại một lần nữa hướng phía Vọng Hương Lầu đi tới.
…..
Vọng Hương Lầu là một tòa tửu lâu cực kỳ nổi tiếng bên trong Hồng Nguyệt thành, nổi tiếng với thứ tửu cực kỳ trân quý mang tên Vong Tình, nghe nói uống tửu này cùng với nghe bài hát “ Nhất Khúc Tang Thương” thì sẽ quên hết luyến ái hồng trần đi vào sát đạo.
Tửu lầu này chia làm ba tầng, tầng dưới chót tiếp khách bình thường, tầng hai khách quý, tầng ba thì chỉ có đám tai to mặt lớn mới có thể lên uống rượu, ăn món ngon, ôm mỹ nữ.
Sau khi ba người đi tới Vọng Hương Lầu thì liền được một tỳ nữ xinh đẹp đi ra đón tiếp.
“ Những người khác đang đợi ba vị công tử, tiểu thư ở lầu ba. Ba vị mời đi theo lối này.”
Tiếp sau đó tỳ nữ kia liền xoay người lại, theo một đường đặc biệt mà đi lên lầu ba.
Tuy đã tới nơi này không ít lần nhưng mỗi lần đến đây thì ba người Mị Lam, Tiêu Dật Phàm cùng Tây Môn Thanh Vân đều không khỏi trầm trồ khen ngợi không dứt.
Không nói đến ở nơi này tỳ nữ mỗi người đều xinh như hoa như ngọc, nhìn thôi đã thấy vui mắt rồi, đã vậy lại còn có tiếng đàn du dương khiến lòng người say đắm, cảnh sắc cùng bài trí xung quanh thì không phải nói rồi.
….
Đi theo tỳ nữ đi tới trước một căn phòng, tỳ nữ dừng lại hơi khom người dịu dàng nói:
“ Mời ba vị đi vào bên trong.” 
Ba người hơi gật đầu với nàng sau đó cũng không khách khí gì mà đạp bước đi vào bên trong phòng.
Vừa đi vào bên trong phòng bọn họ liền thấy không ít người ở bên trong, vậy mà có hơn mười người, gần hai mươi người. Những người này hoặc là trong bát tinh, hoặc là đệ tử kiệt xuất của mấy siêu cấp thế lực.
Thấy ba người bước vào thì liền có người đứng dậy chào hỏi. Phỉ Yên cùng Phi Hồng hai nữ lúc này đồng thời đứng dậy, hướng về phía ba người cười nói:
“ Tây Môn huynh, Mị Lam muội muội cùng với Tiêu công tử sao giờ này mới tới, mọi người chờ đợi ba vị đã lâu.”
Từ Minh cùng Minh Thanh cũng theo sau hai người, chắp tay cười nói:
“ Mọi người tốt.”
Lúc này những người khác cũng đồng thời đứng dậy, tiến lên chào đón ba người, bầu không khí vô cùng vui vẻ, hòa hợp, trên mặt người nào người nấy đều treo một nụ cười giả tạo.
Tây Môn Thanh Vân nhìn mọi người chắp tay xin lỗi nói:
“ Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hôm nay bản thân ta có chút việc cá nhân nên có đôi chút chậm trễ, mong mọi người ở đây lý giải cùng lượng thứ cho.”
Mọi người biết hắn đây là đang khách sáo nên cũng a dua phụ họa theo nói “ Không có gì, không có gì.”
Đúng lúc này Kỳ Dụt ở phía sau Phi Hồng lúc này hướng về phía Tiêu Dật Phàm hỏi:
“ Ồ, cái tên mặt trắng nhỏ hay đi cùng với các ngươi đâu rồi, làm sao không thấy, không lẽ bị người đánh chết rồi sao.”
Tiêu Dật Phàm vừa nhìn thấy người của Thiên Tinh Các là đã thấy không vừa mắt rồi, hắn mỉa mai nói:
“ Ngươi có đun cũng phải thấy mờ mờ chứ, không nhìn thấy ai đang ngồi trên bảo tọa của Hoan Nguyệt Tông ở trên cao kia sao, hừ.”
Nghe hắn nói vậy, lúc này mọi người mới ngưng mắt nhìn về nơi xa xa phía trên cao, nơi đặt sáu vương tọa, tượng trưng cho sáu thế lực mạnh nhất Bắc Thần Châu.
Lúc bọn họ nhìn kỹ thì mới phát hiện vương tọa của Hoan Nguyệt Tông không biết khi nào đã có người ngồi rồi, người kia là một thanh niên tuổi đời còn rất trẻ, lúc này đang tươi cười nói chuyện với người bên cạnh.
Lúc mọi người nhìn thấy rõ người ngồi bên cạnh đang nói chuyện với thanh niên kia là ai thì trong lòng đại trấn, không ngờ người kia lại chính là thành chủ Hồng Nguyệt Thành, Tây Môn Lai Phong.
Trong lòng mọi người lúc này đều là ngũ vị tạp trần, tuy bọn họ là thiên tài của sáu siêu cấp đại phái nhưng muốn ngồi ngang hàng nói chuyện cùng một vị đứng đầu trong mấy đại phái kia vẫn là không có tư cách, trong lòng bọn họ lúc này vừa hâm mộ, vừa đố kỵ.
Tiêu Dật Phàm nhìn thấy biểu tình của mọi người thì lại cảm khái nói:
“ Mọi người cũng không cần hâm mộ làm gì, nếu các ngươi bằng tuổi hắn cũng có được thành tựu như hắn thì cũng có được đặc quyền như vậy.”
Kỳ Dụt trong lòng đang tức giận, nghe vậy thì hừ lạnh nói: 
“ Có gì hơn người, loại người như hắn ta chỉ cần một ngón tay liền có thể đánh bại.”
Tiết Dật Phàm ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ cùng miệt thị trần trụi.
“ Thiết, ngươi tiếp tục thổi da trâu đi, lần trước nếu không nhờ có Phi Hồng cùng Kỳ Nam, cùng với một tên thất tinh cường giả cứu ngươi thì ngươi còn có thể đứng ở đây nói chuyện.”
Bị chọc vào nổi đau, sắc mặt của Kỳ Dụt liền trở nên khó coi, hắn hừ lạnh nói:
“ Đánh lén mà thôi, hành vi tiểu nhân hèn hạ như vậy dù có thắng được cũng chẳng vinh quang gì, hừ, ta mới xem thường hạng người như vậy.”
Mị Lam nghe đối phương ác mồm cãi láo thì cũng xem thường nói:
“ Ngươi có tự tin như vậy thì đi ra kia, cùng Vân huynh đánh một trận sinh tử. Đã không có bản lĩnh thì cũng đừng có khua môi múa mép.”
Kỳ Dụt bị nói vậy thì sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, để hắn ở đây chém gió tí còn được chứ còn nói hắn đi cùng con quái thai lai quái vật kia chiến một trận đó là không thể nào.
Tên kia nhất kích liền có thể giết chết một vị thất tinh cường giả, hắn tự nhận có 10 bản thân cũng không đánh lại được. Có điều vì mặt mũi hắn vẫn là cứng miệng nói:
“ Đợi có cơ hội, hừ, chỉ xem hắn có dám hay không thôi.”
Mị Lam nghe hắn nói thế lại thì trề môi nói:
“ Tự tìm mất mặt.”
Kỳ Dụt nghe vậy thì tức giận vô cùng, sắc mặt hắn tím đen, hắn tức giận quát:
“ Ngươi…”
Có điều hắn đang muốn nói gì lại bị Tây Môn Thanh Vân ngăn lại.
“ Mọi người tới đây là để thưởng trà, luận đàm, không phải tới đây để mắng chửi lẫn nhau. Nể mặt ta ở đây mọi người đều bỏ đi hiềm khích lúc trước mà ngồi xuống nói chuyện với nhau. Người ta thường nói thêm một người bạn, bớt một kẻ thù không phải sao?”
Chủ sự đã ra mặt hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm cũng không tiện làm quá, vẫn phải để cho Tây Môn Thanh Vân mặt mũi, hai người ném cho Kỳ Dụt một cái ánh mắt xem thường cùng khinh bỉ sau đó đàng hoàng ngồi xuống.
Kỳ Dụt bị hai người kia nhìn như thế thì tí nữa phát tác nhưng là vẫn kiềm lại được, hắn lúc này cũng ngồi xuống, có điều vẻ mặt hắn giống như bị táo bón vậy.
Thấy ba người chiến hỏa dừng lại, mọi người lúc này cũng bắt đầu ngồi xuống.
Tây Môn Thanh Vân nhìn thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống thì bắt đầu gọi người dâng trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.