Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1297:




Trên trời cao, phong bạo cũng dần tán hết đi, lộ ra thân ảnh của mười người, một kích qua đi dù là tám người của Huyết Thần Tông hay là hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam đều là bị thương không nhẹ, trên thân thể mọi người đều đầy rẫy vết thương, đặc biệt có những vết thương thấy cả xương trắng.
Lau đi vết máu ở khóe miệng, Mị Lam hướng về phía khoảng không hư vô lớn tiếng nói:
“ Vận huynh, chẳng lẽ người còn muốn xem kịch vui đến lúc nào, còn không nhanh ra tay hai người bọn ta liền gặp nguy hiểm. Không nên quên lúc trước khi đi Vận huynh đã đáp ứng cái gì?”
Lời nói tuy nghe giống như là đang trách cứ Huyết Vận là không làm tròn bổn phận nhưng trong giọng điệu lại không hề có tí trách cứ nào mà chủ yếu là cầu xin giúp đỡ.
Mới vừa giết người xong, Huyết Vận dùng ẩn thuật của mình tránh né bên trong hư không, hắn tuy nghe thấy Mị Lam nói nhưng cũng không có lộ diện mà vẫn tiếp tục âm thầm quan sát cùng khôi phục.
Lúc trước vì để ám sát thành công tên cường giả bát tinh của Huyết Thần Tông hắn cũng tiêu hao không hề ít, lúc này còn chưa khôi phục trở lại, hắn cũng không muốn ra ngoài đánh một trận với đám người kia.
Mị Lam gọi mấy lần mà vẫn không thấy Huyết Vận xuất hiện thì trong lòng mắng chửi không thôi. Nhưng đúng lúc này một trong tám tên còn sống bên phía Huyết Thần Tông đột nhiên lớn tiếng kinh hô.
“ Tân Kỳ sư huynh đâu rồi?”
Ngay lập tức bảy người khác đều chú ý đến nơi mà tên xui xẻo mới vừa bị Huyết Vận giết chết. Ngay khi mấy người kia nhìn thấy đầy đất là những miếng thịt vuông vức cùng một tấm ngọc bài dính đầy tiên huyết nằm trơ trọi trên mặt đất thì sắc mặt một đám người liền trở nên khó xem đến cực điểm.
Một người trong số đó run giọng nói:
“ Kia không phải thân phận ngọc bài của Tân Kỳ sư huynh sao?”
Một người khác thì quay về phía hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Tài quát:
“ Thật là bỉ ổi, vậy mà nhân lúc Tân Kỳ sư huynh bị thương nặng ám hại huynh ấy. Mọi người cùng ta xông lên giết hai người này báo thù cho Tân Kỳ sư huynh cùng Hạo Nam sư đệ.”
Những người khác nghe vậy thì đều tức giận không thôi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm, tiếp sau đó cả tám người lại một lần nữa xuất thủ.
Cũng chẳng biết là mấy người kia có thực sự là vì cái chết của hai vị đồng môn sư huynh đệ mà phẫn nộ hay không nhưng lúc tiến lên, người nào người nấy đều là một bộ “không giết các người thề không bỏ qua.”
Quanh thân tám người từng vòng huyết sát chi khí tán đi ra, huyết sát chi khí kia vậy mà lại hình thành một cái chiến giáp bọc ở bên ngoài mỗi người. Cùng lúc đó một cây huyết đao cũng hình thành.
Tám người cầm trong tay huyết đao, phân ra bát phương bao vây hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm vào bên trong, bề ngoài nhìn như hỗn loạn nhưng trên thực tế tám người của Huyết Thần Tông lại đang tuân theo một trận thế kỳ áo, vừa có thể vây khốn kẻ địch, vừa công vừa thủ, toàn diện vô cùng.
“Giết”
Cũng không rõ là ai thét lên một tiếng, tiếp sau đó liền có hai tên thiên tài của Huyết Thần Tông tiến lên, vận dùng huyết đao chém ra nhất kích.
Huyết đao trên tay bọn họ trong nháy mắt chém ra một kích kia liền tan biến hóa thành một vệt huyết quang hình bán nguyệt chém thẳng tới hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm.
Hai người kia sau khi đánh ra nhất kích liền lui lại về sau, hai người khác lại tiếp tục tiến lên chém ra nhất đao.
Cứ như vậy hình thành một tuần hoàn chiêu thức liên tục đánh về phía hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm.
Mị Lam cùng Tiêu Dật lúc này đang mang thương thế trong người, thấy vậy thì sắc mặt khó coi vô cùng, hai người lúc này cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể né tránh hoặc đón đỡ mà thôi.
“ Ầm ầm ầm…”
Công kích của đám người Huyết Thần Tông nhìn rất đơn điệu, chỉ một chiêu đánh ra nhưng lại khiến cho hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Tài chật vật không thôi.
Hai người kia muốn từ bên nào đột phá cũng bị công kích liên hoàn ngăn lại, vừa xông đi lên liền bị công kích liên miên không dứt kia ép cho phải lùi về phía sau.
Dưới loại công kích không chỗ hở kia, hai người chống đỡ không được bao lâu liền bị thương, vốn thương cũ chưa lành, giờ lại thêm thương mới,thương lại càng thêm thương. 
Nhưng đáng sợ nhất chính là bên trong mỗi lần công kích của đám Huyết Thần Tông kia, nếu như huyết quang đánh trúng lên người kẻ địch sẽ hút đi một ít tinh huyết của đối phương.
Tinh huyết là thứ vô cùng quý trọng với tu sĩ, hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm đánh trúng mấy lần bị hút đi không ít, sắc mặt cả hai người trở nên trắng xám, càng đánh càng yếu, càng đánh càng bị thương. Nếu như không có ai tới cứu viện thì hai người nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Ở một bên quan sát, Phỉ Yên nhìn hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm dưới công kích của tám người Huyết Thần Tông sắp xong đời thì không khỏi nhíu mày nói:
“ Người còn lại đâu, tên kia vì sao còn chưa xuất hiện, phải chẳng sợ chạy rồi.”
Nàng vừa nói như vậy thì từ bên trong hư không ở phụ cận lại vọng ra giọng nói già nua.
“ Không có chạy, người kia đang đợi. Người kia cực kỳ đáng sợ, tiểu thư sau này gặp phải hắn nhớ phải thập phần cẩn thận.”
Cuộc nói chuyện của hai người không ai có thể nghe được, ngay cả đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông ở phụ cận cũng không nghe thấy.
Phỉ Yên nghe Nam bà nói vậy thì lông mày bất giác nhíu chặt, nàng có chút không hiểu nói:
“ Nam bà có phải hay không quá đánh giá cao người kia rồi, tên kia chẳng qua chỉ là một tên chuyên đánh lén, ám toàn người khác mà thôi, giết chết được Tân Kỳ cùng Hạo Nam hai người kia cũng là vì hai tên kia khinh địch nếu như gặp ta với thực lực của hắn còn chưa đủ nhìn.”
Nam bà thở dài nói:
“ Tiểu thư người chuẩn bị nhìn, nhìn xem ta có đánh giá cao người kia hay không, tám tên tinh anh đệ tử của Huyết Thần Tông chuẩn bị được đi đầu thai rồi.”
Nam bà rất muốn nói cho tiểu thư của nàng biết người thiếu niên kia có thể giết chết một Tinh Vương Tiên Cảnh tầng 8 nhưng lại sợ để lại bóng ma trong lòng tiểu thư như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.