Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1276: Thảm Liệt




[ Lưu ý: Có vài đoạn miêu tả Bóng Ảnh, Xuân Đức, Quỷ Kiếm đều là sao chép lại nên mọi người đọc có giống nhau thì cũng xin đừng lấy làm phiền, bởi vì mình cảm thấy phần miêu tả kia là tốt nhất rồi nên không muốn thay đổi.]
Bóng Ảnh vừa bay ra bên ngoài thì trực tiếp hóa thành bản thể,lúc này đây một “Đại Ma” chính thức hiện thế, hình thể đồ sộ như mấy tòa núi lớn gộp lại với nhau, tứ chi thô to hữu lực, toàn thân được bao phủ bên trong một bộ cốt giáp, khuôn mặt thiếu hụt ngũ quan chỉ có hai đôi mắt hẹp dài nhìn giống côn trùng phát ra màu tím yêu dị, cùng một cái miệng rộng đến mang tai bên trong mọc vô số răng nhọn lởm chởm.
Từ bên trong cái miệng kia chảy ra vô số chất nhầy dính dính màu xanh lục, một cái lưỡi nhìn như lưỡi rắn liên tục thụt ra thụt vào, còn chưa hết trên thân thể hắn còn mọc ra vô số gai nhọn phát ra ánh sáng âm u, chỉ nhìn đến đây thôi nếu không phải là người gan góc thì đã sớm ngất đi.
Nhưng dù có là ngươi can đảm nhất khi cảm nhận được khí tức trên cơ thể Bóng Ảnh phát ra cũng là một trận tâm kinh đảm hàn, khí tức kia mang đến cho người ta ảo giác lâm vào hắc ám vô biên, thế giới kia không có một chút ánh sáng, một thế giới u ám, lạnh lẽo, cô tịch, không một tia sinh cơ.
Vừa hiện thân ra thì Bóng Ảnh liền gầm lên:
“ Rống rống rống…. Rống rống rống…”
“ Rống rống rống…. Rống rống rống…”
“ Rống rống rống…. Rống rống rống…”
Âm thanh như xé nát thiên địa ra, vô số “ Thi Khôi” đang chạy tới cũng bị tiếng rống kinh thiên kia ép cho vỡ tan tành hóa thành đầy trời thịt vụn.
Tiếp sau đó Bóng Ảnh há lớn miệng, toàn thân hắc mang đại thịnh, cùng lúc đó một cái lỗ đen thật lớn trước miệng hắn xuất hiện, từ bên trong cái lỗ đen kia truyền ra một lực hút khủng khiếp. 
Bên trong phạm vi mấy trăm dặm, vô số “ Thi Khôi” đang chạy trên mặt đất, cùng với đám Phệ Huyết Độc Văn đang bay trên trời không tự chủ được hướng về phía lỗ đen trước miệng Bóng Ảnh lao đến.
“ Vèo vèo vèo…. Vèo vèo vèo…”
“ Vèo vèo vèo…. Vèo vèo vèo…”
“ Vèo vèo vèo…. Vèo vèo vèo…”
Đám “ Thi Khôi” cùng với “ Hấp Huyết Độc Văn” số lượng tuy nhiều nhưng tu vi cũng không quá cao, đa phần đều là Tinh Vương Tiên Cảnh đê giai mà thôi, có khi còn thấp hơn, vì thế trước thần thông “ Vạn Linh Thôn Phệ” của Bóng Ảnh, không một con có thể chống cự.
Cả đám đều bay vào bên trong cái lỗ đen kia sau đó mất hút không còn thấy tăm hơi, cái lỗ đen kia giống như là không đáy vậy, căn nuốt bao nhiêu cũng không đủ nhưng nếu có người có thể nhìn xuyên qua lớp hắc khí trên người Bóng Ảnh lúc này thì có thể thấy được cái bụng hắn đang từ từ phình lên.
Lúc đầu sắc mặt của hắn con vui vẻ nhưng dần dần sắc mặt của Bóng Ảnh càng thêm khó nhìn, cái bụng của hắn lúc này đã bắt đầu căng tròn. 
Sau tầm 5 phút sử dụng thần thông “ Vạn Linh Thôn Phệ” thì có đến hàng tỷ con “ Hấp Huyết Độc Văn” cùng “ Thi Khôi” chui vào bên trong cái lỗ đen kia.
Có điều ở bên trong lòng đất vẫn liên tục thoát ra đại lượng “ Thi Khôi”, từ bốn phương tám hướng vẫn liên tục bay đến đại lượng “Hấp Huyết Độc Văn”, số lượng cơ hồ là vô cùng vô tận.
…..
Thời gian đi qua 20 phút, lúc này đây Bóng Ảnh trực tiếp chống đỡ hết nổi, cũng không phải do hắc ám nguyên lực hắn cạn kiệt mà là do hắn đã no quá rồi, không thể tiếp tục thôn phệ tiếp được nữa.
Thân hình hắn nhanh chóng co rút lại, hình thành một quả cầu màu đen rơi vào bên trong phòng hộ của Nguyên Ma. Sau đó liền không còn bất cứ thanh âm hay cử động gì khác.
….
Mất đi Bóng Ảnh áp chế, đám “ Thi Khôi” cùng “ Phệ Huyết Độc Văn” lại nhanh chóng lấn đến. Thoáng cái lại bao phủ cả đại địa rồi. Trên trời dưới đất không đường để đi.
Nhìn thấy một màn đáng sợ như vậy, mặc dù là Nguyên Ma cũng phải than:
“ Nhiều quá, thứ quá quái này nhiều quá, nơi này là nào à.”
Long Sát cung là kinh sợ không thôi nói:
“ Đại ca cùng nhị ca đều không xong rồi, nên làm sao đây lão tứ. Một mình ta không cách nào ngăn cản nhiều như vậy quái vật.”
Nguyên Ma suy nghĩ một chút liền nói:
“ Hai người chúng ta hợp lại với nhau, sau đó kiên trì thủ hộ đại ca cùng nhị ca. Đây là cách tốt nhất rồi. Bằng không chỉ một mình ta lực lượng không đủ.”
Nhưng đúng lúc này ở bên trong thân thể Xuân Đức, A Manh đột nhiên lao ra bên ngoài mang theo Quỷ Kiếm. Nhìn phô thiên cái địa quái vật đánh tới thì A Manh kiên định nói:
“ Đám này để ta. Hừ hừ. Lần này ta phải cho ba ba biết, ta cũng rất lợi hại. Đám quái vật ngu xuẩn này chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng.” 
A Manh nhập vào bên trong mắt quỷ, cả thanh Quỷ Kiếm trong nháy mắt phát ra quang mang tà ác đại thịnh, con mắt quỷ màu đỏ kia cũng mở ra trừng trừng, từ bên trong con mắt liên tục phóng ra hào quang khát máu.
Quỷ Kiếm đột nhiên rung lên mấy lần sau đó phóng thẳng lên bầu trời.
Nơi Quỷ Kiếm đi qua vô số Phệ Huyết Độc Văn bị cắt làm đôi, sau đó liền biến thành xác khô rơi xuống bên dưới. Sau khi bay đến độ cao hợp lý, Quỷ Kiếm liền dừng lại.
Tiếp sau đó từ một thanh Quỷ Kiếm hóa thành hai thanh Quỷ Kiếm, từ hai thanh hóa thành ba thanh….. Cho đến khi trên bầu trời xuất hiện vạn thanh Quỷ Kiếm, bao trọn thương khung thì mới dừng lại.
Cùng lúc đó, một âm thanh có phần non nớt vang lên.
“ Vô Sinh Vạn Kiếm Đồ… Khởi.”
Tuy âm thanh kia có phần non nớt nhưng lại mang theo sát khí dày đặc khiến cho người nghe được đều tâm kinh đảm hàn ngay lúc âm thanh non nớt kia vang lên thì cả vạn thanh Quỷ Kiếm đồng thời rung lên kịch liệt.
Cùng lúc đó từ bên trong mắt của quỷ kiếm bắn ra một đạo ánh sáng, đạo ánh sáng kia lại bắn lên một con mắt quỷ khác. Thoáng cái trên trời xuất hiện một trận võng khủng bố. Một phương không gian rộng lớn cũng vì vậy mà bị khóa lại
Khí tức từ trận võng kia ngay lập tức ép chết bất kỳ những tồn tại nào dưới Tinh Vương Chi Cảnh.
“ Leng keng… Leng keng...Leng keng…”
“ Leng keng… Leng keng...Leng keng…”
“ Leng keng… Leng keng...Leng keng…”
Đột nhiên cả vạn thanh Quỷ Kiếm trên cao phát ra âm thanh kêu vang, tiếp sau đó từ bên trong mỗi thanh kiếm phóng xuống phía bên dưới một trùm kiếm khí khủng bố, từ bên trong kiếm khí kia nổ bắn ra vô số đạo kiếm khí khác.
Trong nháy mắt cả bầu trời rậm rạp chằng chịt kiếm khí, kiếm khí kia đi tới đâu thì một mảnh bầu trời nơi đó liền hóa thành máu tươi cùng thịt nát. Gần như trong chớp mắt tất cả Phệ Huyết Độc Văn trên bầu trời đều bị gạt bỏ, không một con còn sống.
Tràng cảnh như vậy chỉ vừa nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta kinh tâm động phách rồi. Đáng tiếc lúc này không có người ngoài ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.