Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1266: Tiến vào bên trong thượng cổ hoang địa(2)




Xuân Đức lạnh lùng nói:
“ Đám cặn bã cũng đã chết sạch rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn nấp ở trên đó quan sát tiếp cho đến khi ta đi vào bên trong Thái Cổ Hoang Địa sao?” 
Nghe Xuân Đức nói vậy thì mấy người Mộc Lan, Lệ Hoa Trì, Hải Băng, Kinh Hương đều cả kinh, bốn người lúc này đồng thời nhìn về nơi mà Xuân Đức đang quan sát.
Nơi kia vốn không có gì nhưng lúc này đột nhiên trở nên nhộn nhạo, sau đó từ bên trong hư không đi ra một bóng người, người kia được bao phủ bên trong một lớp áo choàng màu đen, mặt đeo nạ không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Người kia vừa từ hư không đi ra thì liền nhìn về phía Xuân Đức, hắn không hề che giấu mà nói thẳng ra mục đích của bản thân, âm thanh hắn khàn đặc rất khó nghe.
“ Ngươi là người mạnh nhất mà ta từng gặp kể từ khi ta đến thế giới này. Ta cũng biết mục đích của người, hai chúng ta có thể hợp tác cùng nhau.”
Xuân Đức cảm nhận được thành ý của đối phương, hắn lúc này cũng liền cất đi Quỷ Kiếm, toàn thân khí thế thu liễm. Khí thế hắn vừa thu lại liền biến thành một người thiếu niên cả người lẫn vật đều vô hại.
Nhìn người thần bí trước mắt, hắn lạnh nhạt nói:
“ Cho ta thấy giá trị của ngươi đi.”
Người thần bí giống như đã lường được Xuân Đức sẽ hỏi như vậy, hắn lúc này khẽ gật đầu rồi nâng cánh tay áo lên, lộ ra ấn ký ở mu bàn tay.
Xuân Đức ánh mắt vừa lướt qua ấn ký thì trong lòng không khỏi híp mắt lại, không ngờ ấn ký đối phương đã đạt tới cấp 4 rồi, còn hơn hắn một cấp. Phải biết rằng để lên cấp ấn ký cần thôn phệ ấn ký của những người khác, mà hắn giết mấy trăm, gần cả ngàn rồi còn mới cấp 3.
Đối phương cấp 4 ắt hẳn đã ở thế giới này cực lâu trước kia, đánh giết không ít người đi tới thế giới này làm nhiệm vụ, dù sao cứ 10 năm sẽ lại có 999 người tới, đám người kia chính là con mồi ngon cho đám người này.
Sau khi lộ ra ấn ký thì người kia lại liền dùng tay áo che lại, hắn lúc này chậm rãi nói:
“ Như vậy đã có đủ tư bản cùng ngươi hợp tác chưa?”
Xuân Đức không nhanh không chậm gật đầu nhưng lúc này hắn lại nói:
“ Vốn gốc là đủ nhưng ngươi lại ra tay với người của ta, món nợ này lại nên tính như thế nào?”
Người thần bí kia nói:
“ Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, chết một vài sâu kiến mà thôi có gì đáng nhắc tới, không phải ngươi cũng đã giết không ít người của ta rồi sao.”
Xuân Đức lúc này đột nhiên nở nụ cười, hắn gật đầu nói:
“ Không sai, chỉ là một ít sâu kiến mà thôi. Như vậy chúng ta muốn cùng nhau hợp tác cũng nên có gì đó khiến đôi bên tin tưởng nhau chứ.”
Người thần bí gật đầu nói:
“ Cái này là đương nhiên. Không bằng như vậy đi, chúng ta hạ cấm chê lên người của nhau, các hạ thấy làm sao?”
Xuân Đức gật đầu nói:
“ Như vậy cũng tốt, đã vậy chúng ta vẫn là nên lạc ấn lên linh hồn của nhau đi.”
Vừa nói ra lời thì ẩn sâu bên trong ánh mắt của Xuân Đức hiện lên sát cơ nhưng tia sát cơ kia rất nhanh liền bị che giấu. Người thần bí kia nghe Xuân Đức nói đến lạc ấn linh hồn thì hiện ra vẻ do dự nhưng sau đó liền sảng khoái đồng ý.
“ Được.”
Tiếp sau đó hai bên vẫn đứng tại chỗ, đồng thời mở ra linh hồn phòng ngự để cho đối phương gieo xuống linh hồn lạc ấn.
Nhưng ngay vào lúc Xuân Đức vừa mở ra linh hồn phòng ngự thì người thần bí đối diện liền động, dưới mặt nạ cặp mắt tên kia phát ra ánh sáng u lục sắc, tiếp sau đó hắn liền hóa thành một đạo lục quang biến mất.
Lục quang kia vừa biến mất thì thân thể của người thần bí kia trực tiếp hóa thành cát bụi. 
Cùng lúc đó ở bên trong thế giới linh hồn Xuân Đức vang lên tiếng cười dài.
“ Ha ha ha ha, thật tốt, thật tốt à, thân thể này, linh hồn này thật đúng là đồ tốt à, ha ha ha. Không ngờ tùy tiện đi ra ngoài lại đụng phải chuyện tốt bực này.”
Xuân Đức lúc này cũng xuất hiện bên trong thế giới linh hồn của hắn, nhìn người thần bí lúc này đã hóa thành một bóng xám mờ ảo đang cười dài thì sắc mặt lãnh đạm, gật đầu khẽ nói:
“ Ta còn tự hỏi vì sao cảm thấy người là lạ, hóa ra là Ám Quang Hồn Thể. Lúc trước đoán tuy sai lệch một chút nhưng cũng không sai biệt nhiều.”
Người thần bí kia thấy Xuân Đức vẻ mặt vẫn trấn định thì nhịn không được cười khẩy nói:
“ Tiểu tử vô tri(ngây thơ) nhìn không ra ngươi còn rất có đảm lượng đấy, biết ta là Ám Quang Hồn Thể vậy mà sắc mặt không đổi. Hắc hắc. Nhưng mà ta cũng rất ngạc nhiên đấy, không ngờ ngươi tu luyện lại đạt tới trình độ này rồi, thân thể cực hạn, hồn phách cực hạn nhưng tất cả những thứ này, sau này đều là của ta.Ha ha ha.”
Nói đến đây thì người thần bí nhịn không được cười lớn, hình như hắn rất có tự tin vào năng lực của bản thân nên cũng không để ý tới Xuân Đức đang châm chọc nhìn hắn.
Xuân Đức nhìn thấy hắn cười đắc ý như vậy thì cũng là cười nói: 
“ Năng lực Ám Hồn Đồng Hóa của Ám Quang Hồn Thể các ngươi rất mạnh đúng là không sai, có điều lần này ngươi chọn lầm đối tượng rồi.”
Người thần bí nghe hắn nói vậy thì cười lên “ha hả” sau đó dư tợn nói:
“ Sai hay không liền sẽ biết ngay thôi.”
Nói xong hắn liền bắt tay thi triển pháp quyết, cả người hắn liền hóa thành một cái đầu lâu màu xám to lớn cắn tới Xuân Đức, lực lượng cuồng bạo từ cái đầu lâu kia khiến cho cả thế giới linh hồn của Xuân Đức nổi lên gợn sóng.
Đúng lúc này, bên trong thế giới linh hồn của Xuân Đức xuất hiện vô số huyết liên, huyết liên kia hư không hiện ra, đụng phải phải đầu lâu màu xám thì liền nổ tung.
“ Ầm ầm ầm..”
Từng bông huyết liên nổ tung trên đầu lâu nhưng cũng không có làm đầu lâu màu xám kia bị thương mảy may, đầu lâu màu xám thấy vậy thì cười lớn:
“ Ngây thơ, chỉ dựa vào một kiện phòng ngự hồn phách liền tưởng rằng có thể thắng được ta, đúng là tiểu nhi vô tri.”
Nói xong hắn liền há rộng miệng ra, sau đó phun ra một đoàn quang mang màu xám, quang mang màu xám kia nhanh chóng bắn về phía Xuân Đức.
Lúc này đầy trời huyết liên như cảm ứng được Xuân Đức nguy hiểm, lập tức tụ lại trước người hắn, quang mang màu xám kia bắn lên đầy trời huyết liên thì không ngừng bị suy yếu, sau khi tới gần Xuân Đức phạm vi mấy mét liền triệt để bị hủy.
Người thần bí thấy vậy thì sắc mặt phát lạnh, sau đó dùng thêm lực nhanh chóng cắn đến Xuân Đức, vô số huyết liên ngăn cản hắn bị hắn đụng trúng liền lập tức nổ tung.
Xuân Đức thấy đầu lâu kia cắn đến thì sắc mặt không đổi, hắn lập tức sử dụng dịch chuyển tức thời, thế giới này là của hắn, hắn là chủ nơi này nên có đặc quyền nhất định.
Đầu lâu kia cắn không được hắn thì bắt đầu sử dụng thần thông, trong miệng liên tục phun ra “ám quang tiễn” có điều mỗi lần đều bị Xuân Đức hiểm hóc né được.
Đầu lâu thấy Xuân Đức như con cá chạch hết tránh đông né tây thì không khỏi hừ lạnh nói:
“ Nếu không phải sợ phá hủy thế giới linh hồn này sau đó gián tiếp hủy đi căn cơ tu đạo sau này thì ta sớm đã bóp chết ngươi.”
Xuân Đức nghe vậy thì vẫn là chỉ cười nhạt mà thôi. Người thần bí kia nhìn thấy nụ cười nhạt của Xuân Đức thì sắc mặt trở nên dữ tợn.
Hắn giận dữ nói:
“ Đã người gian ngoan mất linh, ta cũng không còn cách nào khác rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.