Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1260: Luyện Khôi




- --o0o---
Mấy ngày sau nhóm người Xuân Đức vẫn tiếp tục tiến sâu vào bên trong yêu nguyên, lần theo những dấu vết ít ỏi mà Mộng Vân để lại. Tuy những dấu vết kia có cái đã từng bị người động tay chân nhưng mà với năng lực của Xuân Đức thì hắn vẫn có thể đơn giản khôi phục hiện trạng như lúc ban đầu.
Trên đường đi hắn cũng không có nhàn rỗi, hắn cũng tranh thủ chế tác tên Đà La kia thành con rối.
Đối với Xuân Đức mà nói, chế tác người trở thành con rối đã không còn là cái gì quá mới mẻ, việc này hắn đã làm qua không biết bao nhiêu lần rồi nên vô cùng thành thạo.
Đầu tiên chính là tạo dịch ngâm, sau đó là ngâm xác để cải tạo thân thể. Vì tài liệu có phần thiếu thốn nên hắn đành phải mượn ít chút thân thể của Long Sát cùng Nguyên Ma thêm một chút bổn nguyên của Bóng Ảnh để bổ sung vào.
Quá trình chế tạo con rối của Xuân Đức rất sạch, cũng không có tình cảnh máu tanh gì, chỉ giống như là một người chết ngâm qua dịch thể đặc biệt sau đó sống lại mà thôi.
…..
Sau năm ngày kể từ khi ngâm xác của Đà La vào trong dung dịch, đợi lúc thi thể của tên kia hấp thu sạch sẽ dung dịch kia thì hắn mới mang ra ngoài.
Tiếp sau đó hắn lại bắt đầu khắc trận pháp lên người tên kia, từng đồ án phức tạp được Xuân Đức dùng ngón tay út vẻ ra, hắn rất tỷ mỹ, cẩn thận từng chút một.
Mấy người Lệ Hoa Trì, Mộc Lan, Hải Băng cùng Kinh Hương ở cách đó không xa cũng không dám nói chuyện sợ làm phiền hắn, một nhóm người cứ ở nơi đó mở lớn mắt nhìn Xuân Đức dùng đầu ngón tay út khắc từng đồ án trận pháp phức tạp lên người Đà La.
Công việc khắc trận pháp này tiêu tốn thời gian hơn 2 ngày của Xuân Đức. Sau khi khắc xong trận pháp thì hắn thỏa mãn mỉm cười một cái, sau đó hắn đánh ra vài đạo ấn quyết lên thi thể của Đà La.
Những trận pháp chằng chịt trên cơ thể hắn nhanh chóng biến mất, lộ ra làn da màu cổ đồng mạnh mẽ.
Tiếp sau đó Xuân Đức lại bắt đầu khắc một cái trận văn lên trán của Đà La, trận văn kia có hình song ngư lưỡng cực nhìn vô cùng huyền diệu, nếu người tu vi thấp nhìn vào trận văn kia trực tiếp bị mê hoặc, lâm vào ảo cảnh khó lòng thoát ra.
Mất gần một canh giờ thì Xuân Đức mới khắc xong trận văn kia, hắn lúc này nhìn qua Hải Băng nói:
“ Nha đầu, lại đây.”
Hải Băng nhu nhu thuận thuận đi lại bên cạnh Xuân Đức, nàng như con mèo nhỏ tò mò đánh giá thi thể trước mắt hỏi:
“ Sư tôn, người nói có thể làm cho hắn sống lại, vì sao hắn vẫn còn cứng ngắc vậy?”
Xuân Đức cười nói:
“ Sắp xong rồi, khi nào xong hắn liền sống lại. Được rồi, nhanh nhỏ máu lên trên cái trận văn này đi.”
Hải Băng khẽ gật đầu sau đó làm theo lời Xuân Đức nói, nàng lấy ra một con dao nhỏ khẽ cắt đầu ngón tay. Bắt đầu nhỏ từng giọt vào bên trong cái trận văn kia.
Xuân Đức thấy vậy thì xua tay nói:
“ Có chút máu vậy tới khí nào mới có thể hoàn toàn kích hoạt trận văn kia, nhanh cắt cổ tay đi.”
Mấy người khác ở xung quanh nghe thế thì đều vẻ mặt hắc tuyết, Hải Băng cũng là hồ nghi nói:
“ Sư tôn, người không phải là muốn Băng Nhi tử sát đó chứ.”
Xuân Đức nghe nàng nói vậy thì trừng mắt nhìn nàng nói:
“ Nếu muốn nhà đầu ngươi chết thì ta liền bóp chết từ lâu rồi, còn phải bày vẽ như vậy sao? Nhanh cắt cổ tay đi.”
Hải Băng vốn cũng chỉ là muốn trêu trọc sư phụ nàng một chút mà thôi, nàng biết ai hại nàng duy có sư phụ sẽ không hại nàng, lúc này nàng cầm con dao nhỏ đưa lên cạnh cổ tay, cứa mạnh một cái.
Lập tức, máu từ bên trong vết thương ở cổ tay phun ra như suối, bắn tung tóe khắp nơi, có điều tất cả những máu tươi kia đều như bị một lực lượng thần bí dẫn dắt lấy hướng về phía trận văn rót vào.
Trận văn được đại lượng máu tươi đổ vào nhanh chóng sáng lên, lúc đầu chỉ là ánh sáng mờ nhạt nhưng càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng hai con cá kia giống như sống lại có thể cử động được.
Nhưng đợi tới khi trận pháp hoàn toàn kích hoạt thì sắc mặt của Hải Băng đã là cắt không ra giọt máu, khuôn mặt tái nhợt, có điều nàng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.
Xuân Đức cũng nhìn thấy tình huống, trạng thái của nàng, thấy mà còn rút thêm máu tươi của cô nàng nữa thì có khí cô nàng này cũng liền treo luôn.
“ Ngừng lại đi, đủ rồi.”
Xuân Đức vừa lên tiếng thì Hải Băng lập tức ngừng lại, nàng nhanh chóng phong cấm lại vết thương, sau đó lại nuốt vào một số lượng lớn đan được để khôi phục.
Về phần Xuân Đức lúc này lại là phun ra một quang cầu, nếu ai tinh mắt nhìn kỹ thì có thể thấy được bên trong quang cầu kia có một linh hồn, có điều linh hồn kia rất trì độn, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ.
Xuân Đức tay tiếp quang cầu, tay bắt ấn quyết miệng khẽ quát:
“ Hợp”
Lập tức quang cầu nổ tung, hồn phách bên trong liền thông qua song ngư đồ án dung nhập vào thân thể của Đà La, ngay khi hồn phách dung nhập vào thân xác thì đồ án kia liền biến mất.
Cùng lúc đó thi thể Đà La đột nhiên mở lớn đôi mắt, sau đó ngồi dậy, hành động bất ngờ này của hắn khiến cho mấy cô bé nhát gan tí nữa thì té lăn ra ngoài, rớt khỏi “ thương tâm hoa."
Sau khi ngồi dậy, trong mắt Đà La hiện ra một tia mê mang, có điều rất nhanh ánh mắt hắn liền trở nên thanh tĩnh, hắn nhìn quanh đám người một lượt cuối cùng nhìn đến Hải Băng trên thân.
Sau khi nhìn thấy Hải Băng thì ánh mắt nó liền tỏ sáng, nó tiến tới đứng dậy đi tới trước mặt Hải Băng quỳ xuống hô:
“ Chủ nhân tôn quý. Thuộc hạ đã đợi người từ rất lâu rồi, cuối cùng hôm này đã được gặp người. Đà La nguyện dâng hiến tất cả kể cả sinh mệnh của bản thân để phục vụ chủ nhân. Chỉ cần Đà La còn sống không người có thể thương tổn đến người.”
“ Tất cả những kẻ dám mạo phạm chủ nhân đều phải chết.”
Chứ chết hắn cắn rất nặng, cùng lúc đó cả người hắn bốc lên hắc sắc ma khí vô cùng cường đại.
Cảm nhận được cổ khí tức từ trên người Đà La truyền đến thì hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan đều cả kinh. Hai người có thể cảm nhận ra Đà La lúc này tu vi đã vượt xa trước kia. Chỉ riêng về khí thế thôi cũng đủ khiến hai người tâm kinh đảm hàn. Nếu như động thủ một lần nữa, bọn họ cảm giác bản thân sẽ bị đối phương một chiêu miêu sát.
Nhưng trong lòng bọn họ thì kẻ đáng sợ nhất cũng không phải Đà La vừa sống lại mà là Xuân Đức, đắc tội với người này có thể nói là muốn chết cũng khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.