Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1234: Dị biến




Cất đi huyết kiếm, Huyết Vận lần nữa vung tay lên, vô số nhẫn không gian, các loại bảo vật đang nằm trên mặt đất đều bay vào trong tay hắn.
Hắn nhìn qua những thứ kia một lượt nếu thấy chiếc nhẫn không gian nào hay kiện bảo vật nào còn lưu lại hồn niệm ấn ký thì tranh thủ xóa đi, tiếp sau đó hắn đưa tất cả cho Ngọc Khiết rồi nói:
“ Đi thôi tiểu sư muội, nơi này rất nhanh sẽ có người tới.”
Nói xong thì hắn liền hóa thành một đạo quang mang bay đi về phương xa. Ngọc Khiết thấy hắn rời đi thì cũng nhanh chóng đuổi theo, sau khi đi được một đoạn thì nàng nhịn không được quay lại nhìn một cái.
Trong mắt nàng lúc này hiện lên sự bi thương nhưng rất nhanh sự bi thương kia liền bị ẩn đi, dù sao ở tu chân giới, người chết chỉ là điều bình thường mà thôi, ngày nào không có người chết đi.
Người tu chân tuổi thọ rất dài, thiết nghĩ nếu như không có nhưng chàng chém giết lớn thì có khi, không qua bao nhiêu năm cả tiên giới liền không đủ chỗ cho người sống rồi.
…..
Sau khi tìm được một nơi tương đối ẩn núp thì Huyết Vận lập tức hướng về phía Ngọc Khiết nói:
“ Chúng ta thời gian tiếp theo sẽ ở nơi này, sư muội thấy sao?”
Ngọc Khiết nhìn cái hang sâu trước mắt, trong đầu không biết lại nghĩ lung tung cái gì hai má cô nàng thoáng cái hồng lên, vì để che giấu đi nội tâm xấu hổ nàng vội nói:
“ Sư huynh nói sao thì là như vậy, sư muội không có ý kiến.”
Huyết Vận lúc này cũng không có chú ý tới Ngọc Khiết nên cũng không biết cô nàng đang suy nghĩ lung tung. Nghe được tiểu sư muội không có ý kiến thì hắn cũng liền gật đầu nói:
“ Vậy sư muội vào bên trong chọn chỗ tu luyện trước đi, sư huynh bố trí một ít cấm chế sẽ vào sau.”
Ngọc Khiết nhu thuận “ Vâng” một tiếng, sau đó liền đi vào bên trong, nhưng mà nàng mới vừa đi vào bên trong thì liền hét lên kinh hãi:
“ A a a a. Sư huynh, cứu ta. A a a. Sư huynh nhanh cứu ta hu hu…”
Huyết Vận đang định đi xung quanh bố trí trận pháp thì nghe được tiếng kêu cứu của Ngọc Khiết, hắn lúc này cũng không có vội vàng xông vào mà trước tiên dùng hồn niệm dò xét bên trong.
Nhưng mà lúc hắn dùng hồn niệm rò xét thì phát hiện bên trong không có bất kỳ khác thường, duy chỉ có một ít lực lượng không gian là tàn dư lại, thấy thế hắn không khỏi nhíu chặt lông mày lại.
Vỗ nhẹ một cái vào túi tiên thú bên hông, một đạo kim quang lóe lên rồi hiện ra trước mặt hắn, một con Kim Lang to lớn xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Kim Lang xuất hiện thì Huyết Vận liền nói:
“ Kim Ca, người thử dùng thần mục nhìn xem bên trong có gì không đúng không?”
Sói Mập nghe vậy thì liền mở ra, con mắt thứ ba trên trán của nó, một con mắt hẹp dài có phần yêu dị hiện ra, từ bên trong con mắt kia phóng ra một luồng ánh sáng màu tím bao trùm khắp cả hang động.
Lập tức cảnh tượng chân thực hiện ra trước mắt hai người, ở sâu bên trong hang động một vòng xoáy cực lớn đang lưu chuyển, nếu không phải có Sói Mập thì không cách nào dùng mắt thường cùng hồn niệm quan sát được.
Nhìn thấy vòng xoáy này thì hai người đều cau mày lại, sau một lúc thì Sói Mập nói:
“ Thứ này không có nguy hiểm gì, nó giống như một cái truyền tống trận một chiều mà thôi. Có muốn đi xem một chút không?”
Huyết Vận nghe vậy thì gật đầu nói: 
“ Vậy thì đi qua bên kia nhìn xem một chút là có việc gì, biết đâu ẩn sau lại có cơ duyên to lớn.”
Sói Mập cười hắc hắc nói:
“ Làm quái gì có chuyện đó, coi chừng lại là một cái bẫy lớn thì có.”
Nói xong thì hai người đồng thời đi vào bên trong hang động, ngay khi hai người đi tới cuối hang thì liền cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ kéo hai người vào bên trong.
Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên hai người rất bình tĩnh, mặc kệ cho lực hút kia lôi kéo, tiếp sau đó hai người liền bị hút vào bên trong, biến mất khỏi hang động.
- --o0o---
Ở một nơi khắp nơi là dung nham nóng bỏng đang chảy cuồn cuộn, thân ảnh hai người Huyết Vận cùng Sói Mập từ từ hiện ra.
Hai người vừa hiện ra thì liền đã nghe được âm thanh vui mừng vang lên.
“ Sư huynh.”
Cùng lúc đó một thân ảnh nhỏ nhắn có phần chật vật chạy qua bên này, vừa chạy tới liền ôm cứng lấy Huyết Vận.
Huyết Vận muốn đẩy Ngọc Khiết ra nhưng cô nàng cứ như keo dính chuột, mãi không chịu buông, hắn có phần bất đắc dĩ nói:
“ Sư muội ngoan, nhanh buông sư huynh ra nào. Muội cứ như vậy làm sao chúng ta có thể đi tiếp được chứ.”
Ngọc Khiết nghe hắn nói vậy thì trên mặt xuất hiện sự ngượng ngùng, nàng chậm rãi buông Huyết Vận ra, có điều lúc sắp buông ra trên mặt nàng xuất hiện sự không nỡ.
Tuy trong lòng vạn lần không muốn nhưng nàng vẫn là phải buông ra, sau đó đứng ra phía sau Huyết Vận, một tay nắm góc áo hắn, cứ như buông ra cái thì Huyết Vận sẽ lập tức biến mất vậy.
Sói Mập ở một bên híp mắt đánh giá Ngọc Khiết mấy lần sau đó nói:
“ Tiểu nha đầu này cũng không tệ nha, Tiểu Vận ngươi có muốn hay không thu nàng.”
Huyết Vận đang quan sát địa hình xung quanh nơi đây, nghe Sói Mập trêu chọc thì lạnh nhạt nói:
“ Kim ca, nếu ca rãnh như vậy thì nên làm cái gì hữu ích đi, ví như dùng thiên mục nhìn xem nơi này có nguy hiểm gì không?”
Thấy Huyết Vận một bộ dạng chuyên tâm thì Sói Mập cũng lười trêu chọc hắn nữa, lúc này nó lại một lần nữa mở ra thiên mục nhìn khắp qua nơi đây một lượt, thấy không có gì nguy hiểm thì nói:
“ Nơi này an toàn, đi thôi. Chỉ là bên trong cái hồ dung nham kia có một ít loại sinh kỳ quái cũng không biết có lợi hại không.”
Huyết Vận nghe nói bên trong có sinh vật kỳ quái thì hơi nhíu mày lại, bộ dạng hắn lúc này cực kỳ giống Xuân Đức mỗi khi không xác định được đồ vật trước mắt.
Thấy hắn trầm ngâm một lúc lâu mà vẫn không có lên tiếng thì Sói Mập lại cười hắc hắc nói:
“ Tiểu tử, nếu không thì dùng vị tiểu sư muội hay con tiểu hồ trong ngực ngươi làm mồi câu, nhìn xem thứ kia có lợi hại hay không?”
Huyết Vận giống như đã rất quen với kiểu đùa này của Sói Mập nên hắn cũng chẳng thèm để ý, duy có Ngọc Khiết cùng con tuyết hồ đều dùng ánh mắt không lấy gì là thân thiện nhìn nó.
Đúng lúc này, Huyết Vận cắn xuống một ngón tay. 
“ Rắc.”
Nguyên ngón tay út bị hắn cắn đứt, có điều máu tươi cũng không chảy ra. Phun ngón tay út ra, hắn đánh vào trong ngón tay kia vài đạo ấn quyết, đồng thời đọc chú ngữ.
“Πάρτε το αίμα μας για να οδηγήσετε, να πάρετε την ψυχή μου για να στηρίξετε, να καλέσετε το αίμα”
“ Bụp”
Ngón tay út kia đột nhiên nổ rung hóa thành một đoàn huyết vụ, đoàn huyết vụ kia sau khi hấp thu thêm năng lượng ở xung quanh thì nhanh chóng hóa thành một nam tử có bộ dạng như Huyết Vận.
Thấy vậy một màn thì Sói Mập hâm mộ nói:
“ Lợi hại quá, chiêu này tiểu thư dạy cho tiểu tư ngươi chưa được bao lâu mà đã luyện đến gần đại thành rồi, chỉ kém một bước nữa thôi, thiên phú của tiểu tử ngươi thật khiến người ta ghen ghét à.”
Huyết Vận nghe Sói Mập tán dương thì lại có phần buồn bã nói:
“ Mấy năm trước đệ cũng đạt tới trình độ này rồi nhưng đến bây giờ vẫn vậy, một đạo khảm kia không cách nào vượt qua, qua thời gian lâu như vậy nhưng vẫn không có một chút gì tiến triển. Mà thôi, việc này để sau rồi nói.”
Nói xong thì Huyết Vận liền sai sử “ huyết vệ” đi phía trước mở đường.
Ngay khi huyết vệ vừa đi lên trên con đường thông qua hồ dung nham thì từ bên trong hồ liên tục bay ra mấy con sinh vật dài dài, nhìn khá giống con rắn rũa, có điều đám này lớn hơn nhiều,cũng không biết là loại gì.
Toàn thân bọn nó đỏ như dung nham, cả người phát ra khí tức rất cường đại, con thấp nhất cũng phải là Hằng Quân Tiên Cảnh, cao nhất có khi đã là Thiên Quân Tiên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Ánh mắt của Huyết Vận lúc này lấp lóe quang mang tà dị, trong tay hắn hiện lên chín thanh huyết kiếm, huyết kiếm rung rung giống như là đang vô cùng hưng phấn.
Ném ra huyết kiếm, Huyết Vận khẽ hô:
“ Cửu Cung Huyết Kiếm Đồ…. Khởi.”
Ngay lập tức chín thành huyết kiếm lóe lên, biến lớn hóa thành từng thành cự kiếm, xếp thành một trận đồ phát ra sát lục chi khí cực kỳ cường đại.
Lúc này Huyết Vận lại đánh ra một ấn quyết quát:
“ Đi.”
Ngay lập tức “ Cửu Cung Huyết Kiếm Đồ” liền chuyển đến bên trên đầu huyết vệ, bảo vệ hắn vào bên trong, điên cuồng giảo sát tất cả những “ dung nham xà” từ bên trong hồ núi lửa lao ra ngoài.
Những dung nham xà kia tu vi không cao, sau khi bị kiếm trận quét trúng lập tức bị chém thành nhiều khúc, chết đến không thể chết lại, sau khi bị chém giết thì tất cả tinh hoa sinh mệnh bên trong thân thể bọn chúng đều bị kiếm trận hấp thu đi.
Nhưng một màn tiếp theo khiến cho mọi người lạnh cả gáy, sau khi giết được gần trăm con “ dung nham xà” thì cả hồ dung nham đều sôi trào cả lên. 
Từ bên trong hồ bắt đầu vọt ra không biết bao nhiêu là “ dung nham xà” những “ dung nham xà” kia cũng không có hướng về phía huyết vệ mà hướng về phía ba người đánh tới, biết đám này không phải cái gì dễ chọc. Huyết Vận lập tức đưa ra quyết định.
“ Đi nhanh.”
Vừa nói hắn vừa ôm lấy Ngọc Khiết sau đó hướng về phía con đường giữa hồ dung nham mà chạy đi.
Tặng đậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.