Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1213: Người ở phía sau




- --o0o---
Cùng lúc lão giả kia vừa chết đi thì tên đồng bạn của hắn đã xong đời, cũng bị y như hắn. Bây giờ trên bãi đất trống chỉ còn lại Mộng Vân, Đông Sương cùng tên đầu trọc bị điên.
Nhưng mà tên đầu trọc lúc này lại đang bị mấy cây thực vật từ bên trong lòng đất chui ra quấn chặt, mấy cây thực vật kia cũng không chỉ đơn giản là cuốn chặt mà còn hút đi máu của tên kia.
Vô số rễ cây đâm xuyên qua da, đâm vào bên trong cơ thể tên trọc kia, khiến cho hắn thống khổ không thôi. Chỉ mới có một lúc mà tên kia từ một trung niên cao lớn đã gầy chỉ còn da bọc xương
“ A a a a a.”
Không cam lòng,Tên kia liên tục gầm rú thê lương, hắn cố gắng dứt ra khỏi những thực vật đang quấn trên người, vô số đoạn dây leo bị hắn giật đứt rơi xuống đất.
Những đoạn dây leo kia rơi xuống đất thì giãy dụa một lúc cũng liền hóa thành bùn đen.
Nhưng mà mọi cử động của hắn đều vô nghĩa những thứ dây leo kia năng lực tái sinh rất mạnh, hắn vứt giật đứt một đám thì lại nó lại mọc ra nhiều hơn gấp đôi.
Người sáng mắt thì đều có thể nhìn ra những thứ dây leo này có năng lực tái sinh mạnh như vậy là cũng nhờ máu của tên đầu trọc kia.
Ngay lúc ai cũng cho rằng tên này sắp chết thì mấy đạo ánh sáng màu đỏ từ mấy phương vị bất động bay về phía hắn. Thấy cảnh này thì một âm thanh gấp gáp bất ngờ vang lên bên trong hư không:
“ Ngô đạo hữu ngăn thứ kia lại.”
Âm thanh kia vừa vang lên thì lại có một lão già xuất hiện, lão giả kia một đầu tóc bạc nhưng da dẻ hồng hào, ánh mắt sáng ngời, vừa hiện ra thì liền đánh ra một đạo ấn quyết.
Cùng lúc đó từ trong tay hắn phóng ra mấy luồng ánh sáng màu cam, mấy luồng ánh sáng màu cam này trong nháy mắt bao lại mấy luồng ánh sáng màu đỏ khiến cho bọn nó đình chỉ trên hư không.
Cũng vào lúc này, không biết từ đâu lại đi ra một thiếu niên, tay cầm ngọc phiến, vừa xuất hiện liền đã hướng về phía tên đầu trọc xuất thủ.
Ngọc phiến trong tay hắn mở rộng, phát ra quang mang hắc sắc, hình đầu lâu được vẻ trên ngọc phiến cũng sáng lên, sâu bên trong đôi mắt trống rỗng kia vậy mà lóe lên hai đạo lục mang.
Hắn vung tay một cái, từ bên trong ngọc phiến bay ra trùng điệp mười cái đầu lâu màu xanh, mười cái đầu lâu màu xanh kia như thực như ảo lúc tách ra lúc lại hợp lại, vừa nhìn thấy vô cùng huyền diệu.
Tốc độ của mười cái đầu lâu kia cực nhanh, không qua một cái hô hấp liền đã tinh chuẩn đánh vào trong đầu tên đầu trọc, tên đầu trọc vốn đang điên cuồng giãy dụa cùng vì vậy mà đình chỉ.
Tiếp sau đó cả đầu hắn đột nhiên nổ tung.
“ Bụp.”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, cả cái đầu tên kia y quả dưa hấu bị người ta dùng búa đập nát, đủ thứ bên trong đầu từ óc cho đến xương vụn bay ra bốn phía.
Thi thể không đầu của hắn lúc này cũng gục xuống trên mặt đất, ấn ký bên tay phải của hắn lúc này cũng từ từ hóa thành một luồng sáng đỏ thoát ly ra bên ngoài.
Luồng ánh sáng màu đỏ kia sau khi thoát ly cơ thể tên này thì trực tiếp bay về phía thiếu niên kia, nhìn thấy đoàn năng lượng kia hướng về phía mình thì thiếu niên vô cùng vui mừng, có điều hắn cũng không dám trực tiếp hấp thu mà là dùng một loại phương pháp giống lão giả kia phong ấn nó lại.
Cùng lúc này ở một nơi khác trong hư không, một lão giả cũng hiện ra, trên người lão giả kia khí tức ba động cũng không quá mạnh, có điều người này vừa hiện thì liền khiến cho Mộng Vân cùng Đông Sương trong lòng dâng lên một cổ sợ hãi.
Sau khi thu lại mấy luồng năng lượng do ấn ký hóa thành, hai lão giả kia mới đi tới bên cạnh thiếu niên cung kính hỏi:
“ Thiếu chủ, còn mấy người này thì làm sao?”
Thiếu niên có bộ dạng anh tuấn kia nhìn qua Mộng Vân cùng Đông Sương một lần sau đó thì nở một nụ cười tà dị nói:
“ Lần này may mà có hai vị hộ pháp trợ giúp, bằng không cũng không có dễ dàng như vậy thành công, đợi ta thải bổ hai người này xong thì ấn ký của các nàng thuộc về hai vị hộ pháp.”
Hai lão giả kia trên mặt đầy sự vui mừng đồng thanh nói:
“ Cám ơn thiếu chủ.”
Lão giả họ Ngô lúc này nhìn qua hai người Đông Sương cùng Mộng Vân một cái, sau đó híp mắt nói:
“ Thiếu chủ, hai nữ tử này rất không tệ, một người có tu vị thất tinh một người bát tinh, hơn nữa đều là cực phẩm mỹ nữ, lão nô vẫn là kiến nghị thiếu chủ giữ lại dùng một thời gian sau đó thải bổ cũng không muộn, trong này kiếm ra hai đại mỹ nhân như vậy cũng rất khó.”
Tên thiếu niên kia nghe vậy thì có điều suy ngẫm, sau đó hắn cười to nói:
“ Đúng là như, nơi cái nam vực này khắp nơi là đám hạ tiện, tư cách phục thị cho ta cũng không có, bây giờ bắt được hai người nếu giết các nàng sớm quá thì đi đâu mà tìm người làm ấm giường. Ha ha.”
Tên lão giả còn lại lúc này cũng nở nụ cười đê tiện nói:
“ Thiếu chủ anh minh. Không hổ là người kế thừa Hợp Hoan Tông, sau này Hợp Hoan Tông dưới sự dẫn dắt của thiếu chủ nhất định sẽ phát dương quang đại.”
Tên thiếu niên cùng một người khác nghe vậy thì cũng đều cười to không ngớt, ba người cứ như vậy mà cười cũng không có quan tâm đến Mộng Vân hay Đông Sương có chạy trốn hay không.
Sau khi cười to một hồi thì ba người mới dừng lại, lúc này Ngô lão mới nhìn qua phía Đông Sương cùng Mộng Vân quát:
“ Còn nhìn cái gì, không nhanh qua đây phục thị thiếu chủ, hai các ngươi chán sống rồi phải không?”
Đông Sương đang bị thương ngồi trên mặt đất nghe vậy thì trong mắt lóe lên lệ mang, có điều rất nhanh liền bị nàng ta che giấu đi, lúc này nàng ta cũng không có bỏ chạy mà nhu nhu thuận thuận đi tới trước mặt thiếu niên kia.
“ Chủ nhân.”
Nghe được tiếng kêu này thì tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông gì đó lại nhịn không được cười lớn, hắn lúc này một tay xoa nắn bộ ngực của Đông Sương, miệng cười dâm nói:
“ Ngoan lắm, giờ thì quỳ xuống… Á”
Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm nhận bàn tay đang xoa nắn bộ ngực của Đông Sương bị thứ gì cắn, hắn vội vàng rút tay ra.
Hắn rút tay ra thì nhìn thấy một con rắn màu đỏ đang cắn lấy bàn tay hắn, con rắn kia sau khi cắn hắn xong thì cũng không có nhả ra, mà vẫn tiếp tục cắn. Cả người con rắn trong nháy mắt khô quắt lại sau đó rơi xuống.
Cũng vào lúc này thì Ngô lão ở bên cạnh liền hướng về phía Đông Sương ra tay, hắn một tay vươn ra liền chế trụ được Đông Sương, Ngô lão tu vi đã là cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn so với Đông Sương mới chỉ là bát tinh mạnh hơn quá nhiều nên trước mặt hắn Đông Sương đến phản kháng cũng không có cơ hội.
Một người khác thì lấy ra vài viên thuốc cho tên thiếu niên uống vào.
“ Thiếu chủ làm sao?”
Nhìn cánh tay đã tím đen, ẩn ẩn phát ra mùi vị hư thối, tên thiếu niên kia kiềm không được lửa giận đạp lên ngực Đông Sương một phát quát:
“ Tiện nhân muốn chết, bổn công tử vốn muốn tha cho ngươi nhưng ngươi đã muốn chết thì không trách được bổn công tử độc ác. Ngô lão, cho tiện nhân này uống, hồn nguyên tán.”
Bị Ngô lão chế trụ, nhận một cước toàn lực của tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông, lập tức nàng liền phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt nàng không khỏi nhăn nhó.
Có điều ngay sau đó nàng lại cười, nàng vừa nôn ra máu vừa cười nói:
“ Ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, bị huyễn lệ xà cắn thì chỉ có chết. Mà ngươi có lẽ cũng biết thứ kia là gì rồi đấy, nó chết thì ta cũng không sống được.”
“ Cái gì?” nghe đến huyễn lệ xà ba người đồng thời cả kinh, sắc mặt tên thiếu niên thoáng không còn chút máu, hắn lúc này ngồi xuống túm lấy cổ áo nàng ta mà lay, vừa lay vừa quát:
“ Thuốc giải đâu, ngươi nhất định có thuộc giải, nhanh đưa ta.”
Đông Sương bị phong bế kinh mạch, lúc này đã không khác gì người bình thường là bao, nàng nhìn tên thiếu niên trước mắt đang sợ hãi thì trong lòng vui vẻ, nàng nhổ một ngụm nước bọt xen lẫn máu tươi lên mặt hắn nói:
“ Loại súc sinh như ngươi chết sớm đi cho đỡ làm liên lụy những thiếu nữ nhà lành, về phần thuốc giải sao ta có nhưng sẽ không cho ngươi. Ha ha… Hự.”
Đông Sương đang cười thì im bặt, nàng bị tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông bẻ gãy cổ, chết ngay lập tức.
Tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông kia lúc này sắc mặt khó coi vô cùng, trên mặt hắn đã bắt đầu xuất hiện những chấm nhỏ màu đen.
Ánh mắt của hắn lúc này lạnh lẽo vô cùng, hắn nhìn về phía Mộng Vân thì trong mắt hiện lên một tia lệ mang.
“ Ngô lão, mang nữ nhân kia tới đây, cùng tiểu nha đầu kia nữa, ta muốn thông qua hợp hoan tinh di chuyển độc tố qua hai người kia.”
“ Trần lão ngươi đi tìm một đám nữ nhân đến đây cho ta.”
Hai lão giả nghe vậy thì trong lòng run lên, cả hai đồng thời cung kinh nói:
“ Vâng thiếu chủ.”
Nói xong thì hai người liền vâng mệnh làm việc, Trần lão gì đó thì nhanh chóng bay đi tìm nữ nhân, về phần Ngô lão thì không nói hai lời bay đến phía Mộng Vân.
Về phần tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông kia thì xé hết quần áo của Đông Sương ra sau đó trực tiếp làm việc.
Xuân Đức ở nơi ẩn nấp nhìn thấy mà cũng khâm phục, tên này quả thực khác loại, đến người chết cũng không buông tha. Nhìn hành động thuần thục của tên kia hắn dám chắc tên kia cưỡng dâm người chết cũng không ít lần rồi.
Không phải vậy vì sao động tác lại thuần thục đến như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.