Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1211: Liên tục có biến




- --o0o---
Ngay khi tên kia gầm lên thì đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, không nhưng hắn mà sáu người bên cạnh hắn cũng đều cảm nhận được, cả 7 người đồng thời nhìn xuống phía bên dưới.
Ở phía bên dưới mặt đất, dưới một kích liên thủ của 7 người mọi thứ đã tàn phá sạch sẽ, lúc này khắp nơi chỉ là một mảnh bụi bặm bốc lên cao, có điều ở bên trong mảnh bụi bặm kia bọn họ lại cảm nhận được sóng sinh mệnh.
Một lão giả thấp lùn, thân mặc áo bào xám, khuôn mặt chắp vá nhìn đáng sợ vô cùng ở bên trong 7 người lên tiếng:
“ Có người còn sống, hơn nữa không chỉ một người nhưng theo ta cảm nhận thì trong những người này không có hai nữ nhân đáng chết kia.”
Hắn vừa nói xong thì một tên trung niên chột một mắt, ở bên cạnh gằn giọng nói:
“ Mặc kệ là ai, trước cứ giết rồi nói sau.”
Mấy tên xung quanh nghe hắn nói vậy thì một mặt xem thường, giết rồi còn nói cái con em ngươi à, lúc đó làm sao mà nói.
Sau một lúc lâu bụi mù rốt cuộc lặng xuống, tầm mắt mọi người lại được khôi phục. Lúc này bảy người có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên dưới.
Cả một cái hoàng đô Nam Việt Quốc rộng lớn vô cùng đã bị hoàn toàn san thành bình địa. Những phía bên dưới lúc này không ngờ vẫn còn người sống. Tất cả có 6 người, 4 nữ 2 nam.
Vừa nhìn thấy mấy người phía bên dưới thì bảy người phía bên trên đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Những tiếp sau đó, bảy người đều gầm lên.
“ Hai tiện nhân các ngươi lần này chạy đâu cho thoát.”
Sau đó bảy người tán ra xung quanh vây mấy người phía bên dưới vào bên trong, sau khi đã chắc chắn mấy người phía bên dưới không thể chạy trốn thì cả bảy người đồng thời xuất thủ muốn bắt lại 6 người kia.
Trong 6 người thì chỉ có 3 người có tu vi tạm được, còn 3 kẻ khác thì đến liếc mắt bọn họ cũng lười nhìn.
Nhưng vào đúng lúc này, một cô gái mặc bạch y quát lạnh:
“ Dừng lại, các ngươi chẳng lẽ không muốn phương pháp phá giải huyết sát ấn ký trên tay sao?”
Vừa nghe đến phương pháp phá giải huyết sát ấn ký trên người thì bảy người kia đồng thời dừng lại, ánh mắt lăng lệ ác liệt của cả bảy người đồng thời đổ dồn lên người cô gái vừa nói chuyện.
Lão giả xấu xí bộ dạng gầy tong teo khi trước lại lên tiếng:
“ Đông Sương, ngươi chẳng lẽ lại muốn trêu đùa chúng ta. Nếu lần này ngươi còn muốn đùa nghịch hoa chiêu gì thì không phải chỉ có chết là xong chuyện đâu.”
Nữ nhân mặc bạch y tên Đông Sương nghe vậy thì khẽ hừ nhẹ một tiếng sau đó nói:
“ Tuy chúng ta có thương thế trong người nhưng liều cá chết lưới rách chúng ta cũng không sợ, nếu các ngươi dám làm tới bọn ta có liều cái mạng này cũng muốn các ngươi không sống khá giả. Hơn nữa bí pháp phá ấn còn trong tay chúng ta, nếu các ngươi ép quá thì tất cả mọi người đều cùng chết.”
Một tên trung niên có cái đầu hói, bộ dạng cười lạnh nói:
“ Nực cười, người chết chỉ là các ngươi. Chúng ta vì sao phải chôn cùng với các ngươi.”
“ Vì sao?’’ Nữ tử kia nhìn kẻ vừa nói chuyện cười lạnh nói:
“ Còn hỏi vì sao, ngươi là giả ngu hay là ngu thật, chẳng lẽ đám người các ngươi trong mấy ngày này còn không cảm nhận được sát ý đang ăn mòn ý chí của các ngươi. Nếu không có phương pháp phá giải, chẳng bao lâu nữa các ngươi sẽ biến thành mấy tên điên loạn chỉ biết giết chóc. Bây giờ tránh ra.”
Tên trung niên trong mắt hung quang chợt lóe, hắn cũng âm trầm nói:
“ Tránh ra, ngươi thì tính là thứ gì, đằng nào cũng là chết, nếu hai người các ngươi không giao ra phương pháp phá giải thì lập tức phải chết.”
Một tên khác cũng cười lạnh, phụ họa nói:
“ Biết tâm trí chúng ta đang bị sát ý ăn mòn vậy còn không nhanh mang ra phương pháp, phải biết chúng ta bây giờ không có động thủ ngay lập tức giết chết các ngươi cũng đã là rất cố gắng, nếu còn không biết điều thì cũng đừng trách mấy người chúng ta không nể tình đồng hương rồi.”
Vừa nói thì tên này cũng liền tán ra sát khí bao phủ cả 6 người vào bên trong, cảm nhận được sát khí kia mấy người Lâm Kinh Hương, Tô Húc, Lâm Thừa Vũ sắc mặt đều tái nhợt, hai chân run rẩy, đứng cũng không vững mặc dù cả ba người đều được Mộng Vân hết lòng thủ hộ.
Không chỉ ba người bọn họ mà ngay cả Mộng Vân cùng với hai nữ tử khác lúc này cũng tâm tình bất định, Mộng Vân thì là đang lo lắng không biết Xuân Đức nơi nào vì sao còn chưa xuất hiện, còn về phần hai người kia đương nhiên là đang lo cho mạng sống của bản thân.
Thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, nữ tử đi cùng với Đông Sương là Xuân Hoa vốn đang yên lặng lúc này đột nhiên lên tiếng. Nàng thở dài nói:
“ Phương pháp thì không có, ngược lại mạng có một cái, các ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ đến?”
Nghe nàng nói vậy thì bảy người kia cùng với Đông Sương bên cạnh đều cả kinh.
Tên chọc đầu khi trước lúc này gằn giọng hỏi:
“ Nói vậy là ý gì?”
Xuân Hoa lạnh nhạt nói:
“ Là các ngươi hết cứu được rồi, có vậy cũng không hiểu sao? Trong 2 ngày từ khi ấn ký xuất hiện nếu không thể tìm lại người nắm giữ ấn ký tương đồng thì sẽ lâm vào tình trạng như các ngươi hiện nay, sát ý ăn mòn tâm chí, biến thành con rối chỉ biết giết chóc. Nói vậy đã hiểu chưa?”
Bảy người khác nghe vậy thì đều không tin, một người trong đó nhìn không được gầm lên giận dữ.
“ Ta không tin, các ngươi nói láo, đã các ngươi không chịu nói thật thì đành phải bắt lại rồi từ từ hành hạ vậy.”
Vừa nói tên kia vừa lao lên, hai mắt hắn đỏ chót trong con ngươi hiện lên vô số tơ máu, cả người hắn tản ra khí tức vô cùng bạo ngược, hắn vừa động mấy tên khác cũng liền động. Mấy tên kia cũng là như vậy, từ trên người tản ra từng trận sát khí nồng đậm.
Sát khí mạnh mẽ ập đến như cơn sóng dữ vỗ bờ, khiến cho sắc mặt của ba người Mộng Vân, Đông Sương, Xuân Hoa thoáng cái trầm trọng rất nhiều.
Ba người lúc này cũng không thể làm gì khác là cầm lên vũ khí mà chống cự. Lúc này nếu không chống cự mà sợ hãi bỏ chạy thì càng chết nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.