Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1129: Nhiệm vụ số 5 - long kỵ quân đoàn




Vào lúc này một âm thanh có phần trêu tức vang lên:
“ Quả đúng như tin tình báo, đám chuột nhắt các ngươi đều tụ tập ở nơi này. Ha hả. Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là đầu hàng hoặc là chết. Nhưng theo ta thấy các ngươi tốt nhất nên đầu hàng đi, vừa đỡ mất công ta phải ra tay, các ngươi cũng vừa tránh được nỗi đau thân xác.” 
Đám người phía bên dưới thấy bản thân bị bao vây, lại nhìn một đám cự long đang bay trên bầu trời thì sắc mắt cả đám đều trắng bệch.
Đến khi nghe được âm thanh kia thì cả đám không khỏi đồng thời kêu lên kinh sợ.
“ Lôi Khắc.”
Xuân Đức lúc này nhìn Ốc Đinh Đặc hỏi:
“ Biết đám này sao?”
Ốc Đinh Đặc lúc này cẩn thận nói ra ;
“ Thưa chủ nhân những kẻ này đều là Long Kỵ Sĩ cao cấp của đế quốc. Thường thì bọn họ chinh chiến ở biên giới nhưng không biết vì sao lúc này lại xuất hiện ở nơi đây. Về phần người giáp bạc có tên Lôi Khắc kia là lữ đoàn trưởng số 3 nắm trong tay hơn 5 ngàn long kỵ sĩ, chiến lực của bản thân hắn cũng rất đáng sợ.”
Xuân Đức nghe xong thì nhếch môi lên cười nói:
“ Rất đáng sợ sao, vậy để ta đi tâm sự với hắn một chút. Còn các ngươi ở dưới này vui chơi với đám chiến sĩ cấp thấp này đi.”
Nói xong thì Xuân Đức liền bay lên trên cao, tuy bên trong cơ thể Xuân Đức bổn nguyên hỗn độn độc tố đã bị ý chí của vị chí tôn tạo ra Thần Võ Nguyên Tháp phong cấm lại nhưng lúc này đây, tại bên trong cơ thể hắn lại đang hình thành nên một loại bổn nguyên mới, bổn nguyên thánh quang.
Có được năng lực thôn phệ vì vậy tốc độ phát triển của hắn rất nhanh, so với 6 ngày trước thì Xuân Đức lúc này đã mạnh lên rất nhiều. Nếu 6 ngày trước thấy nhiều như vậy Long Kỵ Sĩ thì hắn sẽ cân nhắc phương án bỏ chạy nhưng lúc này thì không.
Hắn còn cảm thấy đám người này đều là người tốt, đến thật đúng lúc. Ngay khi Bóng Ảnh cùng hắn hết đồ ăn thì lại đưa đến cửa.
…..
Xuân Đức bay lên cao, đối diện với nam tử giáp bạc có tên Lôi Khắc thì cười nói:
“ Rất cảm ơn ngươi hôm nay đã đưa đồ ăn tới. Ta vốn định ngày mai đi săn huyết thực nhưng ngươi lại tự đưa đến cửa, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.”
Ngay khi bọn họ còn chưa hiểu rõ Xuân Đức nói lời như vậy là có ý gì thì lấy Xuân Đức làm trung tâm, cả thiên địa lục này bỗng dưng nén lại, cả màn đêm hắc ám như bị hút vào bên trong cơ thể Xuân Đức.
Cùng lúc này Xuân Đức khẽ nói: " Hắc Nguyệt Trảm."
Tiếp sau đó một lần nữa lấy Xuân Đức làm trung tâm, vô số vệt ánh sáng màu đen dạng bán nguyệt điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng. Thoáng cái trên trời dưới đất đâu đâu cũng xuất hiện ánh sáng bán nguyệt màu đen.
“ Vèo vèo vèo….”
“ Phúc phúc phúc…..”
Trong khi những kẻ khác còn chưa kịp phòng bị gì thì liền đã bị vô số ánh sáng màu đen kia cắt thành vô số miếng thịt lớn, đám cự long đang bay trên bầu trời cũng như vậy. Hình thể to lớn của bọn chúng nhanh chóng bị phân tách thành vô số bộ phận.
Những con rồng ở gần với Xuân Đức thì đến lúc chết cũng không kịp kêu lấy một tiếng, chỉ có những con ở xa thì mới kịp kêu lên kinh hoàng.
“ Gào gào…”
Đám cự long này bị cảm giác sợ hãi áp bách khiến cho cả đám đều trở nên điên cuồng bọn chúng không có nghe lời chủ nhân của bọn chúng nữa mà bắt đầu làm phản. Bọn chúng hất những kẻ đang ngồi trên lưng bọn chúng xuống sau đó đi cuồng mà bay về phương xa.
Nhìn đám cự long đang vừa gào rú vừa chạy thì Xuân Đức lại cười nhạt nói:
“ Chạy, chạy đi đâu…. Ma Thủ Che Thiên…”
Tâm niệm khẽ động, 3 phần linh hồn lực của Xuân Đức truyền qua cho Bóng Ảnh, Bóng Ảnh lúc này kết hợp cùng với Xuân Đức thi triển ra thân thông.
Xuân Đức dơ tay lên, cả thiên địa bắt đầu bạo động, cùng lúc đó vô số ma trảo to lớn, đen thui, có móng vuốt nhọn hoắt bốc lên hắc khí ngùn ngụt xuất hiện. Những bàn tay kia xuất hiện rất vi diệu, tất cả đều ngay trên đầu mấy con cự long.( Gọi là cự long thôi chứ đám này chỉ có hình rồng, còn huyết mạch thì đã lại tạp không biết bao nhiêu loại rồi. Một đám không thuần chủng kế thừa toàn gen lặn)
Xuân Đức lúc này khẽ nắm tay lại một cái. Đồng thời những cự trảo kia cũng nắm lại, trong nháy mắt tất cả đám cự long đều bị bóp nát đầu, máu tươi cùng dịch óc văng ra bốn phía, chết ngay lập tức. 
Thi thể không đầu to lớn của bọn chúng rơi từ trên cao xuống phía cánh rừng, phát ra những tiếng động ầm ầm.
Một màn này khiến cho đám người bên dưới đang chuẩn bị chiến đấu lúc này chỉ biết ngây ra mà nhìn, có nhiều tên không may bị thân thể của đám cự long rơi xuống đè chết. Nhưng đa phần thì bị ám nguyệt trảm của Xuân Đức giết chết.
“ Đây mới là thực lực của chủ nhân. Chủ nhân thật đáng sợ. Lần trước chủ nhân hẳn là đang thử ta.”--- Ốc Đinh Đặc vừa nhìn lên cao vừa tự lẩm bẩm với chính mình.
“ Chủ Nhân.”--- Ốc Đặc Nhĩ thì chỉ vừa nói ra được hai từ liền không thể nói nữa rồi. Hắn nhìn đầy trời máu tươi thì cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không biết nên nói cái gì cho phải. 
Nhưng vào đúng lúc này âm thanh của Xuân Đức lại vang lên:
“ Nếu các ngươi trong vòng 5 phút không giết chết hết đám phía dưới thì ta sẽ giết chết hết đám các ngươi.”
Mệnh lệnh này vừa ra thì đám người Ốc Đinh Đặc đang ngây ra lúc này mới lấy lại tinh thần, sau đó triển khai giết chóc. Bọn họ cũng không cho rằng Xuân Đức nói đùa, lấy tính cách của Xuân Đức thì nếu như bọn họ trong 5 phút không giải quyết xong đám người bên dưới này thì tiếp theo bọn họ sẽ bị Xuân Đức bóp chết.
Tiếp sau đó lại một màn đồ sát đẫm máu diễn ra. Đám chiến sĩ ở phía bên dưới thấy mấy ngàn Long Kỵ Binh bị giết trong chớp mắt thì tinh thần đại loạn, cả đám lúc này đã không còn sót lại một chút ý chí chiến đấu nào, bọn họ đều vứt bỏ vũ khí sau đó bỏ chạy.
Về phần Xuân Đức đang đứng trên cao, nhìn thấy một màn như vậy thì cũng không có nhiều cảm xúc. Hắn lúc này cần phải khôi phục lại một chút, vừa rồi dùng ra hai chiêu đơn giản kia liền khiến cho hắn tiêu hao 8 thành linh hồn lực, tiêu hao linh hồn lực một lúc nhiều như vậy khiến cho hắn hơi váng đầu.
Nếu là lúc trước, ở trạng thái toàn thịnh thì hắn có thể dùng pháp thuật này cả mấy chục năm mà chẳng bị làm sao, có điều bây giờ không phải lúc trước. Bây giờ linh hồn hắn thì nhỏ yếu, bốn nguyên chi lực thì càng nhỏ yếu, đánh ra 2 pháp thuật đơn giản liền tuyên cáo phế.
…...
“ Đại ca, ca thấy ổn hơn chưa?”--- Bóng Ảnh lúc này có phần lo lắng hỏi thăm.
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Bớt choáng váng hơn rồi, bây giờ mới hiểu cảm giác làm con kiến hôi là nó thế nào. May mà chúng ta không gặp phải mấy tên quái vật, bằng không lại phải xách váy lên bỏ chạy.”
Bóng Ảnh cười khặc khặc nói:
“ Kỉ niệm khó quên, ngày đầu tiên ca đến thế giới này không phải còn thảm hơn sao. Đáng tiếc lúc đo đệ không có thức tỉnh bằng không thì ca cũng không bị ba con kiến truy sát rồi. Hắc hắc.”
Nghe điệu cười khả ố của Bóng Ảnh thì Xuân Đức không khỏi cười cười:
“ Công nhận lúc đó kích thích, lần đầu tiên cảm nhận được bản thân vô dụng đến như vậy. Hắc hắc. Thôi không nói việc này nữa, chúng ta nhanh chóng thu dọn chiến trường rồi cuốn gói thôi. Nơi này cách không quá xa Học Viên Pháp Thần, để mấy con cáo già kia đánh hơi thấy lại phiền.”
“ Vâng, đại ca.”--- Bóng Ảnh không do dự lập tức đồng ý.
Tiếp sau Xuân Đức vận dụng thêm nữa thành linh hồn lực trực tiếp giết chết tất cả những kẻ đang bỏ chạy. Sau đó lại dùng thêm nữa phần linh hồn lực cùng với Bóng Ảnh càn quét cả chiến trường.
Làm nhiều quen tay, không qua bao lâu thì cả một chiến trường rộng lớn liền bị càn quét sạch sẽ. Ngay khi thanh lý xong chiến trường thì Xuân Đức cùng với 21 người khác còn sống sót lúc này liền rời khỏi nơi đây, quay về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.