Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1089: Nhiệm Vụ Số 4 - Mộc Lâm Huyễn Thế Đồ




Có được địa đồ trong tay vì vậy việc tìm kiếm cũng đơn giản đi rất nhiều, cũng phải nói đến cái địa đồ này vô cùng thuận tiện sử dụng, sau khi nhận chủ thì nó còn hiển thị cả phương vị đang đứng của Xuân Đức. Nhờ có điểm này mà Xuân Đức có thể xác định được vị trí của bản thân.
Sau gần 3 tiếng phi hành thì Xuân Đức cùng với năm người khác đã tới được phía nam Hắc Mộc Lâm, trên địa đồ biểu diễn nơi này chỉ là một điểm nhưng thực tế nó có diện tích không nhỏ, vì vậy lúc này đây 6 người không thế giống như lúc trước phi hành mà phải đi xuống phía dưới tìm tòi. 
Nhìn khu rừng chết phía trước phía trước Xuân Đức không khỏi nhíu mày lại. Lúc này hắn lại gọi ra Long Sát cùng Nguyên Ma.
Được hắn triệu hồi thì hai người kia lập tức hiện ra, vừa hiện ra cả hai liền hướng về phía Xuân Đức chào hỏi:
“ Đại ca.”
“ Đại ca.”
Xuân Đức gật đầu, sau đó phân phó:
“ Hai đứa bọn đệ đi trước thăm do, tốt nhất là hai người bọn đệ càn quét một lượt nơi này đi. Hai người có hiểu ý ca nói không?”
Long Sát cùng Nguyên Ma đồng thời gật đầu nói:
“ Bọn đệ hiểu, đại ca yên tâm đi.”
Nói xong thì cả hai lúc này lại biến về bản thể, ngay lập tức con Quỷ Nước( Bộ dạng tương tự giống con morphing dota2) cao cả ngàn mét được hình thành, cả hai lúc này không một chút do dự mà đi vào sâu bên trong khu rừng trước mắt.
Sau khi hai người Long Sát cùng Nguyên Ma đã đi phía trước thăm do thì Xuân Đức liền nhìn qua những người khác nói:
“ Đi theo sát phía sau, cẩn thận xung quanh, đừng cách ta qua xa, nơi này ta cảm thấy không an toàn.”
Mọi người nghe hắn nói nơi này không an toàn thì mấy người khác lúc này đều nghiêm túc hẳn lên.
Tiếp sau đó 5 người liền tiến vào bên trong khu rừng chết kia, nơi đây u ám vô cùng những cây cối ở nơi này đều đã bị chết, tất cả chỉ còn lại cành cây mà không có một cái lá. Kết hợp với cái không khí u ám xung quanh khiến nơi này rùng rợn hơn rất nhiều.
Ngay khi 6 người vừa đi vào sâu bên trong khu rừng chưa đầy hai dặm thì bất ngờ từ bên trong một thân cây lao ra một bóng đen.
Vừa lao ra ngoài thì bóng đen kia liền lấy tốc độ nhanh đến khó lòng tưởng tượng cắn về phía đầu của Mộng Vân. Tốc độ sinh vật kia nhanh đến mức mà Mộng Vân vừa kịp quay đầu thì nó đã cắn tới.
Ngay trong lúc Mộng Vân sắp đi đời nhà ma thì bất ngờ một ngọn giáo màu đen không biết từ đâu xuất hiện đâm xuyên qua đầu con sinh vật kia, đóng đinh nó trên mặt đất. Có điều bóng đen này vẫn kịp dùng trảo phải cào bị thương Mộng Vân.
“ Á…”
Một tiếng rên đau đớn của Mộng Vân vang lên, móng vuốt của bóng đen kia cắt qua một vết thương thật dài trên tay phải của nàng, vết thương sâu đến nỗi nhìn thấy tận xương, xung quanh miệng vết thương thì đang nhanh chóng thối rữa.
…...
Trong lúc những người khác đang quan tâm Mộng Vân thì Xuân Đức lại nhìn về phía bóng đen kia, lúc này hắn mới nhìn rõ bóng đen kia là cái gì, bóng đen kia là một con sinh vật đen đúa thân thể giống như loại thằn lằn, tứ chi rất dài, có móng vuốt cũng rất dài, có một cái đầu giống như loài ếch cùng với một hàm răng toàn răng là răng.
Cũng vào lúc này thân ảnh của Bóng Ảnh cũng hiện ra, hắn đứng bên con sinh vật quái dị kia, nhìn thấy bị một giáo đâm xuyên đầu mà vẫn không chết thì Bóng Ảnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn hướng về phía Xuân Đức nói:
“ Đại ca, người nhìn xem thứ này là cái quỷ gì vậy, bị một giáo của đệ xuyên qua vẫn không chết.”
Xuân Đức lúc này cũng đi qua bên ngày nhìn xem cho rõ, nhìn thấy con sinh vật đen đúa kia đang điên cuồng giẫy dụa sau một lúc lâu thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng sau giây ngỡ ngàng thì Xuân Đức liền ồ lên.
“ Cái thứ này vậy mà không phải sinh vật bình thường mà lại là từ vô số linh hồn ngưng tụ lại mà thành, lão nhị ngươi nhìn, nó sắp không chống đỡ nổi rồi.”
Xuân Đức vừa dứt lời thì cả con sinh vật quái dị kia liền bị ngọn giáo bóng tối của Bóng Ảnh hút vào bên trong, trong nháy mắt khí tức của ngọn giáo bóng tối lại gia tăng lên một ít.
Bóng Ảnh cầm lên ngọn giáo bóng tối, cảm nhận một chút thì vui vẻ nói:
“ Quả như đại ca nói, cái thứ này mà lại chứa trên trăm vạn hồn phách bị nguyền rủa ngưng tụ mà thành. Quả là thứ tốt à, không biết nơi này còn nhiều đồ vật như thế này nữa không? Nếu mà còn nhiều thì bản mệnh bảo vật của để rất có thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất.”
Xuân Đức nở nụ cười tà nói:
“ Chắc chắn là sẽ còn, hơn nữa sẽ không ít. Nhìn nơi đây một cái là có thể nhìn ra mà. Để ca nói cho hai tên kia một cái, để cho hai đứa nó giúp đệ tìm kiếm đám này.”
Bóng Ảnh nghe vậy thì cười hắc hắc, sau đó lại một lần nữa ẩn vào bên trong bóng tối. Cũng vào lúc này, Xuân Đức liền truyền âm cho hai người Long Sát cùng Nguyên Ma. Hắn vừa truyền âm xong thì liền đã nhận được phản hồi từ hai người:
“ Đại ca yên tâm, bọn đệ biết nên làm thế nào.”
Sau khi nhận được truyền âm của Xuân Đức thì hai người Long Sát cùng Nguyên Ma lúc này liền nghiền nát tất cả những thứ gì ở trên đường đi để tìm đám Quỷ Cây kia.
Sau khi làm xong mọi việc thì Xuân Đức lúc này mới nhớ ra là bản thân cũng cần quan tâm đội viên của mình một chút, hắn nhìn qua Mộng Vân hỏi thăm:
“ Còn sống không?”
Mộng Vân đang được mấy người khác chăm sóc, nghe được lời quan tâm của Xuân Đức thì tí nữa ói máu, mấy người khác khóe miệng cũng khẽ giật giật.
Xuân Đức lúc này ngồi xuống nhìn vết thương Mộng Vân, thấy vết thương đang nhanh chóng hoại tử thì hắn khẽ cau mày.
Nâng lên hai ngón tay, từ đầu ngón tay phụt ra một luồng ánh sáng tím, trước con mắt kinh ngạc của mọi người Xuân Đức hạ tay xuống, chém rụng nguyên cánh tay đang bị thương của Mộng Vân. 
Mộng Vân không có chuẩn bị tâm lý từ trước, bất ngờ bị chém rớt một cánh tay thì nàng liền kêu lên một tiếng đau đớn:
“ Á, đau quá. Ngươi.. Ngươi sao lại chặt đứt cánh tay của ta.”
Xuân Đức nhìn Mộng Vân đang nước mắt ngắn, nước mắt dài thì không khỏi xem thường nói:
“ Mất có cánh tay thôi mà, làm gì kêu khóc như sắp chết vậy. Từ từ sau này rồi cũng sẽ tái sinh lại thôi, có cần kêu như vậy không. Không cắt đi chẳng lẽ để cứ để như vậy.”
Thấy Xuân Đức đáp lại lạnh lùng cùng thái độ xem thường như vậy thì Mộng Vân có chút không phục nói:
“ Nhưng ngươi cũng nên nói trước cho ta biết trước mà chuẩn bị chứ, ngươi cứ thử bị mất một cánh tay xem có kêu không.”
Liếc xéo Mộng Vận một cái, Xuân Đức lúc này lại nhìn xuống đùi của nàng ta, Mộng Vân thấy hắn nhìn xuống chân mình thì vội kêu lên:
“ Nơi đó ta không có bị thương chỉ là bị dính máu lên mà thôi, ngươi đừng có làm bậy.”
Xuân Đức khẽ “ ồ” lên một tiếng, sau đó cười nói:
“ Ta nghĩ chân cô cũng bị thương nên đang tính cắt giùm cho, nếu không bị sao thì thôi.”
Mộng Vân nghe thế thì hai mắt mở lớn, tức giận nhìn Xuân Đức.
Bốn người khác ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy thì cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm thề sau này bản thân có bị thương cũng nhất định không để cho Xuân Đức trị thương, bằng không trên người lại sẽ thiếu đi một vài bộ phận.
Xuân Đức lúc này đứng dậy nhìn Mộng Vân nói:
“ Được rồi, cũng đứng có mà trừng mắt lên nhìn ta. Chẳng lẽ cô lại muốn một chút nho nhỏ trừng phạt nữa sao?”
Nghe Xuân Đức đe dọa thì Mộng Vân lập tức cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa nhưng trong lòng nàng lúc này thì đang chửi bới Xuân Đức máu chó sói đầu.
Nhếch môi cười tà, Xuân Đức dùng một tay xoa đầu Mộng Vân ôn hòa nói:
“ Rất ngoan, bây giờ chúng ta vẫn phải tiếp tục lên đường, ngươi bị thương rồi nên sau này đi gần ta một chút, ta sẽ bảo vệ ngươi. Được rồi, đứng dậy đi.”
Vừa nói thì Xuân Đức liền đưa tay phải ra, Mộng Vân thấy hắn đưa ra thì cũng không có làm cao, nàng lúc này nắm lấy sau đó đứng dậy.
Tiếp theo sau mọi người lại một lần nữa đi sâu vào bên trong khu rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.