Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1084: Nhiệm vụ số 4 - tranh đoạt bản đồ




Sau khi nói chuyện xong với Cửu Đầu Hoàng Kim Xà thì Xuân Đức cũng liền mở mắt ra. Lúc hắn vừa mở mắt ra thì lại thấy bốn người khác đang len lén nhìn mình.
Hơi nhíu mày hắn hỏi: 
“ Các ngươi lại làm sao?”
Mộng Vân lúc này cẩn thận hỏi:
“ Ngươi không tức giận?”
“ Tức giận gì?”---Xuân Đức có phần khó hiểu.
Mộng Vận lại nói:
“ Thì điểm công trạng của ngươi bị chia cho những người khác đấy, chẳng lẽ ngươi không tức giận?”
Nghe vậy thì Xuân Đức mới hiểu ra, hắn lúc này nhún vai nói:
“ Có gì đâu mà tức giận, đám người kia chắc chắn phải chết, có điều là chết theo kiểu nào mà thôi, đến lúc đó cái gì của ta vẫn là của ta, mà không phải của ta cũng là của ta. Nếu đám kia khôn hồn trả lại điểm công trạng cho ta thì ta còn cho con đường sống, bằng không thì một tên cũng không để lại.”
Xuân Đức nói giết người mà nhạt như nước ốc, giống như hắn đang nói việc đi cắt tiết gà làm cơm vậy. Bốn người khác nghe hắn nói chuyện mà cảm thấy lông tơ dựng hết cả lên. Bàn chân lạnh toát.
Lau lau mồ hôi trên trán, Tiêu Phúc hỏi:
“ Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hơi suy nghĩ một chút Xuân Đức liền nói:
“ Cũng chẳng cần phải làm gì, đợi mấy tấm bản đồ kia xuất hiện mà thôi. Khi nào mấy tấm địa đồ kia xuất hiện thì chúng ta liền chạy tới cầm về là được. Không thì bây giờ có thể đi dạo một chút, biết đâu lại tìm được cái gì thú vị. Mọi người nghĩ sao?”
Bốn người kia nghe hắn nói thì hai mặt nhìn nhau sau đó bốn người lại cùng nói:
“ Việc này đội trưởng tự mình quyết định là được. Bốn người chúng ta nhất nhất nghe theo.”
Khẽ cười tà, Xuân Đức vân vê căm ra điều suy nghĩ, sau một lúc thì hắn nói:
“ Như vậy thì đi dạo một chút đi, biết đầu lại tìm ra điều gì thú vị.”
Nói xong thì hắn liền nhảy xuống phía dưới những người khác nhìn nhau một cái sau đó cũng nhảy xuống theo. Về phần Bóng Ảnh, Long Sát cùng Nguyên Ma thì đã bốc hơi rồi.
Sau khi xuống đất thì Xuân Đức liền nghĩ ra một trò vui, hắn vung tay lên một cái, một luồng bản nguyên độc tố tinh thuần liền được sinh ra, luồng độc tố bản nguyên kia nhanh chóng cô đọng biến thành một con thỏ.
Một con thỏ cao 5 mét, có đôi mắt lục bích cùng bộ lông màu xanh nhìn khá quái dị, Ngoài những thứ đó ra thì con thỏ nhìn vô cùng giống thật.
Phạm vi 10 mét xung quanh nơi con thỏ đang đứng không một ngọn cái gì có thể sống sót, cây cỏ, hoa hòe gì cũng nhanh chóng héo úa lụi tàn. Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức hơi nhăn mày.
Rõ ràng là hắn đã khống chế rất tốt nhưng không hiểu vì sao vẫn còn một chút xíu tàn dư độc tố tán phát ra. Mặc kệ, hắn nghĩ dù sao cũng chỉ là một chút độc tố mà thôi cũng không ảnh hưởng gì. Lúc này hắn nhảy lên lưng con thỏ sau đó nhìn lại bốn người Mộng Vân đang ở cách đó xa xa hỏi:
“ Mọi người có muốn cùng ngồi chung không?”
Hắn vừa hỏi thì bốn người kia liền đồng thời lắc đầu mà không cần suy nghĩ. Tiểu Phúc lúc cười cố gắng nở nụ cười:
“ Bốn người chúng ta không cần tọa kỵ đâu, đội trưởng một mình cưỡi tọa kỵ là được rồi. Ha ha. Ha ha.”
Miệng thì cười nhưng trên trán Tiêu Phúc lúc này lại đang lấm tấm mồ hôi, hắn nhìn con thỏ mà Xuân Đức đang ngồi lại nhìn cây cối xung quanh đó mà không khỏi lạnh cả sống lưng. Hắn thiết nghĩ bản thân mà ngồi lên con thỏ kia liệu có biến thành bộ dạng giống đám cây cối xung quanh không.
Thấy không ai chịu ngồi chung với mình Xuân Đức có chút tiếc nuối nói:
“ Con thỏ dễ thương thế này, mắt xanh lông xanh, toàn thân béo mập. Vậy mà các ngươi lại ghét bỏ nó, mọi người làm ta buồn quá, thôi không ai chịu ngồi chúng thì ta ngồi một mình vậy.”
Cảm thán xong thì Xuân Đức liền ra lệnh cho con thỏ chạy đi, con thỏ do Xuân Đức tạo ra chạy rất nhanh, nhảy vài cái đã được mấy trăm mét rồi. Có điều nó đi đến đâu thì cỏ cây nơi đó đều lụi tàn, mặt đất thì khô nứt nhìn thấy mà ghê người.
Bốn người khác nhìn Xuân Đức đang đi xa thì lại nhìn nhau một cái, Tiêu Phúc lúc này lại nói:
“ Làm sao ta cứ cảm thấy cái mạng nhỏ của bản thân bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị lấy đi vậy, ở gần đội trưởng không an toàn một chút nào.”
Lệ Dĩnh nhìn con đường chết mà Xuân Đức vừa làm ra thì cũng nuốt nước miếng một cái sau đó nói:
“ Ta cũng thấy vậy. Sau này chắc ta không dám ăn thức ăn do đội trưởng làm nữa. Biết đâu đội trưởng lại dùng ít độc tố làm gia vị thì chúng ta chết lúc nào cũng không rõ.”
Đối với quan điểm này của hai người Tiêu Phúc cùng Lệ Dĩnh thì hai tỷ muội nhà họ Mộng cũng rất đồng tình. Bọn họ cũng cảm thấy sẽ có một ngày, bọn họ không chết vì địch nhân mà sẽ chết vì Xuân Đức vô tình sáng tạo ra cái mới mẻ gì đó.
Tiếp sau đó bốn người liền đi theo dấu vết mà Xuân Đức để lại, công nhận Xuân Đức làm ra con thỏ độc cũng hữu ích thật, có mà nó mà 5 người đội ngũ hắn không lo sợ phải lạc mất nhau.
- --o0o---
Trong lúc tổ đội 5 người của Xuân Đức đang bình thản du ngoạn khắp nơi, tận hưởng cuộc sống thì những tổ đội khác lúc này đây đang phải tính toán xem là làm sao có thể tránh được kẻ có danh hiệu “ Thiên Chân Vô Tà” kia.
Đối với người mang danh hiệu Thiên Chân Vô Tà thì bọn họ sớm liệt vào danh sách kẻ nguy hiểm nhất cần phải tránh xa rồi. Nhất là vào sáng nay, khi bọn họ biết người kia vậy mà buổi tối không có chọn nơi ẩn nấp mà lại đi ra ngoài săn giết Quỷ Long Nhân thì càng khiến cho bọn họ thêm kinh sợ.
Ban đêm ở nơi đây là cái dạng gì nguy hiểm thì tất cả những người tham gia nhiệm vụ sinh tử lần này đều đã được trải nghiệm qua. Cũng vì biết được mà bọn họ càng có cảm nhận sâu sắc về mức độ khủng bố của Xuân Đức. Cũng từ đó mà đưa ra được kết luận.
Đại bộ phận bọn họ đều cho rằng Xuân Đức không phải cái Tinh Vương Tiên Cảnh cả mà chính là một lão quái Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, có khi còn phải cao hơn, không biết dùng cách gì mà lại đi vào được nơi đây.
Ở phía tây nam, cách đội ngũ Xuân Đức cũng không quá xa, lúc này đây cũng có một đội khác. Đội ngũ này cũng chỉ có 5 người, tất cả đều là nam tử. Trong 5 người thì có bốn người trung niên, một tên thiếu niên.
Lúc này người thiếu niên kia đang nói:
“ Mọi người nói xem khi tấm địa đồ đầu tiên xuất hiện chúng ta có nên tranh đoạt hay không?”
Bốn người khác nghe vậy thì nhíu mày suy tư, sau một lúc thì một đại râu rậm lên tiếng:
“ Trước hết cứ đến nơi đó nhìn xem tình hình thế nào, nếu tên kia không tới thì chúng ta liền cướp đoạt nếu tên kia tới thì chúng ta liền nhường cho hắn.”
Vào lúc này một tên trung niên bộ dáng cao gầy, trên lưng mang một thanh đại kiếm nói:
“ Quan trọng là chúng ta không biết tên kia mặt mũi ra làm sao? Làm sao mà né hắn ra được. Mà cũng thật không ngờ, ngũ ma chúng ta lại có ngày làm việc mà phải sợ trước sợ sau như thế này.”
Thiếu niên lúc trước cười khổ nói:
“ Biết làm sao được, với những gì mà tên kia thể hiện thì có 100 người giống như chúng ta cũng không phải đối thủ của hắn. Mà mọi người nói tên kia liệu có phải một lão quái Hằng Vương Tiên Cảnh hay không?”
Vẫn chưa nói gì từ đầu buổi tới giờ, người trung niên mặc lam bào đang ngồi một bên lúc này bỗng dưng lên tiếng.
“ Không thể nào, người khác không biết các ngươi còn không biết sao. Mấy cái bí địa trong Trúc Mộng Lam Viên đều hạn chế tu người vào trong này, dù có là Thần Vương Tiên Cảnh cũng bị ép xuống Bán Bộ Hằng Vương Tiên Cảnh, vì vậy người kia không thể nào là Hằng Vương Tiên Cảnh lão quái được.”
Nghe vậy, thiếu niên lúc trước nhăn mày hỏi:
“ Vậy vì sao tên kia lại mạnh như vậy?”
Người trung niên mặc lam bào nhún nhún vai, thản nhiên nói:
“ Cái này chắc phải đến gặp trực tiếp tên kia rồi hỏi thăm, chứ ta không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.