Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1029:




- --o0o---
Vừa quay về không gian chờ của tầng 3 thì Mộng Vân lúc này đã kìm không được lo lắng mà hỏi:
“ Muội muội ta sẽ không chết phải không?”
Xuân Đức nhìn qua nàng nói:
“Ừm, không chết được, bị thương một chút mà thôi. Yên tâm đi, lần này nàng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được công trạng. Với số điểm kia nàng ta có thể sử dụng mà khôi phục lại thương thế.”
Mộng Vân nghe được muội muội của mình chỉ bị thương nặng mà vẫn giữ được tính mạng thì trong lòng không khỏi nhẹ thở ra, cảnh tượng lúc trước nàng cũng nhìn thấy. Nàng biết để không giết lầm muội muội của nàng thì hẳn Xuân Đức đã rất cố gắng khống chế rồi.
…….
Đúng như Xuân Đức nói, sau khi hai người ở nơi đây khôi phục một lúc lâu thì ở trên quảng trường rộng lớn nơi đây liên tục xuất hiện ba đạo ánh sáng truyền tống.
Quang mang truyền tống tán đi, lộ ra ba thân ảnh ở bên trong. Hai nữ một nam, người nào người nấy đều suy nhược vô cùng, Nhưng vào đúng lúc này thì một luồng ánh nhu hòa như ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống cả ba người.
Ngay khi ánh sáng nhu hòa kia chiếu lên thân thể ba người thì thương thế của cả ba người lấy mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khôi phục. Chỉ sau vài phút thì tất cả thương thế đã được chữa trị hoàn toàn nhìn không ra một chút dấu vết là vừa bị trọng thương.
Nhưng mà nhìn nét mặt đau lòng của cả ba người thì Xuân Đức biết cái giá để được trị liệu tận gốc như vậy hẳn là không rẻ. Chắc hẳn phải công trạng thì mới khiến bọn họ đau lòng đến vậy. Tuy đối với hắn không tính là gì nhưng đối với 3 người kia chính là dùng cả mạng mới đổi lại được. Thật không dễ dàng một chút nào.
[ Chú ý: Thần Võ Nguyên Tháp phương thức thí luyện. Mỗi một lần vượt ải thì sẽ có 99 người tham gia. Sống lên tầng tiếp theo, chết thì bị tháp hấp thu. Sau khi lên tầng trên rồi nếu vẫn còn 99 người sẽ tiếp tục vượt ai, còn nếu thiếu người thì sẽ được bổ sung. Khi nào đủ 99 người sẽ tiếp tục. Trừ khi không còn người đủ tiêu chuẩn sẽ không tiếp tục bổ sung thêm mà sẽ trực tiếp tiến hành vượt ải tiếp theo.]
Ngay khi ba người kia vừa trị liệu xong thì liền nhìn qua bên này, nhìn thấy Xuân Đức cùng với Mộng Vân đeo mặt nạ ngạ quỷ cũng đang nhìn bọn họ, thì cả ba người đồng thời cảm thấy hàn ý chạy dọc sống lưng.
Không nói đến cái mặt nạ nhìn vô cùng đáng sợ, chỉ tính riêng cái khí tức âm lãnh còn chưa tiêu tan ở trên người Xuân Đức cũng khiến cho ba người cảm thấy hãi hùng khiếp vía, một loại vị đạo chết chóc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Ngay khi hai bên đang đánh giá lẫn nhau thì hồn linh của Thần Võ Nguyên Tháp bỗng dưng xuất hiện tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo.
Ở trên cao, một cái hư ảnh con rắn chín đầu hiện ra. Nó nhìn xuống 5 người Xuân Đức nói:
“ Nhiệm vụ tiếp theo: Sinh tồn trên đảo hoang. Thời gian bắt đầu thử thách sẽ được tổ chức ngay sau khi kết thúc nghỉ ngơi.”
“ Quy tắc nhiệm vụ. 5 người các ngươi sẽ hình thành một đội ngũ, ở bên trên đảo hoang sinh tồn 7 ngày. Cùng tham gia nhiệm vụ lần này còn có nhiều đội ngũ khác nữa, trong 7 ngày này các ngươi vừa phải sinh tồn vừa phải tìm đủ 3 viên Lệ Nữ Hoàng. Lệ Nữ Hoàng chỉ có thể đánh giá Nữ Hoàng Băng mới có.”
“ Chú ý không thể chém giết thành viên trong đội, nếu giết chết thành viên trong đội sẽ bị phạt 1000 điểm công trạng. Nếu công trạng nhỏ hơn 0 sẽ tự động bị xóa bỏ.’’
Nói xong thì hư ảnh con cửu đầu xà kia cũng biến mất không còn tăm hơi.
Nghe xong nhiệm vụ thì Xuân Đức liền đã truyền âm cho Mộng Vân nói:
“ Lần này cô được như nguyện rồi nhé, mà ta đang tự hỏi vì sao cô lại không dám nhận muội muội của mình vậy?”
Mộng Vân có chút do dự nói:
“ Cái này là bí mật của ta, người đừng hỏi được không?”
Xuân Đức nghe vậy thì khẽ “ Ồ” lên, nhẹ gật đầu xem như đã hiểu. Lúc này đây hắn gỡ ra mặt nạ. Cái mặt nạ này là dụng cụ giúp cho hắn gia tăng tốc độ hồi phục, hắn phải tốn 1000 điểm công trạng để đối cái mặt nạ này nhưng phải công nhận đeo cái mặt nạ này lên hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Nhìn về ba người phía đối diện,Xuân Đức lúc này mỉm cười ôn hòa nói:
“ Xin chào mọi người, tiếp sau đó chúng ta sẽ là đồng đội của nhau vì vậy bây giờ chúng ta cũng nên nói chuyện tìm hiểu lẫn nhau chứ nhĩ. Để ta tự giới thiệu trước đi, ta tên Xuân Đức, là một tu sĩ bình thường, có ngoài hình bình thường, có thần thông thuật pháp bình thường, có sở thích cũng bình thường, có một ước mơ bình thường, có mục tiêu sau này cũng bình thường. Được rồi mọi người tự giới thiệu đi.”
Đối với Xuân Đức thì Mộng Tước cũng không có xa lạ, dù sao ở tầng một cùng tầng 2 nàng đều đã nhìn thấy hắn, có điều nàng cũng không quá chú ý đến Xuân Đức. Nhưng lúc này đây nàng phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Duy chỉ có hai người Phong Lãng cùng Vân Huyên là lần đầu tiên nhìn thấy Xuân Đức, nếu không phải vừa trải qua trận chiến cửu tử nhất sinh trước đó cùng với cái khí tức âm lãnh chưa tán đi hết còn đang lưu lại một ít trên người Xuân Đức thì hai người cũng sẽ không cho rằng Xuân Đức lại là cái tên kinh khủng ở trong cái đấu trường sinh tử kia đâu. Nhìn Xuân Đức bọn họ nhìn sao cũng thấy Xuân Đức rất vô hại à. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Sau khi Xuân Đức tự giới thiệu xong thì Vân Huyên là người thứ 2 tự giới thiệu:
Ta tên Nguyên Ngọc Vân Huyên, nô đạo tu sĩ, thú sủng của ta có một đôi Thiên Mị Yêu Hồ, rất vui được gặp tiên hữu.”
Kế tiếp đó là Phong Lãng:
“ Tại hạ tên Phong Vân Lãng Lãng, kiếm đạo tu sĩ. Tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kì. rất vui được tổ đội với một người mạnh như tiên hữu.”
Xuân Đức nhếch môi cười nói:
“ Mọi người hình như có chút hiểu lầm, ta không phải là người mà trong lòng mọi người đang nghĩ, người mà mọi người đang nghĩ tới chính là vị bằng hữu bên cạnh ta. Nàng ấy có đạo hiệu Nhất Kiếm Vong Mệnh, còn về tên thật thì thật không tiện nói ra.”
Lời này vừa nói ra thì đừng nói ba người khác kinh ngạc mà đến ngay cả Mộng Vân cũng trợn tròn mắt. Trong lòng thì nàng thầm mắng Xuân Đức “ vô liêm sỉ.”
Lúc này đây ba người khác cũng bán tín bán nghi. Dù sao bọn họ lúc trước cũng không có nhìn thấy người nào ra tay. Nhưng suy nghĩ một chút bọn họ quyết định lờ đi vấn đề này, không có ý định làm rõ.
Tiếp sau đó Mộng Tước là người giới thiệu cuối cùng, nàng ta nói cũng rất ít, chỉ nói tên của mình.
Sau khi mọi người đã giới thiệu xong thì Xuân Đức liền phán một câu xanh rờn:
“ Trong 5 người chúng ta thì duy mình ta là người bình thường nên vì vậy chức vụ đội trưởng cứ để đồng bạn của ta làm, chúng ta chỉ cần làm theo là được, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Những người khác nghe hắn nói thì khóe miệng giật nhè nhẹ, bọn họ cảm thấy cách nói chuyện của Xuân Đức thật không giống ai cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.