Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1027: Mọi thứ đều đã được tính toán




Sau khi làm xong mọi việc thì Xuân Đức liền bắt đầu ngồi xuống thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như suối làm ướt đẫm cả quần áo hắn đang mặc. Tuy hắn bị áp chế hơn 7 thành sức mạnh cũng không phải vấn đề to tát gì nhưng thoáng cái áp chế nhiều như vậy khiến cho hắn không quá thích ứng.
Mộng Vân lúc này ở phía sau hắn bắt đầu dùng tiên thuật trị liệu giúp hắn thư giãn, quang mang thánh khiết liên tục từ Mộng Vận chuyển qua Xuân Đức, bao trùm lấy hắn vào bên trong.
Được quang mang thánh khiết kia bao vào bên trong thì Xuân Đức cảm thấy khá hơn rất nhiều. Tuy quang mang kia không có tác dụng giúp hắn khôi phục nhưng lại giúp hắn tăng nhanh tốc độ thích ứng với trạng thái hiện tại.
…….
Trong lúc Xuân Đức đang cố gắng khôi phục cùng thích ứng với tình trạng mới của thân thể thì những kẻ còn sống sót sau lần công kích vừa rồi, lúc này đây đang bắt đầu có một kế hoạch mới nhằm vào Xuân Đức.
Tại một vị trí nằm ngay góc phía đông nam của Đấu Trường Thượng Cổ, có một lồng ánh sáng cực lớn đang bao phủ nơi này. Ở bên ngoài đang có một đám quái vật do Xuân Đức tạo ra đang công kích nơi đây. Bên trong lồng ánh sáng phòng hộ kia là 26 người. Bọn họ đều là người tham gia nhiệm vụ lần này.
Một thanh niên tuấn lãng mặc bạch y lúc này nhìn mọi người lên tiếng:
“ Tất cả mọi người nghe ta nói, bây giờ là thời cơ tốt của chúng ta. Nhân lúc tên kia đang suy yếu thì giết chết hắn. Nếu giết được kẻ kia thì điểm cộng trạng hoàn toàn có thể chia đều cho mọi người nơi đây. Mọi người có đồng ý với ý kiến của ta không?”
Hắn vừa dứt lời thì có một nam tử khác lên tiếng, người này bộ dạng gầy yếu, nét mặt có phần âm trầm.
“ Phong Lãng, ai trong chúng ta lại không biết điều đó nhưng làm sao có thể vượt qua được đám quái vật đang vây quanh ngoài kia. Chúng ở nơi này còn có thể sống, một khi đi ra ngoài thì trong chúng ta nhất định phải có người chết. Chỉ vì một ít công trạng mà đánh đổi tính mạng ta thấy không đáng.”
Những người khác nghe tên thanh niên gầy yếu kia nói vậy thì đa phần đều gật đầu. Bọn họ cảm thấy nếu không phải đối mặt với kẻ kia là điều tốt nhất, công trạng tuy quý nhưng cũng không quý bằng cái mạng nhỏ.
Nhìn thấy biểu hiện của đám người thì Phong Lãng cười lạnh nói:
“ Các ngươi cho rằng chúng ta còn con đường nào khác sau, bây giờ chỉ có 30 con quái vật công kích nơi đây mà kiện tiên bảo phòng hộ này đã có dấu hiệu bất ổn, các ngươi thử nghĩ đến khi có hàng ngàn con đến thì sao, tới lúc đó muốn chạy cũng khó chứ đừng nói là giết kẻ kia.”
Lúc này một người không tin nói:
“ Ngươi sẽ không lừa mọi người đi, một kiện chí bảo thượng phẩm làm sao nói phá là phá được. Phải không Vân Huyên Tiên Tử.”
Người này vừa nói vừa nhìn sang một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân đang ngồi cách đó không xa, không những hắn mà đại bộ phận những người ở đây đều đang nhìn về phía nàng ta.
Vân Huyên nhìn thấy mọi người đều nhìn mình thì bất đắc dĩ cười khổ nói:
“ Phong Lãng nói không sai, ta là chủ nhân của bảo vật nên biết rõ. Nếu như đến thêm 20 con quái vật thì kiện tiên bảo này có thể chống cự thêm 30 phút, nếu là 100 con thì 10 phút không tới, còn là 1000 con thì trong nháy mắt sẽ bị phá. Đám quái vật này rất quái dị, bọn nó nếu đơn lẻ sẽ không quá mạnh nhưng nếu cùng nhau công kích, điệp gia lên nhau sẽ vô cùng đáng sợ.”
Lời này vừa ra liền khiến cho những người nơi đây sắc mặt khó coi gấp mấy lần. Lúc này đây bọn họ biết nếu muốn sống ắt hẳn sẽ không thể chỉ lẩn trốn ở nơi đây.
Lúc này một người nhìn về phía Phong Lãng nói:
“ Nếu ngươi đã nói vậy hẳn là đã có biện pháp ứng đối, không ngại thì nói ra cho mọi người cũng nghe.”
Ngay lập tức những người khác lúc này đều nhìn về phía Phong Lãng. Tên Phong Lãng kia hình như cũng chỉ chờ có như vậy, lúc này hắn nhanh chóng nói ra kế hoạch của bản thân.
“ Mọi người hẳn cũng đã nhìn ra đám quái vật bên ngoài linh trí không cao, bọn nó chỉ có bản năng là chính. Với bọn nó cũng không được điều khiển. Ta suy đoán tên kia đã không đủ sức điều khiển bọn chúng.
Bây giờ chỉ cần cắt cử một vài người đi dẫn dụ đám kia đi chỗ khác là được. Những người khác thì đi tới giết chết tên kia. Tên kia dù có chiến lực kinh nhân nhưng bị áp chế 7 thành thì bây giờ cũng đã thành cọp không răng.”
Quan sát vẻ mặt mọi người bắt đầu trở nên động tâm thì Phong Lãng nói tiếp:
“ Mọi người cũng nghe hồn linh của Thần Võ Nguyên Tháp nói rồi, tên kia chỉ còn không đến 10 phút là có thể rời đi nơi đây, vì vậy chúng ta phải hành động thật nhanh.”
“ Vì để công bằng chúng ta bốc thăm xem ai là người phải đi dẫn dụ quái vật, ai là người phải đi giết tên kia.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một nắm thẻ bài, cho mọi người xem một lượt xong thì hắn liền bỏ vào bên trong ống,lắc liên tục mấy lần. Sau đó hắn đặt xuống bàn cho mọi người rút. Vì nơi đây không thể dùng linh hồn lực nên cũng không cần lo lắng ai đó sẽ gian lận.
Rất nhanh 25 người đều đã bốc xong, Phong Lãng lúc này mới cầm cái thẻ bài cuối cùng lên. Hắn lật ra trước mặt mọi người, trên thẻ bài của hắn có gì một chữ “ Sát” chứng tỏ hắn có nhiệm vụ đi giết người.
Tiếp sau đó những người khác cũng bắt đầu lật tấm thẻ của mình lên. Trong 26 người thì có 6 người có nhiệm vụ giết chết Xuân Đức những người khác có nhiệm vụ dẫn dụ đám quái vật đi nơi khác.
Kế hoạch đã có, nhân thủ cũng đã chuẩn bị. Ngay sau đó đám người này liền hành động.
Lồng sáng bảo vệ vừa được thu lại thì cả mấy chục con quái vật bên ngoài liền hướng về phía đám người công kích tới.
Lúc này đây một tên nam tử đại hán từ đám người lao ra bên ngoài, vừa lao ra hắn liền hét lớn:
“ Đám quái vật đi chết đi.”
Vừa la hét hắn liền huy chưởng đánh về phía đám quái vật. Sau đó liền co giò bỏ chạy.
“ Ầm ầm…”
Chưởng phong mạnh mẽ đánh cho đám quái vật lui về phía sau một chút, hình thể của bọn chúng có chút vặn vẹo. Nhưng ngay sau đó đám quái vật kia liền đã có thể ổn định lại thân thể, cả đám lúc này rít gào đồng thời đuổi theo đại hán kia.
Những người khác thấy một màn như vậy thì đều vui mừng, một người lúc này vui vẻ nói ra:
“ Quả nhiên là một đám súc sinh không có linh trí.”
Phong Lãng lúc này cũng vui mừng,hắn nhìn qua những người khác nói:
“ Mọi người đẩy nhanh tốc đi, tên kia sắp có thể rời khỏi nơi đây rồi.”
Những người khác lúc này đồng thời gật đầu sau đó, tùy theo nhiệm vụ phân phó trước đó mà tản ra hành động.
Những người này vô cùng tự tin với kế hoạch mà bọn họ định ra nhưng bọn họ không có biết rằng bọn họ đã sớm bị Xuân Đức tính kế từ trước rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.