Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1014: Tiến vào khu vực bên trong




- --o0o---
Năm ngày sau. Hôm nay là ngày thứ 20 kể từ khi cột sáng sáng truyền tống xuất hiện, trong mấy ngày cuối cùng này thì Xuân Đức cũng bắt thêm được gần ngàn tên thiên kiêu của các đại thế lực.
Lúc này đây Xuân Đức đang đứng cạnh cột sáng truyền tống nhìn nó đang dần dần ảm đạm xuống thì hắn quyết định không tiếp tục chờ đợi nữa mà đi vào bên trong kia tìm kiếm cơ duyên của bản thân.
Năm ngày trước sau khi dùng một vài biện pháp không được tốt đẹp cho lắm để ép hỏi Mộng Vân thì hắn đã biết thêm được rất nhiều thứ. Hắn bây giờ đã hiểu không ít về “ Huyết Thần Trì” cùng “ Thần Võ Nguyên Tháp”.
Sau khi đã có quyết định thì hắn nhanh chóng thông báo cho đám nô bộc thu gom lại tất cả những thứ có thể tận dụng được, dù sao hắn vẫn nghèo tận dụng được cái gì thì tận dụng cái đó.
Một canh giờ sau. Lúc này đây mọi thứ đều đã được thu gom lại, Xuân Đức nhìn qua một lượt thấy không còn sót lại một thứ gì thì lúc này đây hắn mới bước vào bên trong cột sáng truyền tống.
Hắn vừa bước vào bên trong cột sáng dịch chuyển thì một loại lực lượng kỳ lạ liền bao quanh hắn, trong nháy mắt lực lượng kia bao phủ lấy hắn thì thân ảnh hắn dần mờ nhạt sau đó hoàn toàn biến mất. Cùng lúc thân ảnh hắn biến mất thì cột sáng cũng dần dần ảm đạm xuống.
Quang mang của cột sáng nhanh chóng thu hẹp, đài truyền tống lúc này cũng dần dần chìm sâu vào bên trong lòng đất.
Không qua ba mươi cái hô hấp thì mặt đất nơi đây liền khép lại, tiếp sau đó mọi thứ lại biến đổi, từ địa hình cho đến cây cối, động vật các loại. Nếu Xuân Đức có một lần quay lại nơi đây thì cũng không thể nhận ra nơi này đã từng xuất hiện một cái truyền tống trận pháp.
………
Quá trình truyền tống cũng không phải rất lâu, chỉ vài chục lần hô hấp thi Xuân Đức lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Vừa xuất hiện thì hắn liền nhanh chóng dùng hồn niệm của bản thân quan sát nơi đây một lượt. Rất nhanh hắn liền đã định hình được địa thế nơi đây.
Nơi hắn đang đứng là trên rìa một mảnh đất trống rộng lớn, bốn phía xung quanh đều có một tấm màn ánh sáng bao phủ, tấm màn sáng này ngăn cản hồn niệm, đồng thời cũng ngăn cản thị giác của tu sĩ vì vậy đứng từ bên trong này không thể nhìn ra bên ngoài.
Ngay khi Xuân Đức còn chưa biết làm thế nào để đi ra ngoài thì một âm thanh già nua vang lên:
“ Người xông trận thứ 21321 4343 1233 có muốn hay không bắt đầu xông trận.”
Xuân Đức nghe được âm thanh này thì thoáng kinh ngạc nhưng sau đó liền bình tĩnh lại. Hắn lúc này đáp:
“ Không.”
Ngay khi hắn vừa nói từ “ không” thì âm thanh già nua kia lại vang lên:
“ Người xông trận thứ 21321 4343 1233 đã thất bại. Sau năm giây một lần nữa truyền tống ra ngoài khu thí luyện.”
Cũng không phải đợi quá lâu, đúng 5 giây thì Xuân Đức lại một lần nữa được lực lượng thần bí dịch chuyển ra bên ngoài.
Quang mang chợt lóe, Xuân Đức lúc này bị truyền tống đến khu vực không biết tên, nơi này giống như là ở phía dưới chân một ngọn núi, cách đó không xa là một cánh cửa truyền tống cùng một một cái tấm bia đá cao trăm mét, ngay khi hắn vừa được truyền tống đến nơi đây thì đã nhìn thấy rất đông người.
Nơi này có không dưới mấy ngàn người, bọn họ đang tốp 5 tụm ba bàn tán với nhau. Một số người thì lại thông qua cửa truyền tống biến mất. Ngay khi Xuân Đức vừa xuất hiện thì những người nơi đây đều nhìn lại, khi vừa nhìn thấy hắn thì thần sắc của đám người nơi đây vô cùng ngạc nhiên nhưng tiếp sau đó là xem thường.
Lúc này đây từ bên trong đám người có một tên trung niên chỉ tay về phía Xuân Đức lớn tiếng cười to nói:
“ Hắn chính là cái kẻ không qua nổi lần đầu kiểm tra, hahaha, các ngươi nhìn hắn lại còn đang làm mặt lạnh nửa kìa, cứ tưởng làm như vậy thì mọi người sẽ sợ hắn sao?”
Đại bộ phận những người khác lúc này cũng cười lớn, bọn họ không ngừng chỉ trỏ Xuân Đức, bộ dạng xem thường đến cực điểm. Xuân Đức thấy vậy một màn thì cảm thấy vô cùng kỳ quái, đám người này bị cái gì vậy không biết? Tự dưng cười lên ha hả cứ như đám dở người vậy.
Cũng không biết có phải đám này ăn no rực mỡ hay không mà hết kẻ xem thường hắn lại có người muốn hắn cút, lúc này lại có một tên thanh niên bước ra ngoài, hắn rất không khách khí nhìn thẳng mặt Xuân Đức chửi:
“ Phế vật còn không nhanh cút đi, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đứng. Lập tức cút, bằng không đứng trách ta không khách khí.”
Nghe được mấy lời này thì bên ngoài Xuân Đức không có biểu lộ ra cái gì cả nhưng trong lòng cũng đã có chút nho nhỏ tức giận. Vô duyên vô cớ bị con kiến hôi mắng chửi thẳng mặt không tức thì không phải là người.
Có điều hắn cũng biết ở những nơi như thế này thì không thể tùy tiện ra tay, nơi đây vẫn còn lưu lại rất nhiều đại hình sát trận mạnh mẽ, một khi làm cái gì sau quy định rất có thể phải gặp công kích từ những trận pháp như vậy.
Vì vậy hắn quyết định tạm thời không ra tay mà thử thăm dò trước. Hắn lúc này khoanh tay cười lạnh nhìn tên thanh niên kia nói:
“ Ta đứng ở đây, có bản lĩnh thì cứ tiến đến.”
Nhìn thấy thái độ coi thường mọi người của Xuân Đức thì hầu như tất cả những người đang đứng tại nơi đây lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là giận giữ.Có điều lại không tên nào dám tiến lên nhưng vào lúc này ở bên trong đám người có gần 10 người vốn không thuận mắt với Xuân Đức lúc này tiến lên phía trước.
Khi thế của Tinh Vương Tiên Cảnh cường giả tán phát đi ra nhưng ngay khi mấy tên này hư chương thanh thế thì liền đã bị người bên cạnh giữ lại nói:
“ Không được, nơi này nghiêm cấm đánh nhau. Nếu làm trái liền sẽ bị Chí Cao Tháp tiêu diệt, đừng để hắn kích tướng.”
Mây tên kia nghe đến ba từ “ Chí Cao Tháp” thì liền dừng lại bước chân, cả đám lúc này đều dùng ánh mắt hung dữ nhìn về phía Xuân Đức.
Xuân Đức ở phía đối diện nghe đám người nói chuyện thì lập tức xác nhận phán đoán của mình là chính xác nhưng vì để kiểm định cho chắc thì hắn liền kiểm tra thêm lần nữa.
Lúc này đây hắn âm thầm ngưng tụ sát ý đối với đám người, ngay khi hắn vừa ngưng tụ sát ý thì hắn lập tức cảm nhận được một cái gì đó khóa chặt bản thân. Một cổ dự cảm bất tường dâng lên trong lòng của hắn, ánh mắt của hắn lúc này chớp lóe vài lần sau đó thì liền biến mất, đồng thời hắn cũng tán đi sát ý vừa ngưng tụ.
Đã có được đáp án, lúc này Xuân Đức càng thêm chẳng kiêng nể gì nói:
“ Làm sao? Không phải lúc nãy mới vừa rất hùng hổ dọa người sao. Vì sao bây giờ đều giống chó cụp đuôi vậy, tiến đến. Ta đứng nơi đây, tên nào thích thì cứ lên.”
Xuân Đức bình thường miệng cũng không có lợi hại như vậy nhưng không hiểu sao lúc này hắn chửi người được đến trôi chảy. Lời ra đến miệng thì Xuân Đức còn phải ngạc nhiên với chính bản thân mình.
Về phần đám người nơi đây thì lại có phản ứng khác nhau, người thì xem thường, người thì cười lạnh, kẻ thì lại bàng quan chẳng quan tâm nhưng đại bộ phận đều rất tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.