Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 5:




PHẦN 05: Chương 09 + 10
Edit: Chây
Beta: Cam
-
Chương 09
“Mày đang ở đâu?” Bạn thân gọi điện thoại cho tôi.
Tôi sợ tới mức giọng nói run rẩy, nước mắt giàn giụa: “Dao Dao, tao… tao xuất huyết…”
“Đậuuu! Không phải là mày sảy thai đấy chứ.”
Cửa thoát hiểm khép hờ sau lưng tôi đột nhiên bị đẩy ra.
Tôi không ngờ Thân Mặc có thể đến chỗ này tìm tôi.
Cả tôi và anh đều ngây người, ánh mắt của anh đảo qua mông tôi.
Tôi theo bản năng xoay người, dùng tay che kín vết máu trên mông.
“Alo! Khanh Khanh! Aloo!” Dao Dao vẫn đang gào lên trong điện thoại: “Bây giờ gọi 120 hơi lâu, tao và bạn trai đang ở gần đấy, bọn tao lập tức lái xe đến chỗ mày! Khanh Khanh mày gắng lên.”
Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra sắc mặt của anh trắng bệch đi: “Em mang thai con… của anh? Nhưng anh có sử dụng biện pháp an toàn mà…”
Giọng anh đang run.
Tôi thật sự rất tủi thân, giọng nói hơi khàn xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Anh không nhận phải không? Dùng biện pháp an toàn cũng không thể chắc chắn tránh thai được 100% được!”
“Nhận!”
Anh bế thốc tôi lên rồi chạy, đôi chân của tôi cứ lắc lư, tôi cảm giác máu dưới thân càng chảy ra ồ ạt.
“Đau…”
Tôi ôm bụng.
Tay anh run run cởi áo khoác ra che cho tôi: “Em kiên trì một chút, nhanh thôi, sắp đến rồi!”
Anh còn kích động hơn tôi tưởng, ngay cả lông mi anh cung đang run theo.
Tôi từng thấy rất nhiều mặt của anh.
Lại chưa từng thấy anh như vậy.
Dáng vẻ anh hình như rất sợ hãi…
Sợ hãi cái gì? Sợ hãi tôi ăn vạ anh ư?
“Em tìm anh đòi tiền là bởi vì chuyện này? Em không muốn đứa bé?” Giọng anh hơi hụt hơi.
“Ừm.”
“Vì sao!”
Tôi không nhìn anh, trong lòng cực kỳ tủi thân.
“Nếu giữ lại, anh nói xem em bé nên gọi anh là gì? Bố? Hay là ông trẻ.”
“Khương Khanh!” Anh tức giận: “Anh nhắc lại một lần nữa, anh không phải là cậu ruột của em.”
Anh không ngừng hít sâu, tiếng hít thở rất nặng.
Đại khái anh biết lúc này không nên nổi giận với tôi, nên anh lại kiềm chế cảm xúc, nhẹ giọng an ủi: “Em chịu đựng một chút, sắp đến rồi.”
Mũi tôi cay cay nhìn anh: “Anh rất muốn giữ đứa nhỏ này?”
“Ừ.”
“Nếu phải chọn giữ tôi hay đứa bé, anh chọn giữ người lớn hay giữ em bé.”
“…” Hình như anh có phần cạn lời: “Vẫn chưa đến bước đấy đâu.”
“Trả lời!”
Thân Mặc liếc tôi một cái, biểu cảm rất nghiêm túc: “Được rồi, anh muốn có em bé, nhưng tiền đề… đứa bé này phải có mẹ.”
Trái tim bỗng nhiên run một cái.
Chóp mũi chua xót, tôi mở miệng: “Thân Mặc, em nói cho anh biết, cả em và con đều không thể xảy ra chuyện gì!”
“Được.”
-
Chương 10
Biết cảm giác nhục muốn đội quần là như thế nào không.
Tôi vẫn bình thường, nhưng cái danh giáo sư ngành sinh vật học của Thân Mặc suýt chút nữa đã mất sạch.
Cả quãng đường anh ôm tôi chạy như điên, miệng luôn gào thét: “Mau lên, có khả năng em ấy bị sinh non, nhất định phải giữ cả mẹ và con, tôi muốn mẹ con em ấy bình an!”
Các y tá vừa nghe thấy vậy lập tức đẩy giường đẩy tôi vào trong.
Bên trong treo sẵn cả nước muối rồi, nhưng sau khi làm một loạt kiểm tra, kết quả là…
Đến kỳ kinh nguyệt.

“Sao có thể là đến kỳ kinh nguyệt chứ!”
Tôi kinh ngạc.
Mặt mũi không biết giấu đi đâu.
Thân Mặc cũng lẩm bẩm tự nói theo: “Sao có thể là kỳ sinh lý…”
Bác sĩ cạn lời: “Cô làm kiểm tra trước khi mang thai rồi à?”
“Thử rồi! Hai vạch mà!” Tôi cuống cuồng giải thích cho mình, dựng thẳng hai ngón tay lên.
Dao Dao vừa chạy tới cũng nói đỡ cho tôi: “Tôi cũng thấy rõ ràng, đúng là hai…”
Hai đứa tôi đột nhiên im bặt, liếc nhau.
Hai giờ sau, Dao Dao ôm tôi khóc huhu: “Trời ơi, sao tao lại mang thai cơ chứ! Hôm qua tao còn uống rượu và nhảy nhót nữa chứ.”
Tôi vuốt tóc an ủi cô ấy.
Đoạn thời gian trước, kỳ sinh lý của Dao Dao cũng bị chậm, chúng tôi cùng nhau kiểm tra thử.

Thân Mặc ngồi ngay ngắn ở bên cạnh tôi, nom có vẻ rất mệt mỏi.
Lúc này kiểu tóc vốn được chải chuốt của anh đã bị chính bản thân anh vò rối tung lên. Anh cúi đầu, hai tay không ngừng nhéo mũi.
Thật lâu sau… anh mới nhỏ giọng lên tiếng: “Bây giờ có thể về nhà với anh chưa?”
Xấu hổ quá, nhất thời tôi không bịa ra lý do để từ chối.
Trên đường về nhà, hai chúng tôi không nói một lời. Bầu không khí quá kỳ lạ nên tôi đành chủ động lên tiếng: “Mợ đâu? Anh kệ người ta à?”
Anh hít một hơi thật sâu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Mợ ở đâu ra.”
“Là cô gái kia đó!”
“Bị hai chữ “em bé” của em dọa chạy mất dép rồi.”
Tôi lại tủi thân: “Sao nào, anh còn định trách em phá hỏng nhân duyên của anh à.”
Tới rồi.
Thân Mặc đỗ xe trong gara, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi: “Khanh Khanh, trong mắt em tôi là thằng đàn ông dễ thay lòng đổi dạ vậy ư?”
“Rõ ràng anh là người như thế còn gì! Anh đã lưu tên người ta là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.