Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 17: Dám gạt ta




Lời còn chưa nói xong, trong nháy mắt bà ta liền lấy từ trong ngực ra một tờ khế ước bán thân của Phượng Chỉ U, đây là do đêm qua bà ta viết, hơn nữa còn có theo dấu tay điểm chỉ của bà ta và Phượng Đại Sơn.
Hai mắt Lý Tam sáng ngời, vội vàng cầm lấy, nhìn kỹ một phen, không có gì không đúng, lập tức cười ha ha: "Thật là cũng chỉ có bà, nha đầu này ta vẫn nhớ mãi không quên, bà đã đưa khế ước bán thân của nàng ta cho ta rồi thì chuyện trước đó ta sẽ không truy cứu nữa, đi, mau đưa ta gặp nàng ta, sau khi chuyện thành ta sẽ cho bà mười lượng bạc."
Vương thị nghe vậy liền trầm trồ khen ngợi, gật gật đầu: "Được được, Tam gia đúng là người rộng rãi."
Thời gian chậm rãi trôi qua, Túc Tử Thần còn ở trên núi đốn củi, Phượng Chỉ U thì cầm con mồi về nhà nấu cơm, vừa mới vừa vào cửa, đã thấy Lý Tam và Vương thị nghênh ngang ngồi trên ghế trong sân.
Vương thị cười ha hả mở miệng: "Chỉ U à, con về rồi, Tam gia chờ con cũng lâu rồi đó, mau lại trò chuyện với Tam gia đi."

Sắc mặt Phượng Chỉ U lạnh lùng, Lý Tam không quan tâm sải bước đi tới trước mặt Phượng Chỉ U, vẻ mặt cười tà, tay còn nhằm vào ngực nàng định đánh tới: "Ha ha, sao bây giờ Chỉ U mới trở về đây? Để Tam gia nhìn xem hai ngày nay này có bị gầy đi không nào?"
Ánh mắt Phượng Chỉ U dần dần trở nên sắc bén, nhanh chóng lui ra phía sau: "Trước khi ta tức giận, cút!"
Vương thị còn chưa kịp rời đi, đã nhìn thấy cảnh này, nhất thời nhướn mày: "Con... đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện với Tam gia như vậy? Tương lai con gả đến đó còn phải hầu hạ Tam gia đó."
Đôi mắt Phượng Chỉ U như dao găm bắn thẳng lên người Vương thị: "Gả? A, Vương thị, lý chính đánh bà còn chưa đủ phải không?"
Đáy lòng Vương thị căng thẳng mãnh liệt, nhưng chưa kịp nói, đã bị Lý Tam cười ha hả ngắt lời: "Tiểu cô nương ngược lại là rất mạnh mẽ, chẳng qua là tiểu gia ta rất thích! Hôm nay, nàng đi cùng tiểu gia, tiểu gia cam đoan sẽ hết mực yêu thương nàng, cho nàng một cuộc sống thoải mái."
Nói xong, ánh mắt bỉ ổi của hắn ta vẫn còn lưu luyến trên người Phượng Chỉ U.
Phượng Chỉ U nhìn móng chó của hắn ta vươn ra, lập tức đánh một quyền vào cánh tay hắn ta: "Bang!"
"Ai gia! Tay của ta, tiện nhân, tay của ta!"

Phượng Chỉ U không mặn không nhạt nói: "Không phải chưa gãy à."
Lý Tam tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ là vừa nhìn khuôn mặt Phượng Chỉ U, vẫn một lòng muốn bắt nàng về, sau đó lấy ra khế ước bán thân nàng.
"Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, hôm nay, ngươi phải đi theo ta!"
Phượng Chỉ U quét mắt một trên tờ giấy, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía Vương thị.
Vương thị chột dạ một trận, từ khi Phượng Chỉ U đi lên từ dưới sông, bà ta luôn cảm thấy Phượng Chỉ U trở nên rất khó nắm bắt, thậm chí còn làm cho bà ta cảm thấy sợ hãi.
Sau đó nàng liền nhếch môi cười, nhất thời làm cho tâm tình Lý Tam bay bổng phấp phới: "Nha đầu, ngươi quả nhiên thức thời, vậy thì đi cùng tiểu gia thôi?"

Phượng Chỉ U nhướn mày: "Lý đại ca, ngươi có biết không, nương ta đã hứa gả ta cho vài người rồi, mỗi người đều thu hai mươi lượng bạc."
"Cái gì!"
Nhìn Lý Tam nổi giận, sắc mặt Vương thị đại biến: "Phượng Chỉ U, ngươi... cái nha đầu này, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Phượng Chỉ U cũng không nhíu mày, hời hợt nói tiếp: "Lý đại ca, ta biết ngươi là một người tốt, nhưng là mẹ ta chính là thấy ngươi dễ lừa, nên mới lừa ngươi, bà ta đã nói cho ngươi chưa, bà ta đã thu quá nhiều bạc, sợ ta cướp mất, nên đã phân gia với ta từ lâu, khế ước bán thân của ta bà ấy cũng không thể làm chủ nha. Mặt khác hiện tại ta đã ở cùng một chỗ với phu quân của ta rồi, hắn cũng sắp trở về, những thứ này...... Có phải nương ta cũng chưa nói cho ngươi biết phải không?"
Lý Tam lửa giận bùng cháy bừng bừng, hắn ta gắt gao cắn răng, xoay người, túm lấy cổ áo của Vương thị xách lên giống như xách gà con: "Hay lắm Vương thị! Vậy mà lại dám lừa ta?! Bà có tin ta giết cả nhà bà luôn không hả??"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.