Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 10:




Khi Đan Niên tròn mười tháng, Thẩm Lập Ngôn mang cả nhà cáo biệt Lý lão trượng cùng Lý lão thái thái, hướng về Thư Thành – quê quán của Thẩm gia.
Đan Niên đã bắt đầu cùng ngồi bàn ăn cơm với người lớn, tuy rằng tay chân vẫn mềm yếu không khí lực như cũ, nhưng có thể ngồi xuống bước lên đi vài bước.
Lúc gần đi, Tuệ Nương và Thẩm Ngọc đương nhiên là lưu luyến không rời, Lý lão thái thái lau nước mắt, gói mấy cái bánh bao cùng thịt khô để cả nhà đem theo. Lý lão trượng dặn dò nói năm qua đường quan đạo đến Thư Thành không yên ổn, nghe nói có mấy vụ án là thổ phỉ cướp bóc, cũng may chỉ là giựt tiền, không nghe nói có đả thương người lấy tánh mạng, ngàn căn vạn dặn bảo bọn họ cẩn thận, nếu gặp phải cướp phỉ thì cứ cho chút bạc, giữ được tánh mạng vẫn quan trọng hơn.
Thẩm Lập Ngôn vội vàng đáp ứng, Đan Niên có chút tò mò, nàng đến cổ đại lâu như vậy, lần đầu nghe nói thổ phỉ, tò mò xa xa nhiều hơn sợ hãi. Phụ thân nhà mình là Bách Hộ của Phòng Vệ Doanh ở kinh đô, lúc trước cũng là bởi vì có thân thủ giỏi nên được thái tử khen, đối phó vài tên thổ phỉ hẳn là không vấn đề gì.
Huống hồ, từ xưa đến nay, thổ phỉ đều sợ quan binh. Thổ phỉ thiếu cơm thiếu áo so với quan binh trang bị hoàn mỹ, đương nhiên không dám dễ dàng đắc tội. Thẩm Lập Ngôn là quan trong kinh thành, Thẩm gia cũng đã xây dựng được chút ảnh hưởng, hẳn là vẫn có sức ảnh hưởng nhất định đối với thổ phỉ.
Dựa vào tín nhiệm cùng sùng bái đối với vạn năng phụ thân, Đan Niên không mang chút gánh nặng trong lòng ngồi vào xe ngựa.
Nhưng mà đi đến nửa đường, Đan Niên ghé vào lòng Tuệ Nương, bị sơn đạo xóc nảy buồn ngủ, cảm thấy xe ngựa đột nhiên ngừng lại, còn có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng thét chói tai cùng tiếng chửi bậy.
Thẩm Lập Ngôn nhấc rèm vải trên toa xe, trầm giọng dặn dò: “Phía trước có mấy người, tình hình không quá bình thường, các ngươi xuống dưới, trốn vào trong đống cỏ.”
Đan Niên nhớ tới lời dặn của Lý lão trượng, cả trái tim đột nhiên bang bang cuồng nhảy dựng lên. Lúc ấy là cảm thấy Lý lão trượng chỉ là quá lo lắng, hiện tại thực gặp phải nguy hiểm, nguyên lai là mình sợ đến như vậy.
Tuệ Nương gật đầu, một tay ôm Đan Niên một tay kéo Thẩm Ngọc bước nhanh xuống xe, lặng lẽ xuống đường. Giờ đang là mùa thu, bên đường có rất nhiều đống cỏ cao lớn do nông hộ sau khi gặt thóc xong chất đống lên, Thẩm Lập Ngôn làm một cái động, cho Tuệ Nương mang theo đứa nhỏ trốn vào.
Thẩm Lập Ngôn từ trong lồng ngực lấy ra một cây chủy thủ, nhét vào tay Tuệ Nương, dặn bọn họ không cần đi ra, đem cỏ đắp kín lên người bọn họ rồi xoay người chạy về phía trước. Tuệ Nương ôm chặt hai đứa nhỏ vào trong ngực, một tay gắt gao giơ chủy thủ hướng ra ngoài.
Bên trong động cỏ oi bức không chịu nổi, vừa ẩm vừa nặng, tiếng thở dốc ồ ồ của Tuệ Nương và Thẩm Ngọc vang ngay tại bên tai, Đan Niên cảm thấy thời gian qua hết sức lâu, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, nàng liền không nhịn được muốn thét chói tai.
Không biết qua bao lâu, đống cỏ che trên thân ba người bị giật lên, không khí tươi mới lập tức tràn vào, Tuệ Nương vui mừng hô: “Tướng công!” Đan Niên lúc này mới an tâm, thở phào một cái.
Thẩm Lập Ngôn đánh xe ngựa mang bọn họ đến xem mấy người phía trước, nguyên lai thật là có thổ phỉ chặn đường cướp bóc, bốn thổ phỉ kia đã bị trói cứng ngắc ném ở vệ đường.
Bên cạnh chiếc xe ngựa của gia đình nọ là một nam tử da ngăm đen, mày rậm mắt to và một nữ nhân trẻ tuổi ôm một đứa nhỏ, hai người ước chừng hai mươi, còn có một tiểu nha hoàn thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi cùng một bà tử chừng bốn mươi năm mươi tuổi đang tê liệt ngã xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, xem bộ dáng là bị kinh hách, nhất thời ăn không tiêu.
Thấy gia đình Thẩm Lập Ngôn đi tới, nam tử trẻ tuổi lập tức bái tạ nói: “Nếu không có ân công xuất thủ cứu giúp, một xe lão yếu phụ nhược trẻ nhỏ nhà ta sao còn có thể an toàn!”
Thẩm Lập Ngôn lập tức tiến lên nâng dậy nam tử trẻ tuổi, dừng đại lễ bái tạ của hắn, nói: “Huynh đài khách khí, tại hạ chỉ là đúng dịp đi ngang qua nơi này.”
Đan Niên thấy nữ nhân đối diện cũng ôm một cô bé nhỏ, thoạt nhìn lớn hơn mình một chút, hiện đang nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc. Cô bé mặc cái áo nhỏ bằng gấm rộng nách màu hồng, trên cổ còn mang cái kiềng bạc gắn một cái khóa bạc trường mệnh, màu da cực kỳ giống nam tử bên cạnh, có chút màu lúa mạch, hai mắt to lại cực kỳ linh hoạt, đảo tới đảo lui, thường thường còn nhảy nhót cười mấy tiếng.
Đan Niên đoán nữ hài tử này nhất định là gan lớn, tình hình ban nãy loạn thành như vậy, không những không kinh hách đến nàng còn vui đến vậy, đại khái còn tưởng rằng đụng phải việc gì hay.
Nữ nhân ôm tiểu cô nương tiến lên nói chuyện với Tuệ Nương, nói xong mấy cây cảm tạ, hai nữ nhân liền bắt đầu kéo đến việc nhà.
Thẩm Ngọc ngoan ngoãn ngồi sau chỗ đánh xe trên xe ngựa nhà mình, ôm lấy Đan Niên ngồi lên chân hắn.
Đan Niên nghe xong hai người nói chuyện, biết đại khái nam nhân nhà này là định tới kinh thành báo cáo công tác, mang theo lão bà, đứa nhỏ, nha hoàn, bà tử, không ngờ gặp phải bốn tên thổ phỉ người cao ngựa lớn. Nam chủ nhân hai nắm đấm khó địch bốn cánh tay, vừa vặn Thẩm Lập Ngôn chạy đến, cầm một cành tây to bằng cánh tay bên vệ đường, múa một màn uy vũ sinh phong, hai người hợp lực chế phục thổ phỉ.
Nữ nhân trẻ tuổi này là một người sảng khoái, cả một quá trình kinh tâm động phách được nàng miêu tả hoa chân múa tay vui sướng, không nhìn ra một chút xấu hổ cùng làm ra vẻ, Tuệ Nương cũng hào hứng cười nghe nàng nói.
Đan Niên nhắm mắt nghe, lại cảm thấy có luồng ánh mắt chăm chú vào mình. Mở mắt lên thì thấy đứa nhỏ trong lòng nữ nhân trẻ tuổi kia đang hưng phấn giương đôi mắt to, cao thấp đánh giá nàng.
Đan Niên nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy mình thế nào cũng là một người lớn tư tưởng thành thục, thấy tiểu bằng hữu cùng tuổi tỏ vẻ muốn thân cận trước, liền khách khí vươn tay vẫy vẫy tiểu hài tử Mắt To. Nào ngờ, Đan Niên nhiệt tình huy vũ mấy cái, Mắt To vẫn bất vi sở động, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.
Đan Niên quan sát thêm một hồi mới nhìn ra thâm ý, Mắt To nhìn không phải nàng, mà là tiểu soái ca Thẩm Ngọc sau lưng Đan Niên.
Đan Niên cố sức quay đầu liếc nhìn Thẩm Ngọc, chỉ thấy Thẩm Ngọc ôm Đan Niên ngồi thẳng tắp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mím môi không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc cùng chính khí nghiêm nghị. Đan Niên thầm cảm khái, Thẩm Ngọc nhỏ như vậy liền biết ở trước mặt người ngoài sẽ mặc áo liệm gạt người, tuổi còn nhỏ đã bày đặt chơi trò phúc hắc, thế này cũng không tốt.
Lại quay đầu nhìn Mắt To, cô bé vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc không rời mắt.
Thẩm Lập Ngôn mang nam nhân trẻ tuổi kia đi tới, giới thiệu với Tuệ Nương và Thẩm Ngọc: “Đây bộ quân phó úy Liêm đại nhân, hiện đang đến kinh thành báo cáo công tác. Liêm đại nhân, đây là tiện nội, khuyển tử cùng tiểu nữ.”
Tuệ Nương vội vàng hành lễ với nam tử trẻ tuổi, nói: “Dân phụ bái kiến Liêm đại nhân.”
Nữ nhân trẻ tuổi vội vàng khoát tay, nói: “Tỷ tỷ như vậy thật kỳ quái a, chúng ta lớn hơn các ngươi, nhưng Thẩm đại ca lại là ân nhân cứu mạng của chúng ta, cứ gọi hắn là Liêm Mậu là được.”
Đan Niên thấy Mắt To còn đang nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, không khỏi cười thầm, Mắt To này có một mẫu thân sang sảng như vậy, tương lai không biết lớn lên thành dạng gì.
Thẩm Lập Ngôn ôm lấy Đan Niên trên đùi Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc nhảy xuống xe ngựa, hướng Liêm Mậu quy củ bái: “Thẩm Ngọc bái kiến Liêm đại nhân.”
Liêm Mậu là người tính cách ngay thẳng, thấy bộ dạng tiểu đại nhân của Thẩm Ngọc, liền thích chịu không được, một phen ôm lấy Thẩm Ngọc, bảo Thẩm Ngọc gọi hắn là Liêm thúc thúc, liên tục khen Thẩm Ngọc tuổi còn nhỏ lại có khí độ như thế, sau khi lớn lên nhất định là rất có tiền đồ.
Đan Niên khinh thường quay đầu nhìn sang nơi khác, ngươi gặp qua cái mặt ngu ngốc tướng khi Thẩm Ngọc cầm con hổ vải chọc ta chưa?
Liêm Mậu nghe Thẩm Lập Ngôn nói là người Thẩm gia ở kinh thành về quê chịu đại tang, thái độ nhất thời thay đổi có chút vi diệu, hỏi Thẩm Lập Ngôn tuổi của Thẩm Ngọc, rồi ôm qua Mắt To trong lòng Liêm phu nhân, nói: “Thẩm huynh, đây là tiểu nữ, nhũ danh là Thanh Thanh, sinh mùng năm tháng mười năm trước, hiện tại vừa khéo một tuổi. Nếu là Thẩm huynh không ghét bỏ, hai nhà chúng ta kết một cái oa nhi thân* thế nào?”
*oa nhi thân = đính hôn khi cả hai nhân vật chính còn là hai đứa nhóc bé tí
Đan Niên nghĩ mình nếu đang uống nước, khẳng định là sặc văng ra đầy đất. Không phải đâu, Thẩm Ngọc vẫn chưa tới năm tuổi, Mắt To kia cũng vừa mới một tuổi thôi a.
Đan Niên vội vàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc khẽ cúi đầu đứng ở cạnh Thẩm Lập Ngôn, vẫn bất vi sở động, mặt mày nghiêm túc nghiêm nghị, như thể chuyện người ta đang đàm luận không phải nói về hắn.
Thẩm Lập Ngôn hơi sững sờ, khéo léo chối từ: “Liêm đại nhân quá khách khí, đứa nhỏ vẫn còn nhỏ.”
Tuệ Nương cũng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Thẩm Lập Ngôn cùng Liêm Mậu.
Liêm Mậu cười nói: “Thẩm huynh rất khiêm tốn, ta thấy A Ngọc đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ liền tiến thối có độ, khí độ bất phàm, tương lai nhất định là người có thành tích.”
Thẩm Lập Ngôn nở nụ cười, nói: “Liêm đại nhân có điều không biết a, khuyển tử trước mặt người ngoài một dạng, sau lưng người dạng khác, nghịch ngợm không chịu nổi, không chịu quản thúc, sao có thể xứng với lệnh thiên kim.”
Liêm Mậu có chút nóng nảy: “Thẩm huynh có ân cứu mạng với nhà ta, không gì báo đáp, muốn cùng Thẩm huynh kết cái thân, chẳng lẽ là Thẩm huynh ghét bỏ tiểu nữ?”
Đan Niên nghe mà trợn mắt hốc mồm, người ta cứu ngươi, ngươi còn muốn đem khuê nữ cứng rắn ép đưa cho người ta, nào có loại đạo lí này.
Thẩm Lập Ngôn thấy Liêm Mậu kiên trì, liền cười nói: “Đó là vì Liêm đại nhân xem trọng A Ngọc. Bất quá bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ, nếu tương lai bọn nhỏ có ý khác, chúng ta sẽ thương nghị lại thế nào?”
Liêm Mậu nghe Thẩm Lập Ngôn đồng ý, lập tức mặt mày hớn hở ôm lấy Thẩm Ngọc.
Đan Niên ngửa đầu thương hại nhìn tiểu chính thái Thẩm Ngọc, còn nhỏ như vậy đã bị định xong hôn nhân. Tuy rằng vốn cảm thấy vị ca ca trời cho này có đôi khi thích khi dễ nàng, còn có chút ngây ngô ngu đần, nhưng mới còn bé tí đã bị Mắt To chiếm đoạt, trong lòng liền không thoải mái.
Buổi tối, Thẩm gia tìm khách sạn ngủ trọ, hiện tại đã cách quê Thẩm gia rất gần, trưa mai có thể đến.
Tuệ Nương chuẩn bị bồn nước ấm cho hai đứa nhỏ rửa mặt rửa chân, Thẩm Lập Ngôn ở bên cạnh đổi quần áo, liền mở đèn đọc sách.
Đợi hai đứa nhỏ đều ngủ, Tuệ Nương mở cửa đổ nước, không nói lời nào dọn dẹp hành lý.
Thẩm Lập Ngôn thở dài, buông sách, tiến lên nắm lấy tay Tuệ Nương, thấp giọng nói: “Tuệ Nương, ta biết, chuyện hôm nay khiến trong lòng ngươi không thoải mái.”
Tuệ Nương hít vào một hơi, chua xót mở miệng: “A Ngọc còn nhỏ, vị Liêm đại nhân kia, vừa thấy chính là người thông minh lanh lợi.”
Thẩm Lập Ngôn thở dài: “A Ngọc cũng không nhỏ, đều sắp năm tuổi. Ông nội của Liêm Mậu là Liêm Tranh, chính là Hữu đốc Ngự Sử, quan tứ phẩm, biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí của hắn. Khả hắn có nhiều mối giao hảo với các đại thần trong triều, trải qua tam triều không ngã, A Ngọc nếu có thể có một nhạc gia như vậy, tương lai cũng không đến nỗi khổ sở như ta.
Huống hồ, ngươi cho là Liêm Mậu thật sự coi trọng A Ngọc sao?”
“Ý của ngươi là…” Tuệ Nương có chút nghi hoặc.
“Phụ thân Liêm Mậu mất sớm, là Liêm Tranh nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, đi theo lão hồ ly, ít nhiều cũng đã thành tiểu hồ ly. Ta nghe hắn nói, đại ca đã thành Lại bộ Thị Lang, quản lý toàn bộ quan viên khảo hạch. Liêm gia là muốn kết thân với Thẩm gia.” Thẩm Lập Ngôn giải thích.
“Nhưng đại ca cũng có con trai a, A Đạc và A Ngọc không kém mấy ngày, vì sao hắn không trực tiếp kết thân với đại ca?” Tuệ Nương càng không rõ.
“Cây to đón gió lớn, nếu Liêm Mậu kết thân với đại ca, thì chuyện một phe với Vương gia sẽ là ván đã đóng thuyền. Phái của tiền thái tử đối đầu với người của Vương gia, như vậy sẽ coi hắn là địch. Hắn thông minh chính là ở chỗ này: hắn kết thân là kết thân với con trai của con vợ lẽ Thẩm gia, tính ra là họ hàng gần, nhưng lại không kéo bản thân vào vòng tranh đấu giữa hai đảng phái, vô luận trong tương lai là phương nào thắng, hắn cũng không chịu thiệt. Huống hồ, Vương gia hiện tại như mặt trời ban trưa. Tính thế nào, đều là hắn chiếm tiện nghi.” Thẩm Lập Ngôn nhẫn nại giải thích.
Tuệ Nương nghe xong, trong lòng vẫn không thoải mái, Thẩm Lập Ngôn cười dỗ dành nói: “Chúng ta không biết khi nào thì trở lại kinh thành, nói không chừng liền cả đời làm ruộng dưới quê, Liêm Mậu kia chắc chắn sẽ luyến tiếc gả con gái đến nông thôn. Hôn ước này cũng chỉ là ước định bằng miệng, bên hối hôn trước nhất định là Liêm gia.”
Tuệ Nương thế này mới mở ra khúc mắc, hai người tắt đèn, cùng nhau ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.