Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 92:




Thẩm Hoài Dữ vươn tay bịt tai Đỗ Minh Trà.

Cô vẫn còn đang chìm trong giấc mơ, mơ hồ ưm lên một tiếng, đầu lại rúc vào trong ngực anh, không tỉnh.

Thẩm Hoài Dữ bịt tai của cô, khẽ nói với người phòng bên cạnh: “Sau này cậu ta ở trong phòng nghe trộm người ta nói chuyện bị đâm 13 nhát dao.”

Chú Léon câm nín.

Qua một lúc, ông ta nói: “Tôi ngủ rồi, lời vừa nãy nói đều là nói mê.”

Thẩm Hoài Dữ lười để ý đến ông chú Léon rốt cuộc là đang nói mơ hay là làm gì, anh nhắm mắt lại, vươn tay chạm vào má của Đỗ Minh Trà, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô.

Ánh sáng mờ ảo, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Đỗ Minh Trà.

Xinh đẹp như vậy, yếu ớt lại kiên cường.

Lúc trời vừa hửng sáng, Đỗ Minh Trà mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Khương Thư Hoa đi xem triển lãm xong quay về nhà, phát hiện trong nhà không có ai, vội vàng gọi điện thoại cho Đỗ Minh Trà mới biết được cô vào bệnh viện.

“Chỗ nào không thoải mái?” Khương Thư Hoa lo lắng không thôi, liên tiếp hỏi: “Ở chỗ nào? Tớ đi qua.”

“Không sao” Đỗ Minh Trà cúi đầu, dùng chân xỏ dép lê vào, ngáp một cái: “Vẫn giống như lần trước, chính là dạ dày khó chịu, vào kiểm tra một chút.”

Khương Thư Hoa hơi yên tâm, dặn dò: “Có kết quả kiểm tra chưa? Tớ vào với cậu, sau này sáng tớ dậy sớm một chút, chúng ta không thể uống cafe, hại dạ dày……”

Đỗ Minh Trà nghe bạn tốt niệm chú, mỉm cười, đổi tay cầm điện thoại, hơi nghiêng mặt nhìn Thẩm Hoài Dữ đang xách túi bánh bao vào.

Vẫn còn đang nóng hổi, đồ đựng trong hộp, xuyên qua túi nilon, nhìn giống như là cháo.

Đỗ Minh Trà đói rồi.

Cô đã rất lâu chưa từng ăn món Trung buổi sáng.

Mơ hồ nghe thấy loáng thoáng tiếng cười của người đàn ông ở đầu bên kia, Đỗ Minh Trà dỏng tai lên nghe: “Thư Hoa, cậu nói chuyện với ai đó?’

“Không có gì” Khương Thư Hoa nói “Vừa nãy gặp Chu Tử ở tầng ba.”

Gió thổi buổi sáng sớm ánh nắng mềm mại như màn sương, Khương Thư Hoa đi giày cao gót cả đêm, gót chân và cổ chân đều bị cọ đau.

Cô ấy hơi khom người, vươn tay xoa xoa chỗ bị cọ đỏ ửng, không quên dặn dò với Đỗ Minh Trà: “Cậu không cần lo lắng cho tớ, đợi lúc nữa cậu trực tiếp đi công ty thực tập là được rồi, hôm nay giáo viên hướng dẫn của bọn tớ cho nghỉ một hôm, tớ vừa hay có thể ở nhà ngủ bù….”

Khương Thư Hoa đã quen với việc gọi phòng trọ của bản thân với Đỗ Minh Trà là nhà.

Cô ấy rất thích căn phòng trọ nhỏ tuy không to nhưng lại rất ấm áp này, hai phòng ngủ, một phòng khách, không gian phòng bếp và phòng vệ sinh đều hẹp.

Sống ở nước ngoài xa quê, xa bố mẹ, cô ấy và Đỗ Minh Trà hai người nương tựa vào nhau là chỗ dựa cho nhau.

Kết thúc cuộc gọi, Khương Thư Hoa nghiêng người.

Giang Ngọc Kỳ vẫn chưa lên xe, anh ta cúi đầu, giống như lên cơn thèm thuốc lá nhưng lại không đi lấy, chỉ nhìn cô cười: “Được đấy, người không thể nhìn vẻ bề ngoài, năng lực nói dối của bé Khương lại cao lên rồi.”

Khương Thư Hoa vén sợi tóc bị gió thổi bay ra sau tai, nhìn anh ta nở nụ cười tỏa nắng: “Anh nói cứ như anh chưa từng nói dối vậy.”

Giang Ngọc Kỳ: “Tôi chưa từng nói.”

Khương Thư Hoa mặc chiếc sườn xám màu vàng nhạt, kiểu xẻ đến trên đầu gối khoảng chừng 4,5 phân, theo động tác di chuyển, chiếc váy lót màu vàng nhạt ở bên trong như ẩn như hiện, đôi chân thẳng tắp xinh đẹp.

Giang Ngọc Kỳ lại không nhìn đôi chân này, anh ta đang nhìn đôi tay trắng nõn mảnh mai đang vén tóc của Khương Thư Hoa.

Trên tay cô ấy đeo một vòng hoa mây tre đan, trên mặt là hoa linh lan mỏng manh, đóa hoa trong veo xinh đẹp, còn là tối hôm qua Giang Ngọc Kỳ thuận tay đưa cho cô.

Hoa Linh Lan trên tay của Khương Thư Hoa bị gió thổi đong đưa, cô hỏi: “Có muốn lên uống cà phê không?”

Giang Ngọc Kỳ không động, anh ta nói: “Nếu tôi đi lên, có khả năng không chỉ là uống cafe.”

Khương Thư Hoa đứng chỗ gió thổi, vươn tay giữ gấu váy.

Cô ấy nói: “Uống mấy cái khác cũng không phải không thể.”

Lúc này, phần lớn sinh viên ở trong khu trọ đều đã đi rồi, du học sinh ở bên này tự mình làm bữa sáng rất ít, hầu như đều là đi mua bánh mì nướng hoặc là cafe, quệt mứt hoa quả lên trực tiếp ăn.

Cầu thang rất yên tĩnh, Giang Ngọc Kỳ không nhanh không chậm đi theo đằng sau Khương Thư Hoa, nhìn bóng lưng của cô ấy ở trong bóng tối chỉ có một đường nét uyển chuyển mà xinh đẹp.

Phòng trọ của Khương Thư Hoa và Đỗ Minh Trà ở tầng 15.

Vốn dĩ hai người muốn thuê phòng tầng 13, suy cho cùng tầng 13 là con số cấm kỵ của những người theo đạo thiên chúa, giá phòng thuê so với các tầng khác cũng rẻ hơn chút.

Nhưng ông cụ Đặng sống chết không đồng ý, ông miễn cưỡng cho phép Đỗ Minh Trà chọn loại địa phương này để thuê, nhưng không cho phép cô thuê phòng không may mắn.

Cho dù văn hóa phương tây không tương đồng, ông cụ Đặng hơi mê tín vẫn kiên trì cho dù thần quỷ ở quốc gia nào cũng đều không thể mạo phạm.

Giang Ngọc Kỳ đứng ở đằng sau lưng Khương Thư Hoa, nhìn cô mở cửa ra, chìa khóa trong tay cô ấy lắc lư.

Phát ra thanh âm vui tai giòn giã.



Cô ấy đẩy cửa ra, cho Giang Ngọc Kỳ nhìn phòng trọ nhỏ của mình.

Giang Ngọc Kỳ bước vào.

Nhưng Khương Thư Hoa không hề tiến thêm một bước hoặc là mời anh vào trong phòng ngủ làm cái chuyện ‘không chỉ uống cafe’.

Khương Thư Hoa cười haha đi chọn lá trà: “Sớm nói anh không thích uống cafe, vừa hay tôi cũng không thích. Vẫn phiền anh hôm nay đưa tôi quay về, tôi pha trà cho anh uống…..”

Giang Ngọc Kỳ yên tĩnh trong nháy mắt.

Anh ta nói: “Chính là như vậy?”

Khương Thư Hoa ào ào mở hộp trà ra, thuận miệng hỏi: “Chẳng lẽ uống trà vẫn chưa đủ sao?”

“......” Giang Ngọc Kỳ nằm trên sofa, anh ta lẩm bẩm một mình: “Nghiệp chướng.”

“Hả?”

“Bé Khương à” Giang Ngọc Kỳ nhắc nhở “Lần sau nếu như nghe không hiểu ám chỉ của người khác, cũng đừng có ngốc nghếch mà tiến lên tiếp nhận.”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Khương Thư Hoa, Giang Ngọc Kỳ cười một cái: “May mắn hôm nay gặp phải tôi, nếu là người khác, cô thật sự muốn khóc cũng không khóc được.”

-

Đỗ Minh Trà cảm thấy hôm nay Léon cứ lạ lạ.

Chú ấy nhìn như ngủ không được ngon, phờ phạc, thỉnh thoảng lại vươn vai, ngáp dài.

Đỗ Minh Trà nhịn không được hỏi: “Léon, người chú không được khỏe à?”

“Không có không có” Léon xua xua tay “Chính là ngủ không được ngon, khó chịu mệt mỏi.”

“Hả?”

“Hôm qua nằm mơ thấy ác mộng” Léon ngáp một cái “Trong mơ bị người ta kéo đến phố đèn đỏ liên tiếp đâm 13 nhát dao, vừa chạy vừa đâm, tên đó máu phun phùn phụt, chặc chặc chặc….”

Đỗ Minh Trà đồng tình không thôi: “Thật sự là một giấc mơ đáng sợ.”

Cô không nói chuyện với Léon nhiều nữa, làm xong một loạt các kiểm tra khi bụng đói, vội vàng ăn xong bữa sáng Thẩm Hoài Dữ chuẩn bị.

Lại từ trong túi xách mang theo bên người lấy thẻ xe điện ra, móc điện thoại ra kiểm tra địa chỉ công ty.

Hôm nay nhóm sinh viên các cô sẽ phải tiến thành báo cáo thực tập, thời gian sắp xếp là từ 10 giờ đến 11 giờ.

Hiện tại mới 8 giờ, hoàn toàn có thể đến kịp.

Đỗ Minh Trà ăn rất nhanh, một cái bánh bao mấy miếng là nuốt xuống, lại đi lấy nước uống xuống.

Cầm cốc uống mấy hớp, Đỗ Minh Trà vẫn còn đang cẩn thận xem đường, Thẩm Hoài Dữ khom người, cụp mắt nhìn thông tin trên điện thoại của cô: “Vừa hay thuận đường, anh đưa em đi qua một chuyến?”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

“Anh đến đây không phải là cùng em học hành” Thẩm Hoài Dữ vỗ võ đầu nhỏ của cô, cười “Anh cũng có việc cần xử lý, thế nên em không cần cảm thấy bản thân nợ anh bao nhiêu nhân tình….Đi thôi, hoa trà bé nhỏ.”

Đây vẫn là lần đầu tiên có người đặt biệt danh cho cô là hoa trà bé nhỏ.

Đỗ Minh Trà bày tỏ: “Biệt danh của anh thật tục.”

Thẩm Hoài Dữ mỉm cười: “Xin lỗi, anh là tục nhân.”

“Nhưng tục khí cũng có tục khí tốt” Đỗ Minh Trà đứng dậy, vươn ngón tay chọc chọc vào áo ngoài của anh “Em vẫn rất thích.”

Ông chú Léon ngồi xe điện đến trường, trước khi đi, ông ta thuận tiện phê bình Thẩm Hoài Dữ: “Chính là có những kiểu người giàu có như các cậu không biết tiết chế lãng phí tài nguyên mua xe sang trọng, mới dẫn đến kinh tế không bình đẳng như bây giờ.”

Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói: “Sao chú không nói trái đất ấm lên, khủng hoảng kinh tế, đất đai bị sa mạc hóa cũng là do cháu?”

Léon nói: “Có loại chúng ta đổi sang tiếng Pháp cãi.”

Thẩm Hoài Dữ không đổi sang tiếng Pháp, anh nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Chú lại không đi thì sẽ muộn đó.”

Một lời đánh trúng tim đen, Léon lập tức xách túi công văn vội vàng đi xe điện.

Đỗ Minh Trà thay quần áo của mình, lúc đi ra đã không thấy Léon.

Cô tò mò hỏi: “Chú Léon đâu?”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Một lòng muốn lên lớp, đi đuổi theo xe điện.”

Đỗ Minh Trà kính nể: “Chú ấy thật là người vừa có năng lực vừa tận tâm.”

Thẩm Hoài Dữ không có chọc thủng hình tượng người vừa có năng lực vừa tận tâm Léon, xách túi trên tay của Đỗ Minh Trà, thay cô cầm trong tay.

“Đúng rồi” Thẩm Hoài Dữ nói “Chiều nay Nhạc Nhạc cũng sẽ qua đây, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Nhạc Nhạc?” Đỗ Minh Trà vừa kinh ngạc vừa thích thú “Sao em ấy lại đến đây?”



“Giam ở trong nhà quá lâu, khó chịu” Thẩm Hoài Dữ mở cửa xe, nhìn Đỗ Minh Trà khom lưng lên xe, anh vẫn che ở đằng sau: “Ra ngoài chơi mấy ngày rồi lại quay về.”



Đỗ Minh Trà gật đầu.

Cố Dĩ Lệ tuy rằng không thường hay về nhà, nhưng về mặt nuôi dạy con cái vẫn không chút buông lỏng. Cách nuôi dưỡng một năm một mười đặt ra, người không hiểu còn cho rằng Cố Dĩ Lệ là dựa theo cách dạy dỗ của tổng thống để nuôi dạy con cái.

Đỗ Minh Trà vẫn là rất vui vẻ chuyện Cố Nhạc Nhạc có thể đến, rốt cuộc cũng là đứa nhỏ mình từng dạy nửa năm, một thời gian dài không gặp, cô cũng rất nhớ.

Tối qua làm kiểm tra lấy chút máu, Đỗ Minh Trà vốn dĩ bị thiếu máu nhẹ, hiện tại tay cũng lạnh. Cô ngại dùng tay lạnh đi chạm vào người Thẩm Hoài Dữ, chỉ âm thầm dùng tay áp lên má, dùng sức hà hơi nóng——Đối phương lại chủ động kéo tay cô qua, nắm trong lòng bàn tay, tự nhiên bao lấy làm ấm tay cô.

“Nói xem, gần đây trong trường học có gì?” Thẩm Hoài Dữ hỏi cô “Luận văn gần đây viết xong chưa? Danh sách tài liệu giáo sư cho đều mua hết chưa?”

Đỗ Minh Trà: “Uhm, gần đầy đủ rồi.”

“Sau khi mua xong cũng xem nhiều chút” Thẩm Hoài Dữ nói “Sau khi học xong đừng nghĩ đi làm hoặc làm thêm, tiền không đủ thì dùng tiền trong thẻ của anh đưa cho em. Không cần phải có gánh nặng tâm lý, cứ cho là nợ, sau này lại từ từ trả, anh không thu lãi của em.”

Đỗ Minh Trà: “Được.”

Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Gần đây đã có bảng điểm chưa?”

“Đợi chút” Đỗ Minh Trà lên tiếng cắt đứt lời anh “Em cảm thấy có chút sai sai.”

Thẩm Hoài Dữ nghiên người: “Có cái gì?”

“Lời anh vừa nói” Đỗ Minh Trà chậm rãi nói “Giọng điệu sao giống như ba của em thế?”

Thẩm Hoài Dữ điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Dù thế nào cũng bị em gọi một tiếng cha nuôi, thế thì cũng phải cố gắng làm tốt nghĩa vụ của cha nuôi chứ.”

“Làm tốt nghĩa vụ của cha nuôi, hôm qua anh vẫn chưa làm tròn” Đỗ Minh Trà sửa lại cho anh “Cái từ trước từ cha đó anh đã bỏ sót*.”

[*] Trong tiếng Trung từ cha nuôi là 干爹, trước từ cha có là từ 干 có nghĩa là làm, ý Đỗ Minh Trà muốn nói là Thẩm Hoài Dữ chưa “làm”.

Thẩm Hoài Dữ: “Trẻ con đừng nói linh tinh.”

Đỗ Minh Trà: “Hừ.”

Nói đến đây, cô nghiêng mặt nhìn anh: “Thế lời anh đồng ý với ông nội em, thật sự làm đến cùng sao?”

“Ừm” Thẩm Hoài Dữ cụp mắt “Cũng chỉ có 2 năm mà thôi.”

Con người không phải là sinh vật chịu sự điều khiển của dụ.c vọng, anh hiểu rõ bản thân có bao nhiêu khát vọng đối với cô, cũng có thể hiểu được ý của ông cụ Đặng.

Ông người già phong kiến cổ hủ, nhưng cũng có suy nghĩ của bản thân, chỉ sợ Thẩm Hoài Dữ bước theo gót của cha mình, dùng đứa trẻ để trói đôi cánh bay xa của Đỗ Minh Trà.

Thẩm Hoài Dữ sẽ không.

Chỉ có một lần trước anh mất kiểm soát thôi, cũng tại lúc Đỗ Minh Trà vỗ về kịp thời mà lý trí quay lại.

Lúc trước trong ác mộng của Thẩm Hoài Dữ, luôn mơ thấy bản thân cuối cùng nhốt Minh Trà trong phòng tối, nuôi dưỡng cô giống như búp bê, chim tước vậy…..Nhưng bây giờ, ác mộng này càng lúc càng ít.

Thẩm Hoài Dữ không phải Thẩm Tòng Hạc.

Đỗ Minh Trà không phải Bạch Tĩnh Ngâm.

Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt nhìn Đỗ Minh Trà, cô đang nhắn tin cho bạn, ngón tay ấn rất nhanh, mặc dù má hơi gầy nhưng trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng hy vọng.

Cô từ đầu đến cuối đều là mặt trời..

Cho dù bị anh cướp đoạt giành lấy cũng sẽ tỏa sáng, sẽ không khuất phục bất kỳ một ai.

Sau khi vượt qua nửa quảng trường, cuối cùng cũng đến được đích đến, Đỗ Minh Trà nói tiếng cảm ơn, mở cửa xuống xe, thình lình nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ cũng xuống xe.

Đỗ Minh Trà không hiểu: “Anh chắc sẽ không muốn em tiễn em đi lên chứ?”

“Không phải” Thẩm Hoài Dữ nói “Địa chỉ công ty của anh ở chỗ này.”

Đỗ Minh Trà kinh ngạc: “Thế thì thật trùng hợp!”

Rất nhanh.

Cô sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Cô cùng Thẩm Hoài Dữ cùng vào một thang máy, đến cùng cùng một tầng, vào cùng một cánh cửa thủy tinh.

Gặp cùng một nhân viên người Trung Quốc.

Nhân viên người Trung Quốc cầm cốc cafe, nhiệt tình chào hỏi với Thẩm Hoài Dữ: “Chào buổi sáng Thẩm Tổng.”

Đỗ Minh Trà: “.......”

ô hô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.