Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 85:




“Nhưng cháu với bác không giống nhau, Minh Trà.”

“Cháu yêu nó.”

Sương tối mịt mờ.

Thẩm Hoài Dữ ngồi trong phòng đồ chơi, vẻ mặt vô cảm nhìn đầy đồ trong phòng.

Im lặng hai giây, anh gọi điện thoại cho Tống Thừa Hiên, ngón tay ấn lên thái dương, trầm giọng hỏi: “Thừa Hiên, phòng đồ chơi tầng hai là cậu làm phải không?”

“Đúng vậy thưa sếp” Tống Thừa Hiên lễ độ cung kính “Sếp nói muốn một căn phòng tầng hai dành riêng cho việc chơi đùa, tất cả đều theo ý này của sếp. Mấy cái này đều tôi các cửa hàng đồng dùng ở trên mạng tìm kiếm trên diễn đàn cách đồ dùng có đánh giá cao, phản hồi hài lòng nhiều——”

“Tôi nói là phòng đồ chơi thú bông để cô ấy có thể vừa đọc sách vừa vui vẻ chơi đùa” Thẩm Hoài Dữ “Không phải cái kiểu đồ chơi này.”

Tống Thừa Hiên: “.......”

Không, Không phải sao? Sếp thế nhưng lại không cần cái này? Thẩm tổng lúc trước nhưng là có……

“Xin lỗi sếp” Tống Thừa Hiên vội xin lỗi, cẩn thận nói “Tôi hiện tại sẽ liên hệ người sắp xếp lại cho sếp.”

“Bỏ đi” Thẩm Hoài Dữ nhớ lại dáng vẻ Đỗ Minh Trà đằng sau giọng nói run rẩy ôm lấy anh muốn anh hôn, cười một cái “Tạm thời giữ lại đã.”

Tuy rằng hiểu sai ý nhưng cô đích thực chơi rất vui vẻ.

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Hoài Dữ mới đi ra khỏi phòng đồ chơi, đóng cửa lại.

Màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, ánh đèn bật sáng, trong phòng ngủ vẫn không có chút âm thanh nào, Thẩm Hoài Dữ ngồi trên chiếc ghế bành lót đệm mềm trong phòng, nghiêng người, từ trong cửa sổ nhìn màn đêm rực rỡ ở bên ngoài.

Rèm cửa sổ được người thợ tay nghề giỏi tốn gần 100 giờ dệt thành bị gió thổi đung đưa, cửa phòng ngủ có tiếng kẹt mở ra, Đỗ Minh Trà thò đầu ra, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ lập tực lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô vô thức co lại về sau, chỉ để lộ ra mái tóc rối bời.

Trái tim của Thẩm Hoài Dữ rơi thẳng xuống.

Quả nhiên.

Cô vẫn sợ anh.

Thẩm Hoài Dữ biết rõ cưỡng đoạt sẽ không được gì, mạnh mẽ giữ cô lại bên người chỉ càng khiến cho đối phương phiền chán, kháng cự. Nhưng anh không có cách nào nhịn được cái cảm giác đau khổ khi thời gian dài không cách nào nhìn thấy cô, tìm thấy dấu vết của cô.

Giống như con kiến gặm nhấm trái tim, không ngừng nghỉ, từ sáng cho đến tối, chỉ cần tạm thời nghỉ ngơi thì đều sẽ nhịn không được âm thầm mà trỗi dậy.

Những gì mẹ nói đều không sai, trong cơ thể của Thẩm Hoài Dữ chảy dòng máu của Thẩm Tòng Hạc, trời sinh có tính cướp đoạt, trời sinh có tính chiếm hữu.

Đây là bản tính kiềm nén của anh.

Tất cả sự ôn hòa và lễ độ, khắc chế bản thân anh, nó chỉ là một tầng ngụy trang, một lớp da đáng sợ dọa đến cô.

Dưới lớp da, không thể chịu nổi như vậy.

Cô chắc đã nhìn thấy rồi.

Cho dù Thẩm Hoài Dữ có chở cho cô mọi điều, để cho cô hạnh phúc hơn những người khác.

Thế mà, thế mà.

Thẩm Hoài Dữ yên tĩnh ngồi đó, anh không động, đợi chờ lời chỉ trích, quở trách và buộc tội của Đỗ Minh Trà tiếp theo đây.

Chính là giống như mẹ anh lúc trước bi ba hạn chế quyền tự do, sẽ lựa chọn bạo lực và chửi rủa để ph.át tiết.

Anh cuối cùng vẫn đi trên con đường đó.

Giống như Thẩm Tòng Hạc, giống như một giấc mơ đó của anh, không hề che giấu dụ.c vọng độc chiếm của bản thân đối với cô, không giả vờ dịu dàng lễ độ, mà cường ép giữ cô lại bên người.

Nhưng.

Đỗ Minh Trà chỉ thò nửa người, tay vẫn dán lên trên bụng hỏi: “Có gì ăn không?”

Thẩm Hoài Dữ: “Hả?”

“Em đói quá rồi” Đỗ Minh Trà xoa xoa bụng “Em muốn ăn bánh nướng hoa quả, cá hồi hun khói, nước ép dứa, thịt bò nướng……”

Cô một hơi nói tên mấy món ăn, ánh mắt lóe lóe: “Nếu như có kem ăn thì càng tốt.”

Cái này không giống như Thẩm Hoài Dữ mong chờ.

Anh im lặng một giây: “Em nói lại lần nữa.”

“Bỏ đi” Đỗ Minh Trà nói “Anh tùy tiện chuẩn bị bữa tối đi, tốt nhất là nhiều một chút. Em rất đói, nhất định phải có kem đó!”

Áo len của cô bị Thẩm Hoài Dữ kéo nhăn, quần bò bị kéo đến khóa cũng bị đứt, hiện tại đang mặc đồ ngủ Thẩm Hoài Dữ chuẩn bị cho cô, màu xanh nước biển, chất liệu bằng lụa tơ tằm, theo động tác di chuyển của cô có thể nhìn thấy đôi trắng trắng nõn thon dài.

Không hề gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ như suy nghĩ, cô thậm chí không có lộ ra chút tâm tình không vui.

Mãi cho đến sau khi Đỗ Minh Trà vào phòng, Thẩm Hoài Dữ mới đứng dậy.

Anh gọi điện thoại đặt đồ Pháp.

Thẩm Hoài Dữ từng thấy cách thức sống chung của ba mẹ.

Trải qua một đêm cãi vã kịch liệt, Bạch Tĩnh Ngâm sẽ không ăn uống, cho dù bị Thẩm Tòng Hạc ép mang đến trên bàn ăn, nhiều nhất chỉ miễn cưỡng ăn một miếng rồi lại vứt đũa mà đi.



Mà Đỗ Minh Trà——

Trên cổ cô vẫn còn vết do dây chuyền cọ ra, hoặc có thể là do chơi đùa quá mức, dáng vẻ đi đường có chút không được tự nhiên, lúc này, Đỗ Minh Trà đang nghiêm túc nghe Thẩm Hoài Dữ đặt đồ ăn pháp, còn nói yêu cầu của bản thân: “Em muốn ăn kem, tốt nhất là vị hương thảo, còn muốn bánh kem làm bữa khuya, A đúng rồi còn muốn nho, cam ngọt…..”

Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt nhìn cô.

Cô hoàn toàn không có giác ngộ khi bị khống chế mất tự do nên có, sau khi nghiêm túc gọi một đống đồ muốn ăn, còn bổ sung thêm: “Đúng rồi, Hoài Dữ, nếu như anh vô cùng muốn hạn chế em sử dụng điện thoại, thì xin anh cho em dùng máy tính, nếu có thể lên mạng thì được, em muốn kiểm tra tài liệu với báo bình an với bạn bè và người nhà.”

Thẩm Hoài Dữ: “Được.”

“Em còn muốn switch* và vòng tập” Đỗ Minh Trà nói “Thời gian dài không vận động sẽ tăng cân đột biến, em thấy chỗ này của anh không có phòng tập, chỉ có thể dùng cái này trước.”

Switch


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.