Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 71:




Trong mắt đầy nước mắt, giọng của run rẩy “Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của em, em cảm thấy tôi vẫn chưa được, cho em thêm thời gian được không.”

Thẩm Hoài Dữ ôm chặt lấy cô: “Bắt buộc phải có một bước như vậy, em——”

Câu tiếp theo còn ở trong miệng, anh nhìn thấy bản thân trong mắt Đỗ Minh Trà.

Hình ảnh đảo ngược rõ nét trong đôi mắt hàm chứa nước mắt, anh lần đầu tiên nhìn rõ mặt mình trong đôi mắt của Đỗ Minh Trà.

Biểu cảm muốn phá hủy cô, là dáng vẻ của kẻ chiếm đoạt mà anh tuyệt đối không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Thẩm Hoài Dữ hôn lên mí mắt của cô, dịu giọng: “Không khóc, sợ cái gì.”

Anh kiên nhẫn dỗ dành Đỗ Minh Trà đang run rẩy.

“Không sao, không sao” Thẩm Hoài Dữ an ủi, thở dài “Ra ngoài có được không?”

Đỗ Minh Trà không nói, chỉ ôm lấy anh, mặt dán lên cổ anh.

Tính của cô không phải là kiểu thích khóc, chỉ là sự tình phát triển quả thực là vượt xa ngoài suy nghĩ.

Đỗ Minh Trà từng nghe mẹ cô nói, chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị, thì sẽ không quá khó chịu. Lại thêm việc từ nhỏ đến lớn ảnh hưởng bởi xem tiểu thuyết ngôn tình, Đỗ Minh Trà vẫn luôn cho rằng cái loại chuyện tấn giang không cho phép miêu tả chi tiết này là thứ vô cùng vui vẻ.

Nhưng không phải như vậy.

Đỗ Minh Trà bỏ qua mất sự cách biệt biệt về vật lý, mũi cô đỏ ửng, hít một hơi khí lạnh, ôm lấy lưng của Thẩm Hoài Dữ, giọng nói nức nở: “Mặc dù anh là người truyền thống, nhưng điều kiện vật lý lại không hề truyền thống rồi, có thể cho em chút thời gian để thích ứng không.”

Thẩm Hoài Dữ không tiếp tục.

Anh ôm lấy Đỗ Minh Trà, nhẫn nhịn, thấp giọng đồng ý.

Mặc dù vẫn chưa tiến đến bước nhìn thấy đỏ, nhưng Đỗ Minh Trà nằm trên giường một lúc, vẫn khó chịu, quấn lấy Thẩm Hoài Dữ, cong người lên, mắt ẩm ướt đầy nước mắt.

Thẩm Hoài Dữ nhìn dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng cảm thông, nhịn không được lại uống trà một trận, uống xong trà cũ uống trà mới, nước trà lại được thêm vào, nhưng lửa ở trong lòng anh lại vẫn không thể dập tắt được..

Ánh nắng buổi trưa như thiêu đốt, Thẩm Hoài Dữ đè lên môi cô, ở bên tai cô nhẹ hôn một cái: “Minh Trà, hôm nay nếu đã không thể cho ăn no thì trước đút cho miệng chút ngọt có được không?”

Đỗ Minh Trà rên lên một tiếng, mắt ẩm ướt, cô mê man nhìn, bị Thẩm Hoài Dữ kéo xuống.

Cô không cự tuyệt.

Hôm nay Thẩm Hoài Dữ tạm thời cho mèo, chó trong nhà đưa đến phòng khách nghỉ ngơi, lại không đề phòng được con vẹt hoạt bát từ cửa sổ bay ra, con vẹt đậu trên bệ cửa sổ, thò đầu nhìn phong cảnh xinh đẹp.

Chim ruồi hái huệ dạ hương, người đẹp tựa cây sồi.

Nhành hoa đong đưa, run rẩy theo cơn gió nhẹ, mới đầu thổi thương trà thanh đầy hồ, chim oanh khẽ ngân nga, đại bàng thấp giọng gầm, đảo loạn một phòng đỗ quyên trắng.

Đỗ Minh Trà ngã ở trước gương sát đất, Thẩm Hoài Dữ dạy cô nhìn vào cô ở trong gương, nắm cằm cô, trên cánh tay trầ.n trụi, có vài vết cào, gân xanh nổi lên.

“Đẹp quá” Thẩm Hoài Dữ nói “Minh Trà, em đẹp quá.”

Đỗ Minh Trà không trả lời, đợi khi Thẩm Hoài Dữ buông lỏng tay, cô chỉ ôm lấy cánh tay anh, hít thở nặng nề.

Bữa tối giao thừa Thẩm Hoài Dữ đặt cuối cùng cũng được đưa tới lúc 5 giờ, nhân viên của Hilton thành thục để món ăn lên, Thẩm Hoài Dữ bảo bọn họ nhẹ tay một chút: “Trong nhà có trẻ đang ngủ.”

Nhân viên vẻ mặt đã hiểu, rón rén, gần như không phát ra tiếng động gì.

Thẩm Hoài Dữ không biết làm bánh bao, anh đợi Đỗ Minh Trà tỉnh dậy, đợi khoảng mười mấy phút, mới nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ.

Sau khi Đỗ Minh Trà tỉnh dậy thì nhìn thấy chiếc hộp đặt bên cạnh giường.

Kích thước gần bằng chiếc máy tính 15 inch, bọc bằng lụa, sờ lên cảm giác mát lạnh như ánh trăng, cẩn thận nhìn, trên mặt còn có logo của Givenchy.

Cô không thể mặc áo ngủ đi ra ngoài ăn cùng ăn tối, mở hộp ra, nhìn thấy chiếc váy màu xanh nhạt yên tĩnh nằm ở bên trong.

Hóa ra Thẩm Hoài Dữ đã chuẩn bị xong rồi.

Chiếc váy không có mác giá này sờ vào như mềm mại như nước, áp lên trên mặt có thể ngửi thấy mùi hương của hoa bách hợp, so với chiếc váy mà cô mua ở con phố đằng sau trường giống như mây với bùn.

Đỗ Minh Trà áp mặt lên váy, lẩm bẩm: “Thật tốt.”

Cô mặc váy lên, không m.ặc áo ng.ực.

Cho dù mặc cũng sẽ bị cởi ra.

Đỗ Minh Trà ở trong nhà vệ sinh cẩn thận xúc miệng, cô ngậm nước, phồng má, khom người nhổ ra.

Cô nghe thấy ở cửa có tiếng động, quay người.

Thẩm Hoài Dữ mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, yên tĩnh nhìn cô, đáy mắt mang ý cười dịu dàng: “Đói chưa?”

Đỗ Minh Trà gật đầu.

“Qua đây ăn đi” Thẩm Hoài Dữ nói “Bữa tối giao thừa chuẩn bị xong rồi.”

Có một chiếc TV màn hình 60 inch ở trong nhà ăn, lúc này đang phát tin tức.

Đỗ Minh Trà xác nhận lần trước bản thân đến đây không có thứ này.

Nhưng mà cô đích thực là đói đã lâu, bụng sôi ùng ục, chỉ là cổ họng đau, ăn không nổi thứ quá nóng, cũng không muốn ăn đồ quá cứng.

Đồ như là sữa bò cũng hoàn toàn không muốn chạm vào, cô chậm rãi ăn, nghe thấy Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Ngày mai có muốn đi chùa Tanzhe* không? Ở chỗ đó có mấy con hồ ly nhỏ có thể cô sẽ thích.”

Đỗ Minh Trà qua loa nói: “Đến lúc đó lại nói.”

“Anh hai ngày nay được nghỉ, có thời gian” Thẩm Hoài Dữ tự mình bóc vỏ tôm đặt ở trên đĩa nhỏ trước mặt cô “Có chỗ nào muốn chơi, muốn xem, nói với anh, anh đi cùng với em.”



Đỗ Minh Trà ừm một tiếng, trong miệng cô còn đang nhét đầy đồ, không tiện nói chuyện.

“Uống nhiều nước chút” Thẩm Hoài Dữ nói “Bổ khuyết bổ khuyết.”

Đỗ Minh Trà phát hiện bây giờ Thẩm Hoài Dữ xử với cô giống như là đối xử với quốc bảo vậy, cái loại cảm giác đột nhiên được nâng lên thành địa vị quốc bảo khiến cho cô cảm thấy có chút hốt hoảng, chỉ cúi đầu cẩn thận ăn cơm.

Thẩm Hoài Dữ đứng dậy, đi thả chó mèo đã rầu rĩ cả ngày ra.

Con vẹt cũng ra ngoài, nó đậu trên TV, theo tiếng phát quảng cáo công ích, nó đột nhiên mở miệng “Thầy Hoài, đau quá.”

Đỗ Minh Trà: “.......”

Cô chút nữa là bị sặc, lập tức đi cầm cốc nước, uống ngụm nước.

“Mới được cái đầu” Con vẹt đột nhiên giương cánh, móng vuốt nhỏ bấu vào TV, kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt có hai nhúm lông đỏ “Thả lỏng.”

Đỗ Minh Trà sắp không uống nổi nước rồi, cô đứng dậy, đi thẳng hướng chỗ con chim.

Kẻ không biết không sợ, con vẹt bỗng giương cánh, còn tiếp tục thốt ra: “Không được, anh mau ra đi.”

Đỗ Minh Trà túm chặt con vẹt.

Con chim nhỏ màu vàng sữa này hoàn toàn không biết thu lại, còn đang mô phỏng: “Em sờ đi, còn nhiều thế này cơ mà.”

Đỗ Minh Trà túm lấy mỏ nó.

“Thầy Hoài!” Đỗ Minh Trà hổn hển gọi Thẩm Hoài Dữ “Quản con chim của anh nuôi đi!”

Cuối cùng vẫn là nhốt con vẹt lại.

Lần này đặc biệt nghiêm khắc, cửa đóng chặt, cửa sổ cũng khóa tốt, đảm bảo con chim này không có cơ hội nào.

Chỉ là bữa cơm giao thừa ăn xong rồi, cũng mới có 9 giờ.

Còn chưa đến thời gian phát đêm hội mùa xuân.

Đối với Đỗ Minh Trà mà nói, cùng cha mẹ xem đêm hội mùa xuân mỗi năm đã là một thông lệ. Cho dù đêm hội mùa xuân có không hay đến như thế nào, kỹ năng diễn tiểu phẩm có khoa trương như thế nào, trang phục biểu diễn có xấu cỡ nào, tướng thanh có nặng nề không vang ra làm sao thì cũng vẫn xem.

Đây chính là cảm giác nghi thức.

Thời gian cách gala hội xuân vẫn còn sớm, Đỗ Minh Trà rảnh rỗi không có việc gì, cầm mấy câu đối còn thừa trên bàn đều dán hết lên, cuối cùng đếm đếm, vẫn còn vài câu đối ở trong phòng ngủ.

“Vừa hay” Thẩm Hoài Dữ nói “Minh Trà, em giúp anh viết chữ phúc đi.”

Đỗ Minh Trà thấp thỏm không thôi: “Nhưng em viết bút lông không được đẹp.”

Đỗ Minh Trà chỉ từng luyện chữ với Đặng Phù Lâm nhưng cô lúc nhỏ tính nhẫn nại kém, luyện được vài nét thì vứt, viết không ra nét chữ xinh đẹp phóng khoáng như vậy.

“Không sao” Thẩm Hoài Dữ mỉm cười “Anh dạy em.”

Tục ngữ nói, trời mưa đánh trẻ con——Nhàn cũng là nhàn.

Đỗ Minh Trà đã ngủ lúc lâu tinh thần cũng nghỉ ngơi đầy đủ, cô đi theo Thẩm Hoài Dữ vào phòng sách, nhìn anh cắt giấy đỏ, dùng chặn giấy đè phẳng.

Cô đứng ở trong lòng Thẩm Hoài Dữ và phía trước bàn sách, nhìn anh lấy nghiên mực ra, giọng khàn nhỏ dạy cô mài mực.

Mài mực cần phải cho nước, trong phòng sách không có nước.

Thẩm Hoài Dữ ngồi trên ghế, một tay ôm lấy cô, bút lông sạch sẽ di chuyển trên cánh tay cô: “Tôi nghe đồn, thêm nước khác cũng như vậy, chữ viết ra cũng có thể sẽ càng thêm linh nghiệm tốt lành hơn.”

Chiếc bút lông đó đã trượt vào trong cẳng tay nhỏ của cô, nhẹ quét chỗ thịt mềm trên cánh tay trắng nõn, Thẩm Hoài Dữ thấp giọng nói: “Đợi Minh Trà viết ra chữ này, tôi nhận định phải cất thật kỹ, giữ ở trong phòng ngủ, ngày ngày nhìn.

……

Đỗ Minh Trà đã bỏ lỡ đêm hội mùa xuân.

Trước đến nay Đỗ Minh Trà sẽ luôn canh màn múa mở màn sôi nổi lúc 8 giờ, lần này đã bỏ lỡ.

Đợi sau khi tắm rửa xong, lúc đổi váy ngủ mới cô nửa nằm trên người Thẩm Hoài Dữ trên chiếc sofa cho hai người, gala hội xuân đã chiếu được gần nửa tiếng rồi.

Đỗ Minh Trà gối lên chân của Thẩm Hoài Dữ, nhắm mắt lại, mê man, có chút không biết được đây là nơi nào.

Đèn ở đây cũng đã tắt, mèo chó ở trong phòng khác ngủ, không làm phiền đến cô.

Trong phòng yên tĩnh, Đỗ Minh Trà cuộn tròn người lại, cô có thể ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên người của Thẩm Hoài Dữ, cũng có thể cảm nhận được độ ấm của ngón tay đang đặt trên eo cô của anh.

Cô bỗng nhiên có chút an tâm.

Lúc trước vẫn luôn cảm thấy Thẩm Hoài Dữ như trăng trên trời, mà bây giờ cô cuối cùng cũng có thể hái được trăng rồi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Đỗ Minh Trà nghe thấy giai điệu quen thuộc truyền đến bên tai của bài .

Trong lúc mơ màng, dường như lại quay trở về một năm trước không lo không nghĩ.

Tết một năm trước, Đỗ Minh Trà cùng ba mẹ gói bánh bao, chuẩn bị bữa cơm giao thừa, bột mì quẹt vào một tay, lúc rửa bị dính bết, mất rất nhiều sức mới có thể rửa sạch được.

Kết quả thi lần cuối cùng cấp thành phố của Đỗ Minh Trà trước kỳ nghỉ đông năm ngoái rất kém, trước năm mới hai ngày mới có kết quả, khó chịu đến ăn không nổi cơm.

Xem đêm hội mùa xuân cũng không thoải mái, còn cãi nhau với ba mẹ, giận dỗi, cơm tất niên ăn được một nửa thì chạy về phòng.

Trong phòng không có đồ ăn, rất đói, bụng của Đỗ Minh Trà kêu ùng ục, tủi thân ăn hai gói que cay, lòng tự trọng ngăn thiếu nữ bướng bỉnh kỳ quái, ngại không ra ngoài ăn.

Chỉ dùng điện thoại lặng lẽ xem đêm hội mùa xuân trên mạng, sóng điện không tốt, xem được mấy phút thì bị đơ.



Cuối cùng vẫn là ba gõ cửa, cố ý giả vờ thoải mái gọi cô: “Minh Trà, ra ngoài đi, bài hát con thích nhất đó, lỡ mất năm thì phải đợi một năm nữa đó!”

Lúc này Đỗ Minh Trà mới ra ngoài.

Cũng đã qua 12 giờ rồi, cơm tất niên đã nguội rồi, mẹ lại tự mình làm cho cô sủi cảo nóng nhân cá thu căng phồng nóng hổi, sủi cảo căng phồng, bao quanh nước súp thơm ngon.

Đỗ Minh Trà cầm bát, một bên đầu lưỡi bị sủi cảo nóng làm cho đau, một bên mắt không chớp xem TV.

Lúc đó Đỗ Minh Trà còn chưa biết, đó là cái tết cuối cùng cô trải qua cùng ba mẹ.

Bữa cơm tất niên cuối cùng, cô còn chưa có ăn xong.

……

Thẩm Hoài Dữ khẽ vỗ lưng Đỗ Minh Trà.

Cô đã ngủ rồi, bờ vai gầy yếu, cánh tay và chân đều nhỏ. So với lúc đầu gặp thì bụ bẫm hơn một chút, lại vẫn còn dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi gió.

Thẩm Hoài Dữ âm thầm than thở bản thân choáng đầu, vốn dĩ định đợi cô lớn hơn chút nữa.

Bắt nạt cô gái vừa mới trưởng thành không lâu, là chuyện mà anh vô cùng khinh thường.

Nhưng không cách nào khống chế được sự cám dỗ, may mắn là không có thực sự làm tổn thương đến cô.

Mắt thấy cô ngủ say, đêm hội mùa xuân cũng kết thúc.

Thẩm Hoài Dữ ôm cô lên, nghe thấy Đỗ Minh Trà nói mớ cái gì đó.

Anh đứng im, ghé tai lại cẩn thận nghe.

Nghe một lúc mới mơ hồ nghe ra.

Cô nói.

“.....Ba, mẹ, con xin lỗi, con không nên cãi nhau với hai người….”

Thẩm Hoài Dữ dừng lại.

Anh ôm Đỗ Minh Trà gầy yếu, nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ đèn đuốc của các nhà sáng trưng.

Không có một ngọn đèn nào sáng vì Đỗ Minh Trà.

Người trong lòng anh đã không có nhà rồi.

Đỗ Minh Trà vào lúc sáng sớm ngày hôm sau nói muốn quay về trường, nói là ở trong ký túc mới có thể yên tâm ngủ, muốn thoải mái nghỉ ngơi.

Thẩm Hoài Dữ không hề hoài nghi, anh tự mình lái xe đưa cô quay về. Đại học C yên tĩnh, vô cùng vắng vẻ.

Tuyết tan được một nửa, dưới cây tùng bách ở hai bên đường, một nửa là đất đen, một nửa còn lại là băng tuyết, hòa vào với nhau, Thẩm Hoài Dữ nhìn theo bóng lưng của Đỗ Minh Trà dần dần biết mất ở chỗ góc tòa nhà dạy học, lúc này mới rời đi.

Một ngày ở trong nhà anh này, Đỗ Minh Trà đích thực mệt đứt hơi rồi.

Thẩm Hoài Dữ cho cô đủ thời gian nghỉ ngơi, đợi đến trưa ngày mồng 2 mới bảo Tống Thừa Hiên lái xe đến trường của cô. Vẫn đỗ ở chỗ gửi xe cách ký túc của cô gần nhất, tự mình gọi điện thoại cho cô.

Lần này, Đỗ Minh Trà mãi mới nhận.

“Alo” Đỗ Minh Trà bên đó thanh âm ồn ào, cô chậm rãi hỏi “Sao vậy thầy Hoài?”

Thẩm Hoài Dữ nghe thấy tạp âm, nhíu mày: “Em đang ở đâu?”

“Em về quê rồi” Đỗ Minh Trà kéo vali nhỏ, cô mặc áo len dày màu trắng và chiếc quần bò màu xanh, bên ngoài vẫn là chiếc áo phao của cô, một tay cởi găng tay cầm điện thoại “Sao vậy?”

Cô vừa ra khỏi trạm xe lửa, tài xế xe dù xúm lại: “Mỹ nữ, ngồi xe không? Đi chỗ nào? Đi đến trạm xe, hai tệ một lượt….”

Đỗ Minh Trà xua tay với anh ta, biểu ý bản thân không đi xe.

Thẩm Hoài Dữ đương nhiên cũng nghe thấy, ngồi ngồi dậy: “Em cứ như vậy mà đi?”

Tống Thừa Hiên sững sờ, tay đang nắm lấy vô lăng run lên.

Thẩm Hoài Dữ liếc anh ta một cái, mở cửa xuống xe.

“Nếu không thì sao?” Đỗ Minh Trà cười nói “Ba mẹ em năm mới không có ai ở cùng, quá cô đơn.”

Cô hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Thầy Hoài, cảm ơn sự tiếp đãi của thầy, chuyện hai ngày trước cứ coi như——”

Thẩm Hoài Dữ cắt đứt lời cô: “Em coi tôi là cái gì?”

Anh nhìn vào màn sương đang dần dần ngưng tụ trên kính cửa sổ, cười một cái, nhắc nhở cô: “Minh Trà, tôi là người rất truyền thống, bảo thủ.”

“Được rồi” Đỗ Minh Trà nói “Thầy chơi từ phòng bếp đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đến phòng sách, phòng tắm, chơi xong ở gương lại chơi đến trên thảm, chơi xong trên thảm lại chơi trên bàn sách, đây coi là bảo thủ gì?”

Thẩm Hoài Dữ chỉ trầm ngâm cúp điện thoại, một tay đóng cửa xe.

Không hề nhìn thấy, ở đằng sau anh cách đó không xa, Thẩm Thiếu Hàn trong tay đang ôm một bó hoa hồng lớn bỗng nhiên xoay người.

Thẩm Thiếu Hàn đã sớm nghe Đặng Ngôn Thâm nói năm nay Đỗ Minh Trà một mình ở lại trường đón năm mới, hai ngày trước anh ta không thoát được thân, hôm nay mới nghĩ đến đem quà đến gặp cô.

Chỉ là không ngờ rằng, thế nhưng lại gặp Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Thiếu Hàn không hề nghĩ nhiều, anh ta ôm bó hoa hồng, cầm hộp quà qua.

Thẩm Hoài Dữ không hề quay người lại, anh đang nói chuyện gì đó với người trong điện thoại, giọng nói trầm thấp.

Cách vị trí của Thẩm Hoài Dữ còn 5 bước không xa, Thẩm Thiếu Hàn nghe rõ thấy giọng nói oán hận tố cáo: “Toàn thân trên dưới bị hoa mẫu đơn nhà thầy in dấu hoa mai rồi, thầy còn không biết xấu hổ nói với em thầy là người truyền thống?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.