Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 56:




Đỗ Minh Trà cũng không rõ, mù tịt nhìn hoa văn trên váy.

Xác thực, cẩn thận nhìn ở chỗ góc, có hoa văn chìm chim hạc vô cùng tinh tế, mà trên eo, cô cẩn thận nhìn, còn nhìn thấy hoa thêu không dễ gì phát hiện ra, cùng màu chỉ, lung linh xinh xắn, ẩn giấu trong hoa mai.

Nhìn giống như là chữ “Hoài”.

Đỗ Minh Trà nhịn không được đi nhìn của Khương Thư Hoa và các bạn học khác, đều không có, chỉ có trên váy của cô, có chữ nhỏ ẩn giấu rất sâu.

Còn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, Đặng Tư Ngọc uống một ngụm nước, đột nhiên ho mãnh liệt dữ dội.

Cô ta ho đến lợi hại, hầu như muốn ho nổ cổ họng, long trời lở đất.

Có bạn học quan tâm hỏi tình huống của cô ta, Đặng Tư Ngọc xua tay nói: “Không sao….khụ khụ khụ….”

Giọng nó đã có chút biến điệu, khàn khàn.

Cô hướng dẫn hơi nhíu mày, bà đi qua, nhìn Đặng Tư Ngọc đang cầm khăn giấy cẩn thận lau nước mắt vì ho dữ dội mà chảy ra: “Tư Ngọc, nếu không em đừng lên sân khấu nữa.”

Đặng Tư Ngọc sững sờ.

Giọng nói của cô ta khàn khàn: “Thưa cô.”

“Tình huống hiện tại của em không thích hợp để lên hát” Cô hướng dẫn dịu giọng nói “Sức khỏe quan trọng, như vậy đi, cô quyết định, em hôm nay không lên sân khấu nữa, đổi sang dùng ghi âm. Cô chút nữa sẽ cầm bản ghi âm đến sau sân khấu.”

Đặng Tư Ngọc vội vã; “Cô ơi, em thật sự có thể——”

“Không được” Cô hướng dẫn lắc đầu “Đại cục làm trọng, giọng bây giờ của em sẽ phá hỏng cả bài múa.”

Đặng Tư Ngọc lung lay sắp đổ, suýt nữa thì ngã xuống.

Cô hướng dẫn xoay người, vỗ tay, tập trung các bạn học đang nghỉ ngơi lại, kiểm tra một vòng, nghiêm túc nói: “Các em, chúng ta phải nhớ, cả nhóm chúng ta chính là trung tâm hoàn chỉnh. Đợi chút nữa lên sân khấu mọi người nhất định phải đoàn kết hợp tác, phối hợp với nhau, không được làm một con sâu làm rầu nồi canh, đừng nghĩ muốn nổi bật một mình mình……”

Đặng Tư Ngọc cầm mic cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt tối sầm.

Vì có thể nhận được sự tán thưởng, từ năm ngoái cô ta đã cẩn thận chuẩn bị, đáng tiếc năm đó dạ hội mừng năm mới chỉ chọn ca sĩ, thêm vào đó là dàn hợp xướng của sinh viên đại học…..Năm nay cô ta vì cơ hội này, khổ cực chuẩn bị nhiều ngày……

Còn kém một bước nữa.

Một bước xa.

Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt

Dạ hội mừng năm mới năm nay tổ chức còn long trọng hơn cả năm ngoái.

Rốt cuộc cũng là lễ kỷ niệm 80 năm thành lập trường, dạ hội năm nay còn mời vài sinh viên ưu tú tốt nghiệp trước kia về, còn mời cả học tỷ khóa trước sau khi tốt nghiệp bước vào ngành giải trí về hát.

Nhưng mà, nếu như nói ra thì tiết mục nổi trội nhất trong lễ đón năm mới vẫn thuộc về nhóm nữ múa của khoa tiếng pháp.

Se.xy mà không hở, bốc lửa mà không th,ô tục.

Cả điệu múa phải gọi là tuyệt, tất cả mọi người đều uyển chuyển thướt tha, suốt năm phút đồng hồ, từ trên sân khấu cho đến dưới dưới sân khấu, không hề có chút sơ sót, sai lầm gì.

Sau khi dạ hội kết thúc, tiết mục múa này không chút nghi ngờ gì đạt được rất nhiều phiếu của quần chúng, chỉ là phần xét duyệt cho điểm khá là dè dặt——一Một số giáo viên già khư khư cố chấp, vẫn cho rằng sinh viên đại học múa như vậy có chút không thích hợp.

Nhưng mấy ý kiến này đều không ảnh hưởng đến giải thưởng của tiết mục, cô hướng dẫn vui vẻ ăn bữa sáng của giáo viên khoa bên cạnh bị thua phải mua cho bà, bất ngờ nhận được cành ô-liu của một cựu sinh viên.

Cựu sinh viên đó đã thuận lợi bước vào giới giải trí, đồng thời cũng có chút danh tiếng và sẽ hát trong đêm hội mùa xuân của thành phố năm nay, cô ta nhìn trúng bài múa của nhóm nữ này, muốn mời các cô múa phụ họa cho cô ta.

Điều này tương đương với việc bỏ qua việc tuyển chọn tiết mục, mà trực tiếp tiến thẳng vào đêm hội mùa xuân của thành phố.

Tin tức tốt này khiến cho Đỗ Minh Trà vui như mở cờ, nhưng trong lúc luyện tập đầu tiên cho lần tiếp theo, nhóm các cô bị giáo viên dạy múa hung hăng phê bình một trận.

“D,ục vọng!” Giáo viên dạy múa nói “Các em phải biểu hiện ra dụ,c vọng! Là cái kiểu khát khao quyền lực! Là kiểu khát vọng phải đạt được bằng mọi giá!”

Mấy cái khái niệm này quá là mơ hồ, rất rõ ràng, nữa đứa trẻ chưa trải sự đời thì không cách nào lý giải được.

Giáo viên dạy múa uống ngụm nước, thấm thấm giọng, nhìn các cô một vòng, quyết định đổi cách thức dạy dỗ: “Như vậy đi, các em muốn được cùng với người mình yêu ở bên nhau, thử trải nghiệm một chút tâm trạng muốn đạt được bọn họ. Dục vụng giữa nam và nữ cũng là khát vọng.

Hai người hoa mẫu đơn như Khương Thư Hoa và Đỗ Minh Trà vẫn không thể nào lý giải nổi.

Hai người bọn họ cũng là đối tượng mà giáo viên huấn luyện bồi dưỡng trọng điểm, bây giờ đã là tháng 1 rồi, tiết mục được xét duyệt sau một tuần nữa, năng lực thể hiện hiện tại của các cô, cũng sẽ ảnh hiện đến đánh giá của bạn học.

Nếu như cô ta không vừa lòng, đến lúc bị thay thế cũng không thể không có khả năng.

Kỳ nghỉ lễ năm mới ngày đầu tiên, Đỗ Minh Trà bị giáo viên dạy múa điên cuồng chất vấn: “Chẳng lẽ em không có dụ,c vọng sao?”

“Em làm sao lại không biểu hiện ra cái kiểu mất khống chế giữa tình yêu nam nữ vậy?”

……

Đỗ Minh Trà cũng không có biện pháp đưa ra câu trả lời cho giáo viên dạy múa.

Cô, độc thân từ trong bụng mẹ, từ trước đến giờ chưa từng yêu đương, chỉ có một đoạn tình cảm yêu thầm lặng lẽ nguy hiểm này.

May mà buổi trưa Thẩm Hoài Dữ mời ăn cơm tạm thời giải tỏa đau khổ cho cô.

Cô tìm bộ váy đẹp nhất mới nhất để mặc đến chỗ hẹn, bên ngoài là chiếc áo dài màu be, là năm ngoái ba cô mua cho cô, còn chưa mặc mấy lần, Đỗ Minh Trà vẫn luôn rất trân trọng.

Hai người đang dùng xong bữa trưa bên trong phòng ăn dùng khăn trải bàn bằng vải lanh dày, khắp nơi điểm xuyết hoa bách hợp và hoa hồng xanh, cái đĩa mạ một lớp viền vàng xinh đẹp trang nhã, phục vụ cẩn thận đặt dụng cụ ăn uống bằng bạc nguyên chất, mở cho bọn họ một chai rượu vang đắt tiền.

Nhưng Đỗ Minh Trà không uống quen, cô chỉ thử một ngụm.

Lúc rời đi, lại gặp Thẩm Tuế Tri và anh trai cô ấy.

Anh em hai người đều mặc đồ trắng, quàng khăn len đỏ, chẳng khác gì một cặp cả.

Vốn dĩ Đỗ Minh Trà định quay về trường nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Tuế Tri ra sức mời mọc, muốn cô cùng cô ấy đi bơi một chuyến.

“Đây là bể bơi mới do kiến trúc sư Lạc và nhị gia hợp tác, vẫn chưa mở cửa cho người ngoài, chỉ có bốn chúng ta” Thẩm Tuế Tri cười gian chớp chớp mắt với Đỗ Minh Trà “Không muốn đi xem sao?”

Đỗ Minh Trà từ trong cái chớp mắt của cô ấy đọc ra được thông tin khác.

Bể bơi.

Đó há chẳng phải ý là cô có thể nhìn rõ được cơ ngực và eo của thẩm Hoài Dữ sao?

Hôm nay có thể nhìn thấy chỗ đó của anh có hoàn mỹ tuyệt đối như anh chồng trên giấy của cô hay không sao?

Đỗ Minh Trà theo bản năng nhìn sang Thẩm Hoài Dữ: “Thầy Hoài….”

“Cũng được” Thẩm Hoài Dữ có chút mất tập trung, cười “Tôi cũng lâu rồi không bơi.”

Ăn nhịp với nhau, bốn người sánh vai đến bể bơi tư nhân này. Mặc dù bây giờ không mở cửa cho người ngoài, nhưng lại không ngăn cản người Thẩm gia.



Đỗ Minh Trà lặng lẽ thấp giọng nói với Thẩm Hoài Dữ: “Thẩm nhi gia trâu bò như vậy sao? Cảm giác ông ấy thật hào phóng, cái gì cũng có thể chia sẻ với người trong nhà.”

“Không phải tất cả” Thẩm Hoài Dữ sửa lại “Chí ít vợ là không thể chia sẻ.”

Đỗ Minh Trà kinh ngạc: “ Sao anh lại có thể có ý nghĩ không lành mạnh như vậy trong đầu?”

Thẩm Hoài Dữ: “…..”

Cô nghiêm túc lựa chọn đồ bơi được cung cấp miễn phí, không tự chủ mà bật thốt ra câu cảm khái: “Nếu thẩm nhị gia là ông nội ruột của tôi thì tốt quá.”

“Không tốt” Thẩm Hoài Dữ mặt không biểu cảm “Ông ta không muốn loạn luân.”

Lực chú ý của Đỗ Minh Trà bị đủ các loại đồ bơi hấp dẫn rồi, ngực của cô không phải quá đầy đặn, nhưng được Hoắc Vi Quân khen là hình dáng đẹp, rất vểnh.

Cũng không biết thầy Hoài thích ngực nhỏ hay là ngực to.

Đỗ Minh Trà đơn giản hơn nhiều.

Cô thích cơ ngực, cơ bụng, miệng rộng.

Nhưng mà Đỗ Minh Trà không phải là người vì “Body Shame” mà cảm thấy buồn bã, cho dù bị người khác mỉa mai nói là bộ xương, que khô nhưng Đỗ Minh Trà vẫn rất yêu cơ thể của mình, cho dù là béo hay gầy, cô đều rất thích.

Cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì ánh mắt của người khác mà thay đổi.

Hồ bơi chia ra bên ngoài và phòng trong, đều rất to, đặc biệt là hồ bơi ở bên ngoài, kết hợp hài hòa toàn bộ kiến trúc với thảm thực vật. Chỉ là thời tiết lạnh giá, hiện tại bây giờ chỉ có sồi xanh và tùng bách mấy loại cây thường xanh này, tạm thời không thể đi qua đó.

Chỉ có thể ở bên trong nhà.

Đỗ Minh Trà lâu lắm rồi không xuống nước, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô giữ phao cứu sinh bơi một lúc, chậm rãi thích ứng với nhiệt độ nước.

Thẩm Hoài Dữ đã thay xong quần áo đi ra.

Làn da của anh rất trắng, chỉ có chiếc quần bơi màu đen, Đỗ Minh Trà nhìn thấy hai mắt phát sáng, lập tức di chuyển ánh mắt đi, nhìn trời nhìn hoa, nhìn sàn nhà, nhìn nước.

Chính là không dám nhìn Thẩm Hoài Dữ.



Dáng vẻ chỉ mặc quần bơi của Thẩm Hoài Dữ so với Đỗ Minh Trà tưởng tượng càng hoàn mỹ hơn, cơ bắp cân đối, da thịt mịn màng, bởi vì da quá trắng nên lúc này nhìn không hề hung dữ mà có sức hút của một người đàn ông nam tính trưởng thành.

Ở trên chân có vết sẹo bỏng mờ mờ, quả thật giống y hệt như lời Cố Nhạc Nhạc nói.

Cố gắng rời lực chú ý sang chỗ khác, Đỗ Minh Trà thấy cách đó không xa, Thẩm Tuế Hòa đang dạy em gái tập bơi.

Tình cảm anh em hai người thật tốt, Đỗ Minh Trà ngưỡng mộ tự tận đáy lòng.

Cô từ nhỏ cũng luôn hy vọng mình có được một người anh trai tốt.

Trên lưng của Thẩm Tuế Tri có rất nhiều vết hồng, tuy nhiên nó được giấu ở trong nước, mơ hồ nhìn không quá rõ.

Thẩm Hoài Dữ ngồi trên bờ, không xuống nước: “Nhìn cái gì thế? Mê mẩn như vậy?”

Đỗ Minh Trà hỏi: “ Trên lưng của Tri Tri và anh trai cô ấy là dị ứng sao? Sao nhiều vết đỏ vậy?”

Thẩm Hoài Dữ híp mắt nhìn một hồi, qua loa nói: “Hai người bọn họ đi giác hơi.”

Hóa ra là như vậy.

Đỗ Minh Trà bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đỗ Minh Trà lắc lắc cánh tay đau nhức: “Tôi mấy ngày nay tập nhảy này cả người từ trên xuống dưới đều đau nhức, đợi khi nào rảnh cũng đi giác hơi.”

Mực nước bên này khá sâu, không thích hợp cho người mới bắt đầu.

Thẩm Tuế Tri bơi một lúc, sắc mặt trắng bệch, vẫn là không được.

Thẩm Tuế Hòa đỡ em gái, dẫn cô ấy sang khu vực nước nông bên cạnh thích hợp cho trẻ em và thanh thiếu niên.

Đỗ Minh Trà thả lỏng tay, nhắm mắt.

“Nhìn cô gần đây hình như không được vui” Thẩm Hoài Dữ tùy ý hỏi “Lại gặp chuyện gì phiền muộn à, cô nhóc?”

“Huấn luyện viên nói không nhìn thấy dụ,c vọng trong điệu múa của tôi” Đỗ Minh Trà buồn khổ “Cái gì mới được gọi là ‘tràn đầy dụ,c vọng và lực dụ dỗ’?”

“Dụ,c vọng?” Thẩm Hoài Dữ đọc hai từ này, nhìn chăm chú vào Đỗ Minh Trà ở trong hồ “Cô không biết”

Cô khoác một cái phao cứu sinh màu xanh, làn da trắng nõn, môi không bôi son mà đỏ.

Là một cành hoa hồng xinh đẹp đang oán hận, thu hút người ta đi đến hái, đến phá hủy.

Cô là dụ,c vọng thân thể, nhưng cô lại không ý thức được điều này.

“Không hiểu cho lắm” Đỗ Minh Trà nhìn quét qua cơ bắp của anh, lại cố gắng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn nhiều “Mà hình như cũng hiểu một chút.”

Muốn chạm vào thầy Hoài, đây có tính là d,ục vọng tình cảm giữa nam và nữ không?

Hay là vì cô vốn dĩ là kẻ háo sắc?

“Giữa nam và nữ rất dễ sản sinh ra dụ,c vọng” Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn mặt cô “Cô từng thử chưa?”

Đỗ Minh Trà nhìn chằm chằm vào cơ ngực của anh không chớp mắt: “Thử cái gì?”

“Nắm tay, ôm, hôn, và tiếp xúc thân mật sâu hơn nữa” Thẩm Hoài Dữ一一đưa ra ví dụ, không nhanh không chậm xuống nước, anh đi lại gần Đỗ Minh Trà, nước chỉ ngập đến nửa ngực dưới của anh “Chưa từng sao?”



Cổ họng Đỗ Minh Trà khô khốc.

Cô nói: “Chưa từng.”

“Chẳng trách cô không hiểu” Thẩm Hoài Dữ thở dài tiếc nuối “Hóa ra là không có chút kinh nghiệm.”

Đỗ Minh Trà không phục nói: “Không có chút kinh nghiệm thì làm sao? Tôi cũng không phải không thể học.”

Thẩm Hoài Dữ cười: “Cô coi đây là cái gì? Không phải tùy tiện tìm một người là có thể học.”

Lời này của anh rất có lý.

Đỗ Minh Trà đang định nhụt chí, lại bỗng nhiên nghĩ ra một điểm khác——

Đợi đã, thế cô không phải có thể mượn cơ hội học tập này, âm thầm nắm tay thầy Hoài hay sao.

Chính là nói vì học tập, vì để cảm nhận được d,ục vọng giữa nam và nữ, nói không chừng còn có thể ôm thầy Hoài…..



Lại thân mật nữa, Đỗ Minh Trà không dám có yêu cầu quá đáng nữa.

“Ai nói?” Đỗ Minh Trà mất tự nhiên nói “Tôi….Bây giờ có thể học.”

Cô ôm phao bơi, má bởi vì tranh luận mà đỏ ửng, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Thầy Hoài, thầy có nguyện ý dạy tôi không?”



Lúc nói lời này, Đỗ Minh Trà không dám nhìn vào mặt của Thẩm Hoài Dữ, cũng không dám nhìn vào xương quai xanh và cơ thể anh, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt nước đang lay động, trái tim theo sóng nước mà thập phùng lên xuống.

Lúc lâu sau, cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ khẽ than thở: “Cái này….”

Đỗ Minh Trà cúi đầu.

Được rồi, quả nhiên vẫn là không được.

Nghĩ cũng đúng, anh sao có thể đồng ý——

“Cũng không phải không được” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói “Tôi cái này có được tính là hy sinh vì nghệ thuật không?”

Đỗ Minh Trà đột ngột ngẩng đầu: “Tất nhiên! Thầy quả thực chính là Prometheus* ăn cắp lửa!”

Prometheus là một vị thần đã tạo nên loài người, sau đó đã ăn cắp lửa mang đến cho loài người, rồi bị trừng phạt, sau đó được Zeus tha nhờ vào việc thấy trước được tương lai.

“Thế cô qua đây đi” Thẩm Hoài Dữ đứng trong nước, yên tĩnh nhìn cô “Nhưng mà không được động linh tinh, những cái khác tùy cô.”

Đỗ Minh Trà ôm phao bơi qua, cứ gần thêm một chút thì trái tim của cô lại đập nhanh hơn một chút.

Gần rồi.

Cố gắng đứng trong nước.

Nước từng làn từng làn ép lên ngực, cô hít thở có chút khó khăn, không xác định được là do sức nước hay là vì dựa gần vào anh.

Đỗ Minh Trà dè dặt kéo tay Thẩm Hoài Dữ trước.

Lòng bàn tay anh rắn chắc, ấm áp, rất to.

Dường như tất cả mọi thứ trên người thầy Hoài đến lớn hơn cô một cỡ.

Đỗ Minh Trà thử thăm dò đan 10 ngón tay với anh.

Trúc trắc chạm vào kẽ tay anh, cẩn thận luồn ngón tay của mình qua, cố gắng cảm nhận nhiệt độ của anh.

Nước luồn qua ngón tay của hai người, che giấu mồ hôi của Đỗ Minh Trà vì lúc này mà chảy ra.

Tâm tư nhỏ nhoi của cô được che đậy bởi dòng nước, lặng lẽ chìm xuống.

Mạch đập dữ dội, Đỗ Minh Trà nhẫn nhịn kích động, cố làm ra vẻ khổ não: “Hình như vẫn chưa đủ haizzz, tôi có thể tiến thêm một bước nữa không?”

Giọng nói của Thẩm Hoài Dữ trong trẻo: “Tùy cô.”

Đỗ Minh Trà nhịn sự kích động, cô ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Hoài Dữ, tay trái vẫn kéo anh, tay phải lại thăm dò bơi vòng cẩn thận ôm lấy anh.

Lòng bàn tay dè dặt dán lên trên cánh tay anh, lòng bàn tay của Đỗ Minh Trà tê dại, giống như là có vô số con bướm từ chỗ chạm vào nhau bỗng nhiên vỗ cánh bay đi.

Cuối cùng cũng chạm vào thầy Hoài rồi.

Ấm áp như vậy, trái tim của Đỗ Minh Trà muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi, thình thịch thình thịch, kịch liệt không ngừng.

Chắc thật sự có chút không có tiền đồ, chỉ có nắm tay hay ôm thôi cũng khiến cho trái tim cô đập mạnh không ngừng rồi.

Cô chỉ dám áp cái trán dính đầy nước nhẹ nhàng dán lên trước ngực anh một chút, cách qua màn hơi nước còn có mái tóc ướt đẫm của cô.

Giữa hai người lại thân mập cũng cách một tầng hơi nước.

Cuối cùng không có cách nào khinh nhờn người trong lòng, Đỗ Minh Trà nhỏ giọng nói: “Hình như vẫn có chút không đủ haizzz, tôi có thể tiến thêm một bước sao?”

“Tùy cô.”

Đỗ Minh Trà lấy hết can đảm, cô kéo lấy tay của Thẩm Hoài Dữ, do dự nhìn lướt qua vết sẹo hình trái tim trên yết hầu của anh.

Kiễng chân lên, ở bên má anh cẩn thận đặt nhẹ một nụ hôn.

Lúc cánh môi dán lên má anh, thật ra sự đau khổ trong lòng Đỗ Minh Trà còn vượt xa cả sự vui thích và d,ục vọng.

Cô cũng phần nào lý giải được dụ,c vọng tình yêu giữa nam và nữ, nhưng cảm tình của cô đối với Thẩm Hoài Dữ không chỉ dừng lại ở đây.

Cô muốn có được toàn bộ anh, không chỉ cơ thể còn có cả linh hồn.

Mà so với việc làm xao động linh hồn thì phát sinh tiếp xúc da thịt dường như càng dễ hơn.

Cô ý thức được điều này, giống như du khách uống rượu độc giải khát, rõ ràng biết được rằng khả năng cao là không thể làm gì, lại vẫn sẽ như con thiêu thân lao vào biển lửa, không khống chế được ý muốn muốn chạm vào anh.

Ví dụ như nụ hôn chuồn chuồn đạp nước này, lấy danh nghĩa học tập mà âm thầm dâng tặng nụ hôn đầu——

“Hấc!”

Khoảnh khắc cánh môi rời khỏi má Thẩm Hoài Dữ, trên eo bỗng nhiên một đôi tay to che phủ, Đỗ Minh Trà còn chưa kịp phản ứng lại, phao bơi trên người cô đã bị Thẩm Hoài Dữ dùng lực lớn kéo ra ném sang một bên.

Trên eo truyền đến đau đớn, Đỗ Minh Trà bị anh ôm đè đè ngược lên bên cạnh hồ bơi.

Nước ở chỗ mép hồ chưa đến eo cô, mà ở trên mặt nước, một tay của Thẩm Hoài Dữ ấn lấy eo cô, một tay nắm lấy cổ cô, cúi đầu hôn lên.

“Ưm ưm ưm!”

Hơi thở bị anh cướp đi, cánh môi bị anh cưỡng chế mở ra, Đỗ Minh Trà vô vọng túm lấy bả vai của anh, móng tay bấu ra vết, một tay khác chống lên bả vai mà cô từng không dám khinh nhờn, cuối cùng cảm nhận được cảm giác áp lực và sức lực của mấy thứ này mang đến, dùng hết cả sức bú mẹ cũng không đẩy được.

Không chút động đậy.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Đỗ Minh Trà thở không ra hơi, chỉ có thể vô lực kêu ra một tiếng rất nhỏ.

Đợi đến khi Thẩm Hoài Dữ buông ra, cô đã bị hôn đến phát khóc rồi.

Mắt bởi vì hít thở không thông mà tràn đầy nước mắt.

Thẩm Hoài Dữ thở hổn hển, cẩn thận x.oa nắn cằm cô.

Trên mi mắt của anh vẫn còn dính giọt nước, ánh mắt thâm sâu, trong mắt chỉ có người bị hôn đến xuýt nữa không thở được là cô.

Anh hỏi: “Hình như vẫn có chút không đủ, tôi có thể tiến thêm một bước nữa không?”

Lại nghiêng người, cánh môi của Thẩm Hoài Dữ lại dán lên dái tai run rẩy ẩm ướt của cô, thấp giọng: “Tiếp theo đây có phải nên là tùy ý tôi rồi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.