Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 52:




Hai người đều ở cùng trong xe cảnh sát, chán ghét nhìn nhau. Đặc biệt là người đàn ông trung niên, ông ta vừa nhớ đến bản thân vừa vào phòng đã giở trò ra sức hôn hít sờ soạmng người này thì nhịn không được mà nôn khan.

Đặng Biên Đức cũng nôn, miệng ông ta bị cắn rách, còn chút nữa thì bị xâm hại——

Cái này cũng thôi đi, hai người bị gọi đến đồn cảnh sát, làm xong bản ghi, thêm vào đó còn có camera của khách sạn, lịch sử trên điện thoại và đủ các loại thông tin….

Sau khi xác định hai người không phải quan hệ mua bán, cảnh sát tâm tình phức tạp đưa màn hình điện thoại với lịch sử tìm kiếm “QQ quá nhỏ thì phải làm sao”, “Thuốc tráng dương gì”, “Cách tri bệnh liệt dương” cùng vô số trang web khiêu dâm cho Đặng Biên Đức.

Trời đã về khuya, Đặng Biên Đức chán chường đi theo vợ lên xe, còn chưa nghỉ ngơi thì nhìn thấy trên điện thoại hiện lên đủ các loại video.

[Sốc! Quét đồi trụy lại quét ra cuộc hôn nhân giả dối gay gọi trai bao]

[Hai người đàn ông trung niên gay hẹn hò, xúc động gặp mặt, đang hôn hít kịch liệt thì bị người khác bắt gặp cắt đứt!]

[Gay lừa kết hôn sét đánh gãy xương hoa cúc vẫn còn]

……

Trong video, trên mặt Đặng Biên Đức chỉ có bị làm mờ chút, nhưng trên khắp các trang báo, ảnh ngày thường của ông ta trực tiếp bị đưa lên.

Đặng Biên Đức ngồi dậy, toát mồ hôi lạnh.

Ông ta dù nói thế nào cũng coi như là nhân vật có máu mặt, lần này mặt mũi hoàn toàn đã bị mất sạch rồi. Càng khiến cho ông ta sợ hãi đó là ông Cụ Đặng gọi điện thoại đến.

Đặng Biên Đức bị dọa đến run cầm cập, lâu sau, mới ổn định tâm trạng, nhận điện thoại: “Ba….”

“Ba cái đầu mày, con rùa mạng ngắn! Mày đúng là trong đũng q.uần kéo đàn nhị——kéo trứng đạn!”

Mấy câu mắng cho Đặng Biên Đức run lẩy bẩy.

“Cái thằng dưa nhỏ nhà mày có biết bản thân đắc tội với ai không? Thằng ngu nhà mày, m* nó mày đắc tội với Thẩm Hoài Dữ rồi!” Ông cụ Đặng hận rèn sắt không thành thép “Sớm biết vậy lúc đầu nên đánh cái trứng tôm thối mày cho rồi!”

Đặng Biên Đức sững sờ: “Chuyện này liên quan gì đến nhị gia?”

“Liên quan gì?” Ông cụ Đặng cười lạnh, một câu làm Đặng Biên Đức vỡ túi mật “Minh Trà nhận cậu ta làm ba nuôi, mày nói xem có liên quan đến chuyện của cậu ta hay không?”

“Lăn về đây cho tao!” Ông cụ nghiêm giọng “Muốn tính kế Minh Trà, dưa chuột nhà mày trong đầu bị lở loét à?”

Đỗ Minh Trà lại ở Tĩnh Thủy Loan hai ngày.

Lúc bác sĩ gia đình nhắc “không phải uống thuốc nữa” cô mới thu dọn cặp sách nhỏ của mình, lại chuyển về trường.

Lương viên dù có tốt nhưng không phải ngôi nhà tình ái lâu dài.

Trước lúc Đỗ Minh Trà rời đi, lén bỏ một 1000 tệ vào trang sách mà Thẩm Hoài Dữ đang đọc.

1000 tệ đó.

Hiện tại cô không thể ăn kem đắt tiền, chỉ có thể ăn bánh bao chỉ ở phố.

Tính tiếp, có thể mua được 2000 cái bánh bao chỉ, có thể mua được 200 cái Bacardi Sophia Wafer kem sữa.

Bacardi Sophia Wafer kem sữa*

Gần như là dự trù kem rất nhiều năm của Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà đau lòng ghi số tiền này vào phần mềm.

Ghi chú: Quà tặng

Sống ở Tĩnh Thủy Loan xác thực vô cùng thoải mái, cách Thẩm Hoài Dữ cũng rất gần, nhưng…..

Cuối cùng là không cùng thế giới với cô.

Đỗ Minh Trà đương nhiên biết những quả cherry tươi ngon được vận chuyển bằng đường hàng không ăn ngon hơn rất nhiều so với hoa quả được bán hạ giá trong tiệm hoa quả ở trong trường, cũng biết chiếc chăn làm từ chỗ lông mềm nhất của thiên nga làm ra thì càng mềm và ấm hơn rất nhiều.

Nhưng như cuộc sống xa hoa phải dùng tiền mới có được như vậy không thuộc về cô, cô chỉ là khách qua đường thỉnh thoảng đi qua mà thôi.

Sau khi luyện tập múa xong, Đỗ Minh Trà vỗ vỗ mặt mình.

Cố gắng.

Hôm sau là tết rồi, cô bắt buộc phải nghiêm túc luyện tập hơn nữa.

Dùng hai câu chuyện cổ tích tiếng pháp để hối lộ Cố Nhạc Nhạc, Đỗ Minh Trà biết được sinh nhật của Thẩm Hoài Dữ là vào tháng 3.



Đỗ Minh Trà định tặng món quà sinh nhật mà có thể dùng trong ngày thường, có thể khiến cho đối phương mỗi khi dùng đến đều sẽ nhớ đến cô.

Đối với người đàn ông tầm tuổi của anh mà nói, vật dùng hàng ngày hay là phụ kiện chắc không thể quá rẻ.

Theo thông lệ trước kia, tiết mục chào đón năm mới được khán giả yêu thích nhất sẽ được nhà trường báo lên thành phố, sẽ được lựa chọn tham gia vào đêm hội xuân của địa phương.

Nếu như may mắn được chọn, còn có thể nhận được tiền thưởng không ít.

Cũng làm khó Đặng Tư Ngọc dày công chuẩn bị như vậy, cô ta vẫn luôn muốn tham gia vào đài truyền hình, muốn đi theo con đường hoàn toàn khác với công việc phiên dịch.

Suy cho cùng….

Công việc phiên dịch đích xác là quá khổ, chỉ dựa vào công việc này, cũng không đảm nhiệm nổi giấc mộng chi tiêu cuộc sống của Đặng Tư Ngọc.

Trán của Đỗ Minh Trà thấm mồ hôi, cô gấp đôi khăn giấy lại, cẩn thận lau mồ hôi.

Thầy Hoài hình như càng quen thuộc với cuộc sống tinh tế như vậy, vừa nghĩ đến anh lúc trước từng khổ cực nhiều như thế, Đỗ Minh Trà cũng nhịn không được thương xót, nghĩ muốn cho anh điều kiện sống tốt hơn nữa.

Nhưng cô hiện tại lông cánh chưa đủ, chỉ có thể tận lực mà thôi.



Đang nghĩ, điện thoại kêu lên một cái, cô mở ra, là tin nhắn của Thẩm Hoài Dữ gửi đến.

Thẩm Hoài Dữ: [Nhạc Nhạc hỏi cô nghỉ lễ năm mới có muốn cùng đi ăn không?]

Tin nhắn này gửi từ 2 giờ trước, cô chưa trả lời.

Tin nhắn mới.

Thẩm Hoài Dữ: [?]

Đỗ Minh Trà không biết nên trả lời anh lại như thế nào, liên tiếp đánh mấy chữ, lại xóa sạch từng câu.

Cùng nhau đón năm mới đương nhiên là tốt, nhưng cô lấy thân phận gì? Gia sư của Nhạc Nhạc?



Năm mới, nhất định sẽ gặp người lớn trong nhà của Cố Nhạc Nhạc, cái này hơi phức tạp rồi….

Xoắn xít mãi lâu, cũng không nghĩ ra cách nào tốt.

Cố tình vào lúc này, cô hướng dẫn đi đến, cô ấy nói chuyện với Đặng Tư Ngọc mấy câu, vẻ mặt trầm trọng vỗ tay, triệu tập các học sinh lại.

“Các em” Cô giáo hướng dẫn gian nan nói “Bài múa này của chúng ta bị người khác report rồi.”

Đỗ Minh Trà sững sờ.

Các bạn học khác cũng sững sờ, vây lại, mồm năm miệng mười hỏi: “Sao lại vậy?”

“Ai report?”

“Sao lại bị report?”

……

Cô giáo hướng dẫn vẫy vẫy tay, biểu ý mọi người yên tĩnh.

Trong lòng bà ta cũng rất khó chịu: “Có một vài phụ huynh sau khi xem buổi diễn tập đã trực tiếp viết phản hồi cho hiệu trưởng, phê bình điệu múa của chúng ta quá dung tục, khiêu dâm, trang phục múa cũng quá lộ hàng, không có lợi cho tâm hồn khỏe mạnh của trẻ vị thành niên…..

Khương Thư Hoa sững sờ, buột miệng nói ra: “Nhưng sinh viên đại học trường ta hầu như đều trưởng thành rồi mà?”

“Cũng có một bộ phận là vị thành niên, haizzz, hiệu trưởng rất coi trọng phản hồi này, ông ấy yêu câu chúng ta đổi trang phục múa hiện tại, điều chỉnh lại động tác, yêu cầu phải bảo thủ, truyền thống, váy tốt nhất phải qua đầu gối, không thể để hở chân, hở rốn, tất cả mọi thứ đều giống như tiêu chuẩn kiểm duyệt của Tấn Giang, phần dưới cổ trở xuống không được để người khác liên tưởng đến những thứ kỳ quái……” Cô hướng dẫn đau đầu day thái dương, bà ta nhìn Đặng Tư Ngọc bên cạnh, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, nhẹ thở ra một hơi “Trang phục của Tư Ngọc không sao, không cần đổi, cứ mặc như thế rất tốt.”

Trái tim Đỗ Minh Trà bỗng nhiên trầm xuống.

“Được rồi được rồi” Cô giáo hướng dẫn lên tinh thần, miễn cưỡng cười, cố gắng cổ vũ sĩ khí “Hiện tại không được, chúng ta sẽ mặc váy múa năm ngoái, còn về động tác, buổi chiều cô sẽ nói chuyện với giáo viên dạy múa, cố gắng thay đổi ít động tác. Mọi người nghỉ ngơi trước đi đã, đừng lo lắng.

Tuy là nói như vậy, nhưng trang phục khác biệt này……

Còn là rất rộng.

Đối với một điệu múa hoàn mỹ mà nói, trang phục không phải chỉ là dệt hoa trên gấm, nó vốn dĩ là một phần của điệu múa.



Càng đừng nói là thay đổi động tác, cách thời gian lên sân khấu chỉ có mấy ngày, động tác thay đổi nhiều tất cả mọi người đều phải luyện tập lại cho quen thuộc.

Nghiêm túc mà nói, cả điệu múa này sẽ hoàn toàn là làm nền cho ca sĩ hát, mà không phải là “ca múa kết hợp làm một” theo như kế hoạch của cô hướng dẫn.

Đỗ Minh Trà ngồi trên sàn, ở trong nhóm phòng, Khương Thư Hoa đang căm phẫn dâng trào bắt đầu điên cuồng kêu gào.

Khương Thư Hoa: [Đậu sao hiệu trưởng có thể có cái quyết định nhìn xa trông rộng như vậy?]

Khương Thư Hoa: [Người report có phải bị điên rồi không? Người trưởng thành mà đến chân cũng không được lộ ra? Đều là lão thần triều thanh à? Đêm xuân cũng lộ đó sao bọn họ không report?]

Hoắc Vi Quân: [Tớ cũng nghe tiếng gió]

Hoắc Vi Quân: [Nói là sợ khiến cho các bạn nam có ý nghĩ xấu]

Hoắc Vi Quân: [Xì, một đám nhỏ như đầu sợi chỉ còn muốn chúng ta phải quan tâm đến cảm xúc của bọn họ?]

Triệu Tâm Kiến: [Đúng vậy, xinh đẹp cũng là xinh đẹp cho chị em nhìn, liên quan gì đến nấm kim châm bọn họ]

Hoắc Vi Quân: [Tớ nhổ vào, chẳng trách người đẹp đều thích chơi với đàn ông hôi, đám người đàn ông bình thường quả thật không xứng có được tình yêu của mỹ nhân]

Hoắc Vi Quân: [@Đỗ Minh Trà, cậu cũng phải cho bọn tớ xem chút tinh thần tranh đấu của mình chứ]

Không kịp đề phòng bị tag vào, Đỗ Minh Trà muốn để cho các chị em bớt tức giận, cố ý trêu chọc cô ấy: [Thật ra tớ chơi qua không ít đàn ông]

Vừa khéo đúng lúc này, Thẩm Hoài Dữ gửi tin nhắn đến, Đỗ Minh Trà ấn vào.

Ngón tay phản ứng nhanh hơn đầu, sau khi gửi mấy câu đó đi, lúc này mới ý thức đến bản thân gửi sai rồi.

Đỗ Minh Trà: “......”

……Toang.

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Hoài Dữ đang ngồi trên xe, nhíu mày nhìn tin nhắn Đỗ Minh Trà gửi đến.

Bất ngờ.

Minh Trà: [Thật ra tôi chơi qua không ít đàn ông]

Sắc mặt anh âm trầm, nhắm mắt, lúc sau, nhấp vào khung chat.

[Chuyện này từ lúc nào?]

Xóa.

[Đột nhiên nói cái này làm gì?]

Xóa.

[Không sao]

Xóa

[Chơi mấy người?]

Xóa.

……

Sau khi liên tục xóa thay đổi mấy lần, Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy thông báo.

[Minh Trà đã thu hồi lại tin nhắn]

Thẩm Hoài Dữ: [Tôi nhìn thấy rồi]

Thẩm Hoài Dữ: [Thu hồi cũng vô dụng]

Một phút sau, anh nhận được một tin nhắn mới của Minh Trà run rẩy.

Minh Trà: [Thật ra tôi chơi qua rất nhiều đàn ông]

Minh Trà: [Ví dụ như Trang Chu, Lý Bạch, Gia Cát Lượng, Hàn Tín, Tôn Ngộ Không]

Minh Trà: [Tôi chơi Hàn Tín rất giỏi]

Cái này ý của Minh Trà muốn nói là nhân vật trong game vương giả tinh diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.