Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 97: Dung hợp (Hạ)




"Đương đương đương đương đương đương~~~!"
Một kiếm lại một kiếm chém vào đốt của chiếc càng, Dịch Vân nắm chặt chuôi kiếm, trên tay nổi đầy gân xanh, cường độ chấn động cao liên tục làm mạch máu có chút chịu không nỗi, lập tức vỡ tung, hai tay Dịch Vân không ngừng phun ra máu tươi, nhưng động tác của hắn chẳng những không dừng lại, mà còn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt.
"Đương đương đương đương đương đương~~~!"
Lớp vỏ bên ngoài của hạt vương tuy rằng vô cùng cứng rắn, nhưng cũng không thể chịu đựng được như bao cát, không nhúc nhích để cho người khác khua kiếm bổ mạnh vào, hơn nữa một kiếm lại một kiếm tất cả đều là bổ lên trên đốt xương yếu ớt của nó, trong lòng nó đang cuống cuồng giận dữ, toàn lực giật kéo mạnh ra, muốn bằng tốc độ nhanh nhất phá tan mặt ma pháp thuẫn quỷ dị chết tiệt này.
Hạt vương một bên tận lực thoát khỏi sự dây dưa của ma pháp thuẫn, một bên mãnh liệt vận khởi ma lực, muốn lần nữa xuất ra hộ thuẫn thật lớn để bảo hộ chính mình, còn Dịch Vân thì ở phía trước đem một tay dán tại đỉnh đầu của hắn, mạnh mẽ đem tất cả ma lực toàn thân còn xót lại, toàn bộ rót vào trong cơ thể.
Dịch Vân cắn chặt răng, mặc kệ hai tay chính mình máu tươi vung vẩy đầy trời, vẫn cứ một kiếm lại một kiếm chém vào đốt xương trên chiếc càng của hạt vương, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm sau mạnh mẽ hơn kiếm trước.
Nhưng đúng lúc này, Dịch Vân bỗng cảm thấy lượng lớn nguyên tố đang nhanh chóng tụ lại về phía bên trong cơ thể hạt vương, càng tụ càng nhanh, thoáng suy nghĩ một chút đã lập tức hiểu được, hẳn là nó đang muốn xuất ra ma pháp hộ thuẫn rồi!
"Nếu là để nó xuất ra địa hệ hộ thuẫn giống như vừa rồi thì ta sẽ không có khả năng đánh vỡ. Tuyệt đối không thể để cho nó xuất ra."
Bất kỳ một đạo ma pháp nào nếu muốn thuận lợi thi triển ra, thì nhất định phải ngưng kết ma lực ở trong cơ thể mới có thể làm được, mặc kệ là nhân loại hay ma thú cũng tất yếu là giống nhau. Điểm này, Dịch Vân thân là tứ tinh pháp đồ đều cũng rõ ràng so với bất cứ ai.
Dịch Vân lập tức hạ kiếm xuống dừng lại việc bổ chém, đưa tay lấy tư thế lại gần rồi đặt lên thiên linh cái trên đỉnh đầu hạt vương, trong khoảnh khắc mạnh mẽ đem tất cả ma lực toàn thân còn xót lại, điên cuồng đưa vào trong cơ thể hạt vương, lập tức liền nhiễu loạn địa hệ ma lực mà nó vốn tích tụ đã hoàn thành, ma lực một khi đã không thể ngưng kết, đương nhiên cũng sẽ không thể thi triển ra bất kỳ một cái ma pháp gì.
Lấy thực lực cường đại của hồng nhãn cự hạt vương, là tuyệt đối không thể để cho Dịch Vân đến gần sát người nó, nếu Dịch Vân không phải đã xuất ra ma pháp thuẫn quỷ dị vây khốn nó, đừng nói là có thể phong trụ ma pháp của nói, cho dù muốn tiếp cận đến trong vòng ba thước xung quanh nó cũng không có bất kỳ cơ hội nào.
Ma lực trong khí hải Dịch Vân đều đã bị rút sạch, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt nảy lên toàn thân, hắn biết rằng cách làm này cũng chỉ có thể ngăn hạt vương trong thời gian ngắn ngủi mà thôi, lập tức không để ý tới thân thể suy nhược, khua trường kiếm lên lại lần nữa điên cuồng bổ mạnh xuống.
"Oanh bùm!"
"Ba tra!"
Hai đạo tiếng vang đồng thời vang lên!
Đang lúc hạt vương sử dụng toàn lực vất quả lắm mới đem ma pháp thuẫn phá vỡ thoát khỏi kiềm chế, thì Dịch Vân đồng thời cũng đã một kiếm chặt bỏ chiếc càng đang trực tiếp bảo vệ hai mắt của nó.
Theo " Ba tra " một tiếng, chiếc càng thật lớn lập tức thoát ly thân thể hạt vương, rơi xuống mặt đất làm cát bụi bay tung tóe lên.
Dịch Vân trông thấy chiếc càng rốt cuộc đã bị hắn chặt xuống, khi một đôi mắt màu đỏ trong suốt đang vô cùng tức giận bỗng xuất hiện ở trước mặt hắn, thì hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức khua kiếm mãnh liệt hướng tới đôi mắt đỏ sậm kia.
Hạt vương lúc này đang vô cùng tức giận, một chiếc càng của nó vậy mà để cho một tên nhân loại nhỏ bé chém rụng, một càng khác đã khôi phục lại hành động lập tức mạnh mẽ hướng Dịch Vân đánh qua, lấy tốc độ của nó, khẳng định trước khi Dịch Vân đâm trúng hai mắt của nó thì đã bị nó đập thành cốt nhục be bét rồi.
"Tê tê tê!"
Tính toán của hạt vương rất chuẩn xác, nhưng nó lại xem nhẹ sư tồn tại của Cầu Cầu, lúc trước nó đem Cầu Cầu đánh bay ra xa, nhìn Cầu Cầu rơi xuống giữa bụi gai cách xa hơn trăm thước, liền không thèm để ý tới nó nữa, lại không nghĩ tới chỉ với con rắn nhỏ kia thế nhưng ở trong thời khắc mấu chốt này lại quay trở về. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lúc hạt vương đang muốn toàn lực đánh tới Dịch Vân, Cầu Cầu đã trước một bước nhằm phía chiếc càng còn lại này, há mồm, một tiếng "Ba rắc" giòn vang, đã đem chiếc càng của nó cắn xuống, cùng lúc đó, kiếm của Dịch Vân đã đâm vào mắt nó.
Sinh tử cũng chỉ kém nhau một lằng ranh giới, hạt vương chết không cam lòng, mà Dịch Vân cũng thắng may mắn!
Khi Dịch Vân bò lên trên đầu của hồng nhãn cự hạt vương đã chết nhìn lại bốn phía xung quanh, chỉ thấy cự hạt còn lại đều đang chạy trốn, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả hồng nhãn cự hạt đều đã biến mất ở trong tầm mắt Dịch Vân, cho đến lúc này, Dịch Vân mới chính thức yên lòng, thở ra một hơi thật mạnh, lại phun ra một ngụm máu đen, chợt ý thức đột nhiên một trận mơ hồ rồi ngất đi.
Lúc Dịch Vân từ trong hôn mê tỉnh lại thì đã là thời gian giữa trưa của ngày hôm sau. Khi hắn ngồi dậy vẻ mặt tái nhợt, song hắn vậy mà lại đang ngồi ở trên đỉnh đầu của hồng nhãn cự hạt vương, nhất thời làm hắn hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Ha ha ha, Dịch Vân tiểu tử ngươi nhanh như vậy mà đã tỉnh lại rồi sao, ta lúc đầu còn tưởng ngươi ít nhất cũng phải hôn mê hai ba ngày nữa chứ." Môn La tâm trạng rất tốt, cao giọng cười nói.
Dịch Vân hồi tưởng một chút, lập tức hỏi: "Ta hôn mê từ tối hôm qua tới giờ sao?"
Môn la gật gật đầu, cười to nói: "Ân! Ngươi mất máu tương đối nghiêm trọng, có thể duy trì đến lúc giết chết hồng nhãn cự hạt vương rồi mới hôn mê đi, đã xem như thật hiếm có đấy! Ngươi cũng không cần lo lắng về vấn đề ma thú, ngươi hiện tại đang nằm trên thân thể của hồng nhãn cự hạt vương, không có ma thú nào khác dám đến nơi này đâu."
"Trong lúc ngươi hôn mê, ta đã giúp ngươi cầm máu các vết thương trên toàn thân, nhưng muốn hoàn toàn hồi phục lại thì ít nhất còn cần phải tĩnh dưỡng hơn mười ngày mới được."
Dịch vân gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thân thể hắn hiện tại tương đối hư nhược, e rằng không có hơn mười ngày thì không thể hồi phục rồi.
"Đúng rồi! Ma pháp tối hôm qua là chuyện gì xảy ra? Cùng với mặt ma pháp thuẫn khi ở Đa Ni Tạp thành kia giống nhau như thế nào? Nếu không phải ngươi ở trong nguy cấp, xuất ra mặt ma pháp thuẫn kia mà nói, ngươi hiện tại đã là một cái xác không hồn rồi." Môn La tò mò hỏi.
Dịch Vân cười khổ nói: "Ta cũng là mơ hồ mới xuất ra ma pháp thuẫn kia, lúc ấy cũng thật không ngờ vậy mà sẽ có hiệu quả bất ngờ … Nhưng là, ta đã suy nghĩ cẩn thận, phải như thế nào mới có thể xuất ra ma pháp đồng dạng!"
"Thật sự?" Môn La kinh hỉ hỏi.
"Ân!" Dịch Vân còn muốn nói tiếp, lại cảm giác một trận choáng váng. "Lão đại, việc này để sau này ta lại nói cho người nghe, ta hiện tại cảm giác mệt mỏi quá, muốn ngủ tiếp một chút."
Môn La nghe xong cũng nhanh nói: "Đây là bình thường, ngươi hay là nghỉ ngơi trước đi, mệt mỏi sau khi mất nhiều máu không phải là vài ngày có thể hồi phục được đâu."
Dịch Vân gật gật đầu, khi đang muốn nằm xuống thì phát hiện Cầu Cầu không có ở bên người, hắn loay hoay một lúc sau, rồi vội vàng lo lắng hỏi: "Di? Cầu Cầu đâu?"
Môn La cũng lắc đầu: "Ta cũng không biết. Lúc ấy ngươi hôn mê, trên người máu lại chảy không ngừng, ta lập tức giúp ngươi nhanh chóng cầm máu điều trị vết thương, đến khi ta làm xong thì lúc này mới phát hiện Cầu Cầu đã không thấy đâu, cũng không biết là chạy tới chỗ nào nữa?"
Dịch Vân nghe xong liền sửng sốt, Cầu Cầu bình thường rất ít khi rời xa thân thể chính mình, chẳng biết nó hiện tại đã chạy đi đâu? Thế nhưng, Dịch Vân cũng không có lo lắng nhiều lắm, hồng nhãn cự hạt vương đã chết, ở bên trong rừng gai quỷ dị này cũng không có con ma thú nào khác có thể uy hiếp đến Cầu Cầu.
Càng huống chi con rắn nhỏ kia còn rất là giảo hoạt, xem nó cùng hợp lực với hắn đối phó với đàn cự hạt là biết, tất cả đều là chọn chiêu số đánh lén sau lưng, một tên dối trá như thế, nếu thực sự gặp nguy hiểm thì nó cũng có thể trốn thoát. Suy nghĩ như vậy, Dịch Vân cũng không tiếp tục lo lắng nữa, cho nên đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.