Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 77: Đánh thôi! (Thượng)




Sáng sớm hôm sau, ở nơi nghỉ chân của Bạo Tẩu dong binh đoàn, không khí bên trong lều có vẻ ngưng trọng.
- Lị Á, bảo tất cả mọi người chuẩn bị một chút, sáng nay chúng ta sẽ rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch!
Đoàn trưởng Nạp Đa ngồi bên cạnh bàn, thở dài.
- Đội trưởng, ngươi chắc không? Nếu như vậy, chúng ta lần này phải ra về tay không, lúc trước vì muốn chiêu mộ đủ người, chúng ta đã tiêu tốn gần hết số tiền tiết kiệm bấy lâu nay, nếu như tay không mà về…
Nói tới đây, Lị Á ngừng lại.
- Đây cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Lại thở dài một hơi, Nạp Đa nói tiếp:
- Tính đến hết ngày hôm qua, chúng ta đã mất đi sáu mươi hai đoàn viên. Với thực lực hiện tại của dong binh đoàn chúng ta, nếu như gặp Phong Lang một lần nữa như hôm qua, hậu quả chúng ta không thể nào gánh nổi.
Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Nạp Đa, Lị Á cũng cúi đầu không biết nói gì. Hai người bọn họ đã thảo luận vấn đề đi tiếp hay quay lại của dong binh đoàn suốt cả đêm, không ngờ cuối cùng vẫn phải lựa chọn biện pháp ra về tay trắng.
Vốn muốn làm một chuyến này kiếm chút tiền, để xây dựng dong binh đoàn mạnh mẽ lên, có ngờ đâu không những uổng công vô ích mà còn tiền mất tật mang, Lị Á nghĩ đến đây, trong lòng lại càng tan nát…
Nạp Đa muốn nói vài câu an ủi Lị Á, đột nhiên có một tên tiểu đội trưởng bước vào, tay cầm một phong thư.
- Đội trưởng, vừa rồi lúc ta điểm danh lại đội ngũ, phát hiện ra có một tên ma pháp sư đã rời khỏi một mình, hắn có để lại một phong thư, dặn lại là giao cho đội trưởng.
Tên tiểu đội trưởng kia nói.
Nạp Đa hơi sửng sốt, đưa tay nhận thư, lại hỏi:
- Ma pháp sư? Ma thú đang hoành hành trong Lạc Nhật sơn mạch mà có người dám rời khỏi đội ngũ sao? Là tên ma pháp sư nào vậy?
- Chính là tên ma pháp sư mà chúng ta đã chiêu mộ tại Thản La Tư thành hơn một tháng trước, hình như tên là Dịch Vân thì phải!
- Dịch Vân? Là thiếu niên tam tinh Pháp Sư kia sao? Vì sao hắn lại rời khỏi?
Lị Á cũng lên tiếng.
- Đúng là thiếu niên ấy! Còn việc vì sao hắn rời đi, ta cũng không biết rõ!
Tên tiểu đội trưởng đáp.
Nạp Đa nghe hai người nói chuyện, trong đầu cũng đã hình dung ra một khuôn mặt thanh tú anh tuấn, đột nhiên nhớ đến tên ma pháp sư thiếu niên trong lúc nguy cấp hôm qua, một mình đã giết được hai con Phong Lang.
Nạp Đa trầm ngâm một hồi rồi mới mở phong thư trên tay…
Chung quanh toàn là vách đá khe sâu, quái thạch lởm chởm, lúc này Dịch Vân đang trên đường ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch, không lâu sau, đã đi vào một vùng núi hiểm trở.
- Lão Đại, theo ngươi, sau khi bọn họ tìm được một thành bí ngân mà ta để lại, dong binh đoàn có hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Dịch Vân đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên! Mục tiêu lần nay của các ngươi chính là tìm quặng tử tinh mà thôi, thế nhưng lại tìm được quặng bí ngân. Tuy rằng ngươi đã lấy đi hết chín thành, nhưng bí ngân là một trong những loại quặng quý hiếm, quý hiếm hơn quặng tử tinh nhiều, dong binh đoàn lần này xem như đã vớ được một món lời to.
Môn La thản nhiên nói.
- Ừ, ta cũng chỉ có thể khiến cho bọn họ không đến nỗi ra về tay trắng lần này mà thôi, sau này cũng chưa chắc còn gặp lại bọn họ.
Dịch Vân cười nói.
Vừa nói, Dịch Vân vừa vuốt ve Cầu Cầu đang say ngủ trong lòng, sau khi Cầu Cầu ăn xong bốn khối bí ngân đêm qua, vẫn ngủ say đến giờ chưa thức.
Khoát khoát tay, Môn La lầm bầm:
- Trước sau bọn họ vẫn đối xử với ngươi như một tam tinh Pháp Sư, đãi ngộ ngươi cũng không cao, cho nên phải nói là ngươi hậu đãi dong binh đoàn này mới đúng! Bất quá, tuy ngươi đã đạt tới tứ tinh Pháp Đồ, nhưng ngươi lại không biểu hiện trình độ ma pháp của Pháp Đồ, cũng khó trách bọn họ không nhìn ra.
Dịch Vân nghe vậy nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Nguyên nhân chính là vì thế, cho nên ta mới muốn xin vào học viện cao đẳng học tập ma pháp.
Thở dài, Môn La lắc đầu:
- Nếu biết trước gặp phải tên quái thai như ngươi, lúc trước ta đã nghe lời mấy lão bất tử kia, một phen cõng hết toàn bộ ma pháp lên lưng, thì lúc này ngươi sẽ không nóng vội nghĩ mọi biện pháp để vào học viện học ma pháp như vậy.
- Vì sao lão Đại ngươi lại phải cõng lên lưng? Không phải nói với tổ tiên chỉ cần viết ra là được sao?
Dịch Vân ngạc nhiên hỏi.
Hừ một tiếng, Môn La nói với vẻ khinh thường:
- Nếu thật sự có phương pháp đơn giản như vậy, mấy lão bất tử kia đâu cần phải cưỡng bức ta phải học thuộc ma pháp chú ngữ như thế!
- Bất cứ vật gì cất vào trong Hồng Liên, theo thời gian trôi qua sẽ dần dần bị phân giải! Đã từng có vị tổ tiên kia đem một món ma pháp binh khí ngũ phẩm cất vào trong Hồng Liên, kết quả là chưa tới ba trăm năm, toàn bộ năng lượng của món ma pháp binh khí ngũ phẩm đỉnh phong kia đã bị Hồng Liên hấp thu hết sạch, cuối cùng trở thành một thanh sắt vụn, làm cho vị tổ tiên ấy đau lòng trong một thời gian thật dài!
Dịch Vân nghe vậy ngạc nhiên vô cùng.
Môn La liếc Dịch Vân một cái, lại nói:
- Ngay cả ma pháp binh khí ngũ phẩm đỉnh phong còn bị như thế, ngươi nghĩ xem viết trên da thú bình thường rồi cất vào Hồng Liên trong mấy ngàn năm có thể giữ nguyên vẹn được hay không?
- Thế nhưng lão Đại ngươi không phải cũng ở trong Hồng Liên gần bảy ngàn năm hay sao? Vì sao….
Dịch Vân hơi nghi hoặc.
- Ta là nhờ vào trạng thái linh hồn mới có thể ở trong Hồng Liên mà không hề hấn gì, chẳng những không bị hấp thu, ngược lại còn có thể ở trong đó mà tu bổ lại linh hồn vỡ nát. Ngoài chuyện này ra, bất cứ vật gì khác cất trong Hồng Liên đều dần dần bị hấp thu theo thời gian, nếu không phải như vậy, lúc trước ta đã đem theo vài món ma pháp binh khí gia truyền đi theo rồi!
Môn La cười nhạt.
- Vậy... Thuỷ, Hoả Phách Tinh Thạch đặt trong Hồng Liên cũng sẽ bị hấp thu sao?
Dịch Vân nghĩ tới chuyện này, lập tức hỏi.
- Đương nhiên rồi! Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, tốc độ hấp thu của Hồng Liên vô cùng chậm chạp, với số lượng nguyên tố khổng lồ ẩn chứa trong tinh thạch, nếu như Hồng Liên muốn hấp thu hoàn toàn, ít nhất cũng cần phải có thời gian mấy ngàn năm!
Môn La nói với vẻ thản nhiên như không có việc gì xảy ra.
- Thì ra là thế, ha ha!
Dịch Vân lúc này mới yên lòng.
Dịch Vân vừa nói chuyện với Môn La trong đầu, vừa linh hoạt len lỏi trong rừng sâu núi thẳm, khi thì vọt lên cây cổ thụ, khi thì nhảy qua khe sâu đầy quái thạch, một mạch hướng thẳng ra ngoài Lạc Nhật sơn mạch.
Nơi đây địa hình vô cùng phức tạp, chiến mã sẽ bị địa thế giới hạn, còn hắn như một con vượn nhanh nhẹn giảo hoạt, thân hình thoải mái tung tăng trong chốn núi rừng, hoặc nhảy hoặc trèo, tốc độ nhanh không thua chiến mã, hai canh giờ sau, khi hắn vừa phóng qua một khe sâu thì…
Phía trước khe sâu là một khu rừng rất lớn, rất nhiều gốc đại thụ cao chọc trời, cũng có vô số tảng đá lớn nằm rải rác khắp nơi. Trước mặt Dịch Vân xuất hiện hai ma thú có hình dạng rất lớn đang ngồi ăn một thi thể của một ma thú nào đó mà hắn không biết tên.
Toàn thân đầy lông màu vàng đen, thân giống như mãnh hổ đã trưởng thành, miệng lộ răng nanh vô cùng sắc bén, chính là hai ma thú Lôi hệ tam giai – Hung Lôi Bạo Hổ.
Dịch Vân đi theo Bạo Tẩu dong binh đoàn một tháng qua cũng đã bị Hung Lôi Bạo Hổ tập kích vài lần, tốc độ của nó mặc dù thua xa Phong Lang, nhưng lực công kích của nó lại ngang với uy lực của một người đạt tới tứ tinh cao giai Chiến Đồ. Trong lúc Dịch Vân còn ở Bạo Tẩu dong binh đoàn, đã có hai mươi mấy đoàn viên chết dưới răng nanh sắc bén của Hung Lôi Bạo Hổ.
- Là hai con Hung Lôi Bạo Hổ!
Dịch Vân thất kinh trong lòng, sau mấy lần đánh nhau trong một tháng qua, hắn biết rất rõ chỗ đáng sợ của Hung Lôi Bạo Hổ, nếu chỉ có một con, Dịch Vân tự tin có thể ứng phó, nhưng nếu hai con liên thủ với nhau, hết tám thành là Dịch Vân chỉ có nước vắt giò lên cổ mà chạy.
Dịch Vân đang muốn thừa dịp chưa bị Hung Lôi Bạo Hổ phát hiện, tìm đường vòng khác mà đi, bên tai bỗng truyền đến thanh âm của Môn La:
- Chậm đã! Kinh nghiệm thực chiến của Dịch Vân ngươi còn kém, đây cũng là một cơ hội rất tốt, ngươi hãy bằng vào thực lực của chính mình đánh bại hai ma thú kia xem sao!
- Lão Đại, ngươi có lộn không vậy? Một con Hung Lôi Bạo Hổ trưởng thành ngang với tứ tinh Chiến Đồ, lúc này hai con ở cùng một chỗ, ta làm sao có cơ hội chứ!
Dịch Vân hỏi với giọng thiếu tự tin.
Không ngờ Môn La lại lắc đầu nói:
- Ngươi lúc này cũng đã là tứ tinh Chiến Đồ, đồng thời cũng là tứ tinh Pháp Đồ, chưa đánh làm sao biết thắng hay thua? Nếu chỉ đơn thuần dựa vào tu luyện mà thăng cấp thì chỉ có thể trở thành cường giả bình thường, cường giả chân chính chỉ có thể từ trong máu lửa mà đào luyện. Xem ngươi lúc này ôm suy nghĩ khi gặp chiến đấu còn phải cân nhắc tránh được thì nên tránh, cho dù là tiến cảnh sau này của ngươi cao đến mức nào đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành cường giả loại hai mà thôi!
Dịch Vân nghe vậy toàn thân chấn động.
- Cường giả chân chính không chỉ đề thăng thực lực mà thôi, đề thăng tâm cảnh lại càng quan trọng hơn nữa! Không sợ mạnh, không ngại yếu, không bao giờ trốn tránh sự khiêu chiến nào, đây mới là tâm tính một cường giả cần phải có, cũng là đạo lý tất yếu của cường giả. Nếu như một người có được tâm tính như vậy, cho dù chỉ là một kẻ bình thường không có tài năng gì nổi bật, cũng có thể từ bình thường mà trở nên tài giỏi, đứng trên vạn người. Ngươi không thể làm một người như vậy sao?
Môn La càng nói, giọng của hắn càng trở nên nghiêm khắc, mắt nhìn Dịch Vân chằm chằm.
Dịch Vân yên lặng nghe hết những lời của Môn La, ngây người sửng sốt hồi lâu, mới gật đầu một cách kiên định:
- Lão Đại, ta hiểu rồi! Ta không nên sợ hãi hai con ma thú tam giai này, khiêu chiến nó, đánh bại nó, vốn là chuyện nên làm. Cho dù đánh không lại, ta cũng có thể chạy trốn, phải vậy không?
- Chưa đánh đã sợ thua… Ngươi… Ngươi còn có ngạo khí của võ giả hay sao?
Môn La run rẩy, tay chỉ thẳng vào mặt Dịch Vân, giận đến nỗi không thể nói thành lời.
Trái với sắc mặt giận dữ đỏ bừng của Môn La, Dịch Vân vẫn mang vẻ mặt vô tội:
- Ngạo khí của võ giả thì đáng giá bao nhiêu? Ta còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu như đã biết đánh không lại mà không chịu chạy trốn, không phải là quá ngu ngốc hay sao?
Hai người còn đang nói chuyện, hai con Hung Lôi Bạo Hổ đang ăn cũng đã phát hiện ra Dịch Vân, liền gào thét, mang theo sát cơ đặc biệt của ma thú, bước từng bước một về phía Dịch Vân.
- Nếu như ngay cả Hung Lôi Bạo Hổ tam giai mà ngươi đánh không lại, vậy sau này làm sao ngươi có thể báo được mối thù diệt môn của gia tộc? Làm sao có thể tìm Hán Khắc trở về? Đánh không lại thì ngươi nên chết tại đây luôn cho xong, đến sau này ngươi đi báo thù, chết trong tay cừu nhân cũng vậy!
Môn La lạnh lùng nói.
Toàn thân Dịch Vân run rẩy một trận thật mạnh, ngây người ra, thì thào với chính mình:
- Nếu như không thể trở thành cường giả, báo thù cho ông ngoại các người, tìm Hán Khắc trở về, ta sống còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nếu ngay cả hai con Hung Lôi Bạo Hổ tam giai mà ta cũng không ứng phó được, sau này làm sao ta có thể đạt tới đẳng cấp cường giả?
Dịch Vân còn đang thì thào, hai con Hung Lôi Bạo Hổ đã đi đến trước mặt hắn cách chừng ba thước, hai tiếng rống đồng thanh vang lên, hai chiếc bóng vàng đã nhanh như chớp phóng về phía Dịch Vân.
Cũng trong lúc đó, trên người Dịch Vân toát ra một vòng sáng màu tím pha lẫn ánh đỏ, Long Phách đao xuất ra nhanh như chớp, trong đôi mắt đen của hắn hiện lên một ngọn lửa màu tím, vứt bỏ hết tất cả ý muốn chạy trốn trong đầu, với tốc độ vô cùng nhanh chóng đánh về phía một con Hung Lôi Bạo Hổ. Trong tiếng nổ vang như sấm, giữa không trung hiện ra một vầng hào quang đỏ rực trông thật kinh tâm động phách.
- Đánh thôi!
Chiến ý trong lòng Dịch Vân bùng lên vô hạn, miệng hắn gào thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.