Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 72: Mật thất bị che giấu (Thượng)




- Ôi, đã qua một thời gian lâu như vậy, mà Hoả nguyên tố nơi đây vẫn nồng đậm như xưa!
Dịch Vân hơi có vẻ kinh ngạc.
Lần xuống thạch thất gần đây nhất, Dịch Vân kinh ngạc phát hiện ra Hoả nguyên tố ở đây nhiều hơn trên mặt đất mấy trăm lần, Đúng ra, hắn đã lấy đi nguyên khối Hoả Phách Tinh Thạch, hẳn là không có chuyện như vậy mới đúng!
Khi Dịch Vân nói chuyện, Cầu Cầu cũng nhận thấy nơi này có thiên địa nguyên tố khác thường, rất giống những viên mà Dịch Vân vẫn thường cho nó ăn "điểm tâm", ngập tràn khí tức của Hoả Phách Tinh Thạch, nó liền rít lên mấy tiếng hoan hô, lập tức rời khỏi thân thể Dịch Vân, chạy lăng quăng chơi khắp chỗ.
- Không có gì là kỳ quái cả!
Môn La nói với Dịch Vân:
- Cả một khối Hoả Phách Tinh Thạch lớn như vậy nằm ở đây đã vạn năm, Hoả nguyên tố đậm đặc đã dung nhập vào từng ngõ ngách của thạch thất này. Hơn nữa, bốn phía lại có ma pháp trận to lớn bảo vệ, nguyên tố trong này sẽ không tiết ra bên ngoài, có thể nói, bản thân căn thạch thất này cũng chính là một khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch!
- Cho nên, phàm là người tu luyện ma pháp Hoả hệ hay đấu khí Hoả hệ, đều có thể vào đây tu luyện, hiệu quả sẽ tốt hơn bên ngoài rất nhiều!
Môn La nói thêm.
- Vậy, gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta đều tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, tổ tiên của gia tộc trước đây đã từng đến thạch thất này tu luyện hay sao
Dịch Vân thắc mắc:
- Mặc dù có hạn chế mỗi mười năm chỉ có thể khai thác mười cân Hoả Phách Tinh Thạch, thế nhưng vào đây tu luyện thì có gì là không thể?
Không ngờ Môn La lại lắc đầu, vừa tức giận vừa buồn cười nói:
- Ngươi đừng nói chơi! Nhìn cả khối quặng quý giá ngay trước mặt thế nhưng không thể làm gì được, cảm giác này theo ngươi là khó chịu hay dễ chịu? Tu luyện cần nhất là trong lòng phải bình thản, nếu như tu luyện ở nơi đây thì thật sự không phải là tu luyện, mà là thử tính kiên nhẫn thì đúng hơn!
- Cho nên chưa từng có tổ tiên của ta vào đây tu luyện hay sao?
Dịch Vân nghe Môn La giải thích xong lại hỏi.
- Nghe nói rằng lúc trước cũng có, chỉ là hiệu quả tu luyện so ra kém hơn bên ngoài rất nhiều. Giống như ta vừa nói, tu luyện chính là một quá trình tu tâm, nếu như tâm chí không vững vàng kiên định, cho dù là ngươi có hoàn cảnh tốt cũng không thu được kết quả gì đáng kể!
Môn La vừa nhớ lại vừa nói.
Dịch Vân nghe xong thầm nghĩ:
- Có cả một khối quặng quý giá cùng với một mật thất tu luyện tuyệt hảo như vậy ngay trong nhà mình, mà gia tộc Tư Đạt Đặc lại chỉ có thể ngắm nhìn mà than thở, nếu muốn lấy để dùng thì lại có hạn chế rất mạnh, bỏ đi thì lại không yên ổn trong lòng, tổ tiên đời thứ nhất quả thật là quá đùa giỡn lòng người mà!
Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên Cầu Cầu rít lên, có vẻ như bị một cái gì đó làm cho nó nổi điên, thân thể của nó cuốn lại thành hình cầu, vừa nhảy nhót vừa rít lên the thé.
Dịch Vân quay đầu lại, thấy Cầu Cầu nhún nhảy không ngừng, không khỏi bật cười hỏi:
- Cầu Cầu, có chuyện gì vậy?
Cầu Cầu cũng không để ý tới hắn, chỉ không ngừng nhảy nhót tại chỗ, chiếc lưỡi đỏ hồng thè ra thụt vào không ngớt, mắt nhìn chăm chú xuống đất.
Gọi to vài tiếng liên tiếp, thế nhưng bộ dáng Cầu Cầu vẫn không thay đổi, Dịch Vân cảm thấy có gì đó không bình thường. Cầu Cầu lúc thường rất có linh tính, trước nay chưa từng thấy nó lộ vẻ thờ ơ không để ý tới mình như vậy! Text được lấy tại Truyện FULL
Tò mò đến gần, chỉ thấy vị trí Cầu Cầu đang nhảy nhót chính là vị trí của khối Hoả Phách Tinh Thạch to lớn trước kia, do Cầu Cầu không ngừng nhảy nhót loạn lên, một tầng tro bụi thật dày trên mặt đất cũng đã tung bay hết, lộ ra mặt đất bên dưới một màu đỏ thẫm.
Dịch Vân vốn không chú ý tới, nhưng càng nhiều bụi đất bay lên, lại phát hiện mặt đất bên dưới chỗ Cầu Cầu đang nhảy nhót dường như lún xuống một khoảng to bằng bàn tay, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện.
Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, tò mò nhìn vào khoảng lún xuống ấy, càng nhìn càng thấy quen thuộc, dường như đã từng thấy ở chỗ nào đó….
Môn La cũng đã nhìn thấy chỗ khác thường, hắn nhìn kỹ hơn một chút rồi cẩn thận nói:
- Ủa, chỗ này rất giống cơ quan của mật đạo!
Dịch Vân nghe vậy nhất thời sửng sốt, trong lòng thoáng động, lập tức đưa tay áp vào chỗ ấy, âm thầm vận khởi đấu khí trong cơ thể, giống y như động tác mà hắn vẫn mở cơ quan bên ngoài mật thất để vào đây.
Có tiếng động như cơ quan đang mở ra, chỗ Dịch Vân áp tay vào từ từ lõm xuống càng ngày càng sâu, càng ngày càng mở rộng ra, chỉ trong thoáng chốc đã lộ ra một cửa động dưới đất đủ cho một người qua lọt.
- Đây…Đây là…Đây là chuyện gì vậy?
Dịch Vân và Môn La đồng thời bị sự xuất hiện đột ngột của cửa động này làm cho kinh hãi ngây người.
- Lão Đại, ngươi có biết trong nhà tổ này còn tồn tại một mật thất khác hay không?".
Dịch Vân quay sang hỏi Môn La.
Môn La đang ngây người nhìn cửa động tối đen, hồi lâu sau mới lúng túng đáp:
- Thật sự là không thể tin được! Không nghĩ tới dưới khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch lại có một cửa ngầm, đừng nói là ta không biết, bí mật này e rằng chỉ có tổ tiên đời thứ nhất mới có thể biết được mà thôi!
Lại là tổ tiên đời thứ nhất?
Gia tộc Tư Đạt Đặc đời đời nghe theo lời dặn bảo của tổ tiên bảo vệ nơi này, dưới nhà tổ có thạch thất, mà bên trong thạch thất lại che giấu mật thất … Tổ tiên đời thứ nhất vì sao lại sắp xếp như vậy?
Dịch Vân càng ngày càng không hiểu nổi vị tổ tiên thần bí của mình.
Hai người còn đang trầm tư ngoài cửa động, thế nhưng Cầu Cầu không cần suy nghĩ, vừa lúc thấy cửa động mở ra đã kêu lên một tiếng rồi lập tức chui xuống. Lúc Dịch Vân nhận ra muốn ngăn lại, Cầu Cầu đã biến mất trong cửa động tối đen.
- Mật thất của gia tộc hẳn là không có gì nguy hiểm, chúng ta cũng vào xem thử!
Hai người Dịch Vân và Môn La cũng tiến vào cửa mật thất bí ẩn này.
Vừa tiến qua cửa động, Dịch Vân lập tức phát hiện dưới chân có một cầu thang dẫn xuống có mười mấy bậc, cuối cầu thang cũng là một chỗ rẽ, tất cả giống y như mặt trên của thạch thất vậy.
Sau khi xuống cầu thang rẽ qua một bên, bóng tối trước mắt bỗng dưng trở nên sáng sủa hẳn ra, một gian thạch thất có diện tích giống y như gian thạch thất phía trên xuất hiện trước mặt Dịch Vân. Ở giữa gian thạch thất này cũng có một khối quặng rất lớn, nhưng khối quặng này lại phát ra ánh sáng màu xanh ẩn hiện trên bề mặt, chiếu sáng cả không gian u ám trong này.
Dịch Vân và Môn La sững người ra, toàn thân chấn động một trận đồng thanh hô lớn:
- Thuỷ Phách Tinh Thạch!
Trước mắt hai người chính là một khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch hiếm có trên Khung Võ đại lục!
Khối quặng này rất lớn, chiều cao của nó bằng chiều cao của mười người trưởng thành cộng lại, chiều rộng khoảng chừng bốn năm người ôm, so với khối Hoả Phách Tinh Thạch lúc trước lớn hơn rất nhiều.
- Sao… sao lại có chuyện này?
Đôi mày Môn La run run, hắn tự mình lẩm bẩm.
- Cả khối….Cả khối Thuỷ Phách Tinh Thạch…!
Dịch Vân mắt trợn tròn nhìn chăm chú, trong lòng vui sướng phát điên.
Về chuyện tu luyện ma pháp, Hoả Phách Tinh Thạch hắn không thể dùng cho cả hai hệ ma pháp, vả lại vì lý do động thời tu luyện đấu khí Hoả hệ, cho nên tiến cảnh của ma pháp hoả hệ nhanh hơn ma pháp Thuỷ hệ nhiều. Nhưng hắn lại có thể chất song hệ nguyên tố, cho nên phải tu luyện cùng lúc hai loại ma pháp, vả lại chênh lệch giữa hai loại không được quá lớn, cứ như vậy mà làm chậm đi tốc độ tu luyện ma pháp của hắn…
Lúc này có thể tìm được một khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch, hắn càng hiểu rõ hơn bất cứ ai việc này có ý nghĩa gì. Chính là sau này tốc độ tu luyện ma pháp của hắn sẽ nhanh hơn nhiều so với bây giờ, cũng có thể dễ dàng đột phá thăng cấp hơn khi trước.
Trong lúc Dịch Vân còn đang vui sướng, hai mắt Cầu Cầu loé lên ánh sáng khác thường nhìn chằm chằm vào khối Thuỷ Phách Tinh Thạch, tựa như mèo nhìn chuột, phốc một cái đã nhảy tới, há to miệng đớp lấy một miếng to.
- A! Cầu Cầu chờ một chút, có thể có ma pháp cấm chế… Sao, nơi này không có cấm chế?
Dịch Vân thấy hành động của Cầu Cầu, sợ đến mức trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài cơ thể. Vừa đang định bước tới, đã thấy Cầu Cầu cắn một miếng Hoả Phách Tinh Thạch to bằng đầu người, ngửa mặt lên trời nuốt xuống. Thế nhưng cả khối Thuỷ Phách Tinh Thạch vẫn lặng yên không xảy ra chuyện gì, không biết vì sao lại không có ma pháp cấm chế?
- Vốn là nơi đây không có ma pháp cấm chế, Cầu Cầu này quả thật là may mắn, bất quá… Một lần cắn một miếng Thuỷ Phách Tinh Thạch to như vậy, con rắn này đúng là phá sản không sai!
Môn La lắc đầu thở dài.
Thấy Cầu Cầu có thói quen ăn to nuốt lớn như vậy, Dịch Vân nhẹ nhõm thở dài một hơi, cười nói:
- Nếu như không phải nhờ Cầu Cầu phát hiện lối vào, chúng ta cũng không thể vào được nơi đây, cứ để cho nó ăn no đi!
Vốn Dịch Vân tưởng rằng Cầu Cầu sẽ ăn tiếp tục, không ngờ sau khi nó nuốt xuống miếng Thuỷ Phách Tinh Thạch ấy, đã thôi không ăn nữa mà chậm rãi bò về phía Dịch Vân, trong lúc nó bò, Dịch Vân phát hiện thân thể nó xuất hiện biến hoá rõ ràng…
Chỉ thấy thân thể nó vốn màu đỏ như máu nhưng hiện tại lại dần chuyển sang màu xanh nhạt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Trước tiên là bắt đầu từ đuôi, dần dần lan đến thân nó, cuối cùng mới đến cái đầu. Khi Cầu Cầu bò tới trước mặt Dịch Vân, nó đã từ một con rắn màu đỏ biến thành một con rắn màu xanh nước biển.
- Đây…Đây…rốt cục là..
Dịch Vân ngơ ngác nhìn Cầu Cầu biến hoá, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể thốt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.