Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 56: Bồi thường về tinh thần




Ánh trăng vằng vặc, ở một toà trang viện tư nhân bên cạnh phủ thành chủ.
- Hôm nay các ngươi đi học viện Đa Ni Tạp có thu hoạch được gì không?
Trong trang viện, Bối Cách hỏi hai thiếu niên nam nữ đang ngồi trước mặt.
- Chỉ là học viện sơ đẳng mà thôi, trình độ trung bình của đệ tử cũng không cao, gần như ở đó không có nhân tài gì xứng đáng bồi dưỡng cả, thế nhưng cũng có phát hiện một ít có tiềm năng, chúng ta đã tiếp xúc qua với vài người trong đó.
Một thanh niên cao gầy, xem chừng hơn hai mươi tuổi nói.
- Ha ha, là Ma Đa tam ca ngươi đặt tiêu chuẩn quá cao mà thôi, với sơ đẳng học viện mà nói, học viện này trình độ cũng không tệ, thật ra Ni Á cảm thấy học viện này rất có tiềm năng khai thác.
Một nữ tử mặc áo bào màu lam ngắn, thân thể đầy đặn, tuổi còn trẻ cười nói.
Nghe nữ tử kia nói xong, tên thanh niên tên là Ma Đa lại lắc đầu nói:
- Gia tộc cần chính là những tài năng, mà không phải những kẻ tầm thường, phần lớn đệ tử trong học viện tiến cảnh quá chậm, cho dù là ngày sau chúng có học tới học viện cao đẳng đi nữa, thành tựu cũng là có hạn mà thôi. Thế nhưng, Ngũ muội cũng nói không sai, vẫn có một số ít nhân tài xứng đáng để chúng ta lôi kéo.
Nữ tử tên là Ni Á nghe vậy đột nhiên nở nụ cười:
- Nhân tài mà Tam ca nói nhất định là tên pháp sư tam tinh đỉnh phong mà chúng ta đã thấy trong cuộc tỷ thí hôm nay phải không?
Bối Cách lúc này cũng ngoác mồm cười nói:
- Người mà các ngươi nói ta cũng đã nghe qua, hình như tên là Kiệt Đô phải không, nghe nói hắn năm nay mới gần mười tám tuổi mà đã đạt tới tam tinh Pháp Sư đỉnh phong, xem ra cũng là khó được!
- Nhị thúc cũng biết người này sao? Ta cùng với Ni Á hôm nay đã tiếp xúc qua với hắn, tên Kiệt Đô này cũng có bối cảnh quý tộc, tuy rằng thiên phú không tệ, nhưng cũng thuộc loại không có đầu óc, hẳn là cũng dễ lôi kéo. Ngày mai chúng ta đến học viện tìm hắn nói chuyện, người này nếu khó lôi kéo mới là chuyện lạ!
Bối Cách nghe vậy gật đầu cười nói:
- Ừ! Chỉ cần là có tiềm năng thiên phú, thừa dịp thực lực của bọn chúng còn chưa đủ mạnh mới dễ dàng lôi kéo. Vì thế nên các ngươi cần phải đến học viện sơ đẳng, nếu có thể lôi kéo một cách thuận lợi, những người đó sau này cũng là thành viên trong tổ chức của các ngươi, chúng ta chỉ còn ở lại nơi đây nghỉ ngơi hai ngày, hai người nên tiến hành công việc nhanh lên một chút!
- Tam ca!
Bối Cách vừa nói xong, Ni Á đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi còn nhớ tên đã tỷ thí cùng Kiệt Đô ở học viện hôm nay hay không?
Ma Đa hơi khựng, không hiểu vì sao Ni Á lại đề cập đến người này, lập tức gật đầu đáp:
- Đương nhiên nhớ rõ! Thiếu niên kia cuối cùng không chỉ thua bởi Kiệt Đô, còn thua rất thê thảm, bị ma pháp đánh trúng chính diện, văng xa gần ba mươi thước, như vậy mà không chết cũng là may mắn lắm rồi!
Lắc lắc đầu, Ni Á hiển nhiên không đồng tình:
- Chúng ta tuy rằng chỉ chứng kiến được phần cuối của trận tỷ thí kia, nhưng thiếu niên ấy lại làm cho ta có cảm giác rất là quen thuộc, dường như trước kia đã từng gặp hắn ở đâu đó… Còn nữa, nghe nói thiếu niên kia cũng chỉ có trình độ nhị tinh Pháp Sư, lại có thể chịu đựng một kích toàn lực của tam tinh Pháp Sư đỉnh phong Kiệt Đô mà không hề bị thương, ngươi không thấy là kỳ quái sao?
Ma Đa vốn nghe nhiều hiểu rộng, chợt cúi đầu nhớ lại, lát sau mới gật đầu nói:
- Nghe muội vừa nói như vậy, quả thật việc này cũng có chỗ kỳ quái, tinh cấp kém hơn một bậc, Kiệt Đô cũng không hạ thủ lưu tình, hắn lại có thể chỉ thua mà không bị thương… Ngày mai thuận tiện chúng ta cũng tra xét về hắn xem sao, nói không chừng có thể có phát hiện ngoài ý muốn.
- Hẳn là không có chuyện như vậy đâu!
Nghe hai người thảo luận, Bối Cách đột nhiên mở miệng nói:
- Vừa rồi lúc ta dùng cơm với thành chủ Ni Tư, cũng nghe hắn nói qua việc này. Thiếu niên mà các ngươi nhắc tới là bằng hữu của con gái Ni Tư, hắn từ con gái hắn biết được thiếu niên kia không phải là không bị thương, mà là ngược lại, bị thương rất nặng, nghe nói bây giờ vẫn còn nằm trên giường, ít nhất sẽ có một tháng không thể rời khỏi giường một bước!
- Sao lại như thế? Lúc ấy ta thấy rõ ràng hắn tự mình rời khỏi sân huấn luyện, hơn nữa thần sắc rất bình thường kia mà!
Ni Á có chút kinh ngạc, chuyện này không giống với ban ngày nàng đã thấy.
- Ha ha ha!
Bối Cách nghe vậy cười ha hả:
- Nghe Ni Tư nói, chính là vì thiếu niên kia có ý theo đuổi con gái hắn, bởi vậy không muốn mất mặt trước nàng ta, cho nên dù trọng thương vẫn cố gắng giả như không có việc gì mà rời đi. Thế nhưng sau khi ra khỏi học viện lại hộc máu ngã lăn ra đất hôn mê, cuối cùng phải nhờ vào con gái hắn đưa đi chữa trị mới miễn cưỡng giữ được tánh mạng.
Ma Đa và Ni Á đồng thời khựng lại, nghe được chân tướng sự tình vốn là như vậy, không khỏi cất tiếng cười ha hả cùng Bối Cách.
Ni Á vừa cười vừa đùa cợt:
- Thật không nghĩ tới, thiếu niên kia xem ra cũng mười ba mười bốn tuổi mà thôi, sớm như vậy mà đã động lòng xuân rồi sao?
Ma Đa cũng cười lớn:
- Thiếu chút nữa lãng phí thời gian vì tên phế vật như vậy, ngày mai cũng không cần mất thời gian với hắn nữa, ha ha ha!
Dịch Vân tuyệt không nghĩ đến, trong lúc vô tình Ni Tư đã giúp hắn một cái ân to lớn đến thế, tuy nhiên Ni Tư đặt ra chuyện như vậy, cũng có thể làm cho hắn tức đến hộc máu…
- Đúng rồi! A Lí Bố đâu? Vì sao cả buổi tối lại không thấy hắn?
Bối Cách nhìn quanh một vòng rồi chợt hỏi.
- Nhị thúc ngài hẳn cũng đã biết, Tứ ca hắn thích nhất chính là… Hiện tại vào lúc này, chắc hẳn đã đi tìm hoa rồi!
Ni Á nhẹ giọng nói.
- A Lí Bố ở nhà bị phụ thân quản lý gắt gao, chuyến này vất vả lắm mới ra ngoài được, làm sao có thể chịu ngồi yên, khẳng định là đi tìm nữ nhân rồi!
Ma Đa trực tiếp giải thích rõ hơn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Đức hạnh của A Lí Bố như thế nào, trong gia tộc ai nấy đều biết rõ, lại cũng chính vì chuyện này mà đau đầu.
Bản tính hắn háo sắc, chỉ cần gặp được nữ nhân vừa ý, thường là không từ thủ đoạn cứng rắn ép buộc, từng gây ra cả đống phiền phức cho gia tộc.
Bối Cách nghe hai người nói xong, không khỏi giận dữ nói:
- Thật sự là khốn kiếp! Chờ khi A Bố Lí trở về, hai đứa các ngươi lập tức bắt hắn đến gặp ta, ta phải trói chân hắn lại hai ngày mới được!

- Lão Đại, ngươi xác định đúng như vậy sao?
Dịch Vân ẩn tại một góc tối ngoài đường, nhìn vào một căn nhà riêng ở đối diện, có chút do dự nhẹ giọng hỏi.
- Không thể nào sai được! Lúc ngươi tỷ thí với Kiệt Đô, khi hắn thi triển ra một đạo ma pháp cuối cùng, trong lòng hắn chớp mắt toát ra dao động của một cỗ năng lượng thần bí. Chính vì vậy mới có thể làm cho hắn đột nhiên rút ngắn thời gian thi pháp lại, ngươi cũng vì thế cho nên tránh lui không kịp, hắn mới có thể đánh trúng ngươi như vậy!
- Năng lượng thần bí? Đó là cái gì?
Dịch Vân rất kinh ngạc.
- Bậy giờ chưa thể xác định được, cho nên ta mới bảo ngươi đến đây, thế nhưng nếu ta đoán không lầm, món đồ này đối với ngươi có rất nhiều ích lợi, hắc hắc hắc!
Môn La cười đầy tà khí.
- Quên mất, vì sao ngươi lại biết được Kiệt Đô sống ở đây? Hôm nay các ngươi mới gặp nhau lần đầu tiên kia mà!
- Kiệt Đô là người nổi tiếng trong học viện, hắn cũng không ở trong ký túc xá của học viện, ngược lại bỏ ra thật nhiều tiền mua một căn nhà đẹp trong thành. Chuyện này quả thật đối với kẻ nhà giàu lắm tiền như hắn là rất bình thường, việc này trong học viện đã truyền nhau từ lâu, ta cũng từng nghe La Lôi nhắc qua nên mới biết.
Dịch Vân đáp.
- Hiện tại chúng ta tiến vào đi thôi, nhớ kỹ đừng để bị phát hiện!
Môn La thúc giục.
- Lão Đại, ngươi đây là đi trộm cướp vật phẩm, dường như có chút không ổn…
Dịch Vân cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Môn La hừ một tiếng, cười nhạo nói:
- Nếu thứ này đối với ngươi có ích, thì có chỗ nào là không ổn thoả chứ? Đừng quên, hôm nay là hắn khiêu chiến với ngươi trước, nếu như không phải trên người ngươi có tổ khí Hồng Liên, ngươi bây giờ không chết cũng bị thương nặng. Đây chính là có vay thì có trả, còn ngươi chẳng qua là lấy của hắn một chút bồi thường về mặt tinh thần mà thôi!
Dịch Vân nghe vậy cúi đầu suy nghĩ, cũng cảm thấy Môn La nói như vậy rất có đạo lý. Nếu hôm nay Kiệt Đô không tới tìm hắn, thì làm sao giờ này hắn lại ở nơi đây? Suy nghĩ như vậy, chút do dự còn lại cũng biến mất, hắn nặng nề gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.