Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 370: Bảo địa




Chạy đi mất hai ngày, Dịch Vân sử dụng chỉ bảy thành tốc độ, khéo léo để cho Mễ Mễ Lộ có thể theo kịp mình mà không bị rớt lại đằng sau.
Đến tận bây giờ Mễ Mễ Lộ vẫn không biết mục đích chuyến đi này của hắn, chỉ thấy Dịch Vân một đường chạy thẳng, không hề do dự, tựa như đã xác định được mục tiêu vậy!
Núi non Lạc Nhật hiểm trở vô ngần, có thể nói là vùng đất nguy hiểm nhất trong Đế quốc Kỳ Võ. Đừng thấy hắn xem như chốn cũ quen thuộc mà chạy loạn, là cực kỳ sai lầm. Mễ Mễ Lộ tuy nghi ngờ nhưng vẫn không mở miệng quấy rầy, chỉ lẳng lặng đi theo. Hai người một trước một sau, mải miết tiến sâu vào vùng núi Lạc Nhật.
Người này thật quá bí ẩn, nếu cái gì cũng đem ra hỏi thì đến ba ngày ba đêm cũng chẳng thể nào kết thúc được. Nàng thì xưa nay là người thích yên lặng, không có tính tò mò, nếu hắn đã chọn đường này, thì nàng có chết cũng đi theo mà thôi.
Tình huống trước mắt rất rõ ràng, đường đi càng lúc càng gập gềnh hiểm trở, xung quanh rừng rậm trải dài, vô biên vô tận. Từ lâu đã khiến nàng chẳng thể nào phân biệt được phương hướng. Bây giờ mà có muốn quay đầu trở lại, bảo đảm nàng cũng không làm sao tìm cho được lối vào.
Vùng núi Lạc Nhật này, gọi là mê cung thì cũng không khác mấy. Lúc này nàng chỉ có thể dựa vào hắn. Hắn sống thì nàng sống, mà hắn chết thì nàng cũng chết theo, đơn giản mà cực kỳ bất đắc dĩ. Đường tắt ư, khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Hoàn cảnh nơi đây thay đổi cực nhanh, quay đầu là không thể, nàng chỉ phó mặc cho hắn mà không chút nghi ngờ, dù chẳng biết đích đến đoạn đường này là đâu.
Lấy sinh tử ra đặt cược, cược một giấc mộng đẹp trở thành hiện thực, là một ván bài lớn nhất trong đời nàng. Chỉ duy nhất một điều, kết quả có như nàng mong muốn hay không?
Đến giữa trưa ngày thứ tư, Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ lúc này đang ẩn thân đằng sau một tảng nham thạch thật lớn, mà trước đó không xa, là một con Ma thú có cái đầu vô cùng to lớn, toàn thân mọc đầy lông xanh, dài chừng mười mét, răng nanh nhọn hoắc chĩa cả ra ngoài đầy vẻ dữ tợn. Đó là một con Băng Lân báo Lục giai, một Ma thú khiến người người kinh sợ.
"Băng Lân báo?" khi đã nhìn rõ hình dạng Ma thú to lớn kia, Dịch Vân cười khổ: "Đúng là Băng Lân báo rồi, mới đi vào vùng đất này chưa được bao xa đã gặp phải nó rồi, xem ra giữa ta và nó đúng là nghiệt duyên mà!"
"Môn La quan sát một lúc rồi trầm giọng: "Không chỉ là nghiệt duyên mà là cực kỳ hữu duyên mới đúng. Đây cũng là con báo mà lần trước ngươi đã từng gặp bên ngoài núi. Trong vòng mấy năm lại đụng độ nó liên tục, chẳng phải hữu duyên là gì!"
"Cùng một con á?"
"Bất kể là người hay thú, chỉ cần lão Đại ta gặp một lần, linh khí và uy áp đều được ghi nhớ trong lòng. Cái này không thuộc về ký ức, mà là một loại linh giác cảm nhận. Không có khả năng sai lầm." Môn La tự tin: "Lúc trước khi rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch, chính con báo này đã xém chút nữa lấy mạng ngươi đó! Tuyệt đối không sai đâu!"
Dịch Vân trầm ngâm một lát lại nói: "Ma thú Lục giai, tương đương với nhân loại Thất tinh trung giai. Xem ra mấy năm nay nó cũng không tiến bộ gì mấy nhỉ?"
"Đúng là cùng cấp bậc với Thất tinh trung giai của con người. Tuy so với lúc trước nó không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng cực kỳ xứng đáng với cái tên Cuồng cấp. Nghĩ lại mà xem, ngươi khi xưa có thể chạy thoát dưới nanh vuốt của nó, tuy là nhờ vào Ma pháp Thủy, Hỏa dung hợp, nhưng phần lớn là do vận khí. May mắn, may mắn vô cùng đó!"
"Trước kia là trước kia, sao lại so với bây giờ?" Dịch Vân nhếch mép cười nhạt: "Ta đã từng thề, nếu còn một lần gặp được nó, nhất định phải trả cả vốn lẫn lãi. Bảo đảm không phải là hoa quả nhà chùa chỉ biết cho không đâu!"
Môn La kinh ngạc: "Ngươi định...!"
"Không phải là trả thù, điều này vốn không có ý nghĩa. Chỉ là ta nhớ tới những việc ngày xưa khi gặp Lang Lang mà thôi. Có nó, đối với ta cực kỳ có ích!" Hắn đã hạ quyết tâm, liền quay đầu qua Mễ Mễ Lộ: "Cô đợi ở đây đi, không nên tham gia vào trận đánh này!"
Mễ Mễ Lộ hoảng sợ: "Ngươi định đánh nhau với nó à? Nó là Lục giai Ma thú đó, thực lực cũng tương đương nhân loại Thất tinh trung giai, chúng ta không nên trêu chọc tới nó chứ!"
Sử dụng màn chắn khí tức, chỉ cần hai người ở yên một chỗ, thì sẽ không bị phát hiện, cho nên đối với quyết định của Dịch Vân, nàng không làm sao hiểu được.
Dịch Vân cười nhẹ: "Ừ! Không nhớ tới lần Phong tước lúc trước à. An Tắc Tạp thực lực cũng tương đương thôi. Huống hồ bây giờ, chẳng lẽ cô cho rằng ta không đối phó nổi nó sao!?"
Mễ Mễ Lộ ngẩn người!
Đúng lúc đó, Băng Lân báo uyển chuyển quay lưng lại phía bọn họ, chậm rãi bước đi. Nó không hề có một chút cảnh giác nghi ngờ gì cả. Dịch Vân chộp lấy thời cơ, Đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm nhất tề vận lên, lao vụt tới chỗ con báo!
Vút!
Băng Lân báo ngay lập tức phát hiện có động, lập tức xoay người, ập vào mắt nó là một vầng sáng màu tím chói lọi đang lao tới. Quầng sáng còn chưa đến, áp lực đã ầm ầm bao phủ đất trời, như một cái lồng thật lớn chụp xuống đầu nó.
Hống!
Là nhân loại, thực lực chỉ là Thất tinh sơ giai, Băng Lân báo ngay lập tức đoán được kẻ dám can đảm tập kích nó thực lực còn yếu hơn, cho nên không lùi mà tiến. Lấy tốc độ cực nhanh nhào tới. Trong Lạc Nhật sơn mạch này, loài người là công địch của Ma thú, chỉ cần gặp phải chỉ có một kết quả, là chết!
Suy nghĩ của Băng Lân báo cũng không khác. Trong lòng nó bây giờ vừa giận vừa mừng. Sáng giờ chưa ăn gì, thì giữa trưa lại có một bữa đại tiệc từ trên trời rơi xuống. Con người không biết lượng sức này, là một bữa trưa phong phú tuyệt vời lắm đây.
Ngay lúc này, một làn khói đen từ bốn phía bỗng nhiên tràn ra, rồi nhanh chóng như nước bùn co rút lại thành một lớp màng bao quanh lấy người nó.
Biến hóa bất ngờ, không chỉ làm Băng Lân báo giật mình, mà ngay cả Dịch Vân cũng kinh ngạc. Ngay lập tức hắn hiểu ra, Mễ Mễ Lộ ở đằng sau đã xuất thủ.
Loài người đối với Ma thú bậc cao sở hữu lực lương hơn xa mình thì luôn có một nổi sợ hãi trời sinh. Nàng ta lúc nãy còn đang run cầm cập, mười phần không muốn hắn động thủ, nhưng khi thấy hắn lao ra thì cũng quên đi tất cả mà xuất thủ tương trợ, quả cũng có vài phần can đảm, đã xóa tan đi ấn tượng nhu nhược của nàng trong con mắt hắn.
Hống! Roạt...!
Thực lực của Mễ Mễ Lộ làm sao đủ mà vây nhốt được Lục giai Ma thú như Băng Lân báo! Chỉ đơn giản một trảo vồ ra, nó đã xét toạc tấm màng đen bao phủ xung quanh. Lục tinh đỉnh phong của loài người, toàn lực xuất ra một cái ma pháp lao lung, chỉ là trò chơi trong mắt nó.
Chỉ là trong khoảnh khắc nó dừng lại, hắc vụ trong không trung tán đi, thì một bóng người đã cực nhanh vọt lên trên người nó, một màng lửa như thiên thạch lao xuống đất, ầm ầm phủ khắp toàn thân con báo!
Đồng thời, một tấm khiên hai màu xanh đỏ cực lớn đột ngột xuất hiện, như một cái bát khổng lồ ụp xuống. Hàng loạt biến cố xảy ra một lúc khiến Băng Lân báo trở chân không kịp, lập tức bị đè bẹp xuống đất, tạo thành một cái hố thật lớn.
Còn đang choáng váng chưa kịp nhảy lên, thì Dịch Vân đã từ trên không lao xuống, ngồi luôn lên lưng nó.
Băng Lân báo giật mình hoảng hốt, còn đang vùng vẫy giảy giụa thì một đấm cực mạnh đã nện xuống đầu nó. Quyền như núi lỡ, thế tựa lửa cháy, ngay tức khắc đã đánh gục nó, rồi từ đó, một cơn mưa nắm đấm tung bay trên thân thể Băng Lân báo tội nghiệp!
Bịch bịch bịch.... Bịch...bịch....
Ngao ô, ô ô ô, á uồm, Grao..oooo!...
Tiếng gào rú rít gầm vang động đất trời, ngay cả Mễ Mễ Lộ đứng bên ngoài cũng tim đập chân run. Kỳ lạ làm sao, tiếng gầm rú giận dữ đó càng lúc càng yếu ớt, rốt chặp vang lên bên tai nàng lại giống như tiếng khóc lóc van xin. Ma thú cao cấp cũng biết xin xỏ sao???
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, rời khỏi chỗ ẩn nấp mà tiến ra ngoài, khi vừa ghé đầu nhìn qua tảng nham thạch, lập tức đã đứng sững cả người!
Một cái hố thật lớn hiện ra trước mắt nàng, mà trong cái hố đó, có một cảnh tượng khiến nàng chẳng thể nào quên.
Buổi xế chiều hôm đó, một con Băng Lân báo cái đầu nổi đầy những cục u như cỏ mọc, lưỡi thè dài lõng thõng, mắt trợn tròn mở to, đọng lại nơi đó là vài giọt nước mắt trong suốt như bảo thạch! Bộ dáng toàn thân tơi tả thảm thương, còn có điểm nào là một Ma thú cấp cao uy phong lẫm lẫm, ngược lại như một con mèo nhỏ ăn vụng bị chủ nhà đè xuống đánh cho, ủy khuất vô cùng! Mà trên tấm lưng to lớn dị thường đó, có hai người đang ngồi vắt vẻo. Một nam, và một nữ!
Chân trái khẽ thúc vào bụng con báo, Dịch Vân nhe răng ngoạm một quả cây vừa hái, rồi nhồm nhoàm nói: "Rẻ trái bốn lăm độ, chạy thẳng năm dặm, rồi rẻ phải, sau đó tiếp tục chạy thẳng. Nhớ kỹ, chạy nhanh cho ta, càng sớm đến nơi càng tốt, ngươi có thể mau chóng được tự do!"
Con báo gầm lên đầy uất ức, nhưng cũng lập tức chuyển hướng chạy theo lời Dịch Vân vừa chỉ. Và dù cho nó chạy nhanh cỡ nào, nhảy qua hố đá hay vọt lên trên cành, cũng cố gắng giữ cho cái lưng thật thẳng, không dám làm cho ác nhân trên lưng cảm thấy chỗ nào không thoải mái. Đơn giản một điều, gã ác nhân này nắm đấm quá lớn đi.
Quá là xui xẻo cho nó, bị một tên thực lực yếu kém hơn sai xử như thế, là một nỗi nhục suốt đời không thể quên, tuy vậy nó chẳng thể lỗ mãng dại dột. Vì lúc này trên đầu nó, chẳng biết xuất hiện ra một con rắn nhỏ xíu quái dị từ khi nào! Con rắn khoanh tròn đung đưa tỏ vẻ hưng phấn vô cùng.
Nó chưa hẳn đã sợ hai con người đang ngồi trên lưng kia, thất bại lúc nãy, chỉ là sơ xuất, nếu cho nó làm lại một lần, nó tin chắc mười phần sẽ làm thịt họ. Nhưng từ sâu trong linh hồn Ma thú của nó, con rắn nhỏ tưởng chừng vô hại kia, mới thật sự làm nó rúng động!
Sợ con rắn nhỏ?
Không! Mà là sợ cái uy áp, sợ cái khí thế toát ra bừng bừng từ trên người nó. Khí tức đó ẩn mật vô cùng, nhưng đối với con báo, thì nó lại dễ dàng cảm nhận được. Nhất định đó phải là một Ma thú cực kỳ cường đại.
Đẳng cấp hơn nó bao nhiêu? Thất hay Bát giai nó không thể biết được. Chỉ biết con quái xà nhỏ xíu chưa bằng một phần mười thân thể nó tuyệt đối không phải là loại nó có thể trêu chọc đến. Cho nên, nó kiêng kỵ Cầu Cầu vô cùng, còn thì chấp cả Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ liên thủ nó cũng không ngán.
Thực lực mạnh hơn nó, dĩ nhiên sẽ ác độc hơn nó rất nhiều. Chỉ thấy con rắn nhỏ không ngừng đung đưa cái đầu tí xíu, chọn mấy cái chỗ sưng phồng trên đầu con báo mà mổ, lâu lâu lại mổ một cái đầy vẻ yêu thương, đuôi rắn ngoáy tít, rồi thì thỉnh thoảng nhân nhá cái lỗ tai con Băng Lân báo khốn khổ!
Cứ như thế cả một canh giờ, con báo tội nghiệp lúc nãy chỉ là đầu heo, đến giờ thì mặt cũng thành heo nốt! Vậy mà nó vẫn cắn răng chịu đựng, khóc không thành tiếng. Cuộc đời này, oan khuất như thế nó chưa bao giờ phải chịu qua.
Băng Lân báo nào có biết, đây là Cầu cầu công nhận nó là "bằng hữu" mới ra oai phủ đầu như thế! Để cho nó minh bạch, ai mới là lão đại, ai là kẻ nắm đạo lý. Lang Lang lúc trước, cũng thường xuyên bị nó giáo huấn như thế!
Dịch Vân yên lặng nhìn một xà một báo hục hặc với nhau mà cười thầm. Hắn nghĩ đến bộ dạng Lang Lang trước kia mỗi khi bị Cầu Cầu dạy dỗ. Có điều như vậy cũng tốt, vậy mới khiến con báo này một đường an phận, ngoan ngoãn nghe lời. Tiện nhờ nó mà trút giận phần nào chuyện lần trước hắn xém ô hô ai tai dưới vuốt con báo này!
Đời là bể dâu mà, lời cổ nhân quả không sai!
Dịch Vân nhâm nhi quả tươi, nhàn nhã nhìn Cầu Cầu làm trò, Mễ Mễ Lộ thì tròn mắt ngạc nhiên: "Sao Cầu Cầu lại dám làm thế với Băng Lân báo. Dường như nó không sợ con báo Lục giai này chút nào nha. Thật là kỳ quái!"
Mễ Mễ Lộ từ lâu đã biết Dịch Vân có nuôi một con rắn làm Ma thú sủng vật. Nhưng Cầu Cầu là một Ma thú cực kỳ đặc thù, ngay cả Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tây cũng không cách nào nhìn thấu nó, thì nàng làm sao đủ khả năng nhận xét cho được!
Nàng chỉ xem nó là một con rắn nhỏ vô hại và tham ăn, chỉ nhìn thoáng qua chứ chưa bao giờ quan tâm đến.
Nhưng chính vì thế, qua nhiều ngày cùng đi với nó, nàng càng lúc càng yêu thích con rắn nhỏ thông minh khả ái này. Mấy đêm gần đây, từ chỗ tránh né nó cho đến lúc này thì nàng không ôm nó vào lòng thì không làm sao mà ngủ cho được. Text được lấy tại Truyện FULL
Ừ, đúng mà, xem ra con rắn nhỏ này còn đáng yêu gắp trăm lần tên chủ nhân đầu gỗ của nó. Nó quả biết cách không ngừng làm cho nàng yêu thương thích thú mà.
Bây giờ lại thấy Cầu Cầu gan dạ như thế, đùa giỡn dày vò con báo kia đến tội, mà nó lại không dám gầm gừ một tiếng, chỉ khóc nghẹn trong lòng đã khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Đúng là bất kỳ cái gì xuất hiện từ trên người Dịch Vân đều không thể nghĩ bàn. Ngay cả con rắn mà hắn nuôi cũng thế!
Trong mắt nàng, Cầu Cầu chỉ là một con vật cưng, một con rắn thông minh vui vẻ!
Bất giác đưa tay nhận một trái cây màu vàng rực từ tay Dịch Vân, nàng vẫn miên man nghĩ, con Ma thú Lục giai này, như vậy mà lại dễ dàng bị hắn thu phục vậy sao! Đã thế còn bắt nó làm vật cưỡi, cho dù nàng có trí tưởng tượng phong phú tới đâu, cũng không đoán được cái kết quả này.
Băng Lân báo phóng nhanh như bay, nhưng ở trên lưng nó lại thăng bằng vô cùng. Nhìn cảnh vật cứ loang loáng lui về phía sau, tốc độ so với nàng còn nhanh hơn ba bốn lần, Mễ Mễ Lộ như đang lạc vào sương mù ảo mộng vậy. Không hay không biết, trong lòng nàng, sự tin tưởng đối với Dịch Vân ngấm ngầm lớn lên, rồi tuôn trào như trường giang ra biển lớn.
Chỉ mới vài ngày cùng đi, hắn đã cho nàng một ngạc nhiên lớn như vậy. Thế thì thời gian tiếp theo sẽ ra sao đây?
Nàng hy vọng, và vô cùng chờ đợi!
Băng Lân báo càng chạy càng nhanh, đoạn đường ước lượng đi mất nửa tháng, chỉ trong tám ngày đã đến.
Một ngày, Dịch Vân đứng chót vót trên một cây đại thụ, nhìn về đường vào cái sơn cốc nhỏ hẹp phía xa xa, lặng yên nhớ về khoảng thời gian kinh hoàng mấy năm trước. Vậy là một lần nữa, hắn đã trở lại chốn này, một vùng đất đầy bảo vật mà ngay cả Môn La cũng lưu luyến không muốn rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.