Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 359: Nguồn cội Lam Duy Nhĩ




Âm thanh nghi hoặc vừa vang lên, một bóng người bất ngờ xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, tầm bốn mươi tuổi.
Nhìn thấy người này, Bá Nạp Đốn lập tức cúi đầu cung kính: "Tôn nhi Bá Nạp Đốn, bái kiến Tổ tiên!"
Người đàn ông áo trắng này thậm chí còn trẻ hơn cả Mặc Tây và Bối Cách, vậy mà Bá Nạp Đốn lại dùng lễ vãn bối mà ra mắt với tổ tông, thật vô cùng kỳ quái. Khiến cho hai huynh muội An Tắc Tạp và Phụ Á đứng đằng sau ngơ ngác không nói nên lời!
Bá Nạp Đốn liền quở trách: "Các ngươi còn đần thối ra đó. Ngài là tổ tiên của gia tộc Lam Duy Nhĩ ta hơn bốn trăm năm trước đó. Thân là con cháu đời sau, gặp ngài sao còn không chịu bái lạy hả!?"
An Tắc Tạp và Phụ Á nghe mà chấn động toàn thân, vô cùng kinh sợ mà lập tức dập đầu trước người đàn ông áo trắng đó!
Vị tổ tông kia cũng không để ý tới bọn họ nữa mà thản nhiên nhìn Bá Nạp Đốn: "Lần gặp trước cũng đã hai trăm năm! Ngươi đã trở thành tộc trưởng tiếp theo của gia tộc. Vậy tại sao lại quên những điều răn dạy của tổ tiên mà đến đây? Tân Đức Lý Tư là cấm địa, nếu không phải gặp đại nguy cơ diệt tộc, thì kể cả ngươi và toàn bộ tử đệ đều không được tiến vào nửa bước. Không lẽ hôm nay gia tộc đã lâm vào khốn cảnh như thế hay sao?"
Bá Nạp Đốn toát mồ hôi, lúng túng: "Dạ, tuy hôm nay thì chưa, nhưng..."
Trung niên áo trắng liền phất tay áo cắt ngang lời lão: "Nếu gia tộc đã không sao, thì hậu bối các ngươi không nên tới đây nữa. Luật lệ nghiêm khắc của dòng tộc bấy lâu, không thể vi phạm như thế. Lần này ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho, không truy cứu tội xâm nhập cấm địa của ngươi và hai đứa nhỏ này. Hãy mau trở về đi!"
Bá Nạp Đốn nghe mà rùng mình, vội vã kêu lên: " Tổ tiên, xin ngài hãy nghe con cháu nói hết một câu. Bá Nạp Đốn hôm nay cả gan vi phạm tộc quy, tới cấm địa là vì có nỗi khổ không biết giải bày cùng ai thật mà!"
Thấy tổ tiên đã tỏ vẻ hiếu kỳ, lão bèn đem toàn bộ chuyện về Dịch Vân kể ra. Nguồn tại http://Truyện FULL
"Ba hệ Ma, Khí cùng đạt Lục tinh đỉnh phong? Kỹ năng rèn luyện Ma binh thượng thừa? Lại thêm Quang Minh giáo đình hùng mạnh làm chỗ dựa???" Trung niên áo trắng không thể nào không chấn động, kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói nó là đứa con thứ bảy của dòng chính sao, mười bảy tuổi trưởng thành liền bỏ họ Lam Duy Nhĩ à?"
Bá Nạp Đốn gật đầu lia lịa: "Vâng, đúng là như thế thưa tổ tiên. Cho nên hôm nay con cháu mới liều mạng phá vỡ tộc quy mà đến đây bẩm báo!"
"Ta vẫn không hiểu?" Người đàn ông nhíu mày: " Theo lời ngươi nói thì thằng nhỏ đó chỉ hận cha nó, tức là tộc trưởng đương nhiệm Mặc Tây, chứ không hề có ác ý với toàn tộc! Mà gia tộc không nguy thì cấm địa không đến. Ngươi lo lắng cái gì?"
Bá Nạp Đốn cung kính: "Tính tình thằng nhỏ này Bá Nạp Đốn hiểu rõ hơn ai hết. Hiện tại tuy nó còn chưa biểu lộ, nhưng ngày sau có hay không thì không biết được! Tương lai của cả một gia tộc sao lại để bị ảnh hưởng bởi một người cho được? Tạm không nói đến những cái khác, chỉ riêng việc khai phá và làm chủ lãnh địa Ái Đạt Trấn, cá nhân nó đã bài xích thiện ý của dòng tộc, đã thế còn liên kết với ba đại tộc khác trong Đế quốc đối chọi gay gắt với nhà Lam Duy Nhĩ ta!
Trong phút chốc thì chưa có ảnh hưởng gì to tát, nhưng sau này khi trăm dặm đất phong đó được xây dựng và phát triển thuận lợi, đồng nghĩa với thế lực lớn thứ năm trên Đế quốc xuất hiện. Lúc đó nếu nó lại tiếp tục cùng với ba nhà kia bày ra mưu ma chước quỉ gì đó, không phải sẽ tạo ra áp lực và hậu quả rất nghiêm trọng đối với gia tộc hay sao?"
Ngừng một chút lấy hơi, Bá Nạp Đốn lại trầm giọng tỉ tê: "Con cháu cả đời phụng sự cho gia tộc, nhìn thấy cái tương lai u ám này, không thể nào không ngăn chặn nó từ trong trứng nước cho được! Lúc này chỉ cần đứa nhỏ đó hồi tâm chuyển ý, thì gia tộc ta cũng thoát khỏi một hồi tai kiếp!"
"Vậy ý của ngươi là...?"
"Bá Nạp Đốn đã vi phạm tộc quy để tới Tân Đức Lý Tư, cũng vì hai việc mà thôi!" Lão nghiêm trang kính cẩn: "Sau lưng của con cháu là hai đệ tử trực hệ. Lại sở hữu dòng máu ưu tú nhất trong cả trăm năm qua của gia tộc. Nên con cháu mới cầu khẩn tổ tiên, mở ra một ngoại lệ, cho bọn chúng ở đây theo tổ tiên tu luyện. Thực lực bọn chúng được nâng cao, thì cũng như gia tộc đã có thêm lớp cường giả mới. Nếu chúng may mắn tiến vào Bát tinh, thì cũng là lực lượng nòng cốt của gia tộc trong mấy chục năm chuẩn bị đối kháng với khiêu khích từ bên ngoài sắp tới!"
Lão lại tiếp: "Điều thứ hai là do Quang Minh giáo đình đã ra mặt làm khó, con cháu quả thật không đủ lực mà chống chọi lại. Mong tổ tiên tái xuất một lần, mang thằng nhỏ đó trở về gia tộc. Con cháu đây đã có cách, nhất định làm cho nó hồi tâm chuyển ý!"
Người áo trắng nghe xong trầm ngâm một lúc, còn đang dùng dằng chưa quyết thì bỗng nghe một âm thanh cực kỳ trầm thấp, lúc xa lúc gần hư vô bất định phảng phất bên tai: "Phổ Hân, để bọn nó lên đây!"
Người áo trắng nghe được khẽ rúng động, lập tức cúi đầu kính sợ: "Cẩn tuân pháp chỉ của Lão tổ!"
Bá Nạp Đốn nghe mà mừng như điên. Khom người bái tạ rồi lập tức dẫn An Tắc Tạp và Phụ Á men theo đường nhỏ chạy thẳng lên đỉnh núi. Người áo trắng tên Phổ Hân kia chỉ đứng yên nhìn chứ không hề đi theo.
Phụ Á nghi hoặc: "Gia gia, người vừa nói là...?"
Bá Nạp Đốn trầm giọng: "Nơi đây là vùng núi cấm Tân Đức Lý Tư của Đế quốc Kỳ Võ, ngay cả Đại đế Áo Nhĩ Ba cũng không có tư cách vào ở. Cũng là nơi phát tích ngàn năm trước của tộc ta. Tộc quy chỉ rõ, chỉ khi nào gia tộc lâm nguy, thì tộc trưởng mới được tới đây mà cầu cứu!"
"Nơi này, là chỗ cho những tổ tiên kỳ tài ngất trời, thực lực đỉnh cấp. Tổ tiên ta ở đây hùng mạnh vô cùng, ít nhất cũng phải Cửu tinh Tôn cấp. Lúc nãy, người cháu vừa nghe giọng đó, chính là người mà cả dòng tộc chúng ta mang họ. Nhất đại tiên tổ của Lam Duy Nhĩ gia tộc, Lão Tổ tông!"
An Tắc Tạp rùng mình kinh hãi: "Thì ra đều là những cường giả ngoài Cửu tinh. Hèn gì vừa rồi cháu không sao nhìn thấu được vị tổ tiên áo trắng kia. Vậy tại Tân Đức Lý Tư này có bao nhiêu vị tổ tiên như vậy hả gia gia!"
Bá Nạp Đốn suy tư: "Hai trăm năm trước, khi gia gia làm gia chủ, đã từng đến đây một lần. Kể cả Lão tổ, thì tổ tiên có tất cả bảy người đang tiềm tu. Người cháu vừa thấy, lúc đó đã là Cửu tinh đỉnh phong rồi! Hiện tại các ngài ấy đột phá đến đâu thì quả thật gia gia không biết!"
"Còn về Lão tổ, thì gia gia lại càng không rõ tu vi của ngài ra sao. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn một điều, Lão tổ nhất định phải là Tinh Vực cường giả!"
An Tắc Tạp và Địch Á nghe xong ngây ngốc toàn thân!
Thiên hạ đều biết, bốn đại gia tộc của Đế quốc Kỳ Võ đều có tuyệt học tổ truyền, huyết kế công pháp. Nhà Lam Duy Nhĩ thì xưa nay vang danh với Cuồng Lôi Phách Quyết!
Huyết Kế tuyệt học uy năng vô cùng, lấy huyết mạch là chủ đạo, thiên phú chỉ hỗ trợ, có một không hai, hoàn toàn khác với võ học Đấu khí thông thường. Vì thế, tu luyện cũng cực kỳ khó khăn, nhưng một khi so sánh giữa hai người đồng giai, thì người tu Huyết Kế mạnh hơn rất nhiều. Đây cũng là kiến thức thông thường trên đại lục!
Nếu trong tộc đã có tới sáu vị tổ tiên từ hai trăm năm trước đã là Cửu tinh đỉnh phong, thì thực lực toàn gia không chỉ vượt qua các Viện trưởng học viện, mà còn hơn xa Hồng Y giáo chủ Bố Lỗ Thác. Lão Tổ như thế thì còn mạnh hơn cả Pháp thánh của Đế quốc là Kiệt Mễ Đạt.
Gia tộc chẳng ngờ còn ẩn giấu một lực lượng cường giả cường đại không thể chống đỡ như vậy đã khiến cho An Tắc Tạp và Phụ Á kinh hãi chấn động khôn lường. Cuối cùng bọn họ đã hiểu, vì sao Bá Nạp Đốn suốt đêm một mạch chạy đến đây.
Chỉ cần một vị tổ tiên nguyện ý ra tay, thì uy hiếp của Bố Lỗ Thác chẳng là cái gì cả. Nhất định thừa sức bắt Dịch Vân trở về.
Đường mòn lên núi quanh co khúc khuỷu, nhưng không hề làm khó bọn họ, sau vài chục dặm phi hành, mất khoảng nửa canh giờ chạy theo Bá Nạp Đốn đã đến được nơi cao sâu nhất trong Tân Đức Lý Tư. Ập vào tầm mắt bọn họ là một bình nguyên rộng chừng một dặm vuông, ba mặt là vách núi, nguyên tố thiên địa tại đấy vô cùng nồng đậm. Cảm nhận được lực lượng nguyên tố dày đặc này, An Tắc Tạp ngẩn người cả kinh: "Có một nơi như thế này sao, đúng là bảo địa cho người tu luyện Ma, Khí. Thật sự khó tin!"
Bá Nạp Đốn tuy hơn hai trăm năm trước đã từng qua đây, nhưng cũng bị cảnh quang đó làm cho chấn động, ngay tức khắc lão lấy lại bình tĩnh: "Tân Đức Lý Tư là bảo địa độc nhất vô nhị trong toàn Đế quốc Kỳ Võ. Là cội nguồn của gia tộc ta thì dĩ nhiên phải đặc biệt rồi!"
Phụ Á sau một lúc tròn mắt ngạc nhiên mới hỏi: "Gia gia, nếu nơi đây là sở hữu của gia tộc, sao lại không để cho con cháu tinh anh đến tu luyện chứ? Nếu như chúng cháu có thể ở đây rèn giũa từ nhỏ, thì tu vi lực lượng nào có phải như bây giờ?"
"Tiểu nha đầu này đưa ra một vấn đề không sai, nhưng cái này để bản Tổ trả lời đi!" Bá Nạp Đốn chưa kịp nói thì một âm thanh hiền lành đã vang lên bên tai. Một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện đột ngột trước mắt.
Một lão già tóc bạc như sương, mặt mũi hiền hậu, thân thể gày gò lặng yên đứng đó. Dáng vẻ và khí thế tỏa ra không một chút nào giống với tuyệt thế cường giả, mà lại như một lão nhân có thể gặp được ở bất kỳ đâu trên đường. Lại thấy thân hình lão khẽ chập chờn, đã tiến sát nửa thước trước mặt ba người. Huynh muội An Tắc Tạp vừa đi tới, suýt chút nữa đã va vào lão, giật mình nhảy dựng lên!
Bá Nạp Đốn vừa thấy người này, sâu tận đáy lòng run rẩy không thôi. Lão liền cúi đầu cực kỳ cung kính thốt lên: "Lão Tổ, hai trăm năm rồi mới được gặp Người, bấy lâu thân thể vẫn an khang?"
Lão già đó cười đạm mạc: "Cũng không biết có tốt hay không, ngoại trừ bốn mùa thay lá, ngày qua ngày, ta thật đã quên mất thời gian. Chỉ có thiên đạo là vĩnh hằng, loài người một chút cũng không thay đổi được! Ài, tiểu tử trước kia, giờ cũng mang cái dáng vẻ già nua chẳng khác gì ta rồi. Bá Nạp Đốn, hai trăm năm không gặp, trước Bát tinh sơ giai, nay mới chỉ cao giai. Thật sự quá chậm, xấu hổ nhỉ!"
Bá Nạp Đốn ngượng ngùng: "Tôn nhi thiên phú quá kém, đã khiến Lão Tổ thất vọng!"
Khoát khoát tay lão già cười nhẹ: "Năm xưa trò chuyện, đã sớm biết ngươi ham mê quyền lực, dĩ nhiên tiến cảnh làm sao mà nhanh cho được. Điều này cũng không trách ngươi, bởi gia tộc dù sao cũng cần người lo toan tính toán. Không cần phải hổ thẹn quá nhiều!"
Nói đến đây, lão già quay đầu nhìn hai anh em An Tắc Tạp và Phụ Á đang trợn mắt há mồm lẫn hưng phấn kính cẩn đứng đó, nhìn kỹ một lúc rồi nhếch miệng: "Ừm! Một Thất tinh trung giai, một Lục tinh cao giai, tư chất không tệ! Mà tiểu nha đầu này, lại càng xuất sắc! Bá Nạp Đốn ngươi có thể vì gia tộc mà bồi dưỡng được thế hệ sau như thế này quả rất tốt, rất tốt!"
Bá Nạp Đốn nghe vậy lòng vui như mở cờ! Có thể được Lão Tổ ngợi khen một câu, động dạng với vinh dự cực lớn. Lão nào dám kể công, chỉ xúc động gật đầu, nhẹ giọng bẩm lên: "Lão Tổ, sao chỉ có mỗi ngài Phổ Hân vậy? Còn những tổ tiên khác lại chẳng thấy một ai ạ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.