Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 353: Động thủ




Con người ai lại không có chấp niệm! Mà đây lại là chuyện lục đục trong nội bộ của gia tộc, Áo Nhĩ Ba cũng không thể nào can thiệp được! Trong phút chốc lão không thể tìm ra biện pháp nào khả dĩ có thể giải quyết vấn đề!
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ lung lay cả đại điện vang lên. Ai nấy đều giật mình thảng thốt nhìn về sau, liền thấy Bá Tước Mặc Tây, tộc trưởng của gia tộc Lam Duy Nhĩ mặt mày hầm hầm quát tháo: "Đồ súc sinh! Gia gia của mi đã nhân nhượng như thế, đã tìm cách nín nhịn hòa giải rồi! Mà mi còn không biết nhục nhã sao! Ai dạy mi ăn nói với người lớn như thế hả?"
Mặc Tây còn đang hét lớn, thì Dịch Vân đột nhiên cứng mặt lạnh lùng! Một cơn giận điên cuồng sôi sục trào lên trong lòng hắn: "Tộc Trưởng Mặc Tây! Lỗ tai của lão bị điếc hả? Không nghe thấy Dịch Vân này nói gì sao! Đã vậy, ta nhắc lại một lần nữa, ta, và cái dòng họ Lam Duy Nhĩ của các ngươi, trước kia, bây giờ, và mãi mãi sau này không hề có một chút quan hệ gì! Hãy giữ lấy cái suy nghĩ cổ hủ nằm mộng của lão đi, đừng áp đặt hay uy hiếp ta, đừng chọc giận đến ta Một Lần Nào Nữa...!"
Mặc Tây càng nghe càng muốn nổi điên, rít lên đầy căm tức: "Mi là con ta. Là thằng con thứ bảy của ta, mi dám nói chuyện với cha mi như thế sao!?"
Dịch Vân quắc mắc lạnh lùng: "Buồn cười! Xin hỏi Bá Tước đại nhân một câu? Trong sáu năm ta ở trong nhà Lam Duy Nhĩ, ta và mẹ ta khác nào kẻ thừa thãi bị giam cầm? Trong cái ổ chuột rách nát đó, một bước cũng không được rời khỏi? Khi mẹ ta qua đời, ta hỏi lão? Ai ở cùng với ta lúc ấy? Ai an ủi chăm sóc mộ người? Ngoại trừ một lão bộc già khốn khổ tiều tụy và ta? Lão.. Lão xứng sao? Dám tự xưng là cha ta sao?"
Mặc Tây á khẩu không biết nói gì!
Chỉ nghe giọng nói nghẹn ngào chua chát của thiếu niên lạnh lẽo vang lên: "Cái hình hài này, đúng là do lão sinh ra! Nhưng, không có nghĩa như thế ta là con của lão! Trong cái gia tộc khốn kiếp Lam Duy Nhĩ kia, ta là kẻ bỏ đi, từ lâu đã chết mất xác rồi! Quan hệ gì? Lão nói ta và gia tộc lão có quan hệ gì? Lão, không phải là cha của ta, mà ta... ta không hề là con của lão! Bá Tước Mặc Tây! Ngươi có nghe hiểu rõ chưa?"
"Súc sinh!" Mặc Tây điếng người phẫn nộ, còn định quát chửi đứa nghịch tử ruồng rẫy phỉ báng tổ tông này thì đã nghe Bá Nạp Đốn gầm lên:
"Tất cả câm miệng cho ta!"
Lão thầm than thở, đứa con Mặc Tây này có lớn mà chẳng có khôn. Tình hình trước mắt như thế nào? Lại giở cái giọng phụ huynh ra mà quát mắng đứa con thứ bảy kia như thế được! Làm như thế có thể khiến cho Đại Đế dừng Đại điển phong tước này được sao!?
Thằng nhóc đó đã cương quyết không nhận hắn làm cha, vậy mà cứ lấy kiểu cách giọng lưỡi bề trên dạy bảo hắn, chỉ tổ khiến cho ác cảm càng lúc càng sâu sắc, mâu thuẫn càng lúc càng gia tăng hay sao!? Càng nghĩ lão càng buồn bực rầu rĩ, những gì rắc rối hôm nay, không phải là do đứa con ngu ngốc này xua đuổi thằng cháu thứ bảy của lão rời khỏi gia tộc mà phát sinh hay sao chứ!
Lão nhìn trừng trừng vào Mặc Tây, nghiêm giọng: "Mặc Tây, từ giờ trở đi, bản tướng không hi vọng nghe ngươi nói thêm một câu nào nữa! Ngươi cứ đứng một bên mà nhìn là được rồi! Còn không thì cút khỏi Đại điện cho lão phu! Chuyện đứa con thứ bảy của ngươi, lão phu sẽ lo liệu, ngươi không cần thiết phải xen vào nữa!"
Hiếm khi nào thấy cha mình giận giữ như thế, đến nỗi không thèm để ý tới thể diện tộc trưởng của y mà mắng chửi trước mặt bá quan văn võ như vậy! Mặc Tây giật mình chết lặng, nhưng nào dám tỏ thái độ gì, căm tức nghiến răng mà nhìn Dịch Vân!
Dịch Vân thì lúc này đã quay lưng lại, không để ý Mặc Tây đến nửa con mắt, nhưng hắn vẫn cảm giác được sự phẫn hận cũng như kích động trong tâm tình của lão. Ánh mắt khác hoàn toàn với cái nhìn ghẻ lạnh ghét bỏ trước đây mà lão dành cho hắn!
Đối với sự phẫn nộ đó, hắn chỉ cười nhếch mép, thây kệ Mặc Tây uất ức đến trào máu, nhưng chỉ có thể nghẹn ngào nuốt xuống!
Lúc này bên ngoài Đại điện, những học viên chờ đợi phong thưởng đều sững sờ! Sự thật về thân thế của Dịch Vân đã làm cho bọn họ chấn động vô cùng!
An Na là người đầu tiên sực tỉnh! Hoa dung nhợt nhạt, vẫn còn vương lại một chút bàng hoàng khó tin thì thào: "Dịch Vân mà lại là thành viên của gia tộc Lam Duy Nhĩ sao! Thật sự không thể tưởng tượng được!"
Cổ Lan đứng bên cạnh nhăn nhó cười: "Kẻ không tin phải là huynh mới đúng! Trước giờ huynh bày ra đủ chuyện, mong là hóa giải được mối hận thù của hắn với nhà kia! Ai dè, chỉ là công dã tràng! Ài, với thân phận là người con thứ bảy của gia tộc họ, thì sau này Bá Nạp Đốn mong muốn được đền bù cho hắn còn không hết, lẽ nào lại đi kiếm chuyện với hắn nữa!
...
Nhìn Dịch Vân lặng im đứng sững trên Đại điện cao ngất phía trước! An Na khẽ lẩm bẩm: "Huynh nghĩ Dịch Vân có thể trở lại gia tộc Lam Duy Nhĩ không?"
Cổ Lan lắc đầu hạ giọng: "Cái này tùy thuộc vào quyết định của hắn thôi! Có điều theo hiểu biết của huynh về con người này, thì với tâm ý lạnh lùng cứng rắn của hắn, đã quyết định chuyện gì thì rất khó mà thay đổi. Lão già Bá Nạp Đốn kia chính là nắm bắt được điểm yếu này, nên mới cố tình xin Phụ vương hoãn nghi thức lại! Bởi nếu hôm nay hắn không thể cải họ, thì vĩnh viễn đời này hắn phải mang cái họ Lam Duy Nhĩ thôi!
"Mà khi đó, cho dù Dịch Vân không chịu hồi tâm chuyển ý, thì gia tộc Lam Duy Nhĩ sau này vẫn có thể danh chính ngôn thuận sử dụng gia quy cũng như vô số thủ đoạn mà ép hắn phải trở về gia tộc! Đây mới chính là mục đích cuối cùng của lão cáo già Bá Nạp Đốn này!"
Trầm ngâm một hồi, An Na lại thì thào: "Dòng họ này vốn là đệ nhất thế gia của Đế quốc! Nếu Dịch Vân quả thật trở về, thì không những hận thù tiêu tan, mà đối với hắn còn có trợ giúp không hề nhỏ nha! Với năng lực hắn thể hiện trước giờ, thì không một người nào của nhà đó có thể so sánh được! Mà ngay cả trở thành tộc trưởng cũng rất có thể dễ dàng đạt được, như thế hắn còn nghĩ ngợi gì nửa. Có lẽ sẽ mau chóng quyết định thôi!"
Cổ Lan thản nhiên: "Khi hắn còn nhỏ thì tộc này đã tàn nhẫn đuổi hắn đi. Nhà Tư Đạt Đặc mới đón hắn về nuôi nấng, dạy cho hắn công pháp, nhào luyện cho hắn thành tài, tình sâu nghĩa nặng không cần nói cũng biết! Muội nghĩ rằng hắn có thể quên đi hết thảy, mà trở về với Gia tộc Lam Duy Nhĩ hay sao?"
An Na ngẩn người, rồi chậm rãi lắc đầu! nguồn TruyenFull.vn
***
Im lặng! Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm hết thảy!
Nơi chính điện lặng yên không một tiếng động, ai nấy đều sững sờ mà nghe chuyện đấu đá nội bộ đầy hoang đường của một gia tộc! Vốn những chuyện nên đóng cửa bảo nhau thế này, chả ai lại đem ra bêu xấu, lại càng không thể dại dột mà làm trò trước ngàn vạn con mắt quốc dân như thế này!
Có lẽ bởi vì nó quá mức khác thường, và ảnh hưởng đến cả một đại gia tộc, một chuyện thay tên đổi họ ly kỳ khó tin!
Bởi Họ tộc, tượng trưng cho lịch sử và vinh quang! Thay tên đổi họ, chẳng khác nào làm ra một chuyện bất hiếu tày đình! Không có một kẻ làm cha làm chú nào, không có một dòng họ nào có thể tha thứ cho con cháu nào đời sau dám cả gan như thế! Cho dù đó là một người mà tộc họ đã ruồng bỏ, vứt đi cũng vậy!
Cho dù như vậy, thì gã thiếu niên kia vẫn lộ rõ một quyết tâm sắt đá không gì lay chuyển. Cuộc đời hắn thế, những chuyện trải qua đau lòng và kinh khủng như thế, quả thực đã khiến hắn hoàn toàn có lý do yêu cầu đổi họ! Vừa nhất quyết không nhượng bộ, vừa dựa vào luật pháp của Đế quốc về vấn đề tộc họ, lại thêm đẩy chuyện đúng sai cho Áo Nhĩ Ba tự mình xem xét mà quyết định!
Có thể nói, người thiếu niên này đã tính toán kỹ lưỡng vô cùng. Tựa hồ hắn đã đoán trước việc gia tộc Lam Duy Nhĩ sẽ không để yên cho hắn muốn đổi sao thì đổi. Nên đã đem chuyện kín đáo này kể ra một cách khéo léo trước bàn dân thiên hạ, đẩy sự tình đến chỗ mà không phải chỉ mỗi gia tộc Lam Duy Nhĩ có quyền quyết định nữa rồi!
Áo Nhĩ Ba đau đầu vô cùng! Lão vừa nãy đã đồng ý cho Dịch Vân cải họ thành Tư Đạt Đặc mà không ngờ nguồn gốc chính của hắn lại là Lam Duy Nhĩ, một đứa con bị từ bỏ của dòng họ! Bởi thay tên đổi họ là một chuyện vô cùng trọng đại, đúng ra lão không được chủ quan quyết định, mà theo lẽ thường, cũng không nên can dự vào làm gì!
Việc như thế này, phải là quyết định của cả một dòng họ, thông qua người đứng đầu tộc phát ngôn, ai khác cũng không có quyền lên tiếng!
Chỉ là lão thấy thiếu niên này luyện tập công pháp đúng là của nhà Tư Đạt Đặc, năng lực hắn có được hôm nay cũng do gia tộc này bồi dưỡng mà nên. Lại thêm chuyện toàn tộc bị thảm sát, chỉ sót lại mình hắn. Cho Dịch Vân cải họ là chuyện phải đạo vô cùng!
Với nữa, hắn vừa vô địch Ma Đấu đại hội, tiềm năng cực lớn. Vương thất làm gì cũng phải lôi kéo một người như thế về phía mình!
Mà bây giờ, một bên là người tiền đồ rộng mở, một bên là gia tộc hùng mạnh nhất Đế quốc, được Vương tộc vì nể vạn phần. Đối với Áo Nhĩ Ba, đều có giá trị rất lớn, nếu có thể dĩ hòa vi quí, thì quá tốt. Nhưng tình thế hiện tại đã vượt ngoài tầm xử lý của lão! Muốn thõa mãn cả hai bên đều không thể được rồi!
Lão cau mày nhìn Kiệt Mễ Đạt bên cạnh, chỉ thấy lão ta cười khổ lắc đầu tỏ vẻ không có cách nào. Áo Nhĩ Ba càng lúc càng cảm thấy khó xử!
Đúng lúc này, đằng sau Mặc Tây có một gã cao to lực lưỡng đi ra, quát lên: "Ta luôn muốn biết, kẻ đánh bại Ngũ muội, trọng thương Tam đệ, giết chết A Lý Bố đến tột cùng là thần thánh phương nào! Không ngờ lại là một con rơi của gia tộc Lam Duy Nhĩ ta! Giết cô ruột, đánh trọng thương anh chị của mi còn chưa đủ sao, bây giờ lại còn đòi bỏ họ. Thật là một tên khốn nạn đáng ghê tởm!"
Dịch Vân quay người lại, nãy giờ hắn vẫn chưa biết người đứng cùng với Ma Đa sau lưng Mặc Tây là ai, thì giờ nghe y xưng hô, liền hiểu đó là anh hắn, đứa con thứ hai của Mặc Tây, An Tắc Tạp.
Vài ngày trước, Mặc Tây đã bày binh bố trận mai phục định uy hiếp Dịch Vân, đòi về Tam Phẩm Ma binh và thánh vật của dòng họ. Đám binh lính mai phục đó, đều lấy từ quân đội Lôi Hổ của An Tắc Tạp mang về từ biên giới!
Có điều trận đánh này còn chưa phát sinh, đã bị những thành viên cao cấp của giáo đình do Khoa Lạc Lý dẫn đánh tiêu diệt toàn bộ! An Tắc Tạp vì chuyện này đau đớn vô cùng, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng!
Ngọn nguồn mọi việc đều là do Mặc Tây sắp đặt, nhưng cũng tại gã thiếu niên này mà nên cơ sự! Nên y thù hận Dịch Vân vô cùng! Ngày hôm nay, y dùng thân phận là Thiếu tướng của Đế quốc đến xem Đại lễ, mục đích là nhìn cho biết kẻ thù của mình hình dáng thế nào. Không ngờ lại phát hiện thêm một chuyện, gã thiếu niên đó lại là em của mình!
Dịch Vân chưa bao giờ gặp An Tắc Tạp, chỉ nghe tới tên của kẻ trên danh nghĩa là anh mình mà thôi. Chưa gặp thì chẳng có chút cảm giác nào! Đối với hắn mà nói, An Tắc Tạp cũng như một người xa lạ, chửi mắng nhặng xị thì hắn cũng xem như đống phân bên đường mà lờ đi!
An Tắc Tạp nhìn thấy thái độ dửng dưng của thằng em thứ bảy như thế, mắt long lên sòng sọc, phẫn nộ: "Dòng họ Lam Duy Nhĩ của ta, vinh quang đã vạn năm. Bất kỳ ai cũng không được làm nhục, bôi nhọ lịch sử hào hùng đó. Mi chỉ là một đứa con sinh ra bởi một tỳ thiếp đê tiện, cho mi cái họ này đã là ân điển như trời! Nay lại bày trò đại nghịch bất đạo phản bội tộc họ, thất đáng buồn cười, đáng phỉ nhổ!"
An Tắc Tạp tức tối vô cùng, giọng điệu trịch thượng chẳng thèm che giấu, với lại, hắn là nhị ca, lên giọng dạy dỗ có gì mà không đúng. Từ đó trong lòng nghĩ sao liền nói vậy, chẳng hề có chút tính toán dè dặt ngôn từ.
Vừa nghe An Tắc Tạp nói tới mẫu thân mình là tiện tỳ, Dịch Vân đã trợn ngược mắt, mặt nhăn nhúm lại, rồi vọt tới trước! Tốc độ như sấm giăng chớp giật đã đến bên người An Tắc Tạp!
Tên kia chỉ thấy hoa lên, chưa kịp làm gì thì vô số bóng quyền đã vả bốp vào miệng!
Y không ngờ Dịch Vân lại có thể lớn gan như vậy, lại thêm tốc độ quá nhanh, không kịp đề phòng, dính ngay một đòn cực mạnh, té lăn cù ra đất hai ba vòng. Khi y có thể chật vật đứng dậy phun ra mấy cái răng gãy, bàng hoàng rú lớn: "Mi dám đánh ta sao!?"
Dịch Vân cười nhạt: "Hết Phụ Á lại tới ngươi, thật khiến ta hoài nghi, lũ con cháu nhà Lam Duy Nhĩ thật ra có được giáo dục đàng hoàng hay không? Tuy rằng ta không phải là tộc nhân của nhà này nữa, nhưng mẹ ta trước đó thì có. Dù Người là thiếp, nhưng cũng là trưởng bối của ngươi! Một chữ ti tiện ngươi vốn không bao giờ được nói ra! Cha ngươi đã không biết dạy, thì để Vân này bày cho ngươi thế nào là lễ phép vậy! Có gì mà không dám chứ!"
Sự tình này diễn ra quá đột ngột, nháy mắt đã xong. Muốn cản cũng đã không kịp!
Mà cũng chẳng ai nghĩ đến, gã thiếu niên này dám trong Đại điện vô cùng tôn nghiêm lại chẳng kiên cử gì ra tay đánh người! Mà kẻ bị đánh lại là Thiếu tướng của Đế quốc, là anh của hắn. Nếu đảo vị trí lại, anh đánh em âu cũng là chuyện bình thường, nhưng mà thằng em lại tát vỡ mồm ông anh, quả là điều sai trái! Trò hề nãy diễn ra ngay trước mắt vô sô đại thần như một chuyện hoang đường giữa thanh thiên bạch nhật! Ai nấy đều là lần đầu tiên được chứng kiến!
Nội bộ gia tộc Lam Duy Nhĩ xáo xào, mâu thuẫn càng lúc càng kịch liệt! Đã không thể nào khống chế được nữa rồi!
"Thằng khốn nạn! Mi muốn chết...!" Trên mặt vẫn còn nóng rát tê dại, An Tắc Tây từ nhỏ tới giờ đã khi nào nhận phải đối xử như vậy đâu, y vừa căm tức vừa nhục nhã xấu hổ đến nổi không làm sao nén nhịn nỗi, vung nắm đấm lên phóng về phía Dịch Vân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.