Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 347: Quan tâm hay uy hiếp?




Cuối cùng cũng đã đến những người chốt hạ, nghi thức phong tước của cấp bậc Lục Tinh đã bắt đầu.
Dịch Vân nhìn khắp toàn trường, phát hiện Mễ Nặc đang đứng lẫn trong đám người ở trong điện, thần tình đầy tự hào, nhìn về phía hắn đá lông nheo một cái. Khiến cho hắn dâng lên một cơn ác hàn, Dịch Vân rùng mình nhe răng gật đầu với lão.
Anna lúc này cũng nhìn thấy viện trưởng Mễ Nặc, đi sát vào bên người Dịch Vân, nghi hoặc nói: "Viện trưởng Mễ Nặc lần này đến tham gia buổi lễ long trọng này cũng không ngoài ý muốn. Nhưng mấy người hiện đang đi bên cạnh viện trưởng, như thế nào cũng đến?"
Khó trách Anna sẽ hỏi như vậy, lúc này bên cạnh Mễ Nặc, vốn là ba người không nên có mặt tại đây lúc này. Phân biệt là Tạp La Tạp, Ni Tư cùng với tộc trưởng Cát Âu của gia tộc Kiệt Nặc Tư.
Có tư cách đến nơi này xem lễ, không ai không phải là trọng thần của đế quốc, tướng lãnh cao cấp, tước bậc ít nhất cũng là "Tam đẳng bá tước". Dĩ nhiên, với thực lực cùng địa vị của Mễ Nặc. Hắn đương nhiên có đủ tư cách tham dự, chỉ là ba người Tạp La Tạp ko có tư cách ấy.
Dịch Vân lãnh đạm nói: "Không có gì đáng ngạc nhiên cả, ba người bọn họ đều là do ta làm khó với lão sư Mễ Nặc mang bọn họ theo vào."
Anna nghe vậy ngạc nhiên!
Trừ đám người Mễ Nặc, trên đại điện Dịch Vân còn phát hiện vài gương mặt quen thuộc, viện trưởng Bố Lạp Tác của Lai Nhân Học Viện cùng với thành viên Tứ đại gia tộc. Trước đây, tộc trưởng các đại gia tộc đã từng đến trước cửa đưa lễ chúc mừng hắn. Bất kỳ ai trong Kỳ Vũ đế quốc này, có uy danh hiển hách, thuộc tầng lớp cao tầng có thực quyền, tất cả quan viên đều tề tụ xem lễ. Không một ai vắng mặt, loại chuyện này cực kỳ hiếm thấy. Khó trách dân chúng cả nước đều để ý đến đại điển được tiến hành lần này.
Vẫn đang nhìn quanh quất, Dịch Vân bỗng nhiên phát hiện hai luồng ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người hắn, ngẩng đầu nhìn lại, phía đông điện, trong đám người xem lễ ở hàng thứ nhất, Bá Nạp Đốn cùng với Mặc Tây Cách ở trung ương đại điện đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Dịch Vân nhíu mày, ở trong mấy người quen biết. Hắn không nghĩ rằng sẽ gặp lại hai người này. Tin chắc đại điển hôm nay là lần cuối cùng bọn họ chạm mặt, ngày sau khó gặp lại. Sẽ không gặp lại lần nữa, vẻ mặt Dịch Vân bình tĩnh, lãnh đạm quét qua phía đông điện.
Vừa đánh mắt sang bên đấy, Dịch Vân cảm thấy kinh ngạc, không ngờ ở phía sau hai người Mặc Tây, chính là người mà sau trận chung kết ma đấu đại hội, hắn chưa từng gặp lại, Ma Đa. Hiện tại đứng bên cạnh Ma Đa là một gã đại hán cường tráng mặc quân phục.
Người này, Dịch Vân chưa bao giờ gặp qua, nguyên nhân khiến hắn quan tâm là bởi vì hình thể bên ngoài của gã, khí thế toát ra có chút tương đồng với Mặc Tây. Chắc là một thành viên trong gia tộc Lam Duy Nhĩ, về phần là ai, Dịch Vân không đoán được, cũng không muốn biết.
Thanh âm trang nghiêm của đại thần lễ nghi vang lên, nghi thức chính thức đi vào giai đoạn thụ phong tước vị, song phương đều ăn ý dời ánh mắt đến trung ương điện, chăm chú xem nghi thức điển lễ.
Theo như lời vương thất lúc trước tuyên bố, với các cấp bậc khác nhau trong ma đấu đại hội, chỉ cần có thể tiến vào vị trí mười người đứng đầu, đều giống nhau được đế quốc ban thưởng tước vị. Có thể mỗi người có cấp bậc khác nhau, trận đấu càng khó khăn tự nhiên trình độ mỗi người cũng khác, theo lẽ thường, đứng trong tốp mười ở cấp bậc tứ tinh, đều được ban tước vị "Tam đẳng tử tước". Riêng người đứng đầu thì được tước vị "Nhị đẳng tử tước".
Tốp mười của cấp bậc ngũ tinh nâng lên một bậc, đều được ban tước vị "Nhị đẳng", người đứng đầu thì được "Nhất đẳng tử tước".
Dĩ nhiên, cấp bậc lục tinh, chính là tước vị "Nhất đẳng tử tước".
Bất luận là cấp bậc nào, khi lọt vào tốp mười thì đều được ban thưởng tước vị giống nhau, khác biệt chỉ là mức kim tệ và ma binh được thưởng thêm. Ma pháp hộ khải cấp bậc không giống nhau, thứ tự càng đứng ở phía trên, thì mức thưởng thêm càng được nhiều hơn.
Đơn giản mà nói, ma pháp binh khí phẩm cấp khác nhau, ma pháp hộ khải phẩm giai cũng vậy, tuy đứng đầu và đứng vị trí thứ mười tước vị đều giống nhau, nhưng ma binh, ma khải chênh lệch nhau có khi đến cả một phẩm cấp, chưa kể đến chênh lệch giữa các cấp bậc. Ngoài ra, kim tệ được ban thưởng độ chênh lệch còn lớn hơn nhiều, tính ra chênh nhau đến cả trăm vạn, nhìn tiêu chuẩn ban thưởng phân cấp như vậy, nhưng cũng chẳng ai dám nói là không công bằng.
Nghi thức phong tước cho cấp bậc Lục tinh đã bắt đầu. Khi lời của Áo Nhĩ Ba đại đế vang lên, lập tức dân chúng đang xem qua hình ảnh ma pháp đều rung động, ngay cả mười người đứng đầu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Dĩ nhiên là tước vị "Tam đẳng hầu tước".
Từ chỗ "Nhất đẳng tử tước" trực tiếp nhảy lên "Tam đẳng hậu tước" vẻn vẹn chỉ thông qua một hồi ma đấu đại hội, lại có thể đạt được vinh dự như vậy. Việc này đúng là đã đánh đổ lệ thường bao năm qua ở đế quốc. Nhìn mười người đứng đầu run run làm lễ tiếp nhận thư phong thưởng. Tất cả dân chúng đang xem qua hình ảnh ma pháp đều xúc động đứng dậy.
Ma đấu đại hội lần này quả thật có rất nhiều bất ngờ. Ngay cả việc phong thưởng tước vị cũng đặc biệt như thế, xứng đáng là ma đấu đại hội đặc sắc nhất từ trước đến giờ. Tất cả dân chúng bình dân đều không cho rằng việc phong tước lần này có gì bất ngờ cả, từ bình dân lập tức nhảy lên thành "Hầu tước" quý tộc, dùng hình ảnh chim công hóa phượng hoàng để hình dung cũng không sai. Đây mới là ma đấu đại hội, thế mới xứng đáng với cái tên Long Môn.
Tất cả các học viên đều đang đứng một bên chờ được phong thưởng, nghe đến tước vị được phong là cấp bậc hầu tước quý tộc thứ hai trong đế quốc, chỉ dưới bá tước, đều vô cùng kinh hỉ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui mừng như điên không kiềm chế nổi. Không phải là "Tử tước" mà là "Hầu Tước".
(lão tác giả nhầm lẫn đảo tung cả hệ thống quý tộc lên rồi, đừng thắc mắc nhá, ta chỉ dịch đúng với phiên bản @ thôi – BG T_T)
Trái ngược với vẻ mặt mừng rỡ như cuồng của đám học viên, trên đại điện các cấp đại thần cùng tướng lãnh cấp cao và các tộc trưởng của đại thế gia tộc, biểu tình hết sức bình tĩnh, chỉ lẳng lặng quan khán nghi thức phong tước đang tiến hành, hiển nhiên là đã sớm biết tin tức này.
Cổ Lan cùng với Dịch Vân đứng chung một chỗ, bọn họ đều đứng ở phía sau các học viên, Cổ Lan liếc nhìn biểu tình của mọi người ở xung quanh, nhưng khi nhìn thấy Dịch Vân nghe được tin vương tộc phá lệ phong thưởng, vẻ mặt vẫn duy trì sự lạnh nhạt, dường như không cảm thấy một chút vui mừng nào với trọng thưởng như vậy.
Ngây ngẩn một hồi, Cổ Lan ghé sát vào tai hắn thì thào: "Mười người đứng đầu cấp bậc lục tinh nhảy từ tước vị "Tử tước" lên "Hầu tước", đã là phá lệ của đế quốc. Bọn họ hẳn là đều phải cảm tạ ngươi, chính là vì ngươi mới khiến cho vương tộc ta sửa đổi lệ thường phong thưởng hàng năm!
Dịch Vân nghe vậy kinh ngạc: "Vì ta? Lời này có ý gì?"
Cổ Lan đang muốn trả lời, một gã nam tử từ chỗ mấy đại thần đang xem lễ đi vòng qua trung ương đại điện, chậm rãi đến bên người Dịch Vân, đúng là kẻ khi nãy vẫn đứng cạnh Mặc Tây cùng Bá Nạp Đốn, vừa rồi cùng hắn liếc nhìn Ma Đa.
Hai mắt Ma Đa nhìn thẳng, cũng không nhìn ai khác, chăm chú nhìn người đi đến bên cạnh hắn. Mặt không đổi nhàn nhạt nói: "Đồng học Tát Nhĩ Đạt, ngươi đến rồi."
Dịch Vân cũng không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Ma Đa bên trái, Cổ Lan bên phải, toàn bộ lấy Dịch Vân làm trung tâm, không khi có phần quỷ dị, mấy đệ tử không chịu được lui ra vài bước. Để không gian cho ba người bọn hắn. Cổ Lan đứng cách Dịch Vân hướng về phía Ma Đa nói: "Ma Đa, sau khi trận chung kết chấm dứt, nghe nói ngươi bị thương nặng, hiện tại đã hoàn toàn hồi phục chưa?"
Ma Đa nhìn thẳng phía trước, quét qua hiện trường đại điển, thản nhiên nói: "Không sao cả được không, chưa chết được, nhưng tu vi cả đời ta chỉ có thể dừng ở cảnh giới ngũ tinh. Toàn bộ đều cảm tạ ngươi ban tặng." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Dịch Vân lãnh đạm nói: "Ngươi đang trách ta?"
Vừa mở miệng, song phương đều ngập mùi thuốc súng, giống như trận chung kết ma đấu kéo dài, chẳng qua đây chỉ là cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ cần không đánh nhau tại đương trường thì ai cũng không quản được. Cổ Lan tuy có điều khó xử, cũng không nói câu nào.
Mặt khác tất cả bọn đệ tử đều nghe được sự đối chọi gay gắt trong lời nói của bọn họ, kẻ đứng đầu và đứng thứ hai đại hội đang có mối thù truyền kiếp chưa giải được, không ai ngu ngốc muốn dây vào, đều cấm khẩu, cũng không muốn gây chú ý đến những người khác đang xem lễ đại điển, bảy tên đệ tử lại bước cách xa bọn họ hơn một chút, duy chỉ có Cổ Lan vẫn đứng bên cạnh Dịch Vân, biểu tình có chút lo lắng.
Hắn thân là hoàng tử đế quốc, mặc dù cũng nằm trong tốp mười người được phong thưởng, nhưng đứng ở đây chỉ là tượng trưng, cũng không giống các đệ tử khác, thật sự hướng về trước tiếp nhận lễ thụ phong, cũng không nghĩ lấy thân phận hoàng tử ra lệnh cho hại người bọn họ tự trọng hoặc là lập tức tách ra, chỉ vì đây là phong tước đại điển, nói gì thì nói, đệ tử nào đứng ở đây đều có tư cách được tôn trọng.
Trầm mặc hồi lâu, Ma Đa mở miệng: "Ta chưa từng trách ngươi."
Dịch Vân nghe vậy ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Ma Đa.
Chỉ thấy Ma Đa nhẹ giọng nói: "Trận chung kết ma đấu đại hội, mỗi khi nhớ lại, ta vẫn có cảm giác mình thất bại một cách hồ đồ. Ngươi trước đây mặc dù che đậy thực lực, nhưng ta cũng toàn lực chống đỡ, nếu không phải ở thời điểm cuối cùng ngươi thi triển ra tuyệt chiêu kiếm kỹ mà trước nay chưa từng thấy, trận chiến ấy, ta tất thắng! Ta thật không cam tâm, nhưng sau khi tinh tế nhớ lại. Lúc ấy ta và ngươi hai người đều thể hiện ra thực lực sàn sàn nhau, vì thế ai thắng cũng không kỳ quái.
Chiến cuộc lúc đấy, thực lực song phương đúng là ngang nhau, nhưng ngươi chỉ bằng thực lực chân chính của bản thân đối chiến, còn ta lại dùng ngoại lực, cũng chỉ ngang tay với ngươi. Cho dù có giết được ngươi thì cũng là trong tình huống không công bằng, cuối cùng vào thời điểm quyết thắng, ngươi vẫn có thể đối với ta thủ hạ lưu tình, đánh ta bị trọng thương mà không giết, ta bại tâm phục khẩu phục, đối với ngươi không một câu oán hận."
Ma Đa tuy rằng tận lực đè thấp âm lượng, nhưng có thể do khoảng cách gần, Cổ Lan cùng bảy tên đệ tử khác đều nghe được tất cả, những lời bộc bạch như thế, lại phát ra từ miệng của Ma Đa, khiến toàn bộ cảm thấy kinh ngạc.
Dịch Vân cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ được, khi biết chính mình bị thương nặng đến như vậy, hắn lại có thể thản nhiên tiếp thụ kết quả này, khác xa với nhận định ban đầu của hắn với Ma Đa.
Ma Đa nhìn chằm chằm Dịch Vân, đem âm lượng ép tới cực thấp, lại nói tiếp: "Vài ngày trước, khi Cổ Lan cùng với công chúa Điển Na đại diện cho vương thất ra mặt, muốn hòa giải hiềm khích giữa gia tộc Lam Duy Nhĩ ta và ngươi. Ông nội ta đã rất suy nghĩ, hứa hẹn với vương thất sẽ không hạ độc thủ với ngươi, dù sao, lần này cũng vì thể diện của vương thất, sau này ông nội ta có hay không áp dụng hành động gì khác ta cũng không nắm chắc….
"Chẳng biết tại sao, hình như ta cảm giác cha ta cùng với ông nội có địch ý rất sâu với ngươi, chắc là do lần trước các ngươi tiếp xúc không vui, nên gây ra hậu quả xấu." Cá nhân ta đề nghị, ngày sau ngươi nên sắp xếp thời gian, đích thân đến gia tộc Lam Duy Nhĩ ta bái phỏng, không phải là ngươi đến thỉnh tội, chính là hy vọng ngươi có thể lấy thân phận hữu hảo tới chơi, hoặc là song phương có thể giải trừ hiềm khích!"
Dịch Vân nghe vậy cười cười, từ chối cho ý kiến nói: "Ngươi nói việc này, là quan tâm hay uy hiếp ta đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.