Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 310: Cố nhân (Trung)




- Nếu thật là như vậy thì càng kỳ quái! Cát Âu lấy tay day trán, hơi đau đầu nói.
- Một yêu cầu hoàn toàn không thể giải thích được!
Sau một lúc im lặng suy nghĩ, Địch An nói tiếp:
-Muốn từ trong tay gia tộc của chúng ta mua lại trang viện cùng mộ địa mà tháng nọ chính bọn họ đã bán. Không những trả lại toàn bộ cực phẩm Ma binh của lần giao dịch trước còn đưa thêm cái giá trên trời hai trăm vạn kim tệ, chỉ để lấy lại hai mảnh đất hoang kia. Đúng thật là không còn gì để nói, căn bản là giao dịch không hề có lợi nhuận.
Một tháng trước, gia tộc Kiệt Nặc Tư chỉ cần dùng hai thanh Ma binh nhị phẩm cùng một vạn kim tệ làm đại giới liền có thể mua được hai mảnh đất kia. Đâu biết được chỉ sau một tháng, giá trị đất liền tăng vọt gấp hai trăm vạn lần. Cứ coi như vật bán đi là Hoàng cung của Kỳ Vũ cũng không khả năng có loại tiền lời nhiều đến thế này. Uy danh của đệ nhất thế gia, gia tộc Lam Duy Nhĩ lắm tiền nhiều của cũng không phải là điều gì mới lạ. Nhưng là chuyện gì thì cũng phải có mức độ, ngại nhiều tiền cũng không cần tiêu theo cách này chứ. Bối Cách bây giờ còn chưa đến năm mươi tuổi, chẳng lẽ đã bắt đầu mắc chứng si ngốc tuổi già rồi sao?
Cát Âu cùng các trưởng lão nghe vậy đều gật gật đầu. Tất cả đều không nghĩ ra được gì hơn. Đúng lúc này, Cát Âu bỗng dưng thoáng nhìn qua Ngạc Đa Đồ đang đứng cúi đầu ở phía sau, dáng vẻ giống như có điều gì đó đang suy tư. Hắn mở miệng hỏi: "Ngạc Đa Đồ, ngươi nhận thấy được cái gì sao? Cứ nói ra nghe xem nào.
- Tộc trưởng, các vị trưởng lão. Ngạc Đa Đồ lấy lại bình tĩnh, biểu tình khá quái dị.
- Từ trước khi Bối Cách chính thức đến đây, hắn đã đi đến trang viên và mộ địa để điều tra. Bởi vì cả hai chỗ này đều có vệ sĩ tinh nhuệ của gia tộc chúng ta đứng gác nên hắn bị chặn ở bên ngoài. Đúng lúc ấy ta đang trông coi mộ địa thì nhìn thấy. Bởi vậy…"
- A! Sau đó thì sao? Cát Âu nghe đến đây thì cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi.
- Thỉnh cầu của hắn chỉ là xin đi vào đó xem một chút. Cũng không phải là chuyện gì quá to tát, dù sao trước khi chúng ta mua thì nơi này vẫn là của gia tộc Lam Duy Nhĩ. Vì thế ta mang hắn cùng đi vào trang viên và mộ địa. Không ngờ rằng, sau khi hắn nhìn thấy những kiến trúc hoa mỹ sắp được xây xong lại giật mình, quay đầu hỏi thẳng giữa gia tộc Kiệt Nặc Tư chúng ta cùng Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt có quan hệ gì. Có phải chúng ta chịu sự nhờ vả của hắn mà mua hai mảnh đất này từ chỗ gia tộc bọn họ hay không.
- Như thế cũng có thể đoán ra? Cát Âu rất kinh ngạc.
- Chỉ nhìn một chút đã có thể đoán ra được giao dịch bí mật giữa chúng ta và Dịch Vân, mà điểm quan trọng nhất là hắn làm sao biết chứ? Thật không thể tưởng tượng được.
Các trưởng lão cũng xôn xao một hồi, chỉ có riêng Địch An vẫn im lặng, giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi:
- Sau đó thì sao? Ngươi trả lời hắn như thế nào?
- Từ trước đến nay, quan hệ giữa Dịch Vân và gia tộc Kiệt Nặc Tư chúng ta là cơ mật cao nhất. Ngạc Đa Đồ đương nhiên là biết nặng nhẹ. Lúc ấy, lời nói đột ngột này cũng làm ta hoảng sợ. Nhưng sau đó đã lập tức cẩn thận phủ nhận!
Ngạc Đa Đồ nói tiếp:
- Chỉ là lúc ấy vẻ mặt của Bối Cách cũng có vẻ không tin lắm. Sau khi đi lòng vòng ở hai nơi đó liền lập tức đến đây, rồi sau đó phát sinh chuyện này.
- Một khu nhà cũ nát, một khối mộ địa bỏ đi. Lúc trước Dịch Vân không tiếc tất cả mà mua lấy đã khiến cho ta không hiểu. Ai dè tới bây giờ Bối Cách cũng muốn thu hồi lại, còn hét lên cái giá trên trời. Nghĩ mãi không ra a! Chẳng lẽ bên trong có chôn giấu bảo tàng hay sao?
Cát Âu nhìn về phía Địch An, hỏi:
- Việc này ngươi thấy thế nào?
- Cũng không có chút đầu mối nào! Địch An lắc lắc đầu.
- Từ trước đến giờ Dịch Vân đều rất thần bí! Thân phận của hắn cho đến nay vẫn là bí ẩn. Hết lần này đến lần khác chúng ta vẫn không thể đi điều tra hắn. Hiện giờ điều duy nhất có thể khẳng định là quan hệ của hắn cùng gia tộc Lam Duy Nhĩ cũng không đơn giản! Mà hai khối đất kia tuy là ở dưới danh nghĩa của gia tộc Kiệt Nặc Tư chúng ta nhưng trên thực tế lại là sở hữu riêng của hắn. Cho dù Bối Cách có đưa ra cái giá cao đến đâu cũng vô dụng thôi.
- Nếu quyền quyết định đã không nằm trên tay chúng ta, có suy nghĩ nữa đều là dư thừa. Dù sao vừa rồi tộc trưởng cũng đã kéo dài thời gian với Bối Cách. Tất cả sẽ chờ Dịch Vân trở về rồi để hắn định đoạt đi!
Cát Âu nghe vậy gật đầu:
- Xem ra chúng ta đều bị hai trăm vạn lần lợi ích làm cho choáng váng rồi. Lời nói của Địch An rất hợp tình hợp lý. Việc này cũng chỉ có thể do Dịch Vân đến rồi quyết định. Chỉ là, nói đi phải nói lại… Căn cứ vào hồi báo của Ny Khả, tiểu tử kia lại tiếp tục chơi trò mất tích. Nghe nói Mễ Nặc ở mặt ngoài tuy bình tĩnh nhưng trên thực tế lại phái hết lão sư cùng đệ tử của Thiên Phong học viên ra để tìm hắn. Chính là khẩn cấp đến sắp nhảy dựng lên rồi! Truyện được copy tại Truyện FULL
- Năm ba ngày lại mất tích một lượt, lại còn làm cho người ta đầy hiếu kỳ. Đây chẳng lẽ là bệnh chung của thiên tài sao? Tình trạng bây giờ của Mễ Nặc nói không chừng là thứ mà gia tộc chúng ta phải thừa nhận trong tương lai… Ai!
Cho đến bây giờ, Cát Âu cũng chưa từng hối hận quyết định hạ tiền đặt cược lên người thiếu niên này. Nhưng hắn lại không thể không cảm thấy lo lắng về thân phận thật sự của Dịch Vân. Giao dịch riêng với đối tượng không rõ lai lịch vốn là điều tối kỵ của một thương gia. Lấy lợi ích bản thân gia tộc, đổ ván cược bằng vinh quang hàng trăm năm của tổ tiên mấy đời phải chăng chỉ là giấc mộng.
Là đúng? Hay là sai?
Bất luận thế nào, đó là một cơ hội không thể có lần nữa, cũng là một hồi đổ cục có một không hai. Hắn rốt cuộc vẫn nguyện ý buông tay đánh cược một lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.