Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 275: Nhân tài nhân kiệt nhân vương




"Bối Lợi Mỗ viện trưởng thật có thể khôi phục lại?" Đang phi hành, Dịch Vân vẫn lo lắng, Tạp Lỗ Tư lạnh nhạt nói: "Không cần nghĩ nhiều, Bối Lợi Mỗ đã tính là may mắn rồi, bởi vì ngươi đem A Khắc Tây đến cho hắn, A Khắc Tây có hiểu biết rộng với các loại ma pháp trận, tuyệt đối nằm trong năm người thông thái nhất trên toàn Khung Vũ đại lục. Nếu như ngay cả hắn mà cũng không có biện pháp thì đành phải nói số mệnh Bối Lợi Mỗ đã định, dù thế nào đi nữa hắn vốn là người đã chết, có một đường hy vọng sống là may rồi."
Dịch Vân ngẫm lại cũng hiểu lời Tạp Lỗ Tư nói. Cô tịch khổ tu gần ngàn năm, thế nhưng tất cả kỳ vọng lại sụp đổ trước Thần Trận, Bối Lợi Mỗ vốn đã buông bỏ, nhưng lúc này còn có một tia sinh cơ, hắn nói may mắn cũng đúng. Hắn cùng Dịch Vân đều không cưỡng cầu thêm gì, sức người có hạn, hết thảy thuận theo tự nhiên đi.
Việc có thể làm Dịch Vân đều đã làm, không tin trời, chỉ tin tính ương ngạnh của Bối Lợi Mỗ, hắn tin rằng có ngày lại lần nữa gặp được Bối Lợi Mỗ.
Trở lại rừng rậm, Tạp Lỗ Tư cười nói: "Trước khi A Khắc Tây đi đã cho ngươi ma binh tứ phẩm, xem như trời hạn gặp mưa, có thể tăng thêm phần thắng ở trận chung kết."
Ngoài dự liệu, Dịch Vân lắc đầu nói: "Cảm tạ một phen tâm ý của A Khắc Tây tiền bối, nhưng ma binh cùng đẳng cấp với Hổ Phách Kiếm của vương thất, trong mắt mọi người là thần binh, mang ngọc thân có tội, ngày sau chỉ mang đến cho ta thêm phiền toái không cần thiết. Ta cũng không có ý định dùng trong trận đấu, ta có lòng tin đánh với Ma Đa một trận cho đẹp.
Tạp Lỗ Tư nghe vậy vui hơn!
Bỏ qua ưu thế ma binh, trận chiến này gian khổ tăng lên không chỉ một hai, thực lực Ma Đa lấy nhãn lực của hắn quá rõ ràng, ưu thế duy nhất của Dịch Vân chính là đấu khí và song hệ ma pháp, nhưng chỉ bằng đó cũng khó bù đắp chênh lệch giai vị kia, phần thắng không qua 5 thành, hắn đang khiêu chiến với khả năng của bản thân.
Tầm mắt vượt xa người thường, những việc không có khả năng, thiếu niên này làm không chỉ một lần, phần ngạc nhiên và thú vị này làm hắn vô cùng thích thú. Trận đấu ngày mai hắn hi vọng thiếu niên này lại tăng thêm hứng thú cho mình.
Bàn tay Tạp Lỗ Tư bỗng hiện ra hai quả châu đỏ rực, "Ta biết ngươi khá lo lắng đến tình cảnh trận đấu cuối cùng này, khó có thể phát huy ra thực lực chân chính, vật này ta nhờ A Khắc Tây làm riêng, cho thể giúp ngươi đánh một trận tận hứng."
"Đồ vật giúp ta đánh một trận không cố kỵ? Cái gì thần kỳ vậy?" Dịch Vân ngạc nhiên nói.
"Hắc hắc hắc, tác dụng của nó chính là…"
Đêm trước trận chung kết Ma Đấu đại hội lần thứ 30, thủ đô Kỳ Võ rất khác.
Trong trời đêm, không ngừng có Á Long bay lên bay xuống, trận đấu kinh thiên động địa hôm kia, thủy hỏa song hệ ma pháp hiện thế, chiến thuận ma pháp dung hợp trước nay chưa từng có. Hình ảnh và tin tức này lập tức nằm trên tay tam đại đế quốc, làm cho các cường giả cao giai vốn chẳng thèm ngó tới Ma Đấu đại hội bắt đầu nảy sinh hứng thú.
Sự việc mới đả kích thiết tắc ngàn năm qua trong lĩnh vực ma pháp, loại sự tình không có khả năng lại xuất hiện trên người thiếu niên chưa tới 20 tuổi, bọn họ muốn xem xét kỹ hắn, nhìn qua trận đấu của hắn, chính mắt xem bản lãnh của hắn, cho nên mới dồn dập đổ dồn về thủ đô Kỳ Võ.
Dưới bầu trời đêm, trong thành Kỳ Võ, biểu hiện lại càng náo nhiệt, hội trường trận đấu mơ mơ hồ hồ muốn sập xuống, nghỉ ngơi trước trận chung kết kéo dài tới 4 ngày, mọi người mang tâm tình chờ đợi, cảm xúc dồn nén trong người buồn muốn hỏng mất. Bọn họ nóng nảy chờ đến ngày mai bắt đầu trận chung kết.
Đêm nay, tất cả cư dân trong thành đều chạy ra, tìm đến tửu điếm đàm luận, bát nháo đủ thứ chuyện về hai gã tuyển thủ sẽ chạm trán ngày mai. Đây là hai ngôi sao chói sáng nhất Ma Đấu đại hội kỳ này, trong đó, cái gã thiếu niên tóc đen được chú ý nhiều nhất, cả thành náo nhiệt ăn mừng, mỗi nhà, mỗi tửu quán đều hết sạch chỗ ngồi, tiếng chạm cốc vang lên không ngừng, màn đêm không cản được nhiệt tình trong lòng mọi người, đó là một đêm cuồng nhiệt.
Trong một phòng tửu lâu cao cấp.
"Các ngươi nói mấy ngày nay rốt cục Dịch Vân chạy đi đâu?" Ước Hàn hỏi.
"Từng nghe phó viện trưởng Ca Đức nói qua, hình như hắn tìm địa phương không người tu luyện đi, ngay cả các giáo sư cũng tìm không thấy hắn!" một gã học viên nói.
"Dịch Vân, người này thật khó hiểu, nhưng mà cũng nhờ hắn không tuân thủ quy củ rời đi, viện trưởng Mễ Nặc cũng không giải trừ lệnh cấm, làm sao chúng ta có thể đến đây vui vẻ chứ? Ha hả…!" An Thiền cười nói.
Trận chung kết kéo dài thời hạn, Dịch Vân năm ngày nay không thấy bóng dáng, mặc dù Mễ Nặc bảo trì bình thản nhưng Ca Đức nóng nảy phái người ra ngoài tìm Dịch Vân, tất cả giáo sư lẫn học viên Thiên Phong học viện toàn bộ xuất động, cơ hồ lục sạch phương viên mười dặm quanh Kỳ Vũ thành, mà cũng có thể biết rằng, bọn họ…không hề có kết quả gì.
Chánh chủ tham gia chung kết mất tích, Mễ Nặc đương nhiên không có lý do giữ mọi người ở lại, liền giải trừ lệnh cấm nghiêm, cho nên các đội dự thi đều tự do ra ngoài "tìm kiếm", chỉ cần ngày mai trở về trước trận đấu là ổn.
Mễ Nặc biết ra giải lệnh cấm là không tốt nhưng cực chẳng đã, chỉ trách mình quá dung túng Dịch Vân, hắn lại tự tay phá vỡ thêm một quỷ củ nữa của học viện.
"Kỳ thật, viện trưởng không cần vội vã như vậy, trận chung kết ngày mai thế nào Dịch Vân cũng quay về, thật chờ mong hắn cho mọi người kinh hỉ thêm vài cái ngoài dự liệu nữa đi!"
Ước Hàn hưng phấn nói.
Trong những người ở đây, Ước Hàn vốn là người xem thường Dịch Vân nhất, nhưng sau khi hắn xem trận đấu với Cổ Lan, hắn ngược lại biến thành fan hâm mộ Dịch Vân nhất, không phải do đồng học khuyên bảo mà là hắn bị biểu hiện của Dịch Vân thuyết phục.
Thế nào gọi là thuyết phục cường giả?
Chính là nhận thức đối phương có thực lực cao hơn mình một cấp, lại không có lòng hiếu thắng, Dịch Vân không chỉ chinh phục Cổ Lan, cũng đồng thời chinh phục Ước Hàn.
"Ngươi cho rằng ngay mai hắn có cơ hội thắng không?"
Lắc đầu, Ước Hàn nói: "Làm sao có thể? Nghe Mễ Nặc viện trưởng nói, tên Ma Đa kia thực lực gần tới Thất tinh giai, là đệ tử dự thi cực mạnh trong Ma Đấu đại hội kỳ này, Dịch Vân nhất định thua rồi, chỉ hy vọng hắn có thể như mấy trận trước, phát huy hoàn toàn thực lực, cho ta xem một trận đấu mỹ mãn đi!"
Mọi người nghe vậy nhất tề gật đầu, thực lực song phương chênh lệch quá lớn, xem có kỳ tích cũng không xảy ra nổi.
Anna khẽ nhấp ngụm rượu, nói: "Nói phải, kỳ thật, Dịch Vân có thể đánh đến chung kết đã là kỳ tích, ngay cả ta cũng chỉ xếp hạng 3 mà thôi, chúng ta không nên có thái độ nghiêm khắc quá với hắn, tuy đúng là như vậy, nhưng hắn vẫn cho ta một loại cảm giác quái dị, giống như là… chưa bao giờ bày ra chân chính thực lực, thật là không hiểu nổi!"
Thì ra ngươi cũng có cảm giác này, trên thực tế ta cũng như vậy, nhìn không thấu bên trong hắn giấu thuốc gì…" Khắc Lý Mạn thình lình bổ xung một câu.
Khắc Lý Mạn là đệ tử đứng đầu Thiên Phong học viện, mặc dù đại hội này hắn ngay cả bách cường cũng không lọt, nhưng hắn bại là do Ma Đa, chỉ có trách vận khí hắn không tốt, thực lực hắn còn mạnh hơn Anna mấy phần, danh hào cực mạnh trong học viện không hề dao động.
Nhìn từ đầu đại hội đến nay, hắn đã xem Dịch Vân lên cùng đẳng cấp với mình, đối mặt với sư đệ còn nhỏ tuổi hơn, hắn cảm thấy có áp lực, đồng dạng như Anna, cả bọn đều có cảm giác kinh hãi không nói nên lời.
Khắc Lý Mạn nói ra lời này, nhất thời cùng chung suy nghĩ với mọi người, càng tiếp xúc với Dịch Vân, sẽ càng cảm thấy đáng sợ, bởi vì hắn căn bản không thuộc vào lẽ thường có thể lý giải.
Ở trong 10 cường giả đệ tử của Thiên Phong học viện, cũng là lương tài tương lai của đế quốc, dĩ nhiên ai nấy đều có lòng tự trọng, mắt thấy một học đệ vốn không có danh tiếng gì bỗng nhiên quật khởi, cướp đi phong quang bản thân, trong lòng hiển nhiên có phần không phục, đó là điều thường tình.
Trong trận đấu mọi người cổ vũ lẫn nhau, nhất trí liên thủ đối ngoại, nhưng sau cuộc tranh tài, lại hồi phục lập trường cạnh tranh, học viện cũng như xã hội thu nhỏ, cạnh tranh nơi nào không có. Đối với Khắc Lý Mạn, hắn cảm nhận áp lực, mọi người cũng như thế, bầu không khí bỗng trầm trọng, mọi người trong khoảng thời gian ngắn mất đi hưng phấn đàm luận.
Đi trên đường lớn trong Kỳ Vũ thành, Ma Đa biểu tình ngưng trọng, chung quanh người đến người đi, cười đua vui vẻ, tạp âm không ngừng vang lên, mà hắn tựa như tai điếc mặt ngơ, đơ đơ như cây cơ rảo bước đi tới.
"Tam ca, vừa rồi ông nội và phụ thân nói cái gì với ngươi?" Phụ Á từ sau đuổi tới, thở hổn hển hỏi.
"Không có gì, chỉ giao cho ta vài đồ vật, rồi nói mấy câu thôi!" Ma Đa lạnh nhạt nói.
"Rốt cuộc là cái gì, ngay cả ta cũng không thể nghe, thần bí quá vậy?" Phụ Á oán giận nói.
Vừa rồi Ma Đa bị gọi vào đại sảnh gia tộc để nghị sự, Phụ Á vốn muốn đi theo, lại bị Bối Cách chặn ngoài cửa, làm nàng bất mãn tranh cãi ầm ĩ lên, nhưng Bối Cách vẫn cấm cửa. Trong lòng nàng oán khí đằng đằng, đáng tiếc đối với tính tình của thúc thúc nàng biết rõ, cho nên mới bất mãn rời đi.
"Ông nội chỉ dặn dò ta, bất kỳ thủ đoạn nào cũng được, trận đấu ngày mai không thể thua, không hơn!" Ma Đa vẫn như cũ nghẹn uất nộ hỏa nói.
"Cái gì nha, một tiểu tử đáng giận thực lực chỉ mới trung giai, tam ca ngươi làm sao thua hắn được chứ? Cho dù kỳ tích cũng không có khả năng nha, ông nội quá thận trọng rồi!" Phụ Á ngạc nhiên nói.
Trầm mặc một hồi, Ma Đa mặc không thay đổi, nói: "Ta chưa từng nghĩ sẽ thua hắn, trận chung kết ngày mai kết quả đã định, chỉ là, nghe ông nội nói một phen, ta càng hiểu được bản thân mang trọng trách trăm năm cho gia tộc, nếu mà thua… tên thiếu niên kia chung quy nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay mai đấu với hắn, ta liền xuất toàn bộ thực lực, tuyệt không để phát sinh ngoài ý muốn mới được."
Phụ Á cười cười nói: "Tam ca, cần gì nghiêm túc như vậy chứ? Lấy thực lực ngươi trong Ma Đấu đại hội này là cường giả mạnh nhất rồi, bất kể đối thủ là ai, tuyệt không thể bại được, huống chi là cái tên tiểu tử trung giai kia?" Nói tới đây, Phụ Á không hiểu sao trầm mặc, bỗng nhiên nói: "Tam ca, không biết ngươi có cảm giác hay không, cái tên thiếu niên Dịch Vân kia cho ta một cảm giác rất quen thuộc, giống như là… rất lâu trước đây tựa như đã gặp qua hắn?"
"Hoàn toàn không có, làm sao ngươi nói như vậy?"
"Rất khó hình dung, đặc biệt lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong trận đấu, thời điểm mãnh liệt nhất, ta khẳng định từng thấy qua hắn, chỉ là tựa hồ quên mất một vài chỗ, là chỗ nào…? Đúng rồi, tuyệt đối là trong nhận thức của ta, mà ta không nhớ nổi…"
Lắc lắc đầu, Ma Đa không hề có hứng thú với đề tài này, hai mắt toát ra chiến ý cường liệt, chỉ nói: "Đây là lẽ cảm ngươi cảm giác sai đi, căn bản không trọng yếu, ta chỉ biết rằng ngày mai nhất định đả bại hắn, khiến hắn không có cơ hội chuyển mình, thế thôi!"
"Đã nói qua, tam ca căn bản thắng rồi, ồ… đây là hướng ra khỏi thành, ngươi hiện tại muốn đi đâu?"
"Thi đấu trường. Tối nay ta muốn ở đó, lấy trạng thái tốt nhất nghênh đón trận chung kết này."
Trong hoa viên hoàng cung Kỳ Vũ thành.
Cổ Lan cực kỳ băng lãnh, một ly lại một ly rượu liên tiếp uống cạn sạch.
"Tam ca, đã một canh giờ không thấy ngươi nói câu nào, ngươi đang nghĩ gì?" Điển Na rót đầy rượu, tò mò hỏi.
"Ta suy nghĩ trận đấu ngày mai."
Cổ Lan thản nhiên nói.
"Trận chung kết?" Điển Na cười nói: "Tưởng là chuyện gì? Tên vô sỉ kia tuyệt đối không thể thắng Ma Đa, đây là kết quả mà phụ vương và Kiệt Mễ Đạt Pháp Thánh nhất trí, kết quả cuộc tranh tài này đã xác định rồi!"
Lắc đầu, Ma Đa trầm giọng nói: "Từ bách cường đến nay, có một ai thực xem trọng hắn? Thế nhưng không phải hắn đánh bại Phụ Á, một đường tiến lên 25 cường, lại chiến một trận kinh hồn trước mắt mọi người, quá quan trảm tướng, thắng liên tục. Lúc trước bao nhiêu từ không có khả năng không phải đều gắn trên người hắn sao? Không có hiệu quả tý nào!"
Trên thực tế, ngay cả ta đã đánh với hắn một trận, ta cũng tự tin 10 phần, chưa từng nghĩ tới thất bại, kết quả cuối cùng ra sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Vô số tiền lệ rõ mồn một trước mắt, ai có thể khẳng định trong trận đấu lại không có chuyện ngoài dự liệu?"
Điển Na lắc lắc đầu, không cho điều đó là đúng: "Tam ca, mọi người đều biết cuộc tranh tài kia ngươi bại là do đánh giá sai thực lực Vân ác lang kia, nếu ngươi sớm đem kiếm kỹ vương tộc thi triển ra, hắn tuyệt không thể thắng ngươi!"
"Ngoan độc?" Cổ Lan nghe hai từ này, nghi hoặc hỏi.
"Hừ, chung quy hắn cực kỳ hứng thú với mông phụ nữ, không phải ác lang thì là gì? Uổng phí hắn ngày thường đẹp trai tuấn tú lịch sự hòa hoa, nhưng không ngờ tính tình không chịu nổi, danh hiệu này đã sớm từ các tỷ muội các đại gia tộc truyền ra, đều được mọi người công nhận!" Điển Na nghiến răng nghiến lợi nói.
Lời của mấy nữ tử, Cổ Lan không phải không đồng ý, chỉ cảm thấy các nàng chuyện bé xé ra to, hắn nói: "Cách muội nói, cũng là cách nhìn của ta, ta từng cho là như thế, nhưng mấy ngày nay suy nghĩ, có một chuyện ta vẫn không nghĩ ra, nếu lúc ấy thật sự ta đem hết toàn lực mà đánh, kiếm kỹ đều dùng, liên tục xuất ra… ta thật sự áp đảo được hắn, thắng lợi được sao?"
"Đây là chuyện hiển nhiên, còn gì nữa mà suy nghĩ?" Điển Na trả lời chắc nịch, đáy lòng Cổ Lan nghi hoặc càng sâu, xuất phát từ trực giác của võ giả, hắn cuối cùng cảm thấy sự tình tuyệt đối không đơn giản như thế, cuộc đấu kia hắn và Dịch Vân đối mặt, tự mình cảm nhận lực lượng mạnh mẽ của hắn. Từ đó không còn tin tưởng thắng được hắn, người dạng này, làm sao suy đoán theo lẽ thường?
Trầm mặc thật lâu, Cổ Lan chậm rãi mở miệng nói: "Ta nghĩ ra một câu mà tiên vương từng nói, có thể là đúng nhất trong trường hợp này.
"Trong mắt Đại Đế khai quốc Kỳ Võ có ba loại người tài. Nhân tài thì phải có gan khiêu chiến với chuyện không thể, mặc dù bại cũng không nản thì là Nhân Kiệt, lần lượt chinh phục từng sự tình, bác bỏ mọi thường tình, sáng tạo kỳ tích, chính là Nhân Vương. Nhân tài, nhân kiệt, nhân vương, rốt cuộc thiếu niên kia thuộc loại tầng thứ nào?"
Ngẩng đầu nhìn trăng bạc trên cao, Cổ Lan nốc thêm một ngụm, lẩm bẩm nói: "Bất luận kết quả ra sao, có thể làm ta phục, hắn phải là Nhân trung chi vương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.