Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 265: Phù quang lược ảnh




"Viện trưởng!" Ca Đức chặn ngay cửa hỏi: "Vòng quyết đấu hôm sau. Hai người An Na cùng Dịch Vân của Thiên Phong học viện chúng ta cùng ra trận. Chúng ta phải ra đối sách gì mới tốt?"
Mễ Nặc không đáp mà hỏi lại "Ca Đức, ta hỏi ngươi. Bất kể là Dịch Vân hay là An Na có khả năng thắng được Ma Đa của Lam Duy Nhĩ gia tộc hay không?"
"Viện trưởng, ngươi nói đùa rồi. Không có chút khả năng nào. Thực lực của Ma Đa có một không hai. Lần đại hội này, tất cả các tuyển thủ bất kể là ai gặp phải hắn thì đều có kết quả như nhau."
"Vậy thì cũng thế!" Mễ Nặc nói: "Trận đấu ngày hôm sau, rút thăm ba cặp đấu sẽ có một danh ngạch trống. Có một nửa xác suất là Dịch Vân cùng An Na sẽ đụng đầu. Nhưng mà điều này đối với học viện chúng ta cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi vì kết quả sớm đã định chúng ta sẽ cầm đến vị trí thứ hai và thứ ba của đại hội. Nếu hai người thực sự đụng nhau thì cứ tiến hành an bài theo lệ thường là được!"
Lệ thường theo lời của Mễ Nặc chính là giữa đại hội, nếu là đệ tử của cùng học viện đánh với nhau liền xuất ra 70% thực lực của mỗi người đến chiến đấu. Sát chiêu không ra, tuyệt kỹ không dùng, mục đích là để phòng ngừa thương vong trọng đại. Sau đó cũng là để giữ lại một bộ phận thực lực để dùng cho trận đấu tiếp theo.
Nguyên tắc này cũng là thông lệ bất thành văn mà các học viện chọn dùng khi phải đối mặt tình huống không mong muốn đó.
"Chắc là cùng ngày trận đấu Dịch Vân mới trở về. Trước hết đem quyết định này báo cho An Na biết đi. Để cho trong lòng nàng có chuẩn bị trước." Mễ Nặc nói.
Ca Đức gật đầu đáp ứng. Đúng lúc này một gã giáo sư đẩy cửa tiến vào. "Viện trưởng, có một vị khách tới bái phỏng nói là muốn gặp Dịch Vân. Hắn đang ở đại sảnh dưới lầu chờ đợi. Ta tới xin chỉ thị phải làm như thế nào?"
"?"
Mễ Nặc tức giận trong lòng. Bắt đầu từ khi tiểu tử này tiến vào Thập nhị cường thi đấu thì loại khách này thật sự nhiều lắm. Gần như mỗi ngày đều đến vài tên. Phần lớn đều là thuyết khách của các đại gia tộc đến mượn sức. Đối tượng cũng không chỉ vẻn vẹn một mình Dịch Vân mà mỗi đệ tử đi vào danh sách Bách cường cũng là mục tiêu của họ. Một lần lại một lần, hắn đã cảm thấy cực kỳ phiền toái.
"Loại sự tình này cần gì phải xin chỉ thị. Không phải đã nói rồi sao? Trong lúc đại hội còn diễn ra các tuyển thủ không gặp ai cả. Xin mời hắn trở về đi!" Mễ Nặc vung tay nói.
"Ta cũng đã nói qua những lời này với hắn. Nhưng là hắn muốn ta chuyển lời tới viện trưởng, chỉ cần nói hắn là Tạp La Tạp giáo sư của Đa Ni Tạp học viện. Viện trưởng ngài nhất định sẽ gặp hắn!"
"Tạp La Tạp?" Sắc mặt Mễ Nặc khẽ thay đổi, đột nhiên đứng lên.
Tạp La Tạp là lão sư vỡ lòng ma pháp của Dịch Vân. Bình luận mà hắn cấp cho Dịch Vân làm cho Mễ Nặc có ấn tượng cực kỳ khắc sâu.
"Không gặp không được! Mau mời hắn vào!" Mễ Nặc vừa mới nói xong lại lập tức sửa lại. "Không! Để ta tự mình đi nghênh đón hắn. Mau mang ta đến đó. Ngàn vạn lần không thể mất lễ nghĩa!"
Ngoài thành Kỳ Vũ, trăng sao giăng đầy trời, ban đêm tĩnh lặng, tâm tình lại kích động.
"Cũng không có người truy đuổi đến đây. Ngươi có thể yên tâm." Môn La cười to nói.
"Cô gái kêu Tạp Phỉ Tạp kia sớm hay muộn cũng bị lão sư của nàng bắt về. Cách nàng càng xa càng tốt. Về sau hẳn là không có cơ hội tiếp tục gặp mặt." Dịch Vân nhớ lại quá trình vừa nói chuyện trong tửu lâu mà bật cười.
Mạc danh kỳ diệu có được tài liệu rèn Ngũ phẩm Ma binh, tâm tình Môn La thật tốt. "Nói cũng đúng! Nghe nàng nói qua, nàng vẫn bị giam ở trong sơn động tu luyện, sẽ không có khả năng đến xem trận đấu của Ma Đấu đại hội. Cơ hội tìm được ngươi là cực kỳ nhỏ."
"Gã sư phụ kia từ Huyết Hồng sơn cốc của Bối Mông Đặc đế quốc chạy tới nơi này cũng là chuyện làm cho người ta không hiểu nổi. Đúng là sư phụ đặc biệt quái dị khó trách có thể dạy dỗ ra loại đệ tử ngốc nghếch cỡ này. Thực sự mà nói, ta trái lại rất thích nàng, người ngốc đến đáng yêu như vậy hoàn toàn là quá ít thấy. Ha ha ha!"
"Dùng thủ đoạn như vậy lấy được Vẫn Thần Thiết chắc sẽ hại khổ cô gái tên Tạp Phỉ Tạp kia. Bất quá cũng không còn cách nào. Tài liệu rèn Ngũ phẩm ma binh đối với ta thật sự quá trọng yếu. Nếu có lần nữa, dù thật có lỗi nhưng vẫn phải làm như thế!" Trong mắt Dịch Vân lấp lánh hào quang, đây là biểu hiện lúc hắn hưng phấn mới có. "Từ sau khi ta học được Luyện Kiếm Quỷ Ngục kiếm kỹ trình độ luyện khí tăng cao. Mặc dù bây giờ chỉ có thể đánh luyện ra Tam phẩm trung giai Ma binh
Nhưng là trong vòng nửa năm nữa, ta nhất định có thể đủ trình độ bắt đầu luyện chế Tứ phẩm Ma binh. Tiếp đó, nhiều nhất là hai năm ta hẳn là có thể đi vào giai đoạn luyện chế Ngũ phẩm ma binh. Ta có mười phần tin tưởng!"
"Lúc này hẳn là còn có thể tiếp tục ngắn lại." Đối với Dịch Vân, Môn La còn có tin tưởng hơn so với chính mình: "Kiếm kỹ ngươi nắm giữ hiện tại chỉ là bản đơn giản hóa. Uy lực của bản chính kiếm kỹ Luyện Kiếm Quỷ Ngục cấp bậc thất tinh so với ngươi hiện giờ ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi. Phương pháp vận dụng đấu khí cũng càng đặc sắc. Chờ sau khi ngươi chính thức tiến vào Thất tinh lĩnh vực, chỉ cần ngươi có thể lĩnh ngộ học được thì có thể một lần nữa trên diện rộng tăng lên thủ pháp luyện khí. Ta tính rằng chỉ cần thời gian một năm rưỡi ngươi liền có biện pháp luyện ra ngũ phẩm ma binh."
Lưu truyền từ vạn năm trước, đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm của Tư Đạt Đặc bộ tộc thực sự là tuyệt học có một không hai. Không chỉ có uy lực bá đạo mạnh mẽ mà phương pháp tu luyện cũng diệu dụng vô cùng.
Lấy luyện đấu khí làm chủ, luyện ma khí làm phụ, thời điểm học tập thi triển đấu khí cũng làm tăng lên trình độ thủ pháp luyện khí. Lúc đánh luyện Ma binh đồng thời lại tăng trưởng độ ngưng luyện đấu khí. Hai loại cảnh giới khác nhau hỗ trợ lẫn nhau tăng lên. Đấu khí công pháp trên đại lục có hàng nghìn hàng vạn nhưng chỉ có Phần Kiếp Tử Diễm đấu khí mới có thể làm được chuyện như vậy.
"Bây giờ ngươi lại về địa phương đó tiếp tục tu luyện sao?" Môn La hỏi.
"Phải đi tới nơi đó một chuyến, ta muốn đến mang Cầu Cầu đi. Bây giờ là thời điểm mẫn cảm, trở về học viện vẫn là thỏa đáng hơn."
Theo phương hướng Tạp Phỉ Tạp đi ra. Theo lời của nàng, sơn động mà nàng cùng Lão sư ở có phương vị hoàn toàn trái ngược với chỗ ma trận mà hắn tu luyện. Một cái hướng Đông một cái hướng Tây, cách xa nhau trăm dặm. Vốn hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng. Xung quanh Kỳ Vũ thành rừng rậm hoang dã rộng lớn có hơn trăm. Cơ hội có thể gặp nhau ở trong đó là cực kỳ nhỏ bé. Nhưng Lão sư của Tạp Phỉ Tạp lại là Tinh vực, Dịch Vân thà rằng thận trọng một chút.
Cảm giác lực của Tinh Vực cường giả từ trên người của Môn La đã biết được, gần như là biến thái. Cái này không thể mạo hiểm được.
Lừa gạt hết sạch tất cả bảo bối trên người của người ta. Không nói đến Lão sư của nàng có phản ứng gì. Chỉ cần cô gái ngốc nghếch kia một khi tỉnh ngộ cũng là tuyệt đối không tha cho hắn. Hắn càng phải cẩn thận thêm.
Xác định đúng phương hướng, hắn vội chạy đi. Trong rừng cây ánh trăng sáng buông xuống, màn đêm mới bắt đầu.
Trở lại nơi dừng chân của Thiên Phong học viện, ngay lập tức Dịch Vân đã bị gọi vào phòng Viện trưởng. Hắn cũng không ngờ rằng vừa bước vào đã gặp một người mà hắn không thể tưởng tượng được.
"Tạp La Tạp lão sư!" Dịch Vân kinh hãi ngây ngẩn cả người.
"Khục khục!" Ho nhẹ hai tiếng, Mễ Nặc cười nói: "Dịch Vân, ngươi cùng Tạp La Tạp tiên sinh đã có nhiều năm không gặp đi? Vốn muốn nói chắc là đêm trước trận đấu ngươi mới trở về. Hiện tại ngươi về là tốt rồi. Thật khéo là Tạp La Tạp tiên sinh cũng mới đến đây không lâu. Các ngươi chậm rãi tán gẫu, vi sư cho thời gian các ngươi yên tĩnh!"
Dứt lời, Mễ Nặc liền đi ra ngoài.
Tạp La Tạp bất quá chỉ là một giáo sư của Sơ đẳng học viện, cũng chỉ có trình độ vẻn vẹn là Lục tinh cao giai, không đáng cho Cửu tinh Viện trưởng Mễ Nặc hậu đãi như thế. Nhưng mà hắn là lão sư đầu tiên của Dịch Vân, đạt được sự tôn trọng của Dịch Vân. Thầy lấy trò để hãnh diện, đương nhiên hắn đáng được tuyệt thế cường giả Mễ Nặc dùng lễ đối đãi.
"Tạp La Tạp lão sư, nhiều năm không gặp. Đệ tử xin vấn an ngài." Dịch Vân cẩn thận hành lễ một cái. Năm đó, Tạp La Tạp đối với hắn rất quan tâm, bảo vệ hắn đủ thứ. Phần quan tâm từ ái này hắn vẫn nhớ rõ trong lòng. Tình sư đồ chân thành tha thiết không thể dùng năm tháng mà xóa đi được.
Tạp La Tạp nhìn Dịch Vân thật sâu, trong đó có kinh hãi, vui mừng lại có chút tự hào. Năm đó, người đệ tử này của hắn là thể chất phế vật mà mọi người đều biết. Nhưng hắn lại gửi gắm kỳ vọng cùng dốc hết sở học truyền thụ. Trước mắt bây giờ là một cái tuyệt thế kì tài được mọi người công nhận lại chính là xuất phát từ tay của hắn. Hắn như thế nào lại không kiêu ngạo?
Khuôn mặt hắn tràn ngập tươi cười, thoải mái nói: "Dịch Vân, ngươi đứa nhỏ này thật làm cho vi sư kinh ngạc! Đúng là năm đó vi sư đối với ngươi có chờ mong, nhưng biểu hiện của ngươi đã vượt xa ra khỏi khả năng của ta. Khác với những người khác, vi sư hiểu được thiên phú, tư chất chỉ là phụ, ngươi bước lên vũ đài Ma đấu đại hội chói mắt này toàn bộ đều bằng cố gắng của bản thân. Nhân định thắng thiên, những lời này dùng trên người của ngươi là chính xác nhất!"
Ở trong đáy lòng của Tạp La Tạp, Dịch Vân là một đoạn quá trình tranh đấu cùng trời không gục ngã không lùi bước. Hắn từ phế tài năm đó đến thiên tài bây giờ là một trời một đất. Sức người có hạn nhưng lực lượng ý chí vô cùng vô tận hoàn toàn hiện diện trên người của hắn
"Tạp La Tạp lão sư." Dịch Vân cung kính nói: "Đệ tử không biết ngài cũng đã đi tới hội trường, không có tự mình đi bái phỏng. Xin thứ lỗi. Lần này ngài cố ý lại đây, có chuyện gì đặc biệt, chỉ cần đệ tử có thể làm được nhất định sẽ dốc sức hoàn thành." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Đối với Tạp La Tạp, Dịch Vân rất là cảm kích. Chỉ cần hắn mở miêng, chỉ cần đủ khả năng hắn nhất định dốc hết sức đi làm.
"Không sao! Không cần khách sáo, đến đây ngồi xuống rồi nói." Tạp La Tạp thoải mái cười nói: "Lần này lại đây là vì hai chuyện. Thứ nhất, đầu tiên là chúc mừng ngươi có thể đi vào danh sách tam cường của Ma Đấu đại hội mười năm một lần này. Lại là Tổ cấp Lục tinh, cái này chứng minh ngươi là một trong ba thanh niên cường giả xuất sắc nhất của Kỳ Vũ đế quốc trong mười năm trở lại đây."
"Cái này phải cảm tạ ngài, Tạp La Tạp lão sư. Nếu năm đó không có ngày dạy dỗ thì hôm nay Dịch Vân cũng tuyệt đối không đi được đến bước này."
"Đã nói không cần khách khí! Tất cả thành tựu hiện nay của ngươi đều là do cố gắng của bản thân. Vi sư dạy chỉ chiếm một bộ phận trong đó mà thôi, căn bản không thể nói rõ cái gì." Dừng một chút, Tạp La Tạp nhìn Dịch Vân, chậm rãi nói. "Chuyện thứ hai, trận đấu kế tiếp ngươi rất có khả năng gặp gỡ Ma Đa của Lam Duy Nhĩ gia tộc. Hắn là tam ca của ngươi, không sai chứ? "
Dịch Vân nghe vậy thân thể liền chấn động mạnh!
Tam ca?
Hắn tuyệt đối không thích xưng hô như thế, phải nói là đến mức chán ghét. Cái tên Lam Duy Nhĩ hắn đã bỏ qua, kể cả danh phận từng có trong cái gia tộc kia. Đối với hắn mà nói, hắn chỉ có một đệ đệ chính là Hán Khắc hiện tại đang không rõ sống chết, không biết tung tích. A Lôi Lạp được coi như là muội muội của hắn. Ngoài ra hắn không còn huynh đệ tỷ muội nào nữa.
Tạp La Tạp là một trong số ít người biết được thân phận thật sự của hắn. Nhưng cũng không nghĩ tới hắn bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này.
Nhìn phản ứng kịch liệt của Dịch Vân, Tạp La Tạp thở dài, nói: "Ai! Dịch Vân, lần này vi sư tới đây, mục đích chủ yếu nhất chính là muốn khuyên nhủ ngươi. Bất luận trong quá khứ có gì không như ý nhưng dù sao cũng là cùng một nhà đi ra, cùng chảy huyết thống giống nhau. Nói cho cùng người thân vẫn là người thân. Thật không muốn nhìn đến huynh đệ các ngươi tương tàn, thậm chí là cục diện cùng một gia tộc mà đối lập…"
"Nói thật là phần thắng của ngươi ở trận đấu tiếp theo là cực thấp! Nhưng cái này cũng không trọng yếu. Hiện tại mỗi cái đại gia tộc cũng đều tranh nhau mời chào ngươi, kể cả thân tộc Lam Duy Nhĩ của ngươi cũng ở trong số đó. Ta biết ngươi đối với họ còn mang hận ý, nhưng vi sư vẫn phải khuyên nhủ ngươi. Sau khi đại hội qua đi, có thể hợp giải liền hợp giải. Huyết mạch đồng duyên không thể xóa bỏ, thân thuộc tương tàn là bi kịch của đời người, không phải là cái mà vi sư muốn thấy."
Đưa mắt nhìn Dịch Vân một cái thật sâu, Tạp La Tạp lại thở dài nói: "Cừu hận thứ này hại người hại mình. Bao nhiêu năm qua đi cũng nên phai nhạt. Lùi một bước trời cao biển rộng. Như vậy ngươi có thể sống càng tự tại, mà tiền đồ của ngươi cũng thêm rộng rãi."
Trong suy nghĩ của Tạp La Tạp, Lam Duy Nhĩ là một trong tứ đại gia tộc của đế quốc. Thế lực kinh doanh truyền thừa cả ngàn năm, trải rộng khắp nơi trong đế quốc, đã sớm trở thành một tồn tại khổng lồ mà ngay cả Kỳ Vũ vương thất cũng không động được nó. Không phải chỉ dựa vào sức người là có thể cùng nó đối kháng.
Hắn không chút nào để ý gia tộc này ngày sau sẽ phát triển ra sao, hưng thịnh hay suy tàn đều không có liên quan gì đến hắn. Mỗi đại thế gia tranh giành quyền vị không phải một giáo sư của học viện như hắn có thể quan tâm. Nhưng là hắn lại lo lắng cho Dịch Vân.
Có lẽ bản thân Dịch Vân cũng không biết được hắn đang ở vào một thời khắc quan trọng.
Lấy năng lực mà hắn lộ ra hiện giờ vào cái tuổi mười bảy này đã hơn xa so với đệ nhất thiên tài Ma Đa của Lam Duy Nhĩ gia tộc, Đối với cái gia tộc này mà nói, nhân tài bậc này đương nhiên là muốn toàn lực đến mượn sức. Nếu là một người ngoài thì đại quyền địa vị tối cao cũng chỉ là một chức vị cao giai trưởng lão của gia tộc…
Nhưng nếu là con cháu có huyết mạch trực hệ của gia tộc thì chính là người được đề cử làm tộc trưởng tiếp theo của gia tộc!
Lấy địa vị hiện giờ của Ma Đa tại gia tộc gần như có thể khẳng định hắn chính là tộc trưởng tiếp theo của Lam Duy Nhĩ gia tộc. Trước mắt thì đúng là như vậy. Nhưng nếu Dịch Vân nguyện ý hồi phục thân phận trở về gia tộc. Lấy tiềm chất của hắn, lấy tài năng của hắn thì tình huống sẽ hoàn toàn khác.
Liều mạng đối kháng không có chút cơ hội nào. Tiếp nhận trở về lại có thể được đến cả đời vinh hoa. Đây chính là phán đoán của Tạp La Tạp.
Một cái mầm rất tốt, hắn không hy vọng Dịch Vân tự diệt vong. Cho nên trước trận đấu mới đặc biệt lại đây chính là muốn thức tỉnh và thuyết phục hắn. Trận đấu còn chưa bắt đầu, mọi thứ đều còn kịp.
Thời khắc mấu chốt, hai cái lựa chọn, hai cái cuộc sống bất đồng. Tạp La Tạp vì thế mà đến.
Dịch Vân nghe xong liền biết dụng ý của Tạp La Tạp, nhất thời im lặng.
Tạp La Tạp cũng không nhắc lại nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Không gian lập tức im lặng, thời gian chầm chậm trôi. Từng giây từng phút trôi qua giống như rất lâu rồi. Một lúc sau Dịch Vân ngẩng đầu. "Tạp La Tạp lão sư, đa tạ! Dịch Vân rốt cuộc đã hiểu rõ!"
"Ngươi nói là…" Tạp La Tạp vui mừng. Bản thân một phen dụng tâm lương khổ, cuối cùng cũng có thể làm cho đệ tử hiểu được.
Ra ngoài ý liệu, Dịch Vân lắc lắc đầu. "Yêu cùng hận ta đã chia rõ ràng. Lam Duy Nhĩ gia tộc không phải cũng không xứng trở thành người thân của ta!"
Tạp La Tạp ngạc nhiên!
Nhìn Tạp La Tạp, Dịch Vân làm như hiểu ra lại thản nhiên nói: "Tư Đạt Đặc cùng Lam Duy Nhĩ là hai đầu thái cực, ta chỉ chọn một. Kỳ thật ta đã sớm làm ra lựa chọn ngay tại năm ấy lúc bảy tuổi. Chỉ là trên người vẫn còn gông xiềng gắn chặt ta vào đó. Nhưng đến nay thì đã hoàn toàn hiểu rõ!"
"Hiểu được cái gì? "
"Trải qua kinh lịch trong quá khứ. Người nhà mất đi, ta không muốn yêu hay hận đều biến thành hoa trôi trên mặt nước. Nếu là như vậy thì cuộc đời ta cũng chỉ như một đóa lục bình nhỏ nhoi. Cả đời người cùng lắm là chết. Yêu và hận ta đều phải giữ gìn. Người có thể yêu vô cùng vô tận thì hận cũng phải cho tận tình tận hứng." (Đoạn này ta dịch xuôi theo ý tg)
Nói tới đây, Dịch Vân cười, cười thoải mái vì hiểu ra: "Lam Duy Nhĩ gia tộc là một mục tiêu rất tốt. Loại hận này làm cho ta thật phấn khích!"
Tuyệt đối không cho phép cả đời trôi qua như phù du xuôi theo dòng nước. Cái hắn muốn chính là sống thì phải phấn khích đến chết không hề hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.