Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 216: Cường giả đỉnh phong




Dịch Vân một mình một người đi ở phía trước còn mười sáu tên mật thám của Kiệt Nặc Tư gia tộc thì hòa nhập vào biển người xung quanh. Mặc dù vẫn theo sát sau hắn nhưng đi lại rất tự nhiên giống như người thường hoặc dân buôn bán, không có chỗ nào khác lạ.
Môn La liền cười nói: "Thân thủ đám mật thám này xem ra cũng không tệ lắm, coi như đạt tiêu chuẩn. Nhưng là ta không ngờ ngươi lại quyết định tiến vào hồn thủy này. Tuy rằng cường giả tinh vực kia có nói qua sẽ không làm khó ngươi, lấy thân phận cùng thực lực của hắn có thể tin tưởng rất cao. Nhưng phiêu lưu vẫn có, ngươi cũng không cần cùng hắn gặp mặt."
Lắc đầu, Dịch Vân nhàn nhạt nói: "Nếu có sự lựa chọn khác, lúc này ta cũng không nghĩ đến đánh đổ một cuộc. Nhất định Kiệt Nặc Tư gia tộc đã đem thân phận của ta nói cho hắn biết. Nếu ta lựa chọn thoát đi nghĩa là cũng phải nhanh chóng rời khỏi Thiên Phong học viện. Đến lúc đó phải làm thế nào để tham dự Kỳ Vũ Ma Đấu đại hội?"
"Hắn bởi vì thanh Lôi thuộc tính ma binh kia mới có thể tìm tới ta. Tình huống xấu nhất cũng chỉ là bắt ta tạo ma binh cho hắn mà thôi. Còn mặt khác chắc hẳn hắn cũng không có tính toán bất lợi với ta mới đúng. Hơn nữa, nói thế nào người này cũng vì ta mà đến. Ta không nghĩ vì chuyện này mà khiến cho Kiệt Nặc Tư gia tộc diệt vong cho nên mới nguyện ý đánh đổ một cuộc."
Môn La nghe thế liền ngẩn người. Hắn thật ra quên mất còn có hai cái khúc mắc là Thiên Phong học viện cùng Kỳ Vũ Ma Đấu đại hội. Nếu Dịch Vân thực sự nghe theo lời hắn mà bỏ chạy cũng tương đương với việc phải buông tha cho Ma Đấu đại hội. Cứ như vậy Yêu Đạt trấn tổ địa cũng sẽ không có cơ hội lấy lại.
Nói cho cùng là hắn đi lên chiếu bạc, lại lấy mạng đổ một lần. Chẳng qua lần này cơ hội thất bại cũng không lớn mà thôi.
"Đúng rồi!" Vừa cùng A Lôi Lạp đi qua tửu lâu thì Môn La đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể phát hiện bốn phía ở Thiết phường có mật thám ẩn núp ta cũng không kinh ngạc. Nhưng mà, ngươi là như thế nào có thể nhìn ra bọn họ có bao nhiêu người? Công phu ẩn nấp của đám mật thám coi như tiêu chuẩn, bằng vào trước mắt thực lực của ngươi mới là lục tinh sơ giai đáng lẽ là không thể phát hiện chi tiết như thế mới đúng!"
Dịch Vân nghe thế thản nhiên cười đáp: "Ta cũng không biết. Tóm lại trong nháy mắt lúc ta vừa đi vào Thiết phường liền phát hiện có mười bảy người ẩn núp ở bốn phía. Chỉ là trên người bọn hắn có nhuệ khí chứ không có sát khí cho nên ta coi như không biết thôi."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Từ lúc bắt đầu tiến vài lục tinh lĩnh vực ta liền phát hiện bản thân sinh ra biến hóa rất lớn. Không chỉ có ở trên đấu khí cùng ma lực mà là ở các phương diện. Cỗ cảm giác này rất kỳ lạ, ta cũng không nói lên được… Nói cách khác, giống như bây giờ tuy mười sáu cái mật thám kia ẩn nấp trong đám đông nhưng ta không cần dùng mắt mà bằng vào cảm giác cũng có thể tìm ra vị trí chính xác hiện tại cùng với các loại động tác của bọn họ. Đây là việc trước kia ta không thể làm được."
Dịch Vân không thể nói rõ nhưng Môn La vừa nghe đã hiểu. Đây chính là "Cảnh giới"!
Cảnh giới không phải giống như tinh cấp, vị giai mà là lĩnh ngộ trên tâm cảnh.
Tất cả những người tu luyện ma khí muốn vượt qua tinh cấp thì cơ bản là phải luyện hóa đầy đủ đấu khí hay ma lực. Nhưng mấu chốt có thăng cấp thành công hay không lại chính là tâm cảnh có cùng tăng lên với thực lực hay không.
Bởi vì tồn tại mấu chốt vấn đề là tâm cảnh này cho nên mới có đại hạm tiểu hạm cùng với cơ duyên vận khí cách nói.Nói ra cũng là để chỉ cảnh giới của tâm cảnh có đạt tới tiêu chuẩn tấn cấp hay không mà thôi.
Mà trình độ lĩnh ngộ trên tâm cảnh cũng quyết định một người cuối cùng có thể đạt tới đẳng cấp tinh vị nào. Đương nhiên tinh vực lĩnh vực cũng là như vậy.
Dịch Vân hồn nhiên không nhận ra. Hắn không biết vì trải qua nhiều trường thảm khốc kịch liệt giết chóc cùng với mấy lần vượt qua quyết định sống chết, tâm cảnh của hắn bây giờ đã sớm vượt qua thực lực bản thân, lướt qua lục tinh sơ giai cấp bậc đến một tầng thứ rất cao. xem tại TruyenFull.vn
"Qua chuyện này, tương lai ngươi còn có thể duy trì quan hệ hợp tác với Kiệt Nặc Tư gia tộc nữa không?
"Sẽ không!" Dịch Vân không chút nghĩ ngợi đáp: "Lần này bọn họ bị một gã cường giả tinh vực bức bách uy hiếp mà đem thân phận của ta khai ra. Việc này kỳ thật ta có thể hiểu được. Vì quyết định sự tồn vong của gia tộc, nếu đổi lại là ta, ta cũng làm ra quyết định giống thế…
"Nhưng là, bọn họ lại an bài hơn mười tên mật thám ẩn núp bốn phía của Thiết phường, thực lực của mỗi người đều có từ ngũ tinh lĩnh vực trở lên. Điều này nói rõ nếu ta không muốn giúp thì bọn hắn sẽ dùng vũ lực tới bức ta. Làm như thế chỉ cần có lần đầu tiên thì sau này gặp lại tình huống giống như thế nhất định cũng sẽ có lần thứ hai. Cho nên Kiệt Nặc Tư gia tộc đã không hề đáng giá tin tưởng!"
Cũng giống như ngươi đối xử với mèo con, cưng chiều một lần rồi sẽ quen hơi.
Dừng một chút, lời của Dịch Vân mang chút huyền cơ, lẩm bẩm nói: "Trừ phi… Có thể đem hình thức hợp tác cùng nhau thay đổi một chút, để quyền chủ động nắm giữ trong tay ta thì có lẽ ta sẽ nghĩ lại một lần nữa."

Phía Đông thành, Kiệt Nặc Tư gia tộc.
"Tới a! Uống a! Tất cả mọi người uống!" Người tóc xanh nâng chén uống, cười dài nói.
Hắn ngồi trên một cái ghế bọc lụa thật to, ngồi hai bên trái phải là hai cô gái kiều mị trên người khoác một bộ y phục bằng lụa. Lụa trắng trong suốt không che được phong cảnh kiều diễm trước ngực hai cô gái. Người tóc xanh hai tay ôm lấy, một bên vừa há mồm nuốt hoa quả mà hai cô gái đưa tới, vừa hướng về người ngồi hai bên thúc giục uống rượu.
Giờ phút này, tộc trưởng Kiệt Nặc Tư gia tộc Cát Âu cùng với mọi người trong trưởng lão đoàn lần lượt ngồi bên cạnh người tóc xanh. Mỗi người đều có một cô gái ắn mặc hở hang làm bạn bồi rượu. Trên mặt mỗi người đều là một mảnh xấu hổ.
Tất cả những cô gái này đều là tửu nữ được mời tới từ các quán rượu trong Thiên Phong thành. Lúc này trời chưa tối. Nơi này lại là nghị sự đại sảnh trang nghiêm của gia tộc, bọn họ đương nhiên không có khả năng ở rõ như ban ngày làm ra việc hoang đường đến mức này. Tất cả làm như vậy đều là dựa vào yêu cầu cường ngạch của người tóc xanh.
Người tóc xanh cường giả không mời mà tới đã ở lại đây hơn nửa tháng. Đầu tiên, hắn đem toàn thân lực lượng của tất cả các trưởng lão trong Kiệt Nặc Tư gia tộc phong ấn. Sau đó là thoải mái tiến vào ở gia tộc của bọn họ. Nguyên bản Cát Âu còn lo lắng hắn sẽ làm ra hành động gì bất lợi cho gia tộc bọn họ. Cũng không ngờ hắn chỉ có một cái yêu cầu:
"Uống rượu ngon, tìm tửu nữ, làm tiệc rượu."
Sau đó, bắt đầu từ ngày đầu tiên hắn tới, nghị sự đại sảnh này đã không còn trang nghiêm. Mỗi ngày đều giống như hiện tại, biến thành cảnh tượng hoang đường của nơi vui chơi náo nhiệt.
Trừ bản thân Cát Âu ra, mỗi cái trưởng lão đều là bảy mươi tám mươi tuổi, một đầu tóc trắng phau, tại hoàn cảnh rượu nóng gái đẹp vui đùa, thật không biết có bao nhiêu kì quái.
Bọn họ lúc nào cũng muốn rời đi nơi này, nhưng dưới sự uy hiếp của tên cường giả tóc xanh "Tạp Lỗ Tư" này cùng với việc hắn dùng một thủ pháp không hiểu được phong ấn lực lượng của mỗi người nên đành phải mỗi ngày ở trong này bồi rượu hắn.
Các vị trưởng lão nghe thấy Tạp Lỗ Tư thúc giục uống rượu, vẻ mặt tất cả đều bất đắc dĩ cười khổ uống hết chén rượu trong tay. Rượu khổ!
Đúng lúc này, một gã hạ nhân từ ngoài cửa cẩn thận tiến vào. Cát Âu nhận ra hắn là một trong thành viên trong đám mật thám của gia tộc. Chỉ nghe hắn nói ngắn gọn mấy câu, Cát Âu đột nhiên biến sắc mặt, thần tình kinh ngạc vui sướng kêu lên: "Hắn đã trở lại?"
Tất cả trưởng lão đều bị thanh âm này thu hút, Cát Âu đứng dậy cung kính đi đến trước mặt Tạp Lỗ Tư. Đang đinh mở miệng thì bị hắn phất tay chặn lại: "Ta nghe được, hắn đang hướng nơi này đi tới đúng không?"
Thanh âm nói chuyện của hai người tuy khẽ nhưng làm sao có thể giấu được hai tai của Tạp Lỗ Tư!
Chỉ nghe hắn giơ chén rượu lên, cười to nói: "Đã như vậy thì chờ hắn lại đây a! Uống rượu! Chúc mừng ta không cần chờ đợi thêm nữa, cũng chúc mừng những ngày khổ sở của các người coi như chấm dứt. Ha ha ha!"
Khi Dịch Vân đi vào cửa của Kiệt Nặc Tư gia tộc. Nhóm người bảo vệ cửa dường như đã nhận được thông tri cũng không hỏi mà lập tức mở cửa cho hắn đi vào.
Đi vào nghị sự đại sảnh, Dịch Vẫn nhất thời kinh sợ.
Chỉ thấy nghị sự phong trước mắt chỗ nào cũng chăng đèn kết hoa, lấy ngọn đèn ma pháp đặc biệt hiệu quả làm ra hoàn cảnh mờ ảo cùng với hào quang phấn hồng lấp lánh. Ở giữa đại sảnh có hơn mười cô gái đang biểu diễn vũ đạo. Hơn nữa bên cạnh mỗi một người đang ngồi đều có một cô gái gần như nửa thân trên lộ ra làm bạn. Cực kỳ giống với Hồng lâu mộng mà hắn từng biết.
Nếu không nhìn thấy hơn hai mươi tên trưởng lão đầu tóc tắng xóa của Kiệt Nặc Tư gia trộc ngồi ở trong phòng. Thiếu chút nữa hắn cho rằng mình đã đến nhầm địa phương.
Cát Âu cùng với các trưởng lão nhìn thấy một cái thiếu niên mặc lữ nhân hành trang đi vào phòng đều lấy ánh mắt đặt trên người của thiếu niên này. Bọn họ đương nhiên biết hắn là cái cực phẩm hoàn khố kia. Nhưng mà không ngờ lại trẻ như thế.
Ánh mắt Tạp Lỗ Tư nhìn chằm chằm vào Dịch Vân, độ cong của khóe miệng không ngừng mở rộng, đột nhiên mở miệng nói: "Tửu nữ cùng đám hạ nhân toàn bộ lui ra a."
Trong khoảnh khắc, trừ bỏ cao tầng của Kiệt Nặc Tư gia tộc, tất cả mọi người đều rời khỏi đại sảnh đồng thời đóng lại cửa lớn. Trong đại sảnh lập tức khôi phục sự yên tĩnh.
Dịch Vân nhìn qua từng người trong đây. Mặc dù hắn từng có mấy lần hợp tác giao dịch với Kiệt Nặc Tư gia tộc nhưng chưa bao giờ cùng cao tầng gia tộc bọn họ chạm mặt. Bây giờ đối với cả hai bên đều là lần đầu tiên gặp mặt.
Hơn hai mươi cái lão giả tóc trắng cùng với một cái trung niên hán tử thân hình cường tráng phân biệt ngồi ở hai bên phòng. Trên người bọn họ cũng không có hơi thở của tu luyện ma đấu khí, chỉ có hai mắt sáng ngời có thần, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Dịch Vân biết một thân lực lượng của bọn họ toàn bộ bây giờ đều bị phong ấn nên cũng không kinh ngạc.
Tiếp theo, hắn nhìn về phía không rõ nam tử đang ngồi ở chính giữa phòng. Một thân người này mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, mái tóc dài màu lam hỗn độn sau đầu, nửa ngồi nửa nằm trên ghế sô pha, trên mặt cười như không cười, cũng đang nhìn hắn.
Trên người của người này phát ra khí tức rất đặc biệt, nhất định là mạnh hơn nhiều so với mình nhưng lại nhìn không ra giai vị của hắn. Chắc hẳn đây là khí tức của tinh vực cường giả a.
Đúng lúc này Môn La ở trong lòng kêu to, Dịch Vân chưa bao giờ nghe được ngữ khí của hắn hoảng sợ như thế. "Loại khí tức này… Hắn là cường giả đạt tới tinh vực đỉnh phong!"
Nghe vậy, toàn thân Dịch Vân chấn động mạnh mẽ, buột miệng sợ hãi kêu: "Tinh vực đỉnh phong cường giả?"
Cho đến bây giờ Dịch Vân vẫn cho rằng Bối Lợi Mỗ đạt tới tinh vực cao giai lĩnh vực là cường giả đứng đầu của đại lục. Không ngờ người tóc lam này còn hơn ca Bối Lợi Mỗ, đạt tới tinh vực đỉnh phong. Lúc còn sống Môn La cũng ở giai vị này, phán đoán của hắn nhất định là không sai được.
Dịch Vân nhớ rõ Thước Nặc từng nói qua, toàn bộ Kỳ Vũ đế quốc cũng chỉ có bốn tinh vực cường giả, hơn nữa đều là tinh vực sơ giai. Hiện tại xem ra tình báo của Thước Nặc căn bản là sai lầm!
Dĩ nhiên bây giờ còn có người thật sự có thể đạt tới tinh vực đỉnh phong. Không chỉ có Dịch Vân bị dọa phát sợ mà ngay cả Môn La cũng mắt nhìn trừng trừng. Cường giả có cùng giai vị ngang với khi hắn còn sống. Không nghĩ rằng hắn thật sự lại có cơ hội nhìn thấy.
"Nga?" Tạp Lỗ Tư nghe đến tiếng kêu sợ hãi của Dịch Vân cũng hơi hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Dịch Vân lại có thêm một chút tò mò: "Tuy rằng phán đoán của ngươi không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không khác lắm. Ta chỉ thấy kì quái ngươi chỉ là một tên tiểu tử lục tinh sơ giai hẳn là không nhìn ra được tinh cấp giai vị của ta mới đúng. Làm sao lại nhìn ra được?"
Câu nói này của Tạp Lỗ Tư cũng tương đương với việc thừa nhận cách nói của Dịch Vân.
Nghe vậy, Cát Âu cùng với các trưởng lão đang lẳng lặng ở một bên nghe hai người nói chuyện liền chấn động thân thể. Miệng mở thật to, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin được.
Bọn họ đều đạt tới cuồng cấp lục tinh lĩnh vực cường giả, lại bị Tạp Lỗ Tư không phí chút sức lực nào liền dễ dàng chế phục. Việc này cho dù là Cửu tinh pháp tôn Thước Nặc cũng không thể làm được. Bọn họ đã sớm hoài nghi người này có lẽ đã đạt tới thực lực trong truyền thuyết có thể xưng thần ở nhân gian, Tinh vực!
Bây giờ nghe hắn mở mồm chứng thật, hơn nữa còn là tinh vực đỉnh phong siêu cấp cường giả, toàn bộ mọi người liền sợ ngây người.
Trừ chuyện đó ra, càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là từ trong miệng Tạp Lỗ Tư biết được từ trước cho đến giờ Dịch Vân bị bọn họ coi là ăn chơi trác táng nhưng lại cũng đạt tới lục tinh lĩnh vực, có cùng giai vị với các trưởng lão trong trưởng lão đoàn. Bây giờ hăn mới bao tuổi a?
Gia tộc bọn họ có tin tức liên quan đến Dịch Vân là thu thập từ một năm trước. Lúc ấy hắn mới gần là năm sao trung giai pháp đồ. Hiện tại chưa đến một năm thời gian, hắn dĩ nhiên tấn cấp đến lục tinh lĩnh vực. Việc này cũng thật khó tin. Tốc độ thăng cấp như vây căn bản la mới nghe qua lần đầu.
Tạp LỖ Tư nhìn DỊch Vân, cười hỏi: "Ta nghe cao tầng của Kiệt NẶc Tư gia tộc nói qua, ngươi có thể là một cái trực hệ đệ tử cua một cái cổ lão luyện khí thê gia, còn là một cái tan gia bại sản cực phẩm hoàn khố. Có thể nói cho ta biết ngươi từ đâu có được thanh nhị phẩm cao giai lôi thuộc tính ma binh kia không?"
Nói tới đây, hắn bất ngờ cười nói: "Hắc hắc, sẽ không phải giống như lời của bọn hắn là ngươi trộm từ trong gia tộc ra để bán a?"
Dịch Vân biết bản thân mình không thể chống cự lại người này thế nhưng cũng không muốn đem thân phận của mình nói ra. Chỉ có thể mạnh mẽ nói: "Nếu tiền bối muốn một thanh ma binh cùng phẩm giai với thanh lôi thuộc tính ma binh kia, ta có thể nghĩ biện pháp làm cho ngươi. Nhưng vê nơi phát ra ma binh, việc này ta không thể trả lời!"
"Thú vị a! Thú vị!" Tạp Lỗ Tư gặp vẻ mặt quật cường của Dịch Vân, đầu tiên là cười to sau đó khuôn mặt nghiêm lại. Đột nhiên một cỗ đấu khí cực kỳ khổng lồ đem theo uy áp nháy mắt phát ra từ thân thể của hắn, đem bao phủ toàn bộ phòng nghị sự.
Cát Âu cùng với các trưởng lão cách Lạp Lỗ Tư gần nhất căn bản không kịp làm ra phản ứng đã bị uy áp của cỗ đấu khí này chấn bất tỉnh.
Mà thấy thế, Dịch Vân kinh hãi, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên làm khó dễ. Đang muốn lùi về phía sau tránh đi lại phát hiện thân thể của chính mình bị giữ tại chỗ, không thể động đậy. Trong lúc nguy cấp hắn chỉ có thể mạnh mẽ vận chuyển đấu khí để chống đỡ tập thể công kích của đạo khí kình bá đạo giống như có ở khắp nơi này.
Trong nháy mắt, uy áp làm cho người ta cực kỳ sợ hãi này đột nhiên biến mất không chút dấu vết. Dịch Vân thần tình đầy ngạc nhiên. Hắn một chút cũng không tổn hao gì bình yên đứng tại chỗ. Nếu không có chứng kiến toàn bộ đám người Cát Âu thật sự hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, hắn sẽ cho rằng chuyện vừa rồi phát sinh chỉ là ảo giác.
"Toàn bộ những người vướng bận chuyện của chúng ta đều đã không nghe được nữa. Bây giờ, ngươi có thể nói cho ta biết lời nói thật đi sao?" Tạp Lỗ Tư lững thững đi tơi, cuồng vọng cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.