Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 210: Sát phá đảm




Nơi này quân binh chỉ có 1/3, hơn nữa viện binh ngoài thành chủ phủ còn chưa có tiến vào, người ngã xuống tuy nhiều nhưng số vệ binh quay quanh hắn ngược lại nhiều hơn, nó lại khiến Dịch Vân có loại ảo giác giết một tên lại có hai tên tiến lên.
Trong chớp mắt, Dịch Vân sử ra ba đạo ma pháp Thủy thương xà kích, hơn 10 mũi tên nước hình thành bắn ra, nháy mắt lại có hơn 50 thành vệ binh kêu lên ngã xuống, chỉ là chiêu này làm cho thủy hệ ma lực của hắn rớt xuống một nửa.
Sở dĩ hắn chỉ dùng ma pháp tứ tinh mà không thi triển cao giai ma pháp đối phó là do không có thời gian ngâm tụng chú ngữ, địch nhân bốn phía không ngừng lao lên áp sát vào hắn, tuy chỉ là bốn sao ma pháp nhưng hiệu quả thu được cũng tương đối lớn.
Khi năm người bị kiếm quang phân làm hai, máu bắn tung khắp sân, thời khắc đó toàn thân hắn nhiễm máu đỏ tươi, hắn đã từng tung hoành chiến hỏa, bơi trong biển máu, mùi máu thơm như rượu, một cảm giác mê say nảy lên trong lòng, kích thích hung tính trong hắn ra.
Hắn giết địch thật sự tàn nhẫn khiến người người sợ hãi, không lưu tình chút nào, mặc kệ là ma pháp hay là đấu khí, đều chỉ có người chết ngã xuống, mà không một người bị thương nào tồn tại, đối mặt với địch nhân như vậy, thành vệ binh càng đánh càng kinh, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khôn cùng.
Lúc này trên người Dịch Vân phủ một tầng máu huyết dày đặc, phần lớn là máu vệ binh bắn lên người hắn, còn có một chút thịt vụn, nội tạng dính trên mặt hắn, khiến cho nụ cười hắn thêm phần yêu dị, giống như mê túy, kinh kinh khủng khủng.
Tháp Đặc đứng ở ngoài chiến trường nhìn, hắn tuy kinh ngạc Dịch Vân có thể duy trì đến bây giờ còn không ngã xuống, nhưng thấy đấu khí và ma lực nhanh chóng bị tiêu hao, mặc dù hắn cũng bị thủ đoạn hung tàn của địch thủ chấn kinh nhưng nụ cười trên mặt lại càng dữ tợn.
Một đêm chết mấy trăm thành vệ binh, hắn rất đau lòng, nhưng lúc này hắn đã vào thế cưỡi hổ, không thể đổi ý, chỉ có thể kiên trì làm tiếp, hơn nữa, vừa nghĩ tới con mình bị Dịch Vân phanh thây thành khúc thịt người, phần hận này hắn nhịn xuống không nổi, nhất định phải một sống một chết mới thôi.
Còn thanh ma binh nhị phẩm đỉnh phong kia nữa, hắn đương nhiên càng không thể bỏ qua.
Khi Dịch Vân mặt không chút thay đổi chém chết người thứ 300, một kiếm xả thẳng tên lính ra làm hai, máu bắn tung đầy trời, thủ đoạn kinh dị như thế, sát ý mãnh liệt khiến vệ binh bốn phía lạnh cả tim mật, hắn y như cỗ máy chiến tranh, đi qua địa phương nào chỉ có lưu lại vô tận tử vong lạnh băng, đối mặt địch nhân như vậy, bất cứ ai cũng có cảm giác như gặp ác mộng vĩnh hằng.
Dần dần, đám thành vệ binh lui về phía sau, không còn ai dám tiến lên, trước mặt là địch nhân tử thần, mặc kệ Tháp Đặc ở phía sau gầm rú vẫn không thể sai khiến một ai tiến lên chịu chết, cứ việc hiện tại ở trong phủ đang nằm 5-600 xác thành vệ binh là chứng cứ rõ ràng nhất.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, mấy trăm thi hài không trọn vẹn nằm dưới đất, hơi thở tử vong lạnh thấu xương.
Trước sau gần ngàn quân binh đối chiến với một người, lại bên ta liên tiếp bại lui, việc này nếu nói ra khẳng định không ai tin.
Chiến ý bọn họ hỏng mất, chỉ vì bị cảnh tượng trước mắt dọa vỡ mật.
Đúng lúc này, thủy nguyên tố dày đặc hướng Dịch Vân bay vào, chỉ thấy trên hai tay hắn, đồng loạt xoay chuyển một viên quang cầu màu lam, tản phát ra lam quang dày đặc, sáng lóa, một màn cảnh tượng dọa cả đám sợ hãi.
"Là đại hình ma pháp! Hắn phát ra ma pháp phạm vi lớn! Mau a! Không thể để cho hắn hoàn thành ma pháp này!" Mọi người kinh hoảng kêu lên, toàn bộ lại hướng Dịch Vân xung phong liều chết.
Bọn họ phản ứng mặc dù mau, nhưng vẫn muộn một bước, hai tay Dịch Vân đã hình thành một quả cầu nước to ba thước, hắn lập tức hai tay trái phải vung, quả cầu nước bay nhanh đụng vào biển người, chỉ cần bị quả cầu đụng vào hoặc nước bắn trúng người, chính là kết cục gân đoạn xương nát, hữu tử vô sinh.
Quả bóng nước một đường bay vào đám địch nhân, ngay khi vọt tới trung tâm thành vệ binh, đột ngột bạo phá.
Mọi người chỉ nghe hai tiếng thanh thúy, sau đó liền cảm thấy một cỗ lạnh lẽo mạnh mẽ xâm nhập thân thể, bao phủ toàn thân họ, tức thì cả đám giống như bị cố định, ngay cả động tác đơn giản kiểm tra làm cũng không được, một chút không thể động đậy.
Một hồi qua đi, những người này phát hiện trên người một khoản da thịt bị đông cứng, sau đó không ngừng bóc ra rơi xuống, đầu tiên là làn da, rồi tới thịt gân, cuối cùng ngay cả tứ chi cũng giống như băng nứt, vỡ vụn rời ra.
Khi thân thể bọn hắn ngã xuống mặt đất, thân thể y như băng khối vỡ tan thành từng mảnh, tình cảnh đáng sợ.
Thời điểm hai quả băng cầu bạo liệt, trong phạm vi 30 thước, không ai may mắn thoát khỏi, không người còn sống. Truyện được copy tại Truyện FULL
Dịch Vân thi triển ra hai đạo ma pháp Băng chi bào hao, lập tức giết gần 200 địch nhân.
Lúc này nhóm thành vệ binh còn sống hơn 500 người, khi bọn họ chứng kiến thảm trạng kết cuộc lăng trì tử hình, tất cả đều bị dọa kinh tâm, ngồi xổm xuống đất nôn mửa liên tục.
Cảnh tượng này thật sự quá mức khiến người ta sợ hãi, vượt quá mức bọn họ có thể tưởng tượng, người nhát gan sớm bị dọa chết ngất, tốt hơn một chút cũng quỳ trên đất nôn như điên, bây giờ còn đứng được chỉ còn không đến 10 người.
Những người chống đỡ được đều là quan quân phòng thủ thành phủ, từng có kinh nghiệm giết địch trên chiến trường, tuy đã từng thấy qua huyết tinh nhưng lúc này thần tình cũng tái nhợt, thân thể đều nhịn không được khẽ run lên.
Ở trong chiến đấu vừa rồi, tuy rằng đã chết mấy trăm người, nhưng tốt xấu gì người bị giết cũng là từ từ, chậm rãi tính lên, còn trong phạm vi thừa nhận, làm sao giống như bây giờ, ngay tức khắc chết gần 200 đồng bạn, hơn nữa còn chết kiểu khủng bố thế này.
Tới bây giờ đã không còn ai dám tiến công tới Dịch Vân nữa.
Dịch Vân một người đứng ở trung ương quảng trường, chung quanh nằm đầy thi thể, không ai dám lại gần hắn. Lúc này thân thể hắn hơi hơi chớp sáng, hai đạo ma pháp vừa rồi đã hao hết toàn bộ thủy hệ ma lực của hắn, một cảm giác mỏi mệt cực độ lướt qua, hắn đứng tịa chỗ thở hỗn hển.
Đúng lúc này Tháp Đặc đột nhiên nhảy cao lên, rút kiếm, đấu khí toàn thân không hề giữ lại dung nhập vào bên trong ma binh, giơ kiếm hướng Dịch Vân đánh lại: "Ha ha ha, làm cho bản thành chủ đợi lâu, ngươi đã hao hết toàn bộ ma lực, bằng vào đấu khí còn lại trong người ngươi, xem ngươi thế nào ngăn cản ta, chết đi cho bản thành chủ nào!"
Tháp Đặc cười rất vui vẻ, cười bừa bãi, hắn dùng mấy trăm sinh mệnh thuộc hạ, rốt cuộc xuất hiện tình hình đúng như mong đợi, trong nhận thức của hắn, Dịch Vân chết chắc rồi.
Dịch Vân không hề có ý tránh né, nhanh chóng từ trong Hồng Liên lấy ra hai viên Băng phách vân miễu nắm trong tay, sau đó bóp nát, thoáng chốc một cỗ thủy hệ ma lực tuôn ra dung nhập vào trong khí hải, nhất thời thủy hệ ma lực tăng lên gần 6 thành.
Khóe miệng khẽ nhếch, một tia cười ý nhị đột nhiên hiện lên trên mặt hắn, hắn ám tụng chú ngữ, bàn tay vung lên phía trước, một cái ma pháp thuẫn đỏ xanh từ hư không hiện ra trước mặt.
Khi Tháp Đặc thấy Dịch Vân không tránh mà ở tại chỗ chờ hắn đã cảm thấy kỳ quái, lại thấy nụ cười yêu dị kia liền phát hiện không ổn, trong lòng có một dự cảm xấu dâng lên, thấy ngay một đại hình ma pháp thuẫn che trước mặt hắn.
Lúc này thân hắn đang ở giữa không trung, cho dù muốn vội vàng thối lui cũng không kịp, chỉ đành kiên trì, toàn lực một kiếm chém xuống ma pháp thuẫn.
"Keng ~!"một tiếng vang lên thật lớn, ngoài dự liệu của hắn, ma pháp thuẫn lại bình yên không chút tổn hao, ngược lại hắn bị bắn ngược trở về.
"Làm sao có thể? Chỉ là một cái ma pháp cấp thấp lại chịu được một kích toàn lực của ta!" Tháp Đặc hoảng sợ kêu lên.
Đúng lúc này, Dịch Vân di chuyển, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Tháp Đặc, ma binh giơ lên, trảm xuống Tháp Đặc còn đang kinh hãi, góc độ hiểm ác, nhanh như sấm, Tháp Đặc tránh cũng không thể tránh.
Tháp Đặc vừa bị ma pháp thuẫn phản chấn về ảnh hưởng, khí huyết trong cơ thể bốc lên, giờ phút này đấu khí vận hành chỉ dưới 5 thành, mắt thấy Dịch Vân một kiếm lóe ánh sáng tím, kiếm chưa đến, đấu khí cuồng mãnh đã gắt gao bao phủ hắn, trong lúc nguy cấp hắn không còn lựa chọn đành phải giơ kiếm hoành ngang bảo vệ thân, chống đỡ thế công kinh phách.
Một tiếng nổ vang trời, một cỗ đấu khí khổng lồ đánh úp lại, toàn thân hắn thoáng chốc như bị sét đánh, tay phải cầm kiếm nhất thời mất cảm giác, ma binh trên tay cũng bị đánh văng ra ngoài, hắn hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, liền thấy cánh tay phải đã bị đánh gãy thành hai đoạn vuông góc, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể khôi phục.
Đúng lúc này, Dịch Vân vung tay thêm lần nữa, kiếm quang như tia chớp cắt luôn cánh tay hoàn hảo còn lại của hắn.
Hai tay Tháp Đặc phút chốc bị phế đứt, hắn đau cùng cực, vô cùng kinh hãi vận kình toàn lực một cước đá tới Dịch Vân.
Lúc này hắn không còn ý nghĩ trả thù cho con hắn, cũng không dám giữ ý định thu thanh ma binh nhị phẩm đỉnh phong kai, chỉ còn lại một ý muốn cách ly tên ác ma khủng bố này càng xa càng tốt, hắn thống khổ phát hiện chính mình thoáng chốc lâm vào tuyệt cảnh, sinh mệnh yếu ớt như ngọn đèn trong gió, hiện tại hắn thầm nghĩ còn sống đi ra là tốt rồi.
Dịch Vân vọt người tới tránh một cước này của Tháp Đặc, nắm tay khẽ vận, một quyền đấm thẳng vào ngực Tháp Đặc, thanh âm xương gãy vang lên "răng rắc", thân thể Tháp Đặc bị đánh bay đập vào vách tường phủ viện cách đó hơn 10 thước, nhất thời bức tường rung chuyển dữ dội.
Tháp Đặc đến bây giờ đã không còn khả năng phản kháng, trận chiến đấu này cũng kết thúc.
Dịch Vân nhìn đống đổ nát xa xa, lạnh lùng cười, Tháp Đặc nằm dưới tường đá cũng vô lực bò lên.
Ngay khi hắn định chấm dứt trận chiến đấu này, bỗng nhiên trong lòng chợt cảnh giác, một đoàn quang cầu màu vàng mạnh mẽ lao tới người hắn, tiếng gió rít xoáy vào tai, tốc độ nhanh khiến hắn không kịp tránh né, chỉ phải vận đấu khí chém ngược ma binh ra sau ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.