Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 147: Thí tâm thạch - Đá thử tâm (hạ)




Dịch Vân lúc thu hồi bảy phần lực trở về, trong ngực khí huyết bốc lên, đang muốn điều tức thì một cổ uy áp đáng sợ từ ngoài vọt tới, một trận tiếng gió chói tay phát động, Dịch Vân chưa có phản ứng, Môn La thanh âm sốt ruột truyền đến: "Lục tinh cường giả? Ba Khắc tới!"
Gió chưa đến, kiếm đã tới người, Dịch Vân vừa kịp nhấc ma binh, Ba Khắc một kiếm đã bổ về cái cổ yếu đuối của hắn, tốc độ cực nhanh, thời cơ cực xảo, có thể nói không hề có kẽ hở, làm Dịch Vân tình cảnh không ổn, chỉ có thể đưa mắt trừng trừng nhìn lợi kiếm phách lên cổ hắn.
"Đương!" một cổ trùng kích thật lớn đánh bay Dịch Vân, thân thể đau đớn, lăng không phun ra một ngụm máu đen, đầu Dịch Vân choáng váng, ngực cực kỳ khó thở, căn bản không rõ xảy ra chuyện gì, một hồi mới nghe Cầu Cầu khé rít, chính đang quấn trên cổ hắn, lập tức hiểu thì ra một kiếm vốn phải chết may Cầu Cầu đỡ giúp hắn.
"Vì sao Khiết Tây Tạp cùng Ba Khắc muốn giết ta?" Bức ra một ngụm trọc khí, cấp tốc vận đấu khí điều tức, thân thể cuộn giữa không trung, Dịch Vân không thể giải thích được, tìm hiểu chuyện bất thình lình này.
Lúc này hắn toàn thân đều đã tê dại, da thịt dần dần đen xạm, lấy tốc độ ăn mòn tiếp tục như vậy, chỉ cần qua một đoạn thời gian chỉ sợ cơ quan nội tạng, khớp xương cũng gặp tao ương.
Hắn thấy thế kinh hãi, Hắc Ám ma pháp thực sự ác độc, đã dùng tới 5 thành đấu khí trừ độc, cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ khuêch tán, nhưng không cách nào chân chính đuổi độc ra ngoài, hiện tại thân đang trong hoàn cảnh nguy nan, làm sao toàn lực chuyên tâm hóa giải kỳ độc quỷ dị này?
"Dịch Vân, Kim Ngạc Bạch Liên, mau ăn!" Môn La sốt ruột hô lớn.
Dịch Vân vừa nghe liền minh bạch, lập tức từ Hồng Liên lấy ra một đóa Bạch Liên nuốt vào.
Kim Ngạc Bạch Liên vừa vào miệng liền hóa thành làn khí trắng lượn lờ, dũng mạnh tiến vào cơ thể hắn theo kinh mạch chạy khắp toàn thân, y như giọt nước rơi trên mặt hồ, tạo nên một trận rung động.
Trong phút chốc, trên người hắn toàn bộ cảm giác tê dại liền biến mất, các bộ vị ăn mòn cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Hiệu quả cực nhanh, quả thực làm Dịch Vân không thể tin được.
Kỳ hoa như vậy, thảo nào ban đầu Môn La biểu tình lưu luyến, quả nhiên là thiên tài địa bảo.
Từ khi Dịch Vân bị Ba Khắc đánh bay đến lúc hắn ăn Kim ngạc bạch liên giải độc, chỉ qua vài cái nháy mắt, khi Ba Khắc từ doanh trướng đuổi theo chỉ thấy Dịch Vân ở giữa không trung xoay nhẹ người, an toàn rơi xuống cách mười thước trên mặt đất, mới phát hiện Dịch Vân dĩ nhiên còn chưa chết.
Lúc rơi xuống đất Dịch Vân kinh ngạc nhìn biển người bốn phía, lấy hắn làm trung tâm, hơn trăm người bao quanh hắn, hoàn toàn phong kín đường lui.
Hắn nhìn quanh một lần, những người này ai ai cũng vũ trang hạng nặng, trên tay đều cầm binh khí, tất cả đều là thành viên Ba Bố Á dong binh đoàn từng ăn chung bữa cơm chiều nay.
"Đội hình chỉnh tề như vậy, trang bị khôi giáp hoàn hảo, binh khí trên tay đã ra khỏi vỏ, thì ra bọn họ đã dự mưu trước rồi, đã sớm dự định muốn giết ta!" Dịch Vân kinh hãi không thôi.
Môn La lúc này cũng ão não nói: "Ài, nếu không phải lúc xú nữ câu dẫn ngươi, ta không muốn quấy rối nhã hứng của ngươi, sớm quay về Hồng Liên, động thái những người này ta có thể sớm phát hiện, sao có thể để cho bọn họ nhẹ nhàng thiết lập sát cục hoàn mỹ như vậy đối phó ngươi?"
Thì ra, lúc Khiết Tây Tạp đi vào doanh trướng, Môn La đã đoán trước thị muốn câu dẫn Dịch Vân, Dịch Vân là một thiếu niên còn nai, da mặt còn mỏng, hắn không muốn vì hắn mà Dịch Vân bối rối trước mặt nữ nhân này, nên hắn rất tự giác trốn vào Hồng Liên.
Cho đến khi cảm ứng được phản ứng kỳ dị của Dịch Vân, tựa như khống chế tâm thần không được, mới có thể lập tức vọt ra, nhưng vừa kịp lúc nhìn Khiết Tây Tạp muốn ám sát Dịch Vân. Nguồn tại http://Truyện FULL
Trong vùng đầm lầy. lúc này một mảng yên tĩnh, thành viên dong binh đoàn sớm biết có trận ám sát này, bọn họ toàn thể trùng vây doanh trướng Dịch Vân, cũng chỉ là cử chỉ phòng ngừa vạn nhất. Đây là đoàn trưởng cùng phó đoàn trưởng, Lục tinh Võ cuồng với Năm sao Pháp đồ liên thủ thiết lập sát cục hoàn mỹ, không ai cho rằng Dịch Vân thật có thể từ trong doanh trướng chạy ra ngoài.
Thế nhưng tình huống hiện tại cùng dự liệu của bọn họ hoàn toàn bất đồng!
Dịch Vân thổ ra vài ngụm huyết nhưng lại êm đẹp đứng ở ngoài kia, Khiết Tây Tạp phó đoàn trưởng đi ám sát đang nằm trên mặt đất máu phun ướt đẫm, mà đội trưởng đại nhân lại từ trong lều chạy ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, hiển nhiên chuyện vừa xảy ra khiến hắn kinh ngạc.
Thành viên dong binh đoàn lúc này đã khẳng định, cái sát cục hoàn mỹ này đã triệt để thất bại!
Dịch Vân ngẩng đầu nhìn về phía Ba Khắc nhàn nhạt hỏi: "Vì sao?"
Ba Khắc không đáp, chỉ là nhìn chằm chằm Cầu Cầu trong lòng Dịch Vân, kinh dị nói: "Con rắn nhỏ? Hẳn không phải ma thú, chưa thấy qua ma thú nhỏ như vậy, thế nhưng dĩ nhiên giúp ngươi chịu một đòn toàn lực công kích của ta mà vô sự, không thể tưởng tượng nổi!"
"Lý do là gì?" Dịch Vân hỏi lại.
Ba Khắc trầm mặc một trận, sau đó nói: "Dịch hỏa huynh đệ, Ba Bố Á dong binh đoàn chúng ta có thể nói là ngươi cứu, ngươi là ân nhân của chúng ta không sai, chỉ là trên người ngươi là thanh ma binh nhị phẩm giai!"
Dịch Vân nghe vậy ngẩn ra, giơ binh khí trong tay lên: "Là cái chuôi binh khí này?"
Từ khi Khiết Tây Tạp dùng thủ đoạn quyết liệt muốn ám sát hắn, Dịch Vân vẫn nghĩ không ra nguyên nhân, hiện tại lại thấy toàn bộ dong binh đoàn gom cả Ba Khắc dường như nhất tâm nhất trí đưa hắn vào chỗ chết, trong lòng càng nghi hoặc không ngớt, hiện tại vừa nghe đến là vì một thanh binh khí, ngược lại làm cho hắn có chút không thể tin.
"Quả thế!" Môn La than thở, hắn không đơn thuần như Dịch Vân, đã sớm đoán được nguyên nhân.
Ba Khắc vừa thấy ma binh trên tay Dịch Vân, trong mắt lập tức bắn ra một cổ lửa nóng rực: "Không sai! Chỉ cần có chuôi ma binh nhị phẩm này, thực lực của ta lập tức thăng lên mảng lớn, dinh binh đoàn chúng ta là vì thế! Tràng chiến đấu với Ám dực ngột ưng hôm nay nếu trên tay ta có chuôi ma binh này, căn bản không cần ngươi viện thủ, một mình ta là có thể chém giết Ám dực ngột ưng, mà nó lại nằm trên tay ngươi, là lý do chết tiệt đó!"
Nói xong, ánh mắt Ba Khắc lại nhìn chằm chằm ma binh, không chút che dấu thần tình thèm khát, giống như nhìn một mỹ nhân lõa thể.
Dịch Vân sau khi biết nguyên nhân chân chính, trong lòng càng thất vọng, lắc đầu nhàn nhạt nói: "Ta đã cứu các ngươi, cũng chẳng cầu bất kỳ báo đáp, các ngươi chỉ vì một thanh binh khí mà muốn giết ta, là như thế nhỉ?"
Ba Khắc nghe xong ngẩn ra, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha ha dữ tợn, nói: "Thì làm sao? Dịch hỏa huynh đệ, cơ hội ta đã cho ngươi, chỉ cần ngươi lúc đó đáp ứng gia nhập Ba Bố Á dong binh đoàn chúng ta, dâng hiến chuôi nhị phẩm ma binh này cho đội trưởng là ta, nếu là như vậy mà nói ta cũng luyến tiếc giết ngươi a!"
"Cũng hay, nếu ta lúc đó gia nhập vào dong binh đoàn các ngươi, cũng không tặng cho ngươi ma binh, chính là phải chết?"
"Hừ, nói nhảm! Trong dong binh đoàn thực lực là quyết định địa vị, giai tầng trên dưới phân chia rõ ràng, ngươi chỉ là một sơ giai năm sao Võ đồ, mà ta là đội trưởng sáu sao Võ cuồng cường giả, lý do gì ngươi cầm là nhị phẩm ma binh, mà ta dùng lại là nhất phẩm hả?" Ba Khắc nói xong giơ binh khí hắn lên cao, còn nói: "Lúc đó chỉ cần ngươi nguyện ý tặng ma binh cho ta, ta cũng sẽ đưa ma binh của ta đáp lễ cho ngươi, một thanh ma binh đổi một mạng, ngươi không có hại!"
Thì ta ban đầu Ba Khắc mời Dịch Vân gia nhập dong binh đoàn, tuy rằng là thưởng thức thực lực năm sao Võ đồ của hắn, thế nhưng nguyên nhân căn bản lại là mơ ước thanh ma binh nhị phẩm của Dịch Vân.
Dịch Vân nhìn binh khí trong tay Ba Khắc, bỗng nhiên thấy rất quen thuộc, nhìn kỹ mới phát hiện: "Hỏa hệ nhất phẩm trung giai ma binh, trăm lần luyện tạo, thân kiếm hoa văn như nước, rõ ràng là thủ pháp Tư Đạt Đặc gia tộc ta, không sai, cái chuôi binh khí này là ta luyện ra tại Đa Ni Tạp thành!"
Nghĩ đến Ba Khắc thiếu chút nữa đem đầu mình chặt bỏ, đúng là dùng binh khí mình luyện ra khi trước, Dịch Vân trong lòng bỗng nhiên có cảm giác hoang đường.
"Binh khí của ngươi là mua ở Đa Ni Tạp thành nhỉ?" Dịch Vân tùy ý hỏi.
Ba Khắc có chút kinh ngạc: "Di? Ngươi là làm sao mà biết được? Ngươi..."
"Ba Khắc!" một đạo thanh âm cắt đứt lời Ba Khắc.
Khiết Tây Tạp được một gã đoàn viên đỡ đến bên người Ba Khắc nói: "Không nên cùng hắn nói nhiều như vậy, mau giúp ta bắt giữ hắn, ma pháp kịch độc cũng không tồn tại lâu, ta muốn trước khi hắn chết hành hạ hắn tốt một chút, dám đả thương ta tới mức này, ta chẳng bao giờ chịu qua loại khuất nhục như vậy, ta nếu một đao khiến hắn nếm thử tư vị sống không bằng chết… ý?"
Khiết Tây Tạp hai mắt tròn vo, kinh ngạc nhìn thân thể Dịch Vân kinh hô: "Hiệu quả ăn mòn đình chỉ? Tại sao lại như vậy?"
Lúc này Dịch Vân hơi khẽ động, bộ phận hủ thực bởi kịch độc trên người toàn bộ rơi xuống, lộ ra da thịt mới sinh, trắng nõn như trẻ con, hoàn toàn không có dấu hiệu gì trúng độc.
"Kịch độc ăn mòn ma pháp dĩ nhiên hoàn toàn mất đi hiệu lực? Thế nào có khả năng? Coi như Ba Khắc lục tinh Võ cuồng bị đánh trúng cũng không có khả năng hoàn toàn vô sự a… Điều đó không thể xảy ra! Không có khả năng …!" Khiết Tây Tạp căn bản vô pháp tin tưởng tình cảnh trước mắt.
Thấy Khiết Tây Tạp kinh hoảng thất thố, Ba Khắc cau mày hướng đoàn viên bên cạnh nói: "Dìu phó đoàn trưởng xuống dưới nghỉ ngơi! Ma pháp vô hiệu thì sao, chỉ cần ta ở đây, kết quả cũng như nhau!"
Ba Khắc nhìn Dịch Vân cười nói: "Dịch hỏa huynh đệ, ngươi là ân nhân dong binh đoàn chúng ta, ta sẽ cho ngươi thêm một lần cơ hội, lập tức đem nhị phẩm ma binh bỏ lại, ta sẽ cho ngươi một con đường sống, thế nào?"
Ba Khắc đi về trước vài bước, mắt nhìn binh khí trong tay Dịch Vân chằm chằm, tình thế như là bắt buộc, chỉ là đột nhiên hắn giật mình, sắc mặt hoài nghi kinh hãi, sau cùng như là khiếp sợ kinh hô: "Cái chuôi này không chỉ là nhị phẩm, mà là ma binh nhị phẩm đỉnh phong a!"
Nhị phẩm đỉnh phong ma binh? Hầu như thành viên dong binh đoàn không thể tin được lỗ tai mình, kích động đứng lên.
Binh khí giai phẩm này toàn bộ Kỳ Võ đế quốc cũng chỉ có gần 10 thanh, hầu như đều nằm trong tay luyện khí thế gia cổ xưa, giá trị đã ngoài trăm vạn kim tệ, cho dù ngươi có tiền cũng cực khó có một thanh, không phải dong binh đoàn bọn họ có khả năng sở hữu.
Ba Khắc nhìn binh khí trong tay Dịch Vân không tha, trong mắt xuất hiện ngọn lửa, thần tình mê say: "Dịch hỏa huynh đệ, ta nói chuyện giữ lời, chỉ cần ngươi lập tức đưa ra ma binh, ta khẳng định cho ngươi bình yên ly khai, ngươi từng là ân nhân Ba Bố Á dong binh đoàn chúng ta, ta cũng không nghĩ giết ngươi!"
Môn La cả giận nói: "Miệng đầy huynh đệ, gọi là ân nhân, trong lòng lại có hành động ác độc loại này! Ta dám cam đoan hắn nói như vậy chỉ là kiêng kỵ uy năng chuôi ma binh này của ngươi, nếu ngươi buông xuống, hắn khẳng định lập tức giở mặt giết ngươi!"
Dịch Vân một trận trầm mặc, nhẹ giọng nhìn Cầu Cầu nói: "Cầu Cầu, lúc chiến đấu ngươi không ly khai ta, người khác ta không sợ, thế nhưng Ba Khắc xác thực vướng chân, nếu hắn phát động công kích ta ngươi có thể giúp ta chống đỡ?"
"Tê tê!" Cầu Cầu gật đầu.
"Thí tâm thạch, ta thực sự minh bạch!"
Dịch Vân nắm chặt trường kiếm, đấu khí thầm vận, thầm nghĩ: "Lão đại, là Ba Khắc ác độc, chính là người như vậy không chịu nổi? Ba Khắc như thế, Khiết Tây Tạp cũng vậy, không biết vì sao tối nay ta đối với nhân tính triệt để thất vọng rồi.
Ma thú đều hỗ trợ lẫn nhau, thấu hiểu đạo lý ân báo ân, mà người so với động vật còn không bằng!
Thí tâm thạch, thử ra người ti tiện, đồng thời Dịch Vân đổi được tâm tình thất vọng!
"Chiến đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.