Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 112: Tái ngộ cố nhân




Bên trong thiên phong thành.
"Sao ở trong thành này người mua đả thiết phường(nghề rèn) lại trắc trở như vậy, nhiều quy cũ khuôn sáo như vậy?" Dịch Vân không khỏi hướng Môn La oán thán. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nguyên lai, sau khi Dịch Vân tìm hơn cả nửa ngày trời, chạy đến mấy nhà làm nghề rèn, đạp phải vài cây đinh, mới biết được muốn mua một gian cửa hàng ở bên trong Thiên Phong thành cũng không phải là việc dễ dàng.
Đầu tiên, phải hướng chỗ thành quản trình lên tư liệu quê quán, sau đó đợi thẩm tra khẳng định không có sai sót, mới do thành chủ phát xuống chứng nhận cho phép. Khi đã lấy được chứng minh cho phép, muốn bắt đầu buôn bán, trước hết phải hướng nơi thuế quản, giao nộp thuế doanh thu trước một năm mới có thể chính thức buôn bán.
Làm hết một loạt quy định cứng nhắc này, nói ít cũng phải mấy tháng, hơn nữa thì không cần phải nói đến, Dịch Vân căn bản là nặn không ra tư liệu quê quán.
Hơn nữa, những quy cũ này là chỉ nhằm vào một loại cửa hàng, nếu như Dịch Vân muốn mua đả thiết phường mà nói, lại càng phiền toái.
Muốn mua một gian thiết phường, người mua chỉ có thể là cư dân có quốc tịch Kỳ Võ, hơn nữa tất cả tài liệu quáng thiết dùng để rèn, đều được định lượng phân phối thống nhất, cũng còn có một cái quy định cứng rắn nữa, đó chính là dựa theo quy mô lớn nhỏ của thiết phường mà từng tháng đều chí ít phải làm ra hơn một trăm thanh binh khí, cấp cho đế quốc với một cái giá thu mua nhất định, không thể có một tháng nào gián đoạn cả.
"Từng tháng đều phải cung cấp một trăm thanh binh khí? Ta làm ra đều là ma pháp binh khí, sao có thể giao ra chứ? Nếu là thực sự giao ra, vậy cuộc sống yên ổn hiện tại cũng sẽ đến cùng rồi."
Dịch Vân ngay từ đầu làm nghề rèn chỉ là vì rất thuận lợi cho việc tu luyện đấu khí, hiện tại trong cơ thể hắn không chỗ nào là không có đấu khí lưu động, chỉ cần cầm lấy thiết chùy, mỗi lần đánh luyện thiết, thì đấu khí tự nhiên đúng thời cơ mà sinh ra, ma pháp binh khí cũng tự nhiên sinh thành.
Phần kiếp tử diễm đấu khí, cùng đề cao đẳng cấp với ma pháp binh khí.
Nếu như bây giờ yêu cầu Dịch Vân, chỉ được rèn ra binh khí bình thường, hắn trái lại càng thêm không dễ dàng làm được, muốn cứng rắn hạn chế sự lưu động liên tục của đấu khí, so với việc vận chuyển đấu khí càng thêm khó hơn mấy lần.
Dịch Vân cùng Môn La cũng không biết về quy định thiết phường phải giao nộp hạn ngạch binh khí cấp cho quốc khố, không những là Thiên Phong thành mà thôi, từ một năm trước, chiến sự ở biên cảnh đế quốc bắt đầu bùng nổ thì đả thiết phường của toàn đế quốc đều phải tuân thủ quy định giống nhau, cho nên ngay cả Đa Ni Tạp thành mà hắn đã từng đi qua cũng là như vậy.
"Cái khác không nói, tựu như tư liệu về nguyên quán ta không thể khai ra là một người duy nhất còn sống của Tư Đạt Đặc gia tộc được chứ? Dưới quy cũ ở Thiên Phong thành như vậy, ta cũng không có cách nào khác tiến hành luyện khí ở chỗ này được rồi. " Dịch Vân bất đắc dĩ nói.
Thân phận của Dịch Vân thực sự quá mức mẫn cảm, dính dáng đến một cái huyết án hơn hai nghìn người, cùng nơi hạ lạc của một thanh tam phẩm ma binh, rất nhiều người đang muốn tìm được hắn.
Tựu như ngay cả viện trưởng Mễ Đặc của Thiên phong học viện, đã là lão sư của hắn, nhưng Dịch Vân còn không muốn hướng Mễ Đặc thừa nhận thân phận, thái độ của hắn đối với việc này chung quy vẫn mang theo vạn phần cẩn thận, huống chi là những người khác.
"Vấn đề liên quan đến thiết phường trước hết bỏ đi! Với quy cũ như vậy, ngươi sẽ không có khả năng làm được, nôn nóng cũng vô dụng." Môn La cũng bất đắc dĩ nói.
"Đàng phải như vậy thôi."
Thời gian lúc này là sau giờ ngọ, Dịch Vân chợt nhớ tới chính mình vẫn còn chưa dùng qua cơm trưa, khi đang muốn tìm một tiệm ăn để nghĩ tạm thì hắn bỗng thoáng nhìn qua ngã tư đường phía trước xuất hiện một khuôn mặt nhìn có chút quen mắt, thoáng hồi tưởng lại một chút, lập tức đã nhớ ra người này là ai, liền hướng phía hắn đi qua.
Ngạc Đa Đồ có vẻ như vô bổ đi dạo bộ trên đường phố, kể từ khi hắn dẫn dắt thương đoàn đi qua khắp thành thị lớn nhỏ để thu mua ma hạch, trải qua một năm bôn ba, rốt cuộc cũng đã thuận lợi trở lại Thiên Phong thành vào hai mươi ngày trước.
Thiên Phong thành là cố hương của hắn, hắn từ nhỏ cũng ở nơi này lớn lên, vậy mà lần này hắn trở về lại không có bất cứ niềm vui gì của một kẻ xa quê trở lại cố hương, thay vào đó là một nỗi lo âu nồng đậm.
Hắn lần này xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ, cũng không đạt được điều mà gia tộc mong muốn, thành quả rất không lý tưởng, từ lúc hai mươi ngày trước, hắn từ lâu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, kiên trì trở về, sẽ chờ tộc trưởng giáng tội xử lý.
Nhưng mà khéo léo sao khi hắn trở về thì tộc trưởng của gia tộc cũng vừa lúc đi đến đô thành Kỳ Võ làm việc, phải khoảng một tháng mới có thể trở về, vì vậy, mỗi ngày hắn đều thấp thỏm chờ đợi tộc trưởng trở về.
Ngạc Đa Đồ là chấp sự cao cấp trong gia tộc, tuy rằng lúc này đây hắn làm hỏng nhiệm vụ, ở trong gia tộc mọi người đều đã biết, chuyện bị phạt giáng chức đã là chuyện sớm muôn.
Nhưng trước khi tộc trưởng trở về thì không một ai có tư cách động đến chức vị của hắn, chấp pháp cao cấp là chức vị trọng yếu chỉ dưới tộc trưởng gia tộc cùng trưởng lão, chỉ có thể do tộc trưởng tự mình bổ nhiệm, tự nhiên cũng chỉ có tộc trưởng mới có quyền lực miễn chức của hắn.
Nguyên nhân chính là như vậy, hai mươi ngày qua này, chức vị chấp sự cao cấp của Ngạc Đa Đồ trong gia tộc có vẻ như là hư danh, bị vứt bỏ đi.
Ở trong đoạn thời gian này, Ngạc Đa Đồ cũng không phải là không nghĩ biện pháp đấu tranh…
Hắn cũng đã thử qua nhiều cách, mỗi ngày đều cần mẫn chạy đến các cửa hàng buôn bán ma hạch bên trong Thiên Phong thành, trả giá cao để thu mua ma hạch cùng các bộ phận của ma thú, tuy rằng cũng đạt được một ít thu hoạch, nhưng đều là rất ít (tiểu đả tiểu nháo), cùng so sánh với tiêu chuẩn mà gia tộc đưa ra thì có thể nói là không thấm vào đâu cả(vu sự vô bổ).
Cách ngày tộc trưởng gia tộc trở lại Thiên Phong thành chỉ còn lại không tới năm ngày, Ngạc Đa Đồ lúc này cũng rõ ràng, việc này đã không thể làm gì được nữa rồi, vận mệnh của hắn đã được định từ lâu, chỉ cần chờ tộc trưởng trở về chính miệng hướng hắn nói một câu là xong thôi.
"Thúc thúc, việc này cũng không nên suy nghĩ nhiều nữa, chờ tộc trưởng trở về, tối đa cũng chỉ giáng chức là xong việc, lấy năng lực của thúc thúc ngươi, lại phấn đấu thêm một vài lần nữa cũng vẫn có cơ hội quay trở lại mà." Một cô gái trẻ tuổi đi bên cạnh Ngạc Đa Đồ thoải mái nói.
"Ai, Ny Khả, ngươi sẽ không hiểu được đâu." Ngạc Đa Đồ thở dài nói.
Vị trí chấp sự cao cấp này, chính là rất nhiều người đỏ mắt chằm chằm vào, một ngày bị kéo xuống, nếu muốn bò lên lần nữa thì khó khăn sẽ càng thêm khó khăn, bổng đánh rắn giập đầu, những người này lại sẵn sàng làm như vậy.
"Nếu không, thúc thúc, chúng ta cùng nhau ly khai gia tộc đi! Lấy năng lực của thúc thúc ngươi, hơn nữa với thực lực tứ tinh võ đồ của ta, bất kể đến đâu cũng đều được chào đón, hà tất phải ở lại gia tộc bị khinh bỉ kia chứ?" Cô gái tuổi thanh xuân tên Ny Khả khuyên bảo.
"Hồ đồ!" Ngạc Đa Đồ vừa nghe xong lập tức rất tức giận: "Ban đầu nếu không phải tộc trưởng đồng ý thu nhận giúp đỡ thúc thúc ngươi mà nói, ta đã sớm chết ở hơn mười năm trước rồi! Ngay cả huynh trưởng ta, phụ thân của ngươi, chi phí lo cho tang sự năm đó cũng là do tộc trưởng chi trả, Ny Khả ngươi làm sao có thể nói ra lời như vậy? Thúc thúc ta là thà rằng chính mình chết đi, cũng tuyệt đối không làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với tộc trưởng cùng gia tộc! "
Ny Khả thấy Ngạc Đa Đồ nổi giận vói chính mình, rất ủy khuất nói: "Thúc thúc, Ny Khả chỉ là cảm thấy giận dữ bất bình cho ngươi a…"
"Ai, quên đi, thúc thúc không có trách ngươi, chỉ là lần sau không được nói như vậy nữa!" Ngạc Đa Đồ lại thở dài.
Tâm tình vốn đã không tốt lắm, lại bị Ny Khả nói loạn như vậy, làm cho càng thêm tồi tệ, Ngạc Đa Đồ lập tức bỏ đi ý định tìm vận khí ở những cửa hàng khác, đang muốn lên đường hồi phủ nghỉ tạm thì trước mặt bất thình lình đi tới một người.
"Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước thực sự là đa tạ ngươi!"
Ngạc Đa Đồ nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đó là một người tuổi còn trẻ đang nói ở phía trước mặt, thế nhưng hắn căn bản không nhận ra đối phương a.
Người này chính là Dịch Vân.
Dịch Vân vừa nhìn thấy Ngạc Đa Đồ ở đằng xa, đã nghĩ đến thời khắc bản thân lâm vào khó khăn vừa khát vừa đói đã được hắn trợ giúp, cho nên, lập tức đi tới, muốn trước mặt hướng hắn nói lời cảm tạ.
"Ngươi là?" Ngạc Đa Đồ vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Một người tuổi chừng trên dưới mười lăm, mười sáu, thân thể cao gầy, tướng mạo tuấn dật cũng như lời nói, tóc dài buộc lại tùy ý buông thỏng đến ngang thắt lưng, thân mặc trang phục màu đen bó sát người, hai con ngươi đen nhánh hữu thần, có một loại thần bí tiêu sái nói không nên lời.
"Thiếu niên này cũng không có điểm nổi bật nào, thế nhưng trên người khí chất đặc biệt, có một cỗ phong thái nói không nên lời, chỉ cần đã gặp qua liền không thể nào quên!"
Ngạc Đa Đồ nhìn gã thiếu niên trước mắt làm cho hắn có cảm giác đặc biệt này, khẳng định bản thân mình chưa bao giờ gặp qua.
Dịch Vân thấy thần tình Ngạc Đa Đồ có vẻ mờ mịt, vì vậy liền cười nói: "Tiên sinh không nhớ ta sao? Hơn một tháng trước, tiên sinh đã từng gặp qua ta ở hoang nguyên hoàng thổ của trung bộ đế quốc, cũng cho ta nước sạch lương khô, còn cho ta biết lộ trình, cho nên ta mới có thể đi tới Thiên Phong thành a."
Cũng không thể trách Ngạc Đa Đồ ánh mắt vụng về được, bởi vì vẻ bên ngoài của Dịch Vân hiện tại, cùng với gã dã nhân mà lúc trước gặp ở nơi hoang dã kia, quả thực là hai người hoàn toàn bất đồng, nếu hắn còn có thể nhận ra, trái lại mới là chuyện lạ.
"Ngươi là tên dã nhân cởi truồng chặn đường?" Ngạc Đa Đồ còn chưa nhớ ra, vậy mà Ny Khả ở bên cạnh bỗng chỉ tay vào Dịch Vân, kinh hô lên.
kia, quả thực là hai người hoàn toàn bất đồng, nếu hắn còn có thể nhận ra, trái lại mới là chuyện lạ.
"Ngươi là tên dã nhân cởi truồng chặn đường?" Ngạc Đa Đồ còn chưa nhớ ra, vậy mà Ny Khả ở bên cạnh bỗng chỉ tay vào Dịch Vân, kinh hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.