Diệp Âm Trúc nói: "Ta nếu đáp ứng hắn, sẽ không sợ hắn truyền tin tức ra ngoài. Hắn dù sao cũng là Phụ thân của nàng. Ta cũng mơ hồ đoán được ý của hắn. Thông qua việc để cho Tư Cầm trở thành người kế thừa của Lam Địch Á Tư. Chẳng những có thể thu được chúng ta, đạt được sự hảo cảm của Cầm Thành, đồng thời cũng sẽ có được sự ủng hộ của Áo Bố Lai Ân Đại sư. Gây ra mâu thuẫn giữa chúng ta và Mễ Lan đế quốc, thậm chí sinh ra vết rách, Lam Địch Á Tư có thể sinh tồn. Vị Nhạc Phụ Đại nhân này của ta cũng biết chúng ta sẽ đoán ra được mục đích của hắn. Nhưng hắn thông minh nhất chính là để chúng ta đoán được, nhưng không thể không đáp ứng hắn. Dù sao, Thánh Chiến quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Ta ít nhiều cũng phải thỏa hiệp với hắn. Còn về phần hắn đầu tiên đưa ra để nàng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chỉ là đưa ra mà thôi"
Tô Lạp ngẩn người nhìn Diệp Âm Trúc: "Chàng nếu đã biết, vì sao còn đáp ứng hắn?"
Diệp Âm Trúc nói: "Nhạc Phụ suy tính mặc dù chu đáo. Nhưng hắn không phải là ta, cũng không đứng ở góc độ của ta mà nhìn nhận vấn đề. Đúng thế, lần này chúng ta có thể nói là bị hắn lợi dụng. Nhưng có hai điểm dám chắc, một là tình cảm và sự áy náy của hắn với nàng không phải không là gì. Vì nàng, ta lui một chút cũng không sao hết. Còn lại, hắn không chỉ lợi dụng Tư Cầm, mà là đang đánh cuộc, đặt tất cả vốn liếng của mình lên người Tư Cầm. Đối với Nhi tử của chúng ta, hắn chỉ biết không thể không chiếu cố và dạy dỗ. Đối với Tư Cầm mà nói cũng không phải chuyện xấu. Mà đứng từ góc độ của ta mà nhìn, Tư Cầm kế thừa ngôi vị Hoàng đế Lam Địch Á Tư đế quốc tự nhiên sẽ khiến cho Lam Địch Á Tư không bị Mễ Lan đế quốc uy hiếp nữa. Nhưng nàng đừng quên, Tư Cầm kế thừa huyết mạch của ta, tổ tiên của ta là Đông Long, đây không phải chuyển thành để cho Đông Long Đế quốc chúng ta phục dựng ở Long Khi Nỗ Tư, một lần nữa nắm giữ quyền lực sao? Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc là con của Tần Thương gia gia. Cũng kế thừa huyết mạch Đông Long chúng ta. Hai đại Đế quốc nắm trong tay, đây không phải có nghĩa là thống nhất sao. Về phần Nhạc Phụ muốn mâu thuẫn giữa Cầm Thành với Mễ Lan đế quốc chỉ sợ hắn phải thất vọng. Chỗ đứng của chúng ta chính là Mễ Lan thành, đạt thành hiệp nghị như vậy, ta dù thế nào cũng phải có lời với Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc"
Tô Lạp thở phào nhẹ nhõm: Nếu Chàng đã nghĩ hết như vậy rồi thì ta cũng an tâm. Hắn thật đã già. Âm Trúc, đợt sau khi Thánh Chiến chấm dứt, ta muốn Chàng theo ta về xem hắn được không? Cũng mang theo Tư Cầm và Luyến Cầm cho hắn nhìn"
Lời hôm nay Mã Tây Mạc nói mặc dù chưa thể hoàn toàn hóa giải khoảng cách giữa hắn và Tô Lạp. Nhưng cũng đã khiến cho Tô Lạp mềm lòng. Bây giờ nàng đã không phải Tô Lạp trước kia. Có tình yêu của Âm Trúc, hạnh phúc mà Hài tử mang đến, nàng đã không còn khép kín như trước nữa.
"đương nhiên có thể. Biết không,Ta thật cao hứng khi thấy nàng như bây giờ. Đi thôi, chúng ta về Lữ điếm nghỉ ngơi, rồi sáng mai sẽ đi đến Mễ Lan thành"
Ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất, mang đến cho Mễ Lan thành khổng lồ một tầng kim quang nhàn nhạt.
Sáng sớm, hào khí trong Hoàng Cung Mễ Lan đế quốc có đôi chút khẩn trương. Mễ Lan Đại đế Tây Nhĩ Duy Áo đang nghị sự với Tây Đa Phu Nguyên soái mới trở về Đế đô trong Tẩm cung của mình.
"Báo, khởi bẩm Bệ Hạ, Tây Đa Phu Nguyên soái đến"
"Nhanh mời vào"
Tây Đa Phu ngẩng đầu bước vào trong Tẩm cung của Tây Nhĩ Duy Áo. So sánh với lần trước khi Diệp Âm Trúc gặp hắn, thì mái tóc của vị Mễ Lan chi mâu này bạc thêm vài phần. Nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, tinh thần quắc thước, uy nghiêm bắn ra bốn phía, ánh mắt không giận mà uy.
Hai đại danh soái của Mễ Lan giờ đã mất đi Mã Nhĩ Đế Ni, Tây Nhĩ Duy Áo càng nể trọng hắn. đương nhiên cho đến bây giờ Tây Nhĩ Duy Áo cũng không cho Tây Đa Phu biết bí mật xuất thân từ Đông Long Bát tông của hắn.
Về điểm này, Tần Thương mặc dù không có nói cho hắn. Nhưng nói như thế nào, thì Tây Nhĩ Duy Áo cũng là Đế Vương của Mễ Lan đế quốc.
"Tham kiến Bệ Hạ" Tây Đa Phu khom người hành lễ. Tây Nhĩ Duy Áo cách đây vài năm đã ban xá lệnh, Tây Đa Phu Nguyên soái ở trường hợp gì cũng không cần quỳ lạy hắn, có thể mang binh khí đến gặp.
"Nguyên soái không cần khách khí, mời ngồi" Tây Nhĩ Duy Áo hôm nay mặc rất đơn giản, mặc một bộ trường bào màu vàng. Từ bề ngoài nhìn hắn không có sự uy nghiêm của Mã Tây Mạc, nhưng dễ làm cho người ta có cảm giác thân cận, dễ gần.
Lúc này, bên trong Tẩm cung ngoại trừ Tây Nhĩ Duy Áo và Tây Đa Phu Nguyên soái mới đến còn có một Hài tử.
Hài tử này đang ngồi trên đùi Tây Nhĩ Duy Áo, mặc một bộ quần áo giống hệt như của Tây Nhĩ Duy Áo, chỉ là bản thu nhỏ mà thôi.
Mái tóc đen dài trên vai, nhìn qua chỉ khoảng bốn tuổi. Khiến cho người ta chú ý là đôi mắt to của nó, đen mà sáng ngời, giống như Hắc diệu thạch vậy.
Trong đôi mắt to tròn đó không phải lóe ra quang mang ngây thơ không nhiễm bụi trần, mà là một sự thâm thúy khiến người ta kinh ngạc.
"Ngài khỏe, Tây Đa Phu gia gia" Tiểu Nam hài từ trên đùi Tây Nhĩ Duy Áo nhảy xuống, làm ra một nghi lễ cung đình đúng tiêu chuẩn với Tây Đa Phu.
"không dám Thái tử điện hạ" Tây Đa Phu vội vàng đứng sang bên cạnh một bước, không tiếp nhận hành lễ của nam hài.
Nam hài cũng không gượng ép, không hề giống như đứa nhỏ tuổi của nó chút nào, mà lẳng lặng đi đến một bên, bò lên trên một chiếc ghế ngồi xuống.
Ánh mắt của Tây Nhĩ Duy Áo đảo qua người nam hài, trong mắt hiện lên không phải là vẻ hiền lành vốn có mà là kiêu hãnh, đúng là ánh mắt kiêu hãnh.
Như là nam hài này là điểm sáng lớn nhất trong đời hắn vậy.
"Bệ Hạ, sáng sớm triệu thần có phải đã xảy ra đại sự không?" Tây Đa Phu hỏi.
Tây Đa Phu có địa vị cực cao ở Đế quốc, bối phận còn ở trên Tây Nhĩ Duy Áo, công lao to lớn. Dù cho là Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế nhìn thấy hắn cũng phải nhượng mấy phần.
Lần này Mễ Lan đế quốc có thể ngăn cản Liên quân Lam Địch Á Tư công kích, vị Tây Đa Phu Nguyên soái trấn thủ phương Nam có thể nói là công lao cực lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dựa vào thực lực mạnh mẽ và năng lực chỉ huy, mới bảo vệ quốc thổ Mễ Lan không mất.
Mặc dù hắn là Nguyên soái, nhưng đã được Tây Nhĩ Duy Áo phong tước Vương, có thể nói là trọng thần đứng đầu của Đế quốc.
"Quả thật là đã có chuyện. Ta vừa mới nhận được Ma pháp truyền tin. Tối ngày hiệu quả, Lam Địch Á Tư Đế quốc đã tuyên bố trong đêm, sắc phong Tư Cầm Mạc Lạp Đế – nhi tử của Loan Phượng công chủ thành Thái tử"
Mắt Tây Đa Phu hiện lên một tia quang mang sắc bén "Tư Cầm Mạc Lạp Đế? Mã Tây Mạc rốt cuộc đã xác định Thái tử sao? Loan Phượng công chủ là ai? Mã Tây Mạc có không ít Nhi tử, sao lại phong Hài tử của một Nữ nhân thành Thái tử?"
Tây Đa Phu nhiều năm sống trong doanh trại nên rất nhiều việc trong chốn Cung đình không được biết. Tô Lạp mặc dù được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Lam Địch Á Tư, nhưng người ở Mễ Lan đế quốc biết nàng cũng rất ít.
Tây Đa Phu cười khổ nói: "Bởi vì, Tư Cầm Mạc Lạp Đế này còn có một tên gọi khác là Diệp Tư Cầm. Cha của nó, chính là Cầm Đế Diệp Âm Trúc của chúng ta"
Tây Đa Phu chấn động "Bệ Hạ, ngài có nói sai không. Mã Tây Mạc, Mã Tây Mạc cũng để cho Nhi tử của Diệp Âm Trúc trở thành Thái tử của Lam Địch Á Tư đế quốc. Điều này thật không thể nào tưởng tượng nổi"
Tây Nhĩ Duy Áo cười khổ nói: "Lúc mới nhận được tin tức, phản ứng đầu tiên của ta cũng giống ngài, cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Tuy nhiên vừa rồi Duệ Cầm đã phân tích cho ta một chút, ta mới hiểu được dụng ý của lão già Mã Tây Mạc này. Quả nhiên là hậu sinh khả úy. Duệ Cầm, con nói cho Tây Đa Phu gia gia biết đi"
Tây Nhĩ Duy Áo trao quyền giải thích cho Hài tử nhìn qua mới khoảng bốn tuổi, mà Tây Đa Phu Nguyên soái cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.
"Xin Duệ Cầm Thái tử chỉ giáo"
Duệ Cầm Thái tử cười, nói: "Mục đích của Mã Tây Mạc rất trực tiếp, cũng rất đơn giản. Chính là hắn muốn lợi dụng quan hệ huyết thống của Thê Tử Diệp Âm Trúc để cho Lam Địch Á Tư đế quốc có thể thở được, thậm chí một lần nữa có cơ hội quật khởi. Bề ngoài thì thấy, Mã Tây Mạc Đại Đế dường như đã để cho một người ngoài trở thành Thái tử. Thực ra không phải vậy, Loan Phượng công chủ là Nữ nhi của hắn, Tư Cầm mặc dù có huyết mạch của Cầm Đế Diệp Âm Trúc, nhưng cũng có truyền thừa của Mạc Lạp Đế Gia tộc. Cho nên từ huyết thống thì cũng không phải người ngoài. Từ điểm này, cùng với Mã Tây Mạc Đại Đế có thể khiến cho Bách quan và hoàng thất Lam Địch Á Tư ủng hộ. Đương nhiên, điều này là do Đế quốc chúng ta mang đến áp lực cực lớn cho Lam Địch Á Tư. Hoàng thất Lam Địch Á Tư mới có thể thỏa hiệp với Đế Vương bọn họ"
"Cầm Đế Diệp Âm Trúc sau ba năm mất tích, mấy tháng trước đã trở về Pháp Lam. Mặc dù hắn đã mất tích ba năm, nhưng mà danh vọng của hắn trên Đại lục chỉ tăng chứ không giảm. Thú Hoàng Tử đế trong thời gian hắn mất tích đã tự mình đến Pháp Lam đòi người, thậm chí không tiếc khai chiến với Pháp Lam. Có thể thấy được quan hệ giữa hắn và Cầm Đế Diệp Âm Trúc vô cùng mật thiết. Sau này mặc dù bình tĩnh lại, nhưng hắn cũng tuyên bố trước mặt mọi người trở thành Nghĩa phụ của ba Hài tử của Diệp Âm Trúc. Căn cứ tin tức chúng ta có được, Diệp Tư Cầm chính là người có năng lực Thống soái cao nhất trong ba Hài tử của Diệp Âm Trúc. Mặc dù mới có ba tuổi, nhưng đã bắt đầu thể hiện ra. Giáo phụ của hắn chính là Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân. Có thể nói rất được sủng ái. Nếu để cho một người như vậy trở thành người kế thừa tương lai của Lam Địch Á Tư đế quốc. Thì cho dù Pháp Lam và Thú Nhân tộc không ủng hộ hắn, cũng tuyệt đối không làm ra chuyện bất lợi với hắn. Còn về phần Cầm Thành, có quan hệ trực tiếp với Diệp Âm Trúc, càng không thể nào là địch của Lam Địch Á Tư. Mã Tây Mạc rất thông minh, lựa chọn như vậy mặc dù là điều bất đắc dĩ. Nhưng với tình thế hiện tại của Lam Địch Á Tư mà nói, cũng là tình huống tốt nhất"
Tây Đa Phu không nhịn được nói: "Nhưng, cứ như vậy, chúng ta trong tương lai đả kích Lam Địch Á Tư như thế nào? Từ quốc lực mà nói, chúng ta hơn Lam Địch Á Tư cũng không nhiều. Ưu thế lớn nhất của chúng ta, chính là có sự ủng hộ của Cầm Thành và buôn bán với Thú Nhân tộc"
Duệ Cầm Thái tử mỉm cười, nhìn qua không giống một Hài tử chút nào, ngược lại giống như một trí giả, thân hình nhỏ bé trông rất là kỳ lạ: "Thực ra, cũng không phải không có biện pháp giải quyết vấn đề. Không sai, theo suy nghĩ của Mã Tây Mạc Đại Đế. Hắn để cho Diệp Tư Cầm trở thành người kế thừa của Lam Địch Á Tư, chính là muốn loại bỏ suy nghĩ dụng binh với Lam Địch Á Tư của chúng ta. Nhưng muốn cho kế hoạch của hắn phá sản, ta có một biện pháp mà khả năng thành công hơn năm thành"
Giờ phút này, ngay cả Tây Nhĩ Duy Áo không nhịn được vẻ kinh ngạc: "Còn có biện pháp gì sao? Ta thật sự không nghĩ ra làm như thế nào để lại áp đảo được Lam Địch Á Tư. Trừ phi tin tức Mã Tây Mạc tuyên bố là giả, Diệp Âm Trúc không đáp ứng hắn"
Duệ Cầm Thái tử lắc đầu nói: "Chuyện lớn như vậy, Lam Địch Á Tư Đế quốc không thể nào tuyên bố tin tức giả. Nếu không sẽ bị các Quốc gia trên Đại lục cười nhạo, phỉ nhổ. Càng làm xa quan hệ giữa mình với Cầm Thành và Pháp Lam. Nếu ta đoán không sai, thì hắn hẳn là lợi dụng cuộc Thánh Chiến sắp tới. Lam Địch Á Tư có ủng hộ Thánh Chiến hay không, nên đã dùng điều kiện này để uy hiếp Cầm Đế Diệp Âm Trúc. Trong đó có lẽ còn có thêm một chút điều kiện, chỉ có điều Lam Địch Á Tư không tuyên bố ra mà thôi"
Nếu Diệp Âm Trúc có mặt ở đây lúc này sẽ rất giật mình. Hài tử nhìn mới có bốn tuổi lại có thể ăn nói lưu loát đến vậy, hơn nữa như là đã thấy mọi chuyện vậy.
Tây Nhĩ Duy Áo nhíu mày nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta đàm phán như vậy với Pháp Lam. Để cho Âm Trúc không cho Nhi tử của hắn kế thừa ngôi vị Hoàng đế Lam Địch Á Tư sao?"
Mắt Duệ Cầm Thái tử sáng lên: "không, đương nhiên không. Như vậy càng xấu thêm, khiến cho Cầm Thành và Pháp Lam có tâm trạng chán ghét chúng ta, càng đưa bọn họ sang phía Lam Địch Á Tư, đây là biện pháp ngu ngốc nhất"
Nghe được hai chữ ngu nhất, mặt Tây Nhĩ Duy Áo không khỏi đỏ lên, cười khổ nói: "Thái tử bảo bối của ta. Ngươi đừng giấu nữa. rốt cuộc ngươi có biện pháp gì?"
Duệ Cầm Thái tử rất tự tin nói: "Vừa rồi ta đã cẩn thận suy nghĩ. Muốn từ bên ngoài làm tan rã sự hợp tác giữa Cầm Đế và Lam Địch Á Tư là điều không có khả năng. Dù sao, bọn họ đều là đại nhân vật, đã nói là sẽ làm. Cho nên, chúng ta chỉ có thể ra tay từ bên trong Lam Địch Á Tư. Làm cho tự bản thân bọn họ xuất hiện vấn đề. Mà phủ quyết việc Diệp Tư Cầm làm Thái tử. Chỉ có như vậy, mới có lợi nhất cho chúng ta. Mã Tây Mạc tự nhiên có thủ đoạn sắt của hắn. Nhưng bất kể là Lam Địch Á Tư hay là Mễ Lan chúng ta, lực lượng của Hoàng Thất đều rất lớn. Phụ Hoàng, người còn nhớ kỹ lúc trước lập ta làm Thái tử bị ngăn cản lớn đến thế nào không? Ta là con ruột của ngài còn là như vậy. Mã Tây Mạc lập một Hài tử của một Nữ nhi làm Thái tử, tình huống sẽ càng thêm không ổn"
Nghe đến con ruột của mình, vẻ mặt Tây Nhĩ Duy Áo hơi thất thần một chút, trong lòng thầm nghĩ, nếu ngươi thật sự là con ruột của ta, thì dù cho ta lập chết đi cũng nguyện ý.
Duệ Cầm Thái tử thông minh cũng không có khả năng biết trong lòng Tây Nhĩ Duy Áo suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: "Cho nên, sau khi hắn tuyên bố chuyện này, áp lực phải chịu sẽ là rất lớn. Ở tình huống này, Mã Tây Mạc muốn áp chế những âm thanh phản đối chỉ có một biện pháp, đó là uy hiếp của Mễ Lan đế quốc. Uy hiếp do Mễ Lan đế quốc mang đến để ngăn chặn sự phản đối của Hoàng thất và các Đại thần. Phụ hoàng, ta nhớ kỹ ngài đã nói với ta. Mã Tây Mạc Đại Đế có không ít Hoàng Tử"
Nếu nói đến đây mà Tây Nhĩ Duy Áo không rõ, thì hắn đã không xứng làm một vị Đế Vương anh minh. Quang mang lóe lên: "nếu chúng ta âm thầm ủng hộ tài lực cho mấy vị hoàng tử của Mã Tây Mạc, bề ngoài lại làm ra vẻ thân cận với Lam Địch Á Tư, vậy…"
Nụ cười đồng thời xuất hiện trên mặt Tây Nhĩ Duy Áo và Duệ Cầm Thái tử. Chỉ có vẻ mặt Tây Đa Phu Nguyên soái không giỏi dùng âm mưu là có đôi chút mờ mịt. Trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ về vị Thái tử chưa đến bốn tuổi trước mặt này. hắn vẫn luôn suy nghĩ, Hài tử này có phải Nhân loại không? Hắn chỉ có bốn tuổi, rất nhỏ tuổi, mà lại quá thông minh. Lúc trước khi Tây Nhĩ Duy Áo quyết định phế Phí Tư Thiếp Nạp, lập hắn làm Thái tử, thì đã bị Hoàng thất cực lực phản đối.
Nhưng Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế chỉ triệu tập một lần hội nghị Hoàng thất, tất cả những lời phản đối đều đã thay đổi.
Nghe nói, ở trong Hội nghị Hoàng thất. Chỉ có Duệ Cầm Thái tử ba tuổi độc chiến quần vương, được cả Hoàng thất chấp nhận. mặc dù hắn bây giờ còn chưa đến bốn tuổi. Nhưng trong Hoàng thất đều công nhận Duệ Cầm Thái tử tương lai sẽ trở thành Đế Vương xuất sắc nhất từ trước đến nay của Mễ Lan đế quốc. Thậm chí có hy vọng trở thành Thiên cổ nhất đế. Bọn họ đều đang chờ đợi Duệ Cầm Thái tử trong tương lai sẽ dẫn dắt Mễ Lan đế quốc đạt đến một trình độ trước đó chưa từng có.
"Báo" Âm thanh của Thị vệ đột nhiên từ bên ngoài truyền vào.
Tây Nhĩ Duy Áo nhíu mày nói: "Ta không phải nói qua rồi sao. Không có lệnh của ta, bất luận ai cũng không được phép quấy rầy?"
"Bệ hạ thứ tội. Cung đình thủ tịch Đại Pháp sư Phất Cách Sâm công tước Đại nhân cầu kiến. Ngài đã phân phó, Công tước Đại nhân lúc nào cũng có quyền đến gặp"
Tây Nhĩ Duy Áo vừa nghe Phất Cách Sâm Đại sư đến, trên mặt xuất hiện nụ cười: "Thì ra là Phất Cách Sâm Đại sư, nhanh mời vào"
Ánh mắt chuyển sang nhìn Tây Đa Phu Nguyên soái: "Xem ra, vị Đại sư này của chúng ta hẳn là cũng nhận được tin tức"
Trong chốc lát, Phất Cách Sâm viện trưởng mặc Ma pháp trường bào màu trắng đã đi vào trong Tẩm cung. Hắn giống như Tây Đa Phu, không cần quỳ lạy Tây Nhĩ Duy Áo. Chỉ hơi khom người: "Tham kiếm Bệ Hạ"
"Đại sư không cần đa lễ, sáng sớm như vậy, Đại sư sao lại đến đây?" Tây Nhĩ Duy Áo đưa tay ra mời ngồi.
Phất Cách Sâm cười cười, gật đầu với Tây Đa Phu Nguyên soái bên cạnh: "Bệ Hạ, ta mang đến cho ngài ba vị khách nhân, tuyệt đối là những vị khách mà ngài không tưởng tượng được"
Quang mang màu hồng lóe lên, trong quang mang đó, ba bóng người xuất hiện bên cạnh Phất Cách Sâm.
Quang mang lóe lên trong mắt Tây Đa Phu một chút, cũng không có hành động gì. Hắn quen biết Phất Cách Sâm nhiều năm, đối với vị Đại ma đạo sư này rất là quen thuộc. Hắn không thể nào gây chuyện bất lợi gì với Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế. Mà khi Tây Đa Phu thấy ba người đột nhiên xuất hiện, hắn không khỏi kêu lên một tiếng.
Một bóng người, giống như chim yến lao vào trong ngực Tây Đa Phu: "Gia gia"
Tính cách kiên định của Tây Đa Phu nghe thấy tiếng gọi như vậy, nhìn thấy dáng người quen thuộc không khỏi rơi lệ: "Tốt, tốt, ngoan, không khóc, Hải Dương, con đến lúc nào"
Ba người vừa xuất hiện, chính là Phu Thê Diệp Âm Trúc. Hải Dương chợt nhìn thấy gia gia của mình, sao không kích động chứ? Đã một thời gian dài nàng không gặp Tây Đa Phu Nguyên soái.
Thì ra, ba người Diệp Âm Trúc sáng sớm đã rời khỏi Lam Địch Á Tư, thông qua Truyền tống môn đi đến Mễ Lan đế quốc. Mất tích ba năm, lần đi đến Mễ Lan đế quốc này, Diệp Âm Trúc trước hết muốn đến gặp Sư phụ Phất Cách Sâm của mình. Cho nên hắn quyết định trước tiên đến Học viện bái phỏng. sau khi gặp được Phất Cách Sâm, bốn người mới đến Mễ Lan thành. Bởi vì mang theo Hải Dương và Tô Lạp, vì tránh phiền toái, nên Diệp Âm Trúc đã đưa Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch của mình cho Phất Cách Sâm đeo, thông qua cách đơn giản nhất tiến vào Hoàng Cung.
"Ngài tốt, Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc, Tây Đa Phu gia gia đã lâu không gặp"
Diệp Âm Trúc mỉm cười hành lễ với hai người.
Tây Đa Phu gật đầu với hắn. Bây giờ hắn không thể chú ý nhiều đến Diệp Âm Trúc. Đã lâu không thấy cháu gái của mình, mặc dù đều không phải là con ruội. Nhưng cảm giác thân tình này vẫn khiến cho tâm trạng của vị Nguyên soái trở nên kích động.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Âm Trúc, khiến cho Tây Nhĩ Duy Áo kinh ngạc: "chúng ta đang nói đến ngươi, không ngờ rằng ngươi sẽ đến"
Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Ta có thể không đến được sao? Nói vậy ngài đã có được tin tức từ phía Lam Địch Á Tư"
Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu, mỉm cười nói: "Thực ra không cần ngươi đến đây giải thích. Chẳng lẽ ta còn không tin ngươi sao? Ngươi đã quyết định như vậy, nhất định có lý của ngươi"
Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế tuyệt đối là một người thông mình, tầm quan trọng của quan hệ với Cầm Thành hắn chưa bao giờ quên cả.
Diệp Âm Trúc nói: "Nói như thế nào thì ta cũng nên có một giải thích với ngài. Đây là?" Ánh mắt hắn hạ xuống trên người Hài tử đang ngồi một bên, đang tò mò nhìn ba người mình. Nhìn qua, Hài tử này lớn hơn ba tiểu tử của mình một chút, nhưng không lớn hơn quá nhiều. Đôi mắt to của hắn lần đầu tiên nhìn thấy, đã gây cho Diệp Âm Trúc đôi chút rung động.
Ánh mắt như vậy xuất hiện trên người trưởng thành thì Diệp Âm Trúc sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hắn chỉ là một Hài tử. Ánh mắt một Hài tử sao có thể bao hàm nhiều thứ như vậy chứ?
Thần sắc Tây Nhĩ Duy Áo thoáng đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói: "Đến đây, ta giới thiệu với ngươi một chút, đây là con út của ta, Duệ Cầm Bối Lỗ Tư Khoa Ni. Phí Tư Thiếp Nạp hẳn đã nói với ngươi rồi, bây giờ hắn là Thái tử của Mễ Lan đế quốc"
Diệp Âm Trúc đã đoán được thân phận của Hài tử này. Nhưng từ trong miệng Tây Nhĩ Duy Áo nói ra có chút cảm giác khác. Hắn có thể rõ ràng phát hiện được, Tây Nhĩ Duy Áo lúc nói về Hài tử này, có cảm giác rất kiêu hãnh.
"Ngươi khỏe, Duệ Cầm Thái tử" Diệp Âm Trúc gật đầu với Duệ Cầm. Từ thân phận mà nói, mặc dù hắn chỉ là một Hài tử, nhưng cũng là Thái tử của Đại quân mạnh nhất Long Khi Nỗ Tư Đại lục.
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: "Biết ta vì sao cho hắn tên này không? Bởi vì ta hy vọng hắn có thể thông minh như ngươi, có trí tuệ như Cầm Đế"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "Thúc thúc quá nghĩ"
Duệ Cầm hơi khó khăn nhảy xuống từ trên ghế xuống, nhìn Diệp Âm Trúc nói: "Ngài chính là Cầm Đế Đại nhân mà Ba ba thường xuyên nhắc đến phải không?"
Diệp Âm Trúc ngồi xổm xuống, để người mình ngang với Duệ Cầm, nhẹ nhàng nói: "Ta chính là Diệp Âm Trúc, tên Cầm Đế chỉ là các bằng hữu khen ngợi mà thôi. Ngươi là Hài tử của Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc, nếu ngươi muốn gọi ta là Âm Trúc ca ca đi"
Duệ Cầm không hề né tránh, nghe vậy lập tức gật đầu: "Tốt, Âm.."
Hắn vừa nói lời này, lại bị một giọng nói vội vàng cắt đứt: "không thể, Duệ Cầm"
Diệp Âm Trúc và Duệ Cầm cùng ngạc nhiên, nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ thấy một mỹ nữ từ phía sau đi ra, trong mắt hiện ra đôi chút lo lắng, đôi chút suy tư, vài phần mừng rỡ và rất nhiều tình cảm phức tạp. Chính là Hương Loan.
Nhìn thấy Hương Loan, quang mang khác với những đưa trẻ khác trong mắt Duệ Cầm biến mất. hắn bây giờ, nhìn qua mới đúng là một tiểu hài tử.
"Tỷ Tỷ" Duệ Cầm hưng phấn kêu lên, chạy về phía Hương Loan.
Hương Loan ôm lấy nó, trên mặt hiện ra vẻ ôn nhu mà trước kia bọn Diệp Âm Trúc chưa bao giờ thấy.
Ôm lấy Duệ Cầm, Hương Loan từ từ đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc: "Đã lâu không gặp Âm Trúc"
Gặp lại Hương Loan, không biết vì sao trong lòng Diệp Âm Trúc luôn có một cảm giác đặc biệt. Như trong lòng ngực có một cái gì đâm vào vậy, nhưng hắn tìm như thế nào cũng không biết cảm giác đó là gì"
"Hương Loan tỷ" Hải Dương kinh hãi kêu lên. Rời khỏi lòng gia gia, đi vài bước đến trước mặt Hương Loan., Đối với việc gặp lại vị Tỷ tỷ tốt này, không khỏi cảm thấy kích động, mắt nàng rơi lệ.
Hương Loan rất đẹp, so với vẻ Diễm lệ trước kia thì nàng đã giảm đi rất nhiều, nhưng có thêm đôi chút thành thục, phong vận, mái tóc dài màu hồng buông sau lưng, cả người đều trở nên thành thục hơn.
Người thân gặp lại khiến cho trong lòng mỗi người cảm thấy rất ấm áp, Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "Hương Loan, vì sao không cho Duệ Cầm gọi ta là Ca ca? hắn là Đệ đệ của ngươi, chẳng lẽ không nên gọi ta là Ca ca sao?"
Ánh mắt của Hương Loan chuyển từ người Hải Dương sang Diệp Âm Trúc, trong đáy mắ hiện lên một tia bối rối, vội vàng lắc đầu nói: "không, không phải. Âm Trúc ngươi đừng hiểu lầm. hắn không thể gọi ngươi là Ca Ca"
"Vì sao?" Diệp Âm Trúc nhìn nàng. Câu cuối cùng Hương Loan nói rất chắc chắn, không để lại một đường nào khác, mà cách nói chuyện này không giống nàng chút nào.
"Bởi vì" Vẻ bối rối trong đáy mắt Hương Loan càng thêm rõ ràng, thầm hít một hơi, tựa hồ như đang bình ổn lại tâm trạng kích động. không đợi nàng giải thích, Duệ Cầm đang trong lòng nàng đã nói.
"Ta hiểu, Tỷ Tỷ sợ, ta gọi ngươi là Ca Ca, thì về sau ngươi sẽ không thu ta làm Đồ đệ, bối phận không thể loạn được"
"Thu ngươi làm đồ đệ? Sao lại thế này?" Diệp Âm Trúc nhìn Duệ Cầm, lúc này nhìn qua thì thấy đôi mắt trong suốt và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nó rất giống Hương Loan, chỉ là tính cách khác nhau mà thôi.
Hương Loan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Duệ Cầm từ nhỏ đã thích Âm nhạc, vẫn quấn quít lấy ta đòi học. Chỉ là ta đàn không thích hợp với Nam hài, vì vậy ta từng đề cửa ngươi với hắn, cho nên…"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "ngươi thích Cổ Cầm sao?"
Duệ Cầm gật đầu nói: "Thích, ngươi đồng ý làm Sư phụ của ta sao?"
Diệp Âm Trúc nghiêm mặt nói: "Học một loại Nhạc khí cũng không khó. Nhưng khó nhất chính là nhập vào trong đó, tìm có được nó thật sự. ngươi không thể không nói cho ta biết. ngươi vì sao thích học Cầm?"
Duệ Cầm ngẩn người, nghĩ nghĩ nói: "Điều này có thể là chuyện duy nhất ta không biết vì sao. Từ sau khi Tỷ Tỷ nhắc đến Cổ Cầm với ta. Ta đã nghe rất nhiều người đàn tấu, từ khi đó, ta bắt đầu thích Cổ Cầm. Ta cũng muốn tìm ra nguyên nhân tại sao mình thích nó, nhưng ta không làm được. Như là ta trời sinh đã có duyên với Cổ Cầm vậy"
Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên vẻ kinh ngạc: "Ngươi nguyện ý nỗ lực bao nhiêu vì Cổ Cầm?"
Duệ Cầm không hề do dự nói: "Một nửa tâm lực"
"Chỉ có một nửa sao?" Vẻ kinh ngạc của Diệp Âm Trúc tăng lên.
Duệ Cầm gật đầu tự tin nói: "Ta tin rằng, dùng một nửa tâm lực học tập Cổ Cầm, ta nhất định sẽ làm được rất tốt. Ngài chính là mục tiêu của ta"
Trên Thế giới này, dám nói dùng một nửa tâm lực mà vượt qua Diệp Âm Trúc về mặt Cổ Cầm, thì Duệ Cầm Thái tử tuyệt đối là người đầu tiên, cũng tuyệt đối chỉ có một. Nhưng vẻ tự tin của hắn làm cho người ta cảm giác không phải hắn đang nói đùa.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "Tốt lắm, chờ ta bàn bạc một vài chuyện với Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc xông. Ta sẽ tiến hành kiểm tra đối với ngươi, nếu ngươi có thể thông qua cuộc kiểm tra, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ"
Diệp Âm Trúc có ba Hài tử mặc dù đều có rất nhiều am hiểu, nhưng không hề thích Âm luật. Cũng không có thiên phú kế thừa Cổ Cầm của hắn. Mà vị Duệ Cầm Thái tử trước mặt là con của Tây Nhĩ Duy Áo. Diệp Âm Trúc mặc dù không có thời gian, nhưng vẫn đáp ứng thu hắn làm đồ đệ. Hắn quyết định như vậy có hai mục đích. Một là hy vọng Cầm nghệ của mình có thể truyền thừa xuống. Còn lại chính là để cho Mễ Lan đế quốc ăn một viên thuốc định tâm hoàn. Đồ đệ của mình là Thái tử của Mễ Lan đế quốc, hợp tác tốt đẹp giữa Cầm Thành và Mễ Lan đế quốc sẽ xảy ra biến hóa được sao?"
Duệ Cầm gật đầu nói: "Tốt, ta nghĩ, ta nhất định sẽ qua được đợt kiểm tra của ngài"
Diệp Âm Trúc giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ đầu hắn: "Ta cũng hy vọng như vậy"
Hương Loan nhìn Diệp Âm Trúc và Duệ Cầm nói chuyện với nhau, ánh mắt của nàng trở nên si mê, nên Hải Dương gọi nàng vài câu nàng cũng không có phản ứng gì.
Hương Loan tỷ, hồi hồn. Tỷ đang nghĩ gì vậy?" Hải Dương gọi Hương Loan mấy lần, nàng lúc này mới giật mình tỉnh lại.
"A? Ồ, không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một việc. Đi, Hải Dương, Tô Lạp chúng ta sang bên kia nói chuyện. Lâu như vậy không thấy, các muội nhất định có rất nhiều chuyện có thể nói cho ta nghe"
Nam nhân có chuyện bàn bạc, Nữ nhân tự nhiên nên tránh ra một nơi.
Hương Loan lúc trước từ một Công chủ kiêu ngạo, đã hoàn toàn biến thành có lý trí.
Đưa mắt nhìn ba Nữ nhân mang Duệ Cầm đi sang một bên nói chuyện phiếm. Ánh mắt của Diệp Âm Trúc lúc này mới chuyển sang nhìn Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế, một lần nữa hành lễ với hắn.
Tây Nhĩ Duy Áo, Tây Đa Phu, Phất Cách Sâm cùng với Diệp Âm Trúc, bốn người chia nhau ngồi xuống.
Tây Nhĩ Duy Áo nói: "Âm Trúc, ngươi đã mất tích ba năm trời. Mấy tháng trước có được tin tức của ngươi, ngươi không biết ta cao hứng đến thế nào đâu. Bây giờ ngươi rốt cuộc đã trở lại, Cầm Thành không phải là Quần long vô thủ nữa"
Diệp Âm Trúc nói: "Xin lỗi đã để ngài lo lắng. Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc, nếu ngài biết tại sao ta đến đây, vậy ta cũng sẽ nói thẳng. Ngày hiệu quả, ta quả thật đã đáp ứng với Mã Tây Mạc Đại Đế, để cho con trưởng của ta trở thành Đế Vương tương lai của Lam Địch Á Tư Đế quốc. Nhưng trong đó còn có mấy điều kiện"
Lập tức Diệp Âm Trúc nói ra một lần cuộc nói chuyện với Mã Tây Mạc hiệu quả, không hề giấu diếm gì cả.
Nghe xong Diệp Âm Trúc nói. Tây Nhĩ Duy Áo thở dài một tiếng, nói: "Mã Tây Mạc là một người thông minh. Nếu không phải bị ép đến lúc sinh tử tồn vong, hắn sẽ không lựa chọn như vậy. mặc dù chúng ta là ở thế đối địch. Nhưng ta không thể không thừa nhận, ở phương diện làm một Đế Vương, ta không bằng hắn"
Nói đến đây, vị Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế này không có chút gì chán nản, ngược lại lại mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc, nói: "Nhưng ta may mắn hơn hắn, bởi vì ta có sự trợ giúp của ngươi. Bây giờ lão già Mã Tây Mạc này đến cướp vận khí với ta"
Nghe hắn nói vậy, trên mặt bốn người ngồi đây đều xuất hiện vẻ tươi cười. Trong tâm Diệp Âm Trúc vốn có chút lo lắng đã biến mất. hắn tự nhiên nhìn thấy, Tây Nhĩ Duy Áo cũng không vì chuyện này mà đề phòng mình, điều này cũng là mục đích mà hắn muốn đạt đến khi đến đây. Không biết vì sao, hắn thấy rằng Tây Nhĩ Duy Áo trước mặt thoáng đạt hơn trước rất nhiều. Chẳng lẽ là do Mễ Lan đế quốc lúc này đã chiếm cứ vị trí tuyệt đối trên Đại lục sao?"
"Thúc thúc, ngài cũng biết. Mã Tây Mạc dù nói như thế nào cũng là Phụ thân của Tô Lạp. Lam Địch Á Tư cũng là nhà của Tô Lạp. Hơn nữa, bây giờ đối với ta mà nói, quan trọng nhất không phải là cục diện của Long Khi Nỗ Tư, mà là cuộc Thánh Chiến với Thâm Uyên vị diện. Trước khi Thánh Chiến xảy ra, mọi việc khác ta đều để lại phía sau. Vì đồng tâm hiệp lực chiến thắng kẻ địch chung của Long Khi Nỗ Tư, ta cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp với Mã Tây Mạc Đại Đế"
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: "Ta hiểu nỗi khổ của ngươi. Thực ra, ngươi hẳn cũng nhìn thấy, ta là người không có dã tâm gì. Tương lai của Mễ Lan đế quốc như thế nào, ta bây giờ không thể quyết định. Tương lai của Mễ Lan đế quốc, đều ở trên người Duệ Cầm. Ta tin rằng, dưới sự lãnh đạo của hắn, bất kể là Đại lục tương lai xảy ra biến hóa như thế nào, Mễ Lan đế quốc đều vẫn đứng ở vị trí tốt nhất. Dù cho lãnh đạo Lam Địch Á Tư là con trai ngươi, ta cũng dám khẳng định như vậy"
Diệp Âm Trúc cả kinh, mặc dù hắn biết Tây Nhĩ Duy Áo rất coi trọng Duệ Cầm Thái tử. Nhưng cũng không nghĩ đến lại coi trọng đến trính độ này.
Tây Nhĩ Duy Áo nói: "Âm Trúc, ngươi có biết trước khi ngươi đến, Duệ Cầm nói gì với ta không? Ta mời Tây Đa Phu Nguyên soái đến đây vốn là muốn bàn bạc việc Lam Địch Á Tư vừa mới tuyên bố Diệp Tư Cầm con trai lớn của ngươi trở thành Thái tử Lam Địch Á Tư đế quốc. Duệ Cầm có một đề nghị với ta. Chúng ta đều là người một nhà, ta cũng không giấu ngươi, hắn nói…"
Mười phút sau, cả người Diệp Âm Trúc như cứng lại. Ánh mắt hắn không thể khống chế được mà nhìn về phía nam hài trong lòng Hương Loan, rung động trong lòng không thể dùng từ ngữ mà hình dung được.