Cầm Đế

Chương 3: Âm nhận




Tinh thần hệ ma pháp so với các chủng loại ma pháp khác có sự khác biệt. Đầu tiên phải tự mình tu luyện tinh thần lực đến mức cường đại, sau đó mới thông qua các thủ pháp đặc thù thi triển ra, ảnh hưởng đến tinh thần của đối thủ. Nếu nói nguyên tố ma pháp phá hủy thân thể đối thủ thì tinh thần lực ma pháp lại phá hủy linh hồn đối thủ.
Đạn cầm là một phương pháp rèn luyện tinh thần lực, thông qua tiếng đàn có thể phóng thích tinh thần lực của bản thân. Do các cầm khúc không giống nhau nên đặc tính sinh ra cũng không giống nhau, tinh thần ba động có thể công kích, cũng có thể phụ trợ. Đây chính là sự ảo diệu của cầm ma pháp.
Tại một nơi yên tĩnh trong rừng trúc, những âm thanh du dương của tiếng đàn không ngừng vang lên. Chúng đều xuất phát từ cậu bé sáu tuổi Diệp Âm Trúc. Ngoại trừ lúc tu luyện đấu khí, xích tử cầm tâm đã giúp Âm Trúc chuyên tâm đạn cầm, không vướng bận tạp niệm gì. " Lục thủy " cầm khúc cứ lặp đi lặp lại, thời gian cứ thế trôi qua, tựa hồ đối với đối với Âm Trúc không có ảnh hưởng, nó vẫn cứ đắm chìm trong sự ảo diệu của cầm khúc.
Chim chóc cùng các loại động vật nhỏ trong rừng đã bị cầm khúc thu hút, thi nhau hội tụ về đây, say mê nghe Diệp Âm Trúc tấu cầm.
" Ý, ngươi là ai? ". Tần Thương vừa đi tìm vật thực trở về, khi quay lại trúc ốc đã ngạc nhiên kinh hô một tiếng.
Tiếng đàn cũng dừng lại, Âm Trúc tò mò nhìn theo hướng Tần Thương đang nhìn. Cách Âm Trúc năm thước không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam hài đang si mê nghe nó tấu cầm. Nam hài này có lẽ cũng trạc tuổi Âm Trúc, tuy không tuấn tú bằng Âm Trúc nhưng vẻ mặt lại khiến cho người ta cảm giác cương nghị, nó mới chỉ là một đứa nhỏ mà thôi a! … Khiến người khác kinh ngạc nhất chính là nó có một mái tóc màu tím, quả là phi thường hiếm thấy trong loài người.
Nghe thanh âm của Tần Thương, nam hài giật mình tỉnh lại, ánh mắt vốn ngây dại vì tiếng đàn chợt toát ra tia địch ý mãnh liệt. Nó nắm chặt hai tay như sẵn sàng chiến đấu với Tần Thương, không nói một lời nào.
Âm Trúc hưng phấn chạy lại chỗ Tần Thương, nhận lấy phần trúc miệt rồi hí hửng khoe: " Tần gia gia, người xem, tiếng đàn của ta đã đưa tới được một người rồi ". Vừa nói, nó vừa bẻ một đoạn trúc miệt, chạy lại đưa tới cho nam hài mới xuất hiện: " Ngươi hảo. Mời ngươi dùng thử thứ này xem ".
Tử phát nam hài chuyển ánh mắt từ Tần Thương sang Diệp Âm Trúc, khuôn mặt trở nên tươi cười, hai bàn tay đang nắm chặt chậm rãi buông lỏng, đưa ra đón nhận món quà của Diệp Âm Trúc. Nó gật đầu với Diệp Âm Trúc rồi không đợi Tần THương đặt câu hỏi đã xoay người bỏ chạy thục mạng vào rừng trúc, trong chớp mắt đã biến mất.
Nhìn bong dáng của nam hài biến mắt, Tần Thương không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ mê tung trận của trúc tông đã mất đi hiệu lực rồi sao? Nhìn thái độ của nam hài đó đối với mình tựa hồ có địch ý, nhưng nó đối với lại Âm Trúc rất thân thiện? Chẳng lẽ nó thật sự bị tiếng đàn của Diệp Âm Trúc hấp dẫn mà tới? Tần Thương thân là một ma pháp sư, không có khả năng truy tung, đành buông xuôi để nam hài đó đi.
Ban ngày đạn cầm, ban đêm lại được Tần Thương dùng tiếng đàn giúp tu luyện đấu khí, đây chính là cuộc sống của Diệp Âm Trúc, Tuy nhiên sự xuất hiện của tử phát nam hài đã làm cho cuộc sống đơn giản của nó có thêm vài phần sắc thái. Mỗi buổi sáng, khi Diệp Âm Trúc bắt đầu đạn cầm cũng là lúc tử phát nam hài lặng lẽ xuất hiện, lẳng lặng nghe tiếng đàn của nó. Có một thính giả nhiệt tình như vậy khiến cho quá trình tu luyện của Âm Trúc bớt cô tịch.
Kể từ lần đầu tử phát nam hài xuất hiện, Diệp Âm Trúc phát hiện "hắn" chưa bao giờ nói với ai bất cứ câu gì. Khi chỉ có một mình với Diệp Âm Trúc, thấn sắc "hắn" rất bình tĩnh, chăm chú lắng nghe nó tấu đàn nhưng khi Tần Thương hoặc cha mẹ, ông nội Âm Trúc xuất hiện, "hắn" lại lập tức rời đi. ( " hắn " là cách gọi riêng của Âm Trúc với nam hài)
Diệp Trọng từng lặng lẽ đi theo tử phát nam hài, muốn tìm hiểu nó đâu mà tới nhưng chỉ phát hiên nam hài này cũng sống trong bích không hải, khoảng cách từ chỗ đó đến chỗ Âm Trúc tu luyện không quá hai ngàn thước. Điều đáng nói là đã lâu không có người nào sống tại bích không hải, vậy mà tự nhiên lại xuất hiện một nam hài, chẳng lẽ nó từ thực vật tiến hóa thành?
Dù sao tử phát nam hài hoàn toàn không nói chuyện với Diệp Âm Trúc, tự nhiên cũng không ảnh hưởng tới việc Âm Trúc tu luyện xích tử cầm tâm, cho nên Tần Thương cùng người nhà Âm Trúc miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của nó.
Những lúc Âm Trúc rỗi rãi thì thường xuyên nói chuyện cùng "hắn", lại đưa quần áo của mình cho "hắn", chia sẻ vật thực hàng ngày. Tử phát nam hài chỉ yên lặng tiếp nhận, vẫn như trước không nói một lời, chỉ là ánh mắt nó nhìn Âm Trúc càng lúc càng nhu hòa.
Xuân khứ thu lai, trong chớp mắt mười năm đã đi qua. Tuấn tú tiểu hài đã phát triển thành tuấn tú thanh niên. Tướng mạo của Âm Trúc hiện nay giống Diệp Trọng sáu phần, lại kế thừa thêm vẻ đẹp của mẫu thân, mười sáu tuổi đã cao một thước tám, vẻ mặt anh tuấn, mái tóc đen nhánh để xõa tự nhiên, dáng điệu càng thêm tiêu sái trong bộ bạch bào.
" Tiểu tử, tiểu tử, ngươi đâu rồi? ". Diệp Âm Trúc tiến tới khu rừng, không ngớt hô vang. Thanh âm rất dễ nghe, vang vọng trong rừng trúc, tựa như tiếng đàn phiêu dật. Âm Trúc gọi cả nửa ngày cũng không có ai trả lời, không nhịn được phải dừng bước bộ, thì thào tự nói: " Tiểu tử đi đâu vậy nhỉ? Tự nhiên lại chẳng thấy bóng dáng đâu? ".
Ánh mắt lóe lên như vừa nghĩ ra được điều gì, trên mặt hắn toát ra vẻ tươi cười: " Có cách rồi ". Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống, khoanh chân trên mặt đất, ngón giữa của tả thủ chợt lóe ngân quang. Một cổ cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thân đàn làm bằng tùng cổ, hoàng sắc, hai đầu cong cong, chân đàn màu đỏ, do mã não chế, bảy dây đàn lóe lên ngân quang yếu ớt.
Diệp Âm Trúc nhìn cây cổ cầm với ánh mắt nhu hòa mang vài phần mê luyến. " Với "dương quan tam điệp" khúc, ta không tin ngươi không ra ". Bát chỉ vừa tiếp xúc dây đàn, Diệp Âm Trúc dường như đã hoàn toàn hòa nhập với cây đàn. Đây là một khúc biệt ly, âm thanh ai oán triền miên từ cây cổ cầm không ngừng phát ra. Quang mang đỏ sậm theo tiết tấu của cầm khúc từ từ khuếch tán, tạo thành một quả cầu bao bọc lấy cơ thể Âm Trúc
cùng cây cổ cầm. Âm ba theo tứ hướng truyền đi, thu hút tất cả các loại động vật cùng phi điểu trong bích không hải. Trong chốc lát, các loại động vật đã tạo thành một vòng tròn bao quanh Diệp Âm Trúc, thần thái si mê thưởng thức tiếng đàn.
"Dương quan tam điệp" là một cầm khúc được xướng ba lần, tràn ngập nỗi niềm đau buồn khi chia tay bằng hữu. Tiếng đàn đang thể hiện tâm tình Diệp Âm Trúc, các hình ảnh trong mười sáu năm sống tại bích không hải không ngừng truyền đến, dồn dập như những con sóng, khiến hắn không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng, nước mắt chợt ứa ra.
Cầm khúc đã kết thúc mà không gian vẫn còn trong trạng thái im lặng, không một tiếng động. Tất cả các sinh vật như đắm chìm vào dư âm của tiếng đàn. Diệp Âm Trúc hai tay án huyền, thu lại cây cổ cầm, có chút bi thương nói: " Xin lỗi bạn, ta phải đi rồi, bất quá ta sẽ nhanh chóng quay trở về với ngươi. Ta cũng không muốn đi đâu, nhưng hai vị gia gia đều nói ta phải đi ra ngoài để tiếp cận với thế giới bên ngoài. Cầm khúc này dùng để cáo biệt ngươi ".
Một thân ảnh cao lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Diệp Âm Trúc, nghe Âm Trúc nói, mặt hắn không khỏi biến sắc, hữu thủ vô thức đặt lên vai Âm Trúc.
Âm Trúc tựa hồ đã biết hắn ở sau lưng, cúi đầu nói: "Tiểu tử, ta phải đi rồi ".
Thân ảnh chợt lóe, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc. Người này rất cao lớn, so với Âm Trúc còn cao hơn hẳn một cái đầu, mái tóc tím bù xù, thân thể cường tráng, tựa hồ tràn ngập sức mạnh, khuôn mặt rắn rỏi tạo cho người ta cảm giác hắn là loại người cứng rắn, đôi mắt màu tím sáng như ngọc.
Diệp Âm Trúc đã rất quen thuộc với khuôn mặt này, trong suốt mười năm cùng hắn lớn lên, tình cảm của hắn và Diệp Âm Trúc không thể diễn tả bằng lời. Hắn là người bạn đầu tiên của Diệp Âm Trúc, là người động viên Âm Trúc trong quá trình tu luyện gian khổ, tuy hắn chưa hề nói với Diệp Âm Trúc một câu nào nhưng Âm Trúc rất hiểu hắn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, Diệp Âm Trúc nhận ra được sự nghi hoặc muốn hỏi. Cảm nhận hai bàn tay nóng rực của hắn trên bả vai, Diệp Âm Trúc cảm động nói: " Ta thật sự phải đi. Nếu không phải đang tu luyện cầm pháp, ta sẽ không phải cáo biệt ngươi. Hai vị gia gia nói ta tu luyện xích tử cầm tâm đã đạt đến cửu phẩm, sắp tiến vào cảnh giới kiếm đảm cầm tâm, không cần ngăn cách với ngoại giới nữa. Bọn họ cho ta đi thượng học, vừa giúp ta học hỏi thêm tri thức, vừa thích ứng được với xã hội bên ngoài. Cho nên bây giờ ta phải đi. Tiểu tử, thê giới bên ngoài như thế nào a? Ta chưa ra ngoài bao giờ, chỉ mới nghe hai vị gia gia kể lại. Để cho ta cảm thụ ngoại giới tốt nhất, họ sẽ không đi cùng ta ".
Ánh mắt nghi hoặc của người được gọi là "tiểu tử" biến mất, hắn chậm rãi gật đầu, buông tay khỏi bờ vai Diệp Âm Trúc. " Ta sẽ đi cùng ngươi ".
" Thật vậy sao? Nếu vậy thì tốt quá ". Âm Trúc mừng rỡ nhảy lên như đứa nhỏ nhận được quà, bất quá hắn nhanh chóng ý thức được sự quái dị, kinh hãi nhìn tiểu tử hỏi: " Ngươi … ngươi vừa nói đó sao? ".
Đây là lần đầu tiên tiểu tử mở miệng nói với hắn trong suốt mười năm tại bích không hải. Trước đây, cơ hồ mọi người đều nghĩ rằng hắn bị câm. Vậy mà bây giờ hắn đã nói chuyện, thanh âm trầm thấp, hung hậu, khiến cho người nghe cảm thấy áp lực phi thường. Thế nhưng loại âm thanh này khi vào tai Âm Trúc lại trở nên vô cùng ấm áp, dễ nghe. Tiểu tử vỗ vào bả vai Âm Trúc, nói: " Đi thôi ". Vừa nói, hắn đã đi về phía lối ra của bích không hải.
Vốn sắp phải một mình ra đi nên trong lòng Diệp Âm Trúc có chút cảm giác sợ hãi, nay có thêm người đồng hành khiến cho hắn vô cùng hưng phấn. Trong mười năm gần đây, cơ hồ mỗi ngày Diệp Âm Trúc cùng tiểu tử đều cùng ở chung một chỗ, hai người không nói chuyện nhiều, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi với nhau. Hắn rất tín nhiệm tiểu tử, khi có tiểu tử đi cùng, thế giới bên ngoài tựa hồ chả còn đáng sợ gì với hắn nữa.
Âm Trúc lắc mình một cái đã ở bên cạnh tiểu tử. Cả hai song song bước ra thê giới bên ngoài.
" Tiểu tử, ngươi vốn tên gọi là gì? ".Vừa đi, Âm Trúc vừa tò mò hỏi. Ngoại trừ việc học tập cầm pháp cùng trúc tông vũ kĩ, hắn chẳng biết gì về ngoại giới, cuộc sống vô ưu vô lo, có thể nói hắn tuy đã lớn mà tâm hồn chỉ bằng một đứa trẻ. Sự sợ hãi khi phải đi ra ngoài một mình đã được thay thế bằng sự tò mò, hưng phấn bởi vì đã có tiểu tử bên cạnh. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi bích không hải.
" Ngươi gọi ta là Tử đi ".
" Vậy ngươi từ đâu đến? Ta nghe ông nội nói, ngươi không phải là người của bích không hải. Tần gia gia nói ngươi đối với cũng không có ác ý, chỉ vì thích tiếng đàn của ta cho nên mới mãi ở đây, có đúng vậy không".
Câu trả lời của Tử rất đơn giản, chỉ là gật đầu.
Âm Trúc có lẽ rất hưng phấn nên hôm nay nói hơi nhiều, trên đường đi hỏi không ngừng, nhưng Tử cũng mở miệng rất ít, thường chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Mãi cho đến khi bọn họ tiến vào Lộ na thành, Âm Trúc mới nói bớt đi một chút: " Oa! Đây gọi là thành thị sao? Vừa hùng vĩ, lại vừa đẹp ".
Nhìn Lộ na thành rộng lớn, tường thành nối liền không dứt, Âm Trúc hưng phấn không nói nên lời, bước nhanh tới cửa thành.
" Bích không hải mới là địa phương đẹp nhất ". Nhìn Diệp Âm Trúc ở phía trước, Tử nhẹ nhàng lấc đầu.
Tất cả những thứ ở Lộ na thành cơ hồ Âm Trúc đều chưa từng thấy qua. VÌ tu luyện xích tử cầm tâm cho nên tới tận bây giờ hắn mới rời khỏi bích không hải, nhìn thấy cai gì cũng tò mò, chỉ hận không mọc thêm hai mắt để quan sát.
" Ngươi muốn đi đâu thượng học? ". Tử khó nhọc đặt câu hỏi hướng tới Diệp Âm Trúc.
Âm Trúc trả lời: " Tần gia gia trước tiên bảo ta tới ma pháp sư công hội của Lộ na thành để lấy đồ. Ở đây sẽ có bản đồ, theo bản đồ sẽ tìm được học viện, đến đó chỉ cần giao một vật cho viện trưởng là được ".
Tử vươn tay, nói: " Bản đồ! ". Nguồn truyện: Truyện FULL
Âm Trúc đối với Tử rất tín nhiệm, đó là cảm giác xuất phát từ nội tâm, không ngần ngại lấy ra từ trong người bản đồ đặc chể đưa cho Tử.
Tử khai triển bản đồ, phát hiện đây là toàn đồ Long khi nỗ tư đại lục, phía trên bên phải có một vòng hồng tuyến chỉ địa điểm xuất phát là Lộ na thành, theo mũi tên chỉ đường đến địa điểm cuối cùng có ghi Mễ lan ma võ học viện. Tử nhíu mày nói: " Nơi ngươi phải đến là Mễ lan đế quốc, xem ra ông nội ngươi rất quan tâm đến ngươi đấy ".
Âm Trúc đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có khái niệm, tò mò hỏi: " Mễ lan đế quốc? Có phải cách đây rất xa không? ".
Tử gật đầu: " Muốn tới Mễ lan, phải xuyên qua ba vương quốc thuộc A tạp á tại đại lục, nhằm hướng bắc mà đi. Mễ lan giáp biên giới phía bắc Toán đắc thượng thị đại lục hay chính là cực bắc hoang nguyên ".
Khi nói tới cực bắc hoang nguyên, đồng tử của Tử thoáng co lại một chút nhưng rất nhanh chóng đã trở về bình thường, tuy vậy Diệp Âm Trúc vẫn nhìn thấy.
" Tử, ngươi không cần sợ, cho dù nơi đấy có nguy hiểm đến đâu thì đã có ta đây, ta sẽ bảo vệ ngươi ". Vừa nói, Âm Trúc vừa vỗ ngực.
Tử sửng sốt: " Ngươi? ".
Âm Trúc gật đầu: " Đúng vậy! Ta sẽ bảo vệ ngươi. Tần gia gia đã nói đẳng cấp hiện nay của ta là ma pháp sư ".
Nhìn Diệp Âm Trúc hăng say nói, Tử không khỏi cảm thấy buồn cười. Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên miệng hắn, khiến vẻ cương nghị của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều.
" Oa! Tử, ngươi cười kìa, thật khó tin! Từ trước đến nay hình như ta chưa thấy ngươi cười bao giờ ". Âm Trúc như thể mới phát hiện ra một sự kiện mới gây chấn động cả đại lục, nhìn chằm chằm vào Tử.
Tử bất đắc dĩ nói: " Được rồi. Chúng ta trước tiên đến ma pháp sư công hội ".
Ma pháp sư công hội ở Lộ na thành có thể coi là địa danh nổi tiếng nhất, Tử tùy tiện hỏi một người bên đường cũng đã biết địa chỉ, dẫn Âm Trúc đi. Mặc dù đã trôi qua hơn mười năm nhưng ma pháp sư công hội vẫn tĩnh lặng như trước, ngay cả khan môn cũng không có.
Âm Trúc theo sau Tử, rất nhanh đã tới trước cửa đại sảnh công hội. Chưa đi đến nơi, bọn họ đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong, trong đại sảnh có chín người chia làm hai phe đang gay gắt tranh luận. Một bên do Địch Á Lạp cầm đầu, sau lưng hắn là Bì Nhĩ Lạc Hòa cùng một gã hỏa hệ ma pháp sư, bên kai có sáu người cũng đều là ma pháp sư, mặc ma pháp bào không đồng nhất về màu sắc. Bọn họ bao gồm một người lam cấp đạo sư, hai người lục câp đại ma pháp sư, còn lại ba người đều là hoàng cấp cao cấp ma pháp sư
Địch Á Lạp phẫn nộ nói: " Lỗ Phi Đặc, ngươi quá đáng quá rồi đấy. Đừng quên ngươi cũng là từ nơi này mà ra ".
Người được gọi là Lỗ Phi Đặc cũng chính là lam cấp ma đạo sư, nhìn qua khoảng năm, sáu chục tuổi, tuy vóc người không cao nhưng có một khí thế lăng nhân, trên ngực áo có tiêu chí hình ngọn lửa, biểu hiện hắn là một hỏa hệ ma đạo sư, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt đầy ngạo khí, khinh thường nói: " Không sai, đúng là ta xuất thân từ nơi đây. Thế nhưng cho đến tận bây giờ ta vẫn cảm thấy mình đã đúng khi quyết định rời nơi này. Ngươi thử nhìn lại xem, nơi này có xứng đáng là tổng công hội ma pháp sư của một quốc gia hay không? Quanh đi quẩn lại chỉ có ba người các ngươi mà thôi. Qua nhiều năm như vậy ngươi còn không đột phá nổi lên thanh cấp, sợ rằng cả đời ngươi cũng không thể đạt tới cấp độ đó a. Chúng ta hiện nay còn có ba hoàng thất ma pháp sư, nếu ngươi đầu hàng thì nể tình ta vẫn sẽ trọng dụng ngươi ".
" Ca ngợi Pháp Lam, Lỗ Phỉ Đặc, ngươi có còn là một người dân của A tạp địch á không? Chẳng lẽ ngươi đã cam tâm tình nguyện bán mình làm chó săn cho quân thù? ". Địch Á Lạp thanh âm có chút run rẩy nói, trước mặt hắn là người một thời đã từng được xưng tụng là ma pháp sư có tiền đồ nhất của A tạp địch á, vậy mà bây giờ lại trở thành đại biểu một quốc gia khác tới A tạp địch á gây chiến.
Lỗ Phỉ Đặc cười lạnh một tiếng: " Xem ra cái tính cố chấp của ngươi vẫn không thay đổi. Công hội của các ngươi không phải còn có một vị hội trưởng sao, hắn trốn ở xó xỉnh nào rồi? Gọi hắn ra ngay, nếu hắn có thể chiến thắng ta, chúng ta sẽ ngay lập tức rời đi, còn nếu hắn không ra thì đừng trách ta không khách khí ".
Địch Á Lạp giận giữ nói: " Lỗ Phỉ Đặc, ngươi đừng quên nơi này là A tạp địch á, ngươi không khách khí thì sao, định làm gì nào? ". Vừa nói, Địch Á Lạp vừa cảm thấy bi ai, sự cách biệt trình độ đã quá rõ ràng, hắn không phải là đối thủ của bất kì kẻ nào trong số những người Lỗ Phỉ Đặc dẫn đến.
Lỗ Phỉ Đặc thản nhiên nói: " Lần này chúng ta là đại biểu của Ba bang đến đây cùng A tạp địch á hoàng thất đàm phán, dĩ nhiên ta có thân phận là sứ giả, cho dù có giết hết mấy người các ngươi thì sợ rằng A tạp địch á hoàng thất cũng không dám phản ứng gì. Cái vị hội trưởng của các ngươi đâu, chẳng lẽ hắn là loại ô quy ( rùa đen) chỉ biết co đầu rụt cổ, không dám nghênh chiến với ta sao? ".
" Tần gia gia không phải ô quy, để ta thay người tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi ". Đang lúc Địch Á Lạp phẫn nộ muốn bộc phát thì một thanh âm dễ nghe vang lên từ ngoài cửa, câu nói đó chính thực từ Diệp Âm Trúc phát ra.
Thanh âm phát ra đột ngột khiến cho mọi người đều giật mình nhìn ra phía cửa, vừa lúc Âm Trúc và Tử cũng bước vào. Tử lúc này đã khôi phục lại bộ dáng vốn có ở Bích không hải, không nói một lời, lẳng lặn theo sau Âm Trúc tiến vào.
Âm Trúc tức giận nhìn Lỗ Phỉ Đặc. Kể từ lúc chào đời đến giờ, ngưởi ở cùng hắn nhiều nhất chính là Tần Thương. Ông đã quan tâm dạy dỗ hắn từ bé, coi nó như cháu trai của mình, thậm chí Diệp Âm Trúc còn kính trọng ông hơn cả Diệp Ly. Mặc dù Âm Trúc không hiểu được ô quy là gì nhưng cũng biết đấy là lời xúc phạm đến Tần Thương, trong lòng cực kì phẫn nộ.
Lỗ Phỉ Đặc có chút kinh ngạc nhìn Âm Trúc, một tiểu tử anh tuấn mặc áo bào trắng vừa bước vào cửa, khí chất ưu nhã như những vị quý tộc, ấn tượng nhất là đôi mắt to tròn đen láy, ai đã nhìn là không thể quên. " Ta có nghe lầm không? Ngươi vừa nói sẽ tiếp nhận sự khiêu chiến của ta? ".
Âm Trúc gật đầu, lạnh lùng nói: " Tần gia gia vắng mặt nên ta sẽ thay người tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi ".
" Tiểu tử, ngươi là? ". Địch Á Lạp hướng tới Âm Trúc hỏi.
Âm Trúc nhìn Địch Á Lạp, mỉm cười nhưng cũng không trả lời, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống. Những quy tắc khiêu chiến hắn đều không hiểu, trong lòng chỉ tràn đầy sự phẫn nộ với Lỗ Phỉ Đặc, không cần nói nhiều mà định ra tay ngay lập tức.
Mọi người có chút kinh ngạc nhìn kỹ lại, xuân lôi cầm màu đỏ đã phiêu nhiên xuất hiện trước mặt Âm Trúc. Xuân lôi cầm này dài ba mươi chín tấc, rộng bảy tấc, phần đuôi bốn tấc, tông màu đỏ, kiểu dáng uốn lượn. Trên thân đàn có khắc hai chữ "Xuân lôi", phía dưới là mười ba dây đàn tựa như được làm từ bạch ngọc. Đây là một trong ngũ đại danh cầm của cầm tông, âm thuần và nhu. Đối với một thần âm sư thì nhạc khí tương đương với ma pháp trượng của pháp sư.
" Ta bắt đầu đây ". Tả thủ Âm Trúc đặt trên thân đàn, hữu thủ khẽ lướt trên dây đàn, phát ra một âm thanh trầm thấp mà hùng hậu. Quang mang màu đỏ sậm phiêu nhiên phát ra, ánh mắt Âm Trúc đã ngưng tụ trên dây đàn, thần sắc phẫn nộ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí chất ưu nhã như quý tộc, bình thản chờ đối thủ.
Đáng tiếc là sáu ma pháp sư đối thủ của hắn lại đang chú ý quang mang mầu đỏ sậm toát ra quanh hắn, căn bản không hề chú ý tới sự biến đổi thần sắc của hắn. Pháp lực màu đỏ sậm đại biểu cho đẳng cấp nào? Chẳng lẽ là xích cấp thấp nhất mà thôi, cho dù là xích cấp cao giai cũng bất quá chỉ là ma pháp sư bình thường, ngay cả trung cấp ma pháp sư cũng có thể dễ dàng đánh bại, trong khi bên Lỗ Phỉ Đặc lại có cao cấp ma pháp sư, Hơn nữa Diệp Âm Trúc chỉ là một gã thần âm sư. Nhìn "khí thế" của Diệp Âm Trúc, bọn họ không nhịn được cười ha ha.
" A, là ngươi! Ca ngợi Pháp Lam ". Địch Á Lạp kinh ngạc nhìn Âm Trúc, hắn thấy hai bàn tay bát chỉ của Diệp Âm Trúc đã biết được đứa nhỏ này là ai. Nhưng khi hắn đang định ngăn cản thì tiếng đàn đã khởi.
Tinh thần của Âm Trúc chỉ chăm chú vào cây đàn, dường như hắn đã quên đi hết thảy mọi thứ, nội tâm cùng cổ cầm Xuân Lôi dung hợp thành một thể. Lúc này, trong đầu hắn hiện ra những lời Tần Thương chỉ bảo: chỉ cùng huyền, âm cùng ý, hình cùng thần, đức cùng nghệ mới có thể phát huy hết sự ảo diệu khi tấu đàn. Trong miệng thì thào nhẩm lại: " Âm chi tinh nghĩa ứng hồ ý vi ".
Trong phút chốc, cả đại sảnh công hội phát sáng chói lòa. Ánh sáng xuất phát từ chính giữa đại sảnh, cũng chính là vị trí Diệp Âm Trúc đang ngồi. Ngân quang không ngừng cô đọng xung quanh Âm Trúc, tựa hồ như ma lực của Âm Trúc đã phát tiết hết ra ngoài, âm thanh uyển chuyển của tiếng đàn cũng đồng thời phát ra triền miên vô tận.
Theo tiếng đàn, quang mang màu đỏ sậm không ngừng phát ra, trong khoảng khắc đã tràn ngập cả đại sảnh. Cầm khúc có chút bi thương, nặng nề, chính là "dương quan tam điệp" khúc đã từng được Âm Trúc tấu để cáo biệt bạn bè. Nhưng bây giờ ở một hoàn cảnh hoàn toàn khác, tâm tình của Âm Trúc cũng không phải là bi thương khi chia tay bạn, hiệu quả của tiếng đàn hoàn toàn khác hẳn, bi thương lượt bớt, hậu trọng ( sự dồn nén) tăng mạnh, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ mọi người trong đại sảnh chấn động tâm hồn, dường như các loại ma pháp nguyên tố trong không khí cũng bị ảnh hưởng, trở nên cô đặc lại.
Lỗ Phỉ Đặc nhướng mày, hắn kinh ngạc phát hiện tiếng đàn làm tâm trí hắn trở nên bối rối, thậm chí ngay cả sự bình tĩnh cũng không giữ được nữa, trong lòng cả kinh, hối hận vì đã đánh giá vị thần âm sư tre tuổi này quá thấp. Đáng tiếc bây giờ đã không thể quay đầu lại, hắn cố gắng ổn định tinh thần, chống chọi lại sự ảnh hưởng của tiếng đàn.
Hai gã lục cấp ma pháp sư ánh mắt lúc này trở nên ngốc trệ, trên mặt thậm chí vẫn duy trì dáng điệu cười to vừa rồi, bộ dáng bất động. Ba gã hoàng cấp ma pháp sư cũng chẳng
khác hơn, ánh mắt ảm đạm, thân thể loạng choạng không thể tự mình khống chế.
Tinh thần mệ ma pháp sư có một biệt danh là sát thủ của ma pháp sư. Tưởng trước mặt một tinh thần hệ ma pháp sư lại có thể dễ dàng ngâm xướng chú ngữ được sao? Lỗ Phỉ Đặc trong miệng ngâm xướng, định phát ra chú ngữ để phản công nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, khi mình vừa mở miệng, thanh âm đã bị tiếng đàn ngắt đứt một cách kì dị. Ma pháp ngâm xướng chủ yếu là kêu gọi nguyên tố ma pháp trong không khí, rồi bản thân dùng ma pháp lực phát động ra. Nhưng lúc này đừng nói là liên kết với các nguyên tố ma pháp, ngay cả một câu ngâm xướng đầy đủ cũng không thể phát ra, cho dù có tinh thần lực cường đại cũng vô tác dụng. Lỗ Phỉ Đặc thật sự kinh hoàng khi nhận ra điều này.
Âm Trúc hoàn toàn không để ý tới sự việc phát sinh trong đại sảnh, chỉ chuyên tâm vào việc tấu đàn. "Dương quan tam điệp" khúc bao gồm ba đoạn, vừa rồi mới chỉ là đoạn khởi đầu, đoạn thứ ba mới chình là tâm điểm của cầm khúc.
Lúc này, đoạn đầu đã chấm dứt, chỉ thấy hai tay Âm Trúc lướt nhanh như chớp trên dây đàn, nhất thời khiến tiết tấu tiếng đàn trở nên nhanh hơn, áp lực đè nén càng ngày càng mạnh. Ngoại trừ Lỗ Phỉ Đặc còn tỉnh táo đôi chút, hai gã lục cấp sơ giai ma pháp sư cùng ba gã hoàng cấp ma pháp sư đã hoàn toàn mất đi tri giác, trầm mê trong tiếng đàn, không tỉnh lại được. Ngay cả ba người bọn Địch Á Lạp đứng ở một bên cũng bị tiếng đàn ảnh hưởng, bất quá không phải chịu hậu quả nặng nề như bọn Tô Phỉ Lặc. Chỉ riêng có Tử đứng sau lưng Diệp Âm Trúc là không bị ảnh hưởng chút gì.
Thật ra khi đạt tới xích tử cầm tâm cửu phẩm, thực lực của Âm Trúc đã tương đương với hoàng cấp cao giai, chỉ vì xích tử cầm tâm đột phá trước nên ma pháp lực tỏa ra có màu đỏ, khiến đối thủ ngộ nhận. Với mười sáu năm chuyên tâm tu luyện, thực lực của hắn lẽ nào có thể nhược! Đừng nói là ma pháp sư cùng cấp, một khi tiếng đàn của hắn phát huy thì cho dù hơn hắn ba cấp cũng bị ảnh hưởng. Huống chi đối thủ lần này lại hoàn toàn không phòng bị gì cả, cho nên có là lục cấp ma pháp sư cũng bị thua thiệt.
Quang mang màu đổ sậm càng ngày càng mãnh liệt, ma pháp nguyên tố trong không khí tựa hồ bị tiếng đàn ảnh hưởng mà dao động mãnh liệt.Tiếng đàn bi thương nay đã ẩn dấu thêm vài phần sát khí, điều đó có nghĩa là Diệp Âm Trúc đã quyết định toàn lực công kích. Xem ra kết quả của trận đấu hoàn toàn nghiêng về phía Âm Trúc, một mình chiến đấu với sáu đối thủ thực lực xấp xỉ bản thân mà thắng từ trước đến nay chỉ có mình Âm Trúc làm được mà thôi.
Lỗ Phỉ Đặc cảm thấy tiếng đàn có ảnh hưởng mỗi lúc một lớn đối với mình, trong lòng thầm nghĩ bất hảo, bất quá hắn cũng là một lam cấp ma pháp sư, so với Âm Trúc còn hơn ba cấp nên cũng gắng gượng ổn định được tinh thần lực. Lỗ Phỉ Đặc tự cắn lưỡi, dùng cơn đau để giúp minh tỉnh táo thêm, ngay sau đó hữu thủ hắn vung lên, một ma pháp trượng nhanh chóng xuất hiện trong tay.
Lỗ Phỉ Đặc vẫy cây ma pháp trượng, vô số hỏa cầu đã xuất hiện nhằm hướng Âm Trúc bay tới. Hắn tin rằng với ma pháp đơn giản đó đủ để tiêu diệt Âm Trúc, dù thế nào đi chăng nữa thì sự chênh lệch đẳng cấp giữa lam cấp và xích cấp là quá lớn, cho dù không thể ngâm xướng thì với thuận phát ma pháp cũng đủ rồi. Lúc này trong mắt Lỗ Phỉ Đặc đã tràn ngập sát khí, đây là lần đầu hắn gặp một tình huống như thế này, đối với "xích cấp" thần âm sư trước mặt sinh ra cảm giác trọng thị.
Các hỏa cầu bay đến tấn công Âm Trúc có màu chanh, xem ra thực lực của Lỗ Phỉ Đặc cũng khá mạnh mẽ, có thể tùy tiện xuất ra chanh cấp ma pháp. Chanh sắc hỏa cầu đã bay tới trươc mặ Diệp Âm Trúc. Địch Á Lạp từ thấy chanh sắc hỏa cầu xuất hiện đã muốn ra tay ngăn cản, nhưng thực lực của hắn còn chưa đạt tới thanh cấp, không thể xuất ra thuận phát ma pháp, chỉ có thể kinh hô một tiếng cảnh tỉnh Diệp Âm Trúc.
Tử lặng lẽ nắm chặt tay chuẩn bị xuất thủ. Đúng lúc đó, Âm Trúc đột nhiên giơ tay lên đầu, trong ánh mắt toát ra một tia quang mang kỳ dị. Hai bàn tay bát chỉ đã ngừng đạn tấu, bất quá quang mang màu vàng từ hai tay hắn mãnh liệt tỏa ra, tiếng đàn trong nháy mắt được phóng đại, "Oooong" một tiếng. Một đạo quang ba màu đỏ theo tiếng đàn lao ra nghênh tiếp những hỏa cầu chanh sắc.
"Phanh" – một tiếng vang nhỏ phát ra trong không trung, chanh sắc hỏa cầu và đạo quang ba cùng nhau biến mất. Tả thủ Âm Trúc đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt đã nắm một đầu bảy dây đàn, hữu thủ vẫn tiếp tục đạn tấu, tạo ra án âm trong "dương quan tam điệp" khúc. Ngay sau đó tả thủ hắn buông ra, bảy đạo hoàng hồng lưỡng khí quang mang xuất hiện, vô thanh vô tức, thâm trầm hùng hậu như tiếng đàn.
Tốc độ của bảy đạo quang mang ngang với tốc độ của âm thanh, nhằm hướng sáu gã ma pháp sư công kích. Đến đây tiếng đàn cũng dừng lại. Ngoại trừ Lỗ Phỉ Đặc, năm gã ma pháp sư còn lại đều ngây ngốc đứng nhìn các đạo quang mang bắn tới, thân thể không hề nhúc nhích. Tuy nhiên mọi động tác của Lỗ Phỉ Đặc là quá chậm so với các đạo quang mang, thân thể hắn đã được hai đạo quang mang "chăm sóc" kĩ lưỡng.
Địch Á Lạp và hai ma pháp sư bên cạnh cũng đã hoàn toàn tỉnh táo khi tiếng đàn chấm dứt. Ngân quang chợt lóe, Xuân Lôi cầm đã được thu vào không gian giới chỉ, Âm Trúc đứng lên phủi phủi quần, tự lẩm bẩm một cách ảo não: " Ta còn chưa thể duy trì tiếng đàn sau khi phát ra bảy đạo âm nhận, quả thực còn quá kém a. Thảo nào mà Tần gia gia bảo ta còn phải luyện tập nhiều ".
" Bọn họ … bọn họ làm sao rồi? ". Địch Á Lạp có chút bất an hỏi.
" Đã chết hết rồi ". Diệp Âm Trúc thản nhiên nói ra một câu khiến cả bọn Địch A Lạp nghe như sét đánh bên tai. " Tần gia gia đã nói, phàm địch nhân nào đón nhận âm nhận đều sẽ chết. Nhưng mà lam phục pháp sư kia cũng khá lợi hại, thực lực ta so với hắn thì không bằng nên bắt buộc phải xuất ra âm nhận ".
Địch Á Lạp hoảng sợ nhìn lại sáu người bên Lỗ Phỉ Đặc, chỉ thấy người nào ở cổ cũng có một cái lỗ tròn nho nhỏ có thể nhìn xuyên qua bên kia, xem ra nguyên nhân tử thương là đây. Tô Phỉ Đặc lúc này vẫn cầm ma pháp trượng trong tay nhưng chỉ còn một nửa, đoạn còn lại lăn lóc dưới đất, hai mắt mở trừng trừng, vẻ mặt đầy kinh hoàng, xem ra đến tận lúc chết hắn vẫn chưa biết mình đã chết như thế nào.
" Có phải ngươi phát tiếng đàn ra rồi dùng đấu khí của bản thân dung nhập vào âm ba thì mới có thể tạo ra âm nhận? Việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, chắc tốc độ của âm nhận cũng phải ngang với tốc độ của âm thanh! ". Tử cảm khái than.
" Lần này tựa hồ quá chậm, đầu khí dường như chưa dung hợp với âm ba thành công tạo thành một thể thống nhất nên một chút uy lực cũng không có. Tần gia gia, đến khi nào ta mới có thể thành công a! ". Âm Trúc vẫn tiếp tục lẩm nhẩm, hoàn toàn không để ý đến lời của Tử.
Một lúc giết sáu người mà xem ra tâm tình của Âm Trúc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng không thèm hỏi bọn Tô Phỉ Lặc từ đâu đến, chỉ biết đắm chìm vào những khinh nghiệm qua trận đấu vừa rồi.
Thật ra thực lực của Lỗ Phỉ Đặc cũng vô cùng cường đại, chỉ bất quá hắn chứng kiến thực lực của Âm Trúc là "xích cấp" nên sinh ra coi thường, thậm chí ngay cả ma thú, ma pháp quyển trục của mình cũng không kịp xuất ra, rất nhanh chóng đã bị tiếng đàn của Diệp Âm Trúc đưa đi đầu thai.
Thanh âm Địch Á Lạp có chút run rẩy, hắn nhìn Diệp Âm Trúc giết một lúc sáu người nhanh gọn như vậy không khỏi sinh ra sợ hãi: " Có phải vị công tử này được Tần Thương hội trưởng phái đến không? Người dặn khi nào có thanh niên hai tay chỉ có bát chỉ tìm đến thì đưa cho vật này ". Vừa nói, hắn vừa lấy ra một huy chương đại biểu cho xích cấp ma pháp sư đưa cho Âm Trúc.
Âm Trúc vội vàng tiếp nhận, chỉ thấy đó là một huy chương màu đỏ, hình dáng giống lục vong tinh ( ngôi sao sáu cánh), mặt trước có khắc một cổ cầm. Hắn mới cầm trong tay mà đã thấy ma pháp ba động tại huy chương lưu chuyển.
" Đây là vật mà Tần gia gia nhờ ngừời chuyển đến cho ta ư! Cám ơn Địch Á Lạp gia gia, ta đi đây ". Nói xong, Âm Trúc vội kéo Tử đi ra phía cửa.
" A! Ca ngợi Pháp Lam, ngươi chờ chút ". Địch Á Lạp cuống quýt gọi Diệp Âm Trúc quay lại.
Âm Trúc tò mò hỏi: " Có chuyện gì thế? ".
Địch Á Lạp thì thào đáp: " Tần gia gia của ngươi ngày hôm qua đã dặn ta đưa ma pháp sư huy chương cho ngươi, sau đó phái một người giúp ngươi tới Mễ lan, đồng thời có thể chỉ bảo cho ngươi một chút kiến thức về tình hình đại lục hiện nay ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.