Mắt thấy Cách Lạp Tây Tư lại bắt đầu tăng tốc một lần nữa, Toàn Phong Kích Quang Trảm của Tử vẫn đang tiến tới rất nhanh, Long Sư kích động kêu lên:
- Dừng tay, chúng ta chịu thua rồi.
Cái băng sâm này có thể nói là vẫn phát triển dưới sự bảo vệ của nàng. Nàng cũng kế thừa sự sống lâu của Long tộc, thực tế tuổi của nàng còn lớn hơn cả Cách Lạp Tây Tư. Mắt nhìn thấy lực lượng được tích góp bao nhiêu năm của mình sắp hỏng mất, nàng rốt cuộc buông tha cho tất cả sự chống cự. Đã sinh tồn mấy ngàn năm, nàng tuyệt không có cái loại ý nghĩ "thà là ngọc vỡ không làm ngòi lành" này. Nàng có táng mạnh rất dài lâu, nên nàng tuyệt đối không muốn chết, đồng thời tâm của nàng cũng đã hoàn toàn bị lực lượng mạnh mẽ của Tử Tinh Bỉ Mông chinh phục.
Chánh thức thấy qua được thực lực của Tử Tinh Bỉ Mông, Long sư đã hoàn toàn tin tưởng Tử nhất định sẽ trở thành vị vua của cả Thú nhân tộc như trong truyền thuyết. Ma thú của băng sâm ít đi một con thì các lá bài trong tay nàng lại ít đi một lá. Nếu nàng càng hỗ trợ nhiều đối với sự phát triển trong tương lai của Tử, địa vị của nàng tự nhiên cũng sẽ càng cao. Tâm tình của nàng phi thương phức tạp, số lượng ma thú băng sâm bị tiêu diệt làm nàng cực độ hối hận, nhưng càng là như thế, lòng ái mộ này của nàng đối với Tử lại càng mãnh liệt. Ở trong lòng nàng, chỉ nam nhân như thế mới xứng được với nàng.
Chân đang giơ cao của Cách Lạp Tây Tư lại hạ xuống mặt đất, nhưng lần này không phóng thích chiến tranh tiễn đạp. Mà các băng sâm ma thú còn lại cũng đã biến thành tàn binh bại tướng, chạy trối chết về phía băng sâm. Bọn chúng đang cực độ khủng hoảng, cho dù Long Sư ra lệnh cũng không có tác dụng gì.
Suối chảy màu tím cũng dừng lại ở đây, thân ảnh cao lớn của Tử lại một lần nữa xuất hiện, xoay người. Mặc dù đang cách xa cả mấy ngàn thước nhưng Long sư vẫn có thể thấy rõ cặp đôi mắt màu tím sát phạt quả quyết ấy của hắn, nàng không có hoài nghi một chút nào rằng nam nhân này có thể thống lĩnh thuộc hạ của hắn tiến hành đuổi tận giết tuyệt đối với băng sâm ma thú.
Hồng quang trong mắt Các chiến sĩ Bỉ Mông quân đoàn của Cầm Thành do cuồng hóa dần dần thu rút, trở lại hình dáng Bỉ Mông cự thú như lúc trước. Ngoại trừ hô hấp có chút nặng nề ra, cùng với máu tươi của băng sâm ma thú đã đóng thành các miếng băng trên thân thể, từ trong cái nhìn của bọn họ đã không thể nhận ra nổi bọn họ vừa mới trải qua một hồi chém giết. Phảng phất việc chém giết vừa mới xảy ra chỉ là một việc cỏn con mà thôi.
Cách Lạp Tây Tư cười ha hả, đi tới bên cạnh Tử:
- Lão Đại, con nhỏ này không tồi nghen, hơi bị nóng bỏng đấy, tại sao ngươi vẫn chưa tới?
Từ lườm hắn một cái, rồi rảo bước hướng tới phía của Long sư và đám cửu cấp ma thú.
Long sư phát ra vài tiếng thét dồn dập, các cửu cấp ma thú xung quanh nàng bắt đầu bình tĩnh lại, vẻ mặt chán nản mà cúi đầu, năng lượng vốn đang ngưng tụ bị tán đi, đem địch ý hoàn toàn thu lại.
Rất nhanh, Tử cùng Cách Lạp Tây Tư đã trở về giữa các thần thú, Cách Lạp Tây Tư không có chút nào che dấu sự hứng thú của hắn đối với Long Sư.
- Sư tử cái, ngươi nếu quyết định sớm một chút thì làm sao lại phải chịu khổ đâu? Sau này ngươi cũng đi theo lão đại, chúng ta chính là người một nhà. Ta chính là một kẻ thành thật, ngươi nếu muốn giải quyết một chút các vấn đề về sinh lý, ta hết sức nguyện ý phụng bồi.
Long sư lạnh lùng liếc Cách Lạp Tây Tư một cái, một mình một người đi tới phía Tử, cho tới cách Tử ba mét mới dừng lại, đối với cao cấp cường đại ma thú mà nói, khoảng cách này đã rất gần, tương đương với việc đã hoàn toàn buông thả phòng ngự.
- Ngươi nguyện ý thuần phục rồi chứ?
Tử trầm giọng hỏi.
Long sư nhìn chằm chằm vào Tử,
- Hy vọng ngươi đáp ứng ta một điều kiện nho nhỏ.
Lời vừa dứt, nàng thấy ánh mắt Tử lại bắt đầu trở nên lạnh lùng, nàng vội vàng tiếp lời:
- Không phải điều kiện khi nãy, chuyện này đối với ngươi mà nói rất đơn giản, chỉ cần một câu nói là xong.
Nghe Long sư giải thích một cách vội vàng, sát khí của Tử mới hòa hoãn đi vài phần,
- Ngươi nói.
Long sư liếc mắt vào Cách Lạp Tây Tư một cái, rồi nói:
- Ta nguyện ý trở thành thuộc hạ của ngươi, trợ giúp ngươi chinh phục cả thế giới của thú nhân. Nhưng xin ngươi không nên bắt buộc ta cùng các nam nhân khác, cũng không có thể để cho bọn họ ép ta. Ta biết mấy người bọn họ đều cường đại hơn so với ta, hoàn toàn có thể dựa vào vũ lực mà có được thân thể của ta. Cho nên xin ngươi cho ta lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Trong đôi mắt đẹp của Long sư, vốn chứa đựng trí tuệ cùng với sự kiêu ngạo đã hoàn toàn biến mất, thay thế lại đây là một sự u oán, thậm chí cả Tử cũng không khỏi buông lỏng vài phần, quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh Cách Lạp Tây Tư cùng mấy vị thần thú khác. Hắn lập tức phát hiện sự lo lắng của Long sư không phải là không có lý, đừng nói là Cách Lạp Tây Tư sớm đã coi trọng nàng, thậm chí kể cả huynh đệ của hắn, tam đại bạch kim Bỉ Mông vương đều rõ ràng toát ra ánh mắt hứng thú, chỉ có Sơn Lĩnh cự nhân vẫn còn duy trì vẻ lạnh lùng trấn định.
Giống như Long sư hy vọng có thể có được một nam nhân cường đại giống như Tử. Hễ là ma thú hoặc thần thú càng cường đại, lại có yêu cầu càng cao đối với phối ngẫu. Với Long sư, ở mọi mặt đều có thể xem như là kiệt xuất trong ma thú, làm cho các thần thú cao nhất này khó tránh khỏi được lòng mơ ước.
Tử gật đầu, nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi, trừ phi ngươi nguyện ý, nếu không sẽ không có ai có thể ép ngươi về điều này, kể cả ta.
Vừa nói đồng thời ánh mắt tím của hắn xẹt qua trên người mấy vị thần thú, ánh mắt với uy thế bắn ra bốn phía làm mấy vị thần thú đều vô thức cúi đầu.
Long sư thầm thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng thầm nghĩ, ngươi bây giờ không chấp nhận ta, không có nghĩa là sau này cũng không tiếp nhận. Chỉ chẳng qua là bây giờ ngươi còn không biết mấy mặt tốt của ta mà thôi, chỉ cần sau này vẫn có thể ở bên cạnh ngươi, ta cũng không tin rằng ngươi vẫn có thể cự tuyệt ta, ta sẽ dùng năng lực của chính mình để chứng minh, ta mới phải là bạn lữ tốt nhất của ngươi để thống nhất cả thú nhân thế giới.
Long sư kiêu ngạo, rốt cuộc đã gập lại cặp đùi đẹp thon dài và nóng bỏng của nàng, quỳ một gối trên mặt đất, hai tay ôm trước ngực (che lại cặp đỉnh núi cao ngất), làm ra động tác thần phục.
Cùng lúc đó, các cửu cấp ma thú của băng sâm cũng đều quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Tử bái lạy, dưới sự dẫn đầu của Long sư, cung kính nói:
- Tham kiến Tử Đế đại nhân.
Qua một trận đánh ngắn ngủi, Tử dựa vào lực lượng mạnh mẻ của thần thú cùng với thực lực kinh khủng của Bỉ Mông quân đoàn dễ dàng quét ngang băng sâm, tiến một bước đầu tiên trên con đường thống nhất thú nhân của hắn, cũng là một bước chắc chắn nhất. Mặc dù băng sâm ma thú bị tiêu diệt đã vượt qua hai phần năm, nhưng số lượng còn lại vẫn hơn tám ngàn. Với số lượng cao cấp ma thú đông đảo như thế, dưới sự thống lĩnh của Bỉ Mông quân đòan, rốt cuộc đã cho hắn có được thực lực cường đại có thể chống lại tam đại bộ lạc. Mà các cao cấp ma thú này cũng giống như Bỉ Mông quân đoàn, trở thành lực lượng căn bản để tương lai Tử thống trị cực bắc hoang nguyên, hợp thành Tử Tinh quân đoàn nổi tiếng cả đại lục.
Một thanh âm lại reo lên bên tai Tử:
- Chúc mừng ngươi, Tử.
Tử xoay người lại nhìn, chỉ thấy Diệp Âm Trúc không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, với nụ cười trên môi đứng ở sau lưng hắn.
Diệp Âm Trúc mặc dù vẫn đắm chìm trong tu luyện, nhưng tới cấp bậc này như hắn, ngoại giới phát sinh tiếng vang lớn như thế cùng với các loại sóng năng lượng, hắn sao lại không biết đây? Ngay lúc Tử thi triển Toàn Phong Kích Quang trảm thì Diệp Âm Trúc đã tỉnh lại từ trong tu luyện. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng với tu vị của hắn, khôi phục vài thành năng lực đã đủ để trợ giúp cả Bỉ Mông quân đoàn rồi.
Tám đại thần thú có thực lực quá mạnh mẽ, Diệp Âm Trúc cũng không có bất kỳ cơ hội nào để nhúng tay, huống chi việc này chính là việc nội bộ của thú nhân, hắn dù sao cũng chỉ là một con người, dưới tình huống này có thể không phải nhúng tay thì tốt nhất, nếu không sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến uy tín của Tử đối với ma thú. Cho nên, dưới tình huống một bên Tử hoàn toàn chiếm ưu thế, Diệp Âm Trúc chờ mãi cho đến lúc Tử hoàn toàn thu phục được băng sâm ma thú mới từ bên trong Bỉ Mông cự thú đi ra, tới bên cạnh Tử.
Long sư lúc này vẫn đang quỳ một gối trước mặt Tử, đột nhiên nghe được một thanh âm, liền tò mò ngẩng đầu nhìn lên. Liếc mắt một cái, nàng liền nhìn ra Diệp Âm Trúc tuyệt không phải là ma thú nào biến thành hình người, mà đích thực là một con người. Càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc là, bất luận là trong chiến đấu hay sau chiến đấu, trong ánh mắt vẫn vốn lạnh như của Tử lại bất ngờ tràn ngập ấm áp, ngay cả khí tức quanh thân cũng bắt đầu trở nên dịu dàng. Ánh mắt nhìn con người mới xuất hiện này thậm chí mang theo cảm giác tôn kính.
Tên loài người này là ai? Một câu hỏi thật lớn xuất hiện trong lòng của Long sư. Trong sự nhận thức của nàng, thú nhân tộc cùng với nhân loại vẫn đều là tử địch, Tử Tinh Bỉ Mông là hoàng giả trong truyền thuyết của thú nhân, sap lại có quan hệ thân thiết như thế đối với một con người đây?
- Âm Trúc, ngươi như thế nào không tu luyện nhiều hơn một chút?
Tử biến trở về hình người, vỗ vỗ vai Diệp Âm Trúc. Hắn không có đem năng lượng của hắn đưa vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc, bởi vì ở lúc trước khi đánh đàn thì Diệp Âm Trúc tiêu hao chủ yếu là tinh thần lực, ở cái phương diện này, cho dù Tử đạt tới thứ thần cấp, hắn cũng tự nhận không bằng Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Ta đã không còn vấn đề rồi. "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc" cũng có thể kích phát tiềm lực tự thân của ta, khôi phục cũng nhanh hơn/ Chỉ là không nghĩ tới sự việc bên này có thể được giải quyết nhanh như thế, có các ma thú của băng sâm, ta cũng an tâm mà chúc mừng người sắp trở thành bá chủ chính thức của vùng hoang nguyên rộng lớn này.
Tử dùng sức kéo bả vai của Diệp Âm Trúc một chút.
- Hết thảy những điều ta có bây giờ, có thể nói đều là dưới sự trợ giúp của ngươi mới có được. Tất cả những điều mà ta nắm giữ cũng thuộc về ngươi. Ở trong lòng ta, cực bắc hoang nguyên cũng vĩnh viễn không cách nào bằng được mối quan hệ giữa hai anh em ta.
Diệp Âm Trúc giơ tay vỗ vào ngực Tử một cái,
- Đều là anh em một nhà, nói cái này làm gì. Được rồi, ta về Thánh Quang thành trước đây, chờ tin tức tốt của ngươi.
Tử gật đầu kiên quyết.
- Yên tâm đi, trong vòng một năm, chúng ta sẽ gặp mặt tại pháo đài Lôi Thần Chùy.
Nói đến chỗ này, ánh mắt của hắn chuyển hướng vào đám cửu cấp ma thú đang quỳ trên mặt đất, trong mắt lại một lần nữa xuất hiện sự uy nghiêm của Tử Tinh. Trầm giọng nói:
- Các ngươi cẩn thận nhớ kỹ khí tức của hắn, dung mạo của hắn. Nếu các ngươi đã thần phục ta, chính là thuộc hạ của ta, đồng thời cũng là thuộc hạ của hắn. Mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh của ta. Sau này nếu hắn có việc, các ngươi cho dù nỗ lực cả tánh mạng cũng nhất định phải hoàn thành.
Đại đa số cửu cấp ma thú tự nhiên không dám chống lại mệnh lệnh, Tử đã dùng thực lực mạnh mẽ của hắn mà hoàn toàn chinh phục được tâm của bọn họ, nhưng Long Sư chính là một ngoại lệ. Nàng không nhịn được sự tò mò trong lòng, hỏi:
- Tử Đế đại nhân, hắn là ai vậy?
Tử liếc Long Sư một cái
- Các ngươi có thể gọi hắn là Cầm Đế. Hắn là huynh đệ tốt nhất của ta.
Long Sư nhịn không được nhíu mày, sự kiêu ngạo đặc hữu của thần thánh cự long lại lặng lẽ nổi lên. Dưới góc nhìn của nàng, thân thể của loài người đều là vô cùng yếu ớt, cho dù đó là cường giả của loài người, cũng không thể nào so sánh được với các siêu cấp ma thú với huyết mạch cao quý như nàng, một tia cảm giác khinh thường đột nhiên toát ra
- Tử Đế đại nhân, ngài là chí tôn của thú nhân, hắn chỉ là một tên nhân loại …
Nàng không có nói xong, bởi vì Tử căn bản không cho nàng cơ hội để nói xong, quang mang chợt lóe lên, Tử đã đi tới trước mặt nàng. Một cổ khí tức trong nháy mắt đã bao phụ cả thân thể nàng làm cho Long Sư khủng hoảng cực độ, một bàn tay của Tử đã mạnh mẽ bóp trên cổ nàng. Tất cả hơi thở của Long Sư trong nháy mắt bị tập trung, nương theo sự xiết chặt của bàn tay, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt cùng với năng lượng bá đạo của Tử dường như lúc nào cũng có thể phá hủy hoàn toàn nàng.
Nhìn nhìn hai tròng mắt của Tử với khoảng cách gần, cặp đồng tử trong con mắt màu vàng của Long Sư từ từ phóng đại, trong ánh mắt hoảng sợ bao hàm rất nhiều điều mê mang không rõ, thanh âm của Tử phảng phất như đến từ Cửu U Địa Ngục,
- Nhớ kỹ, không ai có thể vũ nhục anh em của ta, đừng nói là ngươi, cho dù là thê tử tương lai của ta cũng không thể. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nhớ kỹ xưng hào của hắn, hắn là Cầm Đế. Nếu sau này phải đồng thời xưng hô ta và hắn, vậy Cầm Đế vĩnh viễn đứng trước Tử Đế.
- Tử, đừng làm như thế.
Thân hình của Diệp Âm Trúc chợt lóe lên, đi đến bên cạnh Tử, bàn tay phải chỉ có bốn ngón nhìn như rất nhẹ nhàng vuốt lên bàn tay to của Tử, nhưng bàn tay to ngay trước đó vẫn còn cứng như thép nguội lại mềm xuống trong nháy mắt.
Đổng tử dãn rộng của Long Sư rất nhanh co rút lại, ngay lúc bàn tay của Tử được Diệp Âm Trúc mở ra, cả người nàng cơ hồ bệt trên mặt đất, thở hào hển từng ngụm từng ngụm. Nàng không thể nào hiểu nổi tại sao Tử lại xúc động như thế. Nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng, một khắc vừa rồi, Tử thật sự muốn giết nàng. Chẳng lẽ tên Tử Tinh Bỉ Mông này không cho rằng chính nàng có thể giúp hắn quản lý băng sâm ma thú, chính nàng còn có giá trị lợi dụng ư? Ở trong lòng hắn, dĩ nhiên cũng coi trọng người tuổi trẻ này đến mức như vậy, điều này đến tột cùng là tại sao?!
Tử lạnh lùng nhìn Long Sư.
- Là Âm Trúc cho ngươi một cơ hội để tiếp tục sinh tồn, nhưng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Long Sư không có lên tiếng, nàng cúi đầu, quỳ gối trên mặt đất. Cảm giác khuất nhục mãnh liệt làm cho tâm tình của nàng gần như điên cuồng. Là một cao cấp ma thú, nàng có thể thần phục Tử Tinh Bỉ Mông. Tử Tinh Bỉ Mông dù sao cũng là một tồn tại cực mạnh của thú nhân, là hoàng giả trong truyền thuyết, bất luận ở trong lòng hay về phương diện sinh lý nàng đều có thể chấp nhận. Nhưng Diệp Âm Trúc không giống vậy, đó chỉ là một con người mà thôi. Ở trong mắt của Long tộc, đại đa số con người chỉ là một tồn tại tựa như con kiến hôi, thậm chí đừng nói là loại hậu duệ kế thừa được huyết mạch của thần thánh cự long như nàng. Vậy mà nàng phải thần phục loại sinh vật được cho là nhỏ yếu như con người này, Long Sư cho rằng đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nàng. Nàng sao có thể chịu được?
Đúng lúc này, Diệp Âm Trúc lại mở miệng,
- Long Sư, trên người ngươi được kế thừa huyết mạch của thần thánh cự long, vậy, ngươi tuyên thệ thuần phục ta đi.
- Ngươi nói cái gì?
Long Sư mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai trong mắt màu vàng của nàng đã tràn ngập tơ máu. Cái cảm giác này không phải của Bỉ Mông cự thú sắp cuồng hóa, mà là nàng sắp tiến vào một trạng thái cuồng điên.
Trong mắt Tử chợt lóe lên tia tức giận, ddinhj lập tức hủy diệt Long Sư, lại bị Diệp Âm Trúc giơ tay ngăn cản.
Diệp Âm Trúc mặt hướng về phía Long Sư, lạnh nhạt nói:
- Mặt dù thực lực của ngươi rất cường đại, nhưng xin ngươi nhớ kỹ: vĩnh viễn không nên coi thường bất kỳ một con người nào.
Một tầng khí tức nhàn nhạt từ trong ngực của hắn nhẹ nhàng bắn ra, rất nhẹ và đạm bạc. Ít nhất nếu đem so sánh với khí tức bá đạo của Tử thì khí tức này có vẻ cực kỳ mỏng manh. Nhưng chính là do sự xuất hiện của cổ khí tức này lại làm cho Long Sư đang bên bờ sắp bộc phát điên cuồng nhũn xuống. Ánh mắt gần như điên cuồng lập tức biến thành kinh ngạc.
- Ngươi, ngươi làm thế nào sẽ có loại khí tức này? Ngươi, ngươi không phải là nhân loại?
Long Sư kinh nghi không chùng mà nhìn Diệp Âm Trúc.
Vẻ mặt của Diệp Âm Trúc vẫn thản nhiên như trước.
- Ngươi không cần biết tại sao ta lại có được cái loại khí tức này, chỉ cần nhận ra được cái loại khí tức này là đủ rồi. Chỉ có ta mới có thể trợ giúp ngươi đạt tới cái cảnh giới ngươi vẫn mong muốn. Chẳng lẽ, ngươi không không hiểu được ư?
Sự cao ngạo, khinh thường đối với Diệp Âm Trúc trong con mắt của Long Sư ở lúc này đã hoàn toàn biết mất, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Bây giờ, tâm của nàng càng trở nên rối loạn, bởi vì, cái mà nàng vừa mới cảm nhận được từ người Diệp Âm Trúc, rõ ràng chính là một loại khí tức đồng nguyên với chính nàng, hơn nữa chính là một loại thân thiết nhất, ngay trong nháy mắt ấy, nàng thậm chí suýt gọi lên một tiếng cha, bởi vì, khí tức phát ra từ trước ngực Diệp Âm Trúc đúng là khí tức thuần chính nhất của thần thánh cự long.
Nhưng nàng càng lại không hiểu được, chẳng lẽ mối quan hệ giữa Bỉ Mông nhất tộc và Cự Long nhất tộc đã được sửa đổi rất tốt sao? Nếu không, tại sao Tử Đế đại nhân thân là Tử Tinh Bỉ Mông lại có quan hệ thân thiết đến thế đối với vị Cầm Đế mang theo hơi thở của thần thánh cự long đây?
Nhưng các ý niệm phức tạp cũng không có dừng lại trong đầu của Long Sư lâu lắm, bởi vì câu nói của Diệp Âm Trúc đã hoán tỉnh trí tuệ của nàng. Nàng cơ hồ kịch liệt run rẩy khi hiểu được ý tứ của Diệp Âm Trúc.
- Ngươi, ngươi thật sự có thể giúp được ta…
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
- Ngươi truyền thừa huyết mạch của thần thánh cự long, phải cần năng lượng thuần chính nhất từ thần thánh cự long hỗ trợ. Ngoại trừ thần thánh cự long ra, cũng chỉ có ta có thể ban loại lực lượng này cho ngươi. Mà thần thánh cự long đối với bất kỳ cái loại ngụy long nào có huyết mạch không thuần chính đều chỉ biết đuổi tận giết tuyệt. Bình thường Long tộc có lẽ sẽ sùng kính ngươi, nhưng thần thánh cự long nhưng lại sẽ hủy diệt ngươi. Điều này có lẽ cũng là một lý do trọng yếu giải thích cho tại sao ngươi không dám dễ dàng rời đi băng sâm hả? Thêm nữa, làm Long Sư, ngươi xem mình chính là một ma thú, là một phần tử của thú nhân thế giới, không phải là hậu duệ của thần thánh cự long, không phải sao?
Long Sư đã hoàn toàn hiểu được, mặc dù nàng không không có rõ lắm một chút hàm nghĩa ẩn trong lời của Diệp Âm Trúc, nhưng nàng lại có thể cảm giác được rõ ràng, những gì nam nhân này nói đều là sự thật, chỉ có hắn mới có thể ban cho nàng loại lực lượng mà ngàn năm nàng vẫn mong ước này.
- Ta, Long Sư Nặc Vân, dùng danh nghĩa thiên địa cùng với linh hồn khởi thệ, nguyện vĩnh viễn thuần phục Cầm Đế đại nhân, vĩnh viễn không phản bội. Nếu như vi phạm lời thề này, thiên địa không tha.
Một đạo kim quang lóe sáng phóng ra từ trong mắt của Long Sư Nặc Vân. Mà màu đỏ vàng trên người nàng lại từ từ chuyển thành màu xanh tối, thoạt nhìn kì dị lạ thường, tựa như là một ngọn lửa đang cháy dung hợp cùng với kim quang phóng thích ở trong mắt. Quang mang huyễn lệ bắn thẳng đến không trung, trong đó một tia năng lượng tinh thuần nhất bay về phía Diệp Âm Trúc.
Làm hậu duệ của thần thánh cự long, Long Sư Nặc Vân không cần nghi ngờ là cũng đã thoát ly được hạn chế của thải hồng (bảy sắc cầu vồng) cấp bậc.
Cảm nhận được khí tức của Nặc Vân, trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi nhịn được sinh ra một loại cảm giác nực cười cùng quái dị. Hắn sở dĩ muốn cho Nặc Vân thuần phục mình tự nhiên là bởi vì khí tức của thần thánh cự long ở trên người nàng. Khi Bỉ Mông cự thú thuần phục Tử Tinh Bỉ Mông – cấp bậc cao nhất của bọn họ - thì cũng nhờ có khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông làm cho bọn họ có thể phát sinh tiến hóa. Nặc Vân này bản thân vốn là Long Sư, Diệp Âm Trúc có thể cảm nhận được năng lượng của nàng đã sớm đạt tới được bình cảnh của cửu cấp, cũng giống như huynh trưởng Tang Thác Tư của Tử. Mà hắn lại vừa lúc có được khí tức của thần thánh cự long. Nặc Vân này nếu đã thuần phục Tử, cũng nên tăng cường thực lực của nàng, tương đương tăng cường thực lực bên người Tử. Cho nên Diệp Âm Trúc mới chuẩn bị làm như vậy, khí tức của thần thánh cự long được hắn phóng thích cũng không phải thuộc về bản thân hắn, mà đến từ linh hồn của thần thánh cự long đang nằm trong siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm đã thần phục hắn.
Nhưng khi Nặc Vân đem bổn nguyên khí tức của chính nàng phóng thích ra ngoài, Diệp Âm Trúc lại rõ ràng cảm giác được, khí tức trên người Nặc Vân cơ hồ hoàn toàn hòa hợp với khí tức của thần thánh cự long Nặc Khắc Hi, thêm nữa từ tên của nàng, hắn có thể dám chắc, Long Sư Nặc Vân trước mặt chính là con gái của thần thánh cự long Nặc Khắc Hi đó.
Nếu Nặc Vân biết được, Nặc Khắc Hi chính là bị hủy diệt từ tay hắn, ngay cả thân thể cũng bị hắn làm thành siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, không biết nàng sẽ có cái loại ý nghĩ gì.
Đương nhiên, khế ước thuần phục một khi được thành lập, nàng cũng không thể phản bội được Diệp Âm Trúc, giống như Bỉ Mông cự thú vĩnh viễn không thể phản bội Tử vậy.
- Ta, Diệp Âm Trúc, với danh nghĩa Cầm Đế, tiếp nhận sự thuần phục của ngươi.
Giơ tay điểm nhẹ, một đoàn quang mang màu trắng sữa xuất hiện trên tay ngón trỏ phải của Diệp Âm Trúc. Bạch quang lướt qua hư không, trực tiếp rót vào mi tâm của Nặc Vân, dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Sau một khắc, một đoàn bạch quang mãnh liệt phun ra từ trong ngực của Diệp Âm Trúc, ngưng tụ thành một con cự long màu trắng dài hơn ba mét, lượn lờ xoay tròn quanh thân Diệp Âm Trúc. Mặc dù đó chỉ là hình thái năng lượng, nhưng sự rực rỡ và khí tức cường đại trong nháy mắt vẫn làm các băng sâm ma thú sau lưng Nặc Vân rất giật mình.
Thần Thánh Cự Long rất ít xuất hiện ở trên cái thế giới này, bọn chúng đương nhiên chưa từng gặp qua, nhưng bọn hắn lại có thể cảm nhận được sự cường đại từ khí tức do Diệp Âm Trúc phóng thích ra.
Thần Thánh Cự Long, quả thật là khí tức của thần thánh cự long, đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu của Nặc Vân. Sau một khắc, nàng rõ ràng cảm giác được tựa hồ trong cơ thể của nàng có một vật gì bị vỡ tan, ngay sau đó, ngọn lửa màu lam vốn đang bốc lên xung quanh thân thể nàng từ từ chuyển hóa thành màu trắng sữa, đồng thời thân thể của nàng của nhanh chóng phát sinh biến hóa. Cũng không giống như bạch kim Bỉ Mông vương biến thành màu vàng, mà là xuất hiện một loại biến hóa kì diệu khác.
Mái tóc dài vốn màu vàng đỏ bất ngờ cũng trở nên đen nhánh như mực, ngay cả đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng biến thành màu đen, vóc người của nàng vẫn nóng bóng như trước. Nhưng hơi thở của toàn thân vốn mạnh mẽ lại đã hoàn toàn nội liễm, nếu không phải các ma thú ở đây đều biết rõ thực lực của nàng, sợ ràng sẽ tưởng rằng nàng chỉ là một con người có được Đông Long huyết mạch.
Linh hồn thăng hoa, nguyên tố nội liễm. Tại lúc tiếp nhận hơi thở của thần thánh cự long do Diệp Âm Trúc truyền tới, nàng cũng đã bị hơi thở tự thân của Diệp Âm Trúc ảnh hưởng.
Diệp Âm Trúc dưới tình huống không dùng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, thực lực của hắn dám chắc là kém Tử, nhưng là, hắn có một năng lực cực kỳ cường đại, đó chính là linh hồn của hắn, linh hồn lực của hắn thậm chí còn trên cả tử, cho nên Nặc Vân mới có thể xuất hiện được biến hóa như như thế.
Ngọn lửa màu trắng sữa vẫn tiếp tục thiêu đốt một cách kịch liệt, Nặc Vân chậm rãi mở ra song chưởng, đắm chìm ở trong ánh lửa màu trắng sữa, ngoại trừ vóc người vốn hoàn mỹ trước kia, nàng lại có nhiều hơi một vài phần thần thánh đặc thù.
Tiến hóa, lại xuất hiện thêm một đầu thần thú rồi. Khi Nặc Vân tiến vào phía sau của quá trình tiến hóa thì ngay cả tam đại Bạch Kim Bỉ Mông vương cũng đều không khỏi thầm giật mình. Bọn họ rõ ràng cảm giác được thực lực của Nặc Vân so với bọn họ còn cao hơn một tia. Mặc dù điều này chỉ là một loại cảm giác rất tinh tế, nhưng là từ lúc đạt tới thứ thần cấp thì cái loại cảm giác này đã đủ để cho bọn họ nhận rõ được cường độ thực lực của Nặc Vân.
Với mắt đen tóc đen mặc dù làm cho Nặc Vân giảm bớt đi vài phần nóng bỏng, nhưng lại làm cho nàng thâm thúy hơn, khi quang mang xung quanh thân thể nàng từ từ thu liễm thì tâm của nàng đã trở về với bình tĩnh. Quỳ hai gối xuống mặt đất, hướng Diệp Âm Trúc mà lạy xuống.
Nặc Vân vốn tưởng rằng nếu nàng đột phá được bình cảnh mà tiến vào cảnh giới thứ thần cấp chắc hẳn sẽ hưng phấn cực độ, nhưng sự thật không phải như vậy. Mặc dù trong lòng rất hưng phấn, nhưng nàng lại phát hiện bây giờ chính nàng đã hoàn toàn có thể khống chế được chính tâm tình của mình. Nàng cũng không biết đây là đến từ sự trấn định của Diệp Âm Trúc, nếu nói về sự trầm ổn của tâm trí, ai có thể so sánh với người vốn từ nhỏ luyện cầm như Diệp Âm Trúc.
Đồng thời, Nặc Vân cũng phát hiện ánh mắt nhìn mình của các thần thú có xảy ra biến hóa, ánh mắt nhìn vào nàng của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cùng với ba vị Bạch Kim Bỉ Mông vương đã hoàn toàn biến mất đi cái tính xâm lược. Không biết tại sao mà trong lòng nàng có một cảm giác vi diệu rằng; tứ đại thần thú thu liễm sự "hứng thú" đối với mình cũng không phải vì thực lực của nàng tăng lên, mà là bởi vì người chủ nhân mà nàng mới vừa thuần phục.
Tử trước sau vẫn đứng ở bên người của Diệp Âm Trúc, hơi lùi về sau một chút, đối với bất kì quyết định nào của Diệp Âm Trúc hắn cũng sẽ không ngăn cản, mặc dù hắn rất thưởng thức Long sư, nhưng nếu Diệp Âm Trúc nói rằng muốn Long sư, cho dù Diệp Âm Trúc muốn hãm hiếp nàng, Tử thậm chí sẽ đi cầm cự. Quan hệ của hắn với Diệp Âm Trúc đã tới rồi một loại cảnh giới khó có thể diễn tả bằng lời, linh hồn cùng linh hồn lẫn nhau đã sớm dung hợp một cách hoàn mỹ. Có lẽ, đây là chánh thức đồng sanh cộng tử.
-"Đa tạ chủ nhân."
Nặc Vân cung kính nói.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, hay tay giơ nhẹ lên, một cổ ám kính nâng Nặc Vân đứng lên,
-"Mặc dù đối tượng thuần phục của ngươi là ta, nhưng ta yêu cầu ngươi, hảo hảo mà đi theo bên người của Tử, giúp hắn thống nhất cực bắc hoang nguyên. Ta cũng sẽ không hạn chế ngươi điều gì, chỉ cần ngươi không phản bội Tử."
-"Vâng."
Nặc Vân cung kích dạ một tiếng. Cáí sừng nhọn của con Long sư này, đã bị mài nhẵn nhụi bở Diệp Âm Trúc.
Tử nói:
-"Âm Trúc, ngươi ở bên kia Thánh Quang thành ngay cả một đầu tọa kỵ cũng không có, như thế nào có thể phù hợp với thân phận của ngươi, không bằng ngươi mang nàng theo đi. Tiến hóa tới cảnh giới thần thú, thực lực của nàng xem như cũng đã đủ tư cách theo ngươi rồi."
Diệp Âm Trúc bật cười nói:
"Không cần đâu Tử, Nặc Vân cũng là một mỹ nữ hiếm có, ta không muốn Hải Dương cùng Tô Lạp có bất kỳ cái gì hiểu lầm. Thêm nữa, nàng vốn từng là lãnh đạo của băng sâm ma thú, nếu có nàng bên người của ngươi, khống chế các ma thú này càng thêm dễ dàng. Còn về phần tọa kỵ, ta thật ra cũng không có quan tâm gì lắm."
Tử suy nghĩ một chút rồi nói:
-"Vậy được rồi. Bất quá nếu ta không ở bên người của ngươi làm ta khó có thể an được tâm. Ngươi mang theo tám vị Hoàng Kim Bỉ Mông, một trong bọn họ có thể trở thành tọa kỵ của ngươi, các tên còn lại cũng có thể trở thành hộ vệ cho ngươi. Điều này ngươi sẽ không nên cự tuyệt nghen."
Diệp Âm Trúc nói có chút bất đắc dĩ:
"Được, cứ như vậy đi."
Tử vẫn đi theo Diệp Âm Trúc đi tới nơi khắc họa ma pháp trận. Đưa mắt nhìn hắn thông qua Truyện Tống Trận rời đi cái nơi băng sâm rét lạnh này, rồi Tử mới một lần nữa xử lý vấn đề ở bên này.
Các cửu cấp ma thú còn lại cũng không có được cơ hội tốt như Long Sư Nặc Vân, thực lực của bọn họ còn xa mới đạt tới cửu cấp đỉnh. Tử cùng Diệp Âm Trúc cũng không có hơi thở thích hợp để trợ giúp bọn họ tiến hóa. Cho nến thuần phục khế ước đối với bọn họ cũng chả có chỗ tốt nào. Ở tại vùng băng sâm này, cũng chỉ có cửu cấp ma thú mới có tư cách hướng Tử thuần phục.
Nặc Vân tiếp tục đái lĩnh các cửu cấp ma thú trở về trong băng sâm để tụ tập ma thú. Tử cũng đi đái lỉnh Bỉ Mông cự thú tu chỉnh lại, bước chân của Tử Đế tranh phách cực bắc hoang nguyên sẽ được bước ra bước đầu tiên, mặc dù hắn mới trở về phiến thổ địa của hắn này không lâu, nhưng là, hết thảy vẫn đều hướng phương hướng có lợi cho hắn mà phát triển.
Khi Diệp Âm Trúc trở về Thánh Quang thành thì không hề thông báo cho bất cứ ai. Hắn bố trí cho tám vị Hoàng Kim Bỉ Mông trong phủ của mình. Vì Hoàng Kim Bỉ Mông đạt tới cửu cấp thì đều có thể biến thành hình người nên bên cạnh hắn có thêm tám người thân thể lực lưỡng cũng không làm mọi người quá chú ý.
Tu luyện suốt một ngày, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc mới hoàn toàn khôi phục. Trải qua lần tu luyện này, trong mờ hồ, hắn tựa như đã nắm được mấu chốt đột phá cuối cùng. Chỉ có điều tình huống của hắn khác với các ma thú, phải đột phá ma vũ cực bích bình chướng khó khăn nhất. Cho nên tạm thời vẫn phải nỗ lực thêm nhiều nữa.
Chấm dứt tu luyện, Diệp Âm Trúc tới gặp Áo Lợi Duy Lạp đầu tiên
- Đại ca, mấy ngày ta đi vắng, bên phía pháo đài Lôi Thần Chùy có biến hóa gì không?
Diệp Âm Trúc hỏi.
Áo Lợi Duy Lạp lắc đầu nói:
- Thú nhân này như điều biến thành rùa đen hết rồi, thủy chung co đầu rụt cổ không ra. Có điều như vậy cũng tốt, phương bắc đã nhiều năm không có thời gian để tu chỉnh.
Diệp Âm Trúc nói:
- Cổ Đế không phải kẻ ngu. Hắn lựa chọn phòng ngự trước mắt là điều chuẩn xác nhất đối với bộ lạc Lôi Thần. Hắn hẳn cũng biết Tử đã tới Cực Bắc Hoang Nguyên, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến hắn. Cho nên hắn chỉ có thể duy trì thực lực trong tay để giải quyết Tử Tinh Bỉ Mông, điều cực kỳ quan trọng đối với ba đại bộ lạc của thú nhân tộc, quan trọng hơn rất nhiều so với công kích của chúng ta.
Áo Lợi Duy Lạp mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Âm Trúc, ngươi biết không. Tử La Lan gia tộc của chúng ta chiến đấu ở bắc cương đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên hoàn toàn chiếm ưu thế như bây giờ. Ba đại bộ lạc của thú nhân gặp nội ưu ngoại hạn, sợ rằng vô lực xâm lấn phía nam. Liên minh của chúng với Lam Địch Á Tư có thể xem như đã bị chúng ta phá giải.
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
- Không, như vậy vẫn còn xa mới đủ. Dù sao ba đại bộ lạc thú nhân vẫn còn có ba pháo đài lớn. Hơn nữa, bọn chúng thống trị thế giới thú nhân đã nhiều năm, thực lực thâm căn cố đế cũng không dễ dàng giải quyết như vậy. Tử đắc thế ở Cực Bắc Hoang Nguyên nhưng vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Cục diện lúc nào cũng có thể xuất hiện biến hóa, ví dụ như chiến trường ở nam cương của Mễ Lan đế quốc thất bại. Hoặc là chiến trường phía đông xuất hiện vấn đề, tất cả đều có thể tạo thành những tình thế kịch biến (biến đổi kịch liệt, thay đổi toàn bộ).
Áo Lợi Duy Lạp nói:
- Tỷ lệ phát sinh tình huống này đều rất nhỏ. Hôm qua chúng ta mới nhận được tin từ đế quốc truyền đến: gia gia đã hồi báo ý tưởng của ngươi cho đế quốc. Bệ hạ ra lệnh rất đơn giản, chỉ có bốn chữ.
- Ồ? Là bốn chữ gì?
Diệp Âm Trúc tò mò hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Áo Lợi Duy Lạp nói:
- Phụ trợ Cầm Thành. Bệ hạ không thể nghi ngờ là người rất thông minh. Lời nói bất kính, có thể bệ hạ của chúng ta không có dã tâm như Mã Tây Mạc đại đế của Lam Địch Á Tư, nhưng về phương diện thống trị đế quốc thì tuyệt đối là một minh quân. Theo các cuộc chiến từ đầu đến giờ, lực lượng của Cầm Thành chúng ta đã hiển lộ thực lực, bây giờ đã trở thành đồng minh quan trọng nhất của Mễ Lan đế quốc. Có thể nói, bởi vì chúng ta tồn tại nên Mễ Lan mới có thể thay đổi chiến cuộc. Ít nhất trước khi chiến tranh chấm dứt, Mễ Lan sẽ được chúng ta cho những điều kiện thông thoáng nhất.
Từ khi Áo Lợi Duy Lạp bị Mã Nhĩ Đế Ni giải trừ thân phận người thừa kế, hắn đã chính thức trở thành một phần tử của Cầm Thành. Hắn trao đổi với Diệp Âm Trúc không còn với góc độ thần tử của Mễ Lan như trước kia nữa, mà hoàn toàn trở thành trụ cột của Cầm Thành.
Bị hủy bỏ quyền lực của người thừa kế, Áo Lợi Duy Lạp quả thật từng buồn bực mất một thời gian. Mã Nhĩ Đế Ni cũng không nói chuyện chi tiết với hắn, nhưng khi hắn tỉnh táo trở lại thì cũng dần dần hiểu ra ý đồ của gia gia mình. Khi đại lục bắt đầu chiến tranh thì đã tiến vào một quá trình hỗn loạn. Gia gia sở dĩ tước đoạt thân phận người thừa kế của mình, không thể nghi ngờ chính là để mình ở lại Cầm Thành một cách tốt nhất, coi như lưu lại cho Tử La Lan gia tộc một đường lùi. Là tộc trường của một đại gia tộc, gia gia làm như vậy chính là lựa chọn tốt nhất.
Áo Lợi Duy Lạp cực kỳ thông minh. Chính vì hắn thông minh nên khi chân tâm gia nhập Cầm Thành liền đem hết tài năng trợ giúp nâng cao thực lực của Cầm Thành. Bởi vì hắn biết, Cầm Đế Diệp Âm Trúc, Lĩnh chủ của Cầm Thành còn thông minh hơn mình, nếu mình vẫn người ở Tào doanh, tâm tại Hán (ai đọc Tam Quốc thì ko cần phải giải thích nhỉ) như vậy, vĩnh viễn không thể dung nhập vào Cầm Thành. Bây giờ hắn thậm chí đã từ bỏ thân phận vốn có của mình, quên đi ánh hào quang của gia tộc Tử Lan lan, trở thành một phần tử của Cầm Thành.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định của mình. Cho tới tận bây giờ ta vẫn không hề có tâm tranh đấu, chỉ là có một số việc phải làm mà thôi. Khi ta còn sống sẽ không uy hiếp tới địa vị của Mễ Lan đế quốc. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, gia tộc Tử La Lan tác chiến đã nhiều năm ở bắc cương, ta muốn biết từ đây tới bắc cương Phật La quốc hay tới pháo đài Chiến Thần sẽ mất bao nhiêu thời gian. Tốt nhất là miêu tả có địa hình, ta không nhìn được, chỉ có thể phiền toái huynh thôi.