Cầm Đế

Chương 206: Tin tức từ Ni Na




Lúc này Diệp Âm Trúc hoàn toàn đắm chìm trong sự hưng phấn do năng lượng linh hồn được gia tăng. Sau khi tiến vào tu luyện vì không để cho mình phân tâm, hắn đã ngăn cách liên lạc giữa bản thân và Tử nên giờ đây hắn cũng không biết Tử đang suy nghĩ điều gì.
Khi Diệp Âm Trúc mở mắt ra một lần nữa được thấy đỉnh núi chìm trong mây mù thì không ngăn nỗi một loại cảm giác được tái sinh làm người một lần nữa. Khi ở trong siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm mặc dù được Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn bảo vệ nhưng sự va chạm linh hồn lúc đó khiến hắn đến giờ khi nghĩ lại vẫn phải toát mồ hôi lạnh.
Trong một thời gian ngắn ngủi tiếp xúc hắn cũng đã hiểu được rõ ràng lúc đó linh hồn trong khi chiến đấu đã lâm và tình trạng đáng sợ như thế nào, căn bản không được phép thất bại, một khi thất bại, kết cục cũng chỉ có hủy diệt. Hắn bây giờ mới chánh thức hiểu được tại sao Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vẫn thủy chung dặn dò hắn tu luyện vong linh ma pháp rất nguy hiểm.
Vươn vai thư giản thân thể, lần này dù trải qua một giai đoạn đáng sợ nhưng lợi ích thu được cũng thật lớn. Quan trọng nhất chính là siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm đang đặt trên hai chân, năng lượng trong thân thể tựa hồ yếu đi không ít. Ít nhất hắn có thể tạm thời chi trì trương cổ cầm ở ngoại giới, đồng thời bởi vì linh hồn hắn từng xâm nhập vào trong cổ cầm nên bây giờ liên lạc giữa hắn và cổ cầm cũng gia tăng rất nhiều, chắc chắn sau này hắn sử dụng kiện siêu thần khí này rất tốt.
Tiếp theo chính là sự tiến bộ của tinh thần lực. Hấp thu một lượng lớn linh hồn lực sau khi cùng linh hồn thần thánh cự long thực hiện linh hồn khế ước. Linh hồn của Diệp Âm Trúc tiến một bước dài. Tuy không phải là một bước nhảy vọt nhưng cũng làm hắn tiến bộ không ít. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được linh hồn lực không ngừng thẩm thấu vào tinh thần lực làm cho tinh thần của mình càng ngày càng mạnh. Hắn biết sau khi thực hiện linh hồn khế ước, hấp thu linh hồn chi lực ma pháp của mình sẽ tiến bộ không ít. Hơn nữa bây giờ hắn có cầm ma pháp cùng vong linh ma pháp cùng tiến bộ.
- Đáng tiếc lần này ngươi không thể rèn luyện đến địa mục linh hồn. Âm Trúc lần này ngươi hấp thu một bộ phận linh hồn của thần thánh cự long, ta cũng hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn xuất hiện mờ ảo trước mặt Diệp Âm Trúc, chỉ là lúc này hắn mặc dù biến thành hắc vụ nhưng vẫn còn một tia liên lạc với siêu thần khí khô mộc long ngâm cầm.
Diệp Âm Trúc gật đầu.
- Sư phụ, ta đã hiểu được chỉ có tự mình cố gắng tu luyện thì mới là lực lượng của mình, nếu thông qua thôn phệ linh hồn của người khác có thể làm linh hồn lực của mình tăng lên nhưng tại làm linh hồn của mình không thuần, đối với việc tu luyện sau này nhất định có ảnh hưởng không tốt
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tán thưởng nói:
- Ngươi hiểu được điều này thật rất tốt … tốt lắm lần này linh hồn lực của ngươi tăng lên không ít, cũng phải tốn một đoạn thời gian rất lâu mới tiêu hóa hết năng lượng của linh hồn lực. Mặc dù nó đã được ngươi hấp thu nhưng vì là lực lượng ngoại giới nên ngươi phải không ngừng luyện hóa để nó trở thành hoàn toàn là của ngươi. Đồng thời cũng phải không ngừng tu luyện để linh hồn chỉnh thể tăng nhanh để trong tương lai có thể tiến nhanh đến bạch cảnh. Ngươi hiểu chưa?
Diệp Âm Trúc gật đầu hít một hơi dài. Trong cơ thể hắn linh hồn lực cùng tinh thần lực dung hợp, bây giờ hắn cũng không biết ma pháp lúc này của mình đã tăng nhiều hay ít bao nhiêu. Ít nhất có thể thông qua phượng hoàn hồng hoàn của Tô Lạp đề thăng đến cảnh giới ổn định ma pháp lực thất giai, thậm chí còn có thể vượt đến bát giai. Phải biết rằng đối với sự tu luyện của chính mình càng ngày càng khó mỗi lần tăng một giai là cực kỳ khó khăn.
- Âm trúc, Âm Trúc.
Một âm thanh trầm thấp ở sâu trong nội tâm Diệp Âm Trúc gọi lại.
Tự mình mở ra liên lạc cùng với Tử, Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn hướng đến Tử hỏi:
- Tử, làm sao vậy? Có chuyện gì?
Tử nói:
- Ngươi tu luyện xong chưa? An Nhã phái người tìm ngươi trở về nghe nói chính là vì Ny Na nãi nãi đến.
Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động, Ny Na nãi nãi đến? Chẳng lẽ chiến cuộc lại xuất hiện điều gì biến hóa?
- Tốt! Ta biết rồi, để ta hạ sơn.
Sau khi chấm dứt trao đổi cùng Tử, Diệp Âm Trúc hướng đến Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
- Sư phụ, Ny Na nãi nãi tới không biết là có chuyện gì. Ta phải xuống núi để xem xem.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mỉm cười từ tốn đáp:
- Đi đi, ngươi bây giờ đã là lĩnh chủ có rất nhiều sự việc cần ngươi về để giải quyết. Hai tháng vừa qua ta cũng đã truyền thụ tri thức về vong linh ma pháp và ngươi cũng đã thấu đáo rồi. Sau này ngươi chỉ cần không ngừng tu luyện thì cũng không thua gì việc khổ tu cả. Ta tin tưởng chỉ không bao lâu nữa ngươi nhất định có thể đột phá.
Khi giọng nói vừa ngừng Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn biến thành một làn hắc vụ nhập vào trong Khô Mộc Long Ngâm cầm. Lúc này Diệp Âm Trúc cũng cảm giác được có chút không thể khống chế được năng lượng của Khô Mộc Long Ngâm cầm. Quang mang màu vàng của siêu thần khí được ẩn đi một lần nữa trở lại trái tim của hắn.
Thuận theo bậc thang mà mình đã tạo ra khi lên núi Diệp Âm Trúc đi thong thả xuống núi. Trong khi hắn đi xuống chân núi xa xa phương đông đã trắng như vẫy cá. Một đêm hắn chìm trong siêu thần khí cứ vậy mà qua đi lúc nào không biết.
- Tử!
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Tử. Thông qua linh hồn chỉ dẫn hắn dễ dàng tìm được vị trí chuẩn xác của Tử.
- Âm Trúc ngươi lại vừa tiến bộ.
Tử nhìn Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một nụ cười. Nụ cười của hắn cũng chỉ khi đối mặt với Diệp Âm Trúc mới lộ ra.
Một gã đưa tin thuộc tộc nhân tinh linh tộc bước nhanh lên trước bái kiến Cầm Đế, Diệp Âm Trúc biết rằng An Nhã để cho người đến tìm mình nhất định là có chuyện gì đó cần thương lượng. Hắn không dám chậm trễ cùng Tử đi về phía Cầm Thành
Cầm Thành mất đi tám vạn lao động chủ lực, không thể nghi ngờ là tốc độ kiến thiết chậm đi đôi chút. Trong một phiến Bố Luân Nạp Sơn mạch này muốn nhìn ra biến hóa tự nhiên là rất khó, hai người đã đi ra ngoài nhiều tháng, Diệp Âm Trúc cũng không thấy bề ngoài Cầm Thành có gì khác đi. Về phần biến hóa ngầm thì hắn cũng không biết được.
Trực tiếp đi vào phủ lĩnh chủ, có lẽ lúc này còn quá sớm bên trong phủ đệ cũng không có nhiều người, trong đại sảnh ngoại trừ Ny Na đang cùng An Nhã đang nói chuyện cũng chỉ có Hải Dương.
- Nãi nãi, An Nhã tỷ tỷ, ta đã trở lại
Diệp Âm Trúc bước vào cửa với Tử liền hướng đến Ny Na và An Nhã chào hỏi nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Hải Dương một cái.
Hải Dương cười ôn nhu, mặc dù sâu trong đáy mắt có ít nhiều chút hờn dỗi nhưng được gặp lại tình lang càng hưng phấn hơn.
Vẻ mặt Tử vẫn bình thản như thường chỉ gật đầu với An Nhã và Ny Na sau đó đến ngồi một bên.
- Âm Trúc, xú tiểu tử ngươi vừa mới trở về Cầm Thành chưa được mấy ngày thì lại chạy đi tu luyện. Để lại cho ta một đống việc thật không biết đây là lãnh địa của ngươi hay của ta nữa.
An Nhã không hề tức giận cười mắng. Trong tình huống không có người ngoài nàng cùng Diệp Âm Trúc nói chuyện rất tùy tiện.
Diệp Âm Trúc tiến nhanh đến cười hắc hắc nói:
- An Nhã tỷ ngươi là người có khả năng quán xuyến tốt mọi việc mà, huống chi Cầm Thành chính là của mọi người, tự nhiên cũng là của tỷ.
Ny Na nhìn Diệp Âm Trúc trong mắt xuất hiện hai luồn quang mang đột nhiên xuất ra một trảo thủ tóm lấy cổ tay Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc cùng An Nhã đồng thời kinh ngạc. An Nhã liền phóng một chường đánh đến uyển mạch của Ny Na dùng thế công để cứu Diệp Âm Trúc. Mà phản ứng của Diệp Âm Trúc cũng nhanh phi thường, hạ thân bất động nhưng nửa phần thân trên lại có một quầng sáng kỳ dị xuất hiện, bên ngoài thân thể xuất hiện một tầng tử khí thoát ra khỏi phạm vi trảo thủ của Ny Na.
Ny Na cười lạnh, vốn đang ngồi ở trên ghế thân thể đột nhiên biến mất chỉ sau một khắc đã đến bên Diệp Âm Trúc mắt dán vào người hắn cơ hồ đang tìm tay của hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong nháy mắt thuấn di đây rõ ràng là bộ phận vũ kỹ của Ny Na do vậy căn bản không thể dùng tốc độ để hình dung, đơn giản chỉ trong nháy mắt dời đi chẳng nhưng hóa giải ngăn cản của An Nhã đồng thời cũng bức DIệp Âm Trúc không có cách nào né tránh, dù sao trong phòng cũng không giống bên ngoài không gian không lớn cho lắm.
Bất đắc dĩ Diệp Âm Trúc phải xuất hữu thủ đón nhận thủ của Ny Na, thực lực của Ny Na hắn biết rất rõ tự nhiên không dám bảo lưu thực lực. Tử trúc đấu khí cơ hồ nháy mắt tăng đến đỉnh điểm đồng thời khẽ quát một tiếng một cổ âm thanh kỳ dị trực tiếp tác động vào tai của Ny Na.
Một âm thanh trầm thấp vang lên nhưng kỳ dị là không hề có một tia đấu khí xuất hiện, Trong mắt Ny Na quang mang vừa đồng cũng lui ra sau một bước. trong mắt xuất hiện sự mê mang trong chốc lát. Đối với cao thủ bạch cảnh như bà mà nói hiện tượng thất thần trong thời gian ngắn này cơ hồ không thể tưởng tượng được nhưng sự thật là chính lúc này đã xảy ra.
- Âm Trúc, người có đúng là vừa mới có kỳ ngộ?
Thần sắc Ny Na sau khi khôi phục nhìn Diệp Âm Trúc trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.
Diệp Âm Trúc gãi đầu có chút xấu hồ nhìn Ny Na nhưng lại không biết trả lời thế nào đối với vị nãi nãi Ny Na này hắn thực không cần giấu diếm điều gì nhưng cái chính là thực lực hắn tăng lên căn bản là nhờ Tô Lạp mà có, hắn chung quy không thể nói cho Ny Na và An Nhã khi có mặt Hải Dương ở đó được, bởi vì chính mình cùng Tô Lạp xảy ra quan hệ thân thể nhờ có năng lượng của phượng hoàng hồng hoàn mới có tiến bộ đến như vậy.
- Tử cấp thất giai đấu khí, tinh thần lực lại gần đến tử cấp cửu giai, chỉ mới có vài ngày không gặp tiểu tử ngươi thật là khiến ta kinh hãi nhiều lắm.
Lời nói của Ny Na khiến cho An Nhã và Hải Dương cũng đều chấn động, ngoại trừ Tử cùng Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn những người khác đều không biết thực lực chính thức của Diệp Âm Trúc bây giờ đã đạt đến trình độ gì.
Vốn đối với sự rời đi trong thời gian dài của Diệp Âm Trúc có chút bất mãn nhưng lúc này nghe Ny Na nói Diệp Âm Trúc đã đạt đến thực lực như thế trong lòng Hải Dương không nhịn được âm thầm tự trách mình. Hắn là do cố gắng tu luyện, trong thời gian ngắn đạt đến trình độ cao chắc hẳn phải nổ lực rất nhiều, mình như thế nào lại có thể trách hắn như thế nào đây? Nghĩ vậy trong lòng Hải Dương tự nhiên thoải mái dần.
An Nhã nhìn Diệp Âm Trúc cười nói:
- Âm Trúc, ngươi đã đuổi kịp tỷ tỷ rồi, Cầm Đế đại nhân của Cầm Thành chúng ta quả nhiên đúng là thiên tài trong thiên tài
Diệp Âm Trúc nhìn Ny Na lại nhìn An Nhã.
- Tỷ tỷ người lại giễu cợt ta nữa, nãi nãi người sao lại tới chẳng lẽ bên phía chiến sự có điều gì khẩn cấp?Người đến Cầm Thành chúng ta bàn về cứu binh phải không?
Ny Na mỉm cười nói:
- Làm gì? Mặc dù Mễ Lan của chúng ra bị đánh ứng phó không kịp nhưng Lam Địch Á Tư muốn thôn tính chúng ta cũng không hề dễ dàng gì. Ta lần này đến đây là để cảm tạ những cống hiến của ngươi đối với Mễ Lan mặt khác cũng có thể hy vọng ngươi hỗ trợ.
Diệp Âm Trúc mìm cười nói:
- Cầm Thành chúng ta cùng Mễ Lan đã kết thành minh hữu, thấy Mễ Lan gặp nạn tự nhiên sẽ tương trợ, nãi nãi không phải cũng đã giúp Cầm Thành đưa đến một số lượng lớn hậu duệ của Đông Long hay sao? Con còn chưa kịp cảm tạ người nữa mà, huống chi còn có Kim Sắc tiền bối phụ trách đưa vật tư đến. Nếu không có tiền bối trợ giúp con cũng không hoàn toàn gặp nhiều thuận lợi như vậy.
Ny Na mỉm cười nói:
- Ta nghe Kim Sắc nói ngay cả ta cũng có chút ghen ghét ngươi đoạt được vật tư từ tay Phật La. Xem ra lúc này căn bản là Cầm Thành các ngươi không cần Mễ Lan ủng hộ về mặt tiền bạc. Ngươi bây giờ so với ta còn có nhiều tiền hơn nha.
Diệp Âm Trúc nói:
- Làm gì có? Con làm sao có thể so sánh được với người, người chính là tài thần của Mễ Lan huống chi có tiền cũng vô dụng, mấy trăm vạn dân cư của Cầm thành hiện giờ cần nhất chính là lương thực mà cái đó lại là do Mễ Lan ủng hộ.
Ny Na nói:
- Ngươi cứ yên tâm ta đã đáp ứng rồi thì một hạt gạo cũng không thiếu, bây giờ ngươi chính là đại anh hùng của Mễ Lan chúng ta, cơ hồ người người đều biết. Ở Phật La đánh một trận ngươi đã sớm dương danh thiên hạ, bây giờ đông phương quân đoàn kia lại có thêm tám vạn quân bổ sung từ Cầm Thành gia nhập. Xem như phòng tuyến phía đông cũng đã ổn định. Cũng cho chúng ta tạm thời có thêm thời gian, nhiều kinh nghiệm tại chiến trường chính. Nghe nói ngươi đã đoạt đi lương thực mà Lam Địch Á Tư cấp cho thú nhân, bây giờ thú nhân công kích đối với chúng cũng gia tăng rất nhiều, qua một đoạn thời gian nữa nếu phòng tuyến phía bắc thuận lợi có lẽ ta sẽ từ quân đoàn phương bắc bổ sung quân xuống phòng tuyến phía nam.
Diệp Âm Trúc gật gật đầu nói:
- Con cũng nghĩ như thế dù sao chiến trường trước mắt, Phật La cùng Lam Địch Á Tư và Ba Bàng số lượng quân đội rất nhiều, phòng thủ còn có thể chứ muốn phản kích hơi khó. Bởi vậy trước hết cần giải quyết vấn đề ở phòng tuyến phương Bắc thì mới có thể thay đổi được thế cục ở chiến trường chính. Con thực hiện từng bước hành động chính là muốn thống lĩnh tinh nhuệ của Cầm Thành ở bên kia phía bắc phụ trợ nguyên soái Mã Nhĩ Đế Ni cùng đối kháng với thú nhân. Người cũng biết con có sự trợ giúp của Tử là một mối uy hiếp to lớn đối với thú nhân.Chiến lực của Quân đoàn phương bắc tự nhiên có thể giữ lại được một ít.
Ny Na hài lòng gật đầu nói:
- Cứ theo như lời ngươi nói, bất quá chuyện này cũng không vội, ta bây giờ còn có sự việc quan trọng hơn cần ngươi giúp.
Diệp Âm Trúc sửng sốt:
- Còn có điều gì quan trọng hơn chuyện chiến tranh của đại lục nữa chứ?
Ny Na tự nhiên nhìn ra được nghi hoặc của hắn nói tiếp.
- Nghe An Nhã nói trong khoảng thời gian này ngươi đang bế quan tu luyện. Nói như vậy tình hình bên ngoài ngươi cũng không quá hiểu rõ, trước mắt khắp nơi chiến tranh đều đã tiến vào thời kỳ tạm thời đình chỉ
- Nga? Chẳng lẽ Lam Địch Á Tư lùi quân?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói.
- Không, đương nhiên không phải. Lam Địch Á Tư đối với Mễ Lan chắc chắn là đã âm mưu từ rất lâu. Chỉ bất quá từ khi chiến tranh bắt đầu đến bấy giờ cũng đã được một năm. Khắp nơi đều hao tổn rất nhiều để bổ sung các phương diện đều cần một ít thời gian. Lam Địch Á Tư như thế mà Mễ Lan chúng ta cũng vậy, cho nên khắp nơi đều đang tiến vào giai đoạn tự điều chỉnh lại. Đương nhiên chiến tranh mặc dù đình chỉ như thế lực khắp nơi đều căng thẳng tùy lúc có thể bùng nổ chiến tranh một lần nữa
Diệp Âm Trúc giật mình nói:
- Nguyên lai thì ra là thế. Ny Na nãi nãi chẳng lẽ Lam Địch Á Tư có hành động gì mà người muốn con hỗ trợ phá hoại sao?" bây giờ chủ lực của Cầm Thành đều đang ở phòng tuyến phía đông chỉ còn thừa một ít cường giả. Ny Na tự nhiên biết tình huống này, bà muốn thỉnh cầu trợ giúp tự nhiên là muốn lợi dụng lực lượng cường giả này cho nên Diệp Âm Trúc mới nói vậy.
Ny Na vuốt cằm nói:
- Có thể nói như vậy, tại chiến trường chính chúng ta dù sao cũng toàn bị vây vào thế thủ, muốn phản công thì giờ còn chưa có khả năng, Quyền chủ động giờ đang nằm trong tay Lam Địch Á Tư. Chúng ta vừa nhận được tin tức khi vừa mới vào giai đoạn đình chiến. Lam Địch Á Tư liền cho người đưa tin mời tất cả các quý tộc chí sĩ tham gia văn vũ đại bỉ ở Lam Địch Á Tư đế quốc.
- Văn vũ đại bỉ? cái đó là gì?
Ny Na nói tiếp.
- Văn vũ đại bỉ của Lam Địch Á Tư là một loại phương pháp lựa chọn nhân tài, Lam Địch Á Tư đế quốc không giống như chúng ta ở phương bắc mấy quốc gia đều tiếp giáp với Cực Bắc Hoang Nguyên quân đội thông qua thời gian dài chiến tranh với thú nhân mà rèn luyện, nhưng bọn chúng cũng có biện pháp của riêng mình, đó là thông qua các loại quân sự diễn tập mà đề cao chiến lực của quân đội. Đây là cách mà các quốc gia bên trong sử dụng để tăng chiến đấu lực của binh sĩ, mặc dù không thể chính thức so sánh với thực chiến nhưng hiệu quả cũng không khác biệt lắm.Nhưng mà vì ngàn quân dễ kiếm một tướng khó cầu, loại phương pháp luyện binh này đương nhiên không có vấn đề gì nhưng Lam Địch Á Tư cùng các quốc gia phía Nam cần tìm nhân tài điều binh cho nên mới thông qua văn vũ đại bỉ này mà chọn lựa trong số đông những nhân tài mà có thể giao trách nhiệm lớn hơn, tới giờ Lam Địch Á Tư vẫn duy trì truyền thống này. Mỗi ba năm lại có một lần tổ chức văn vũ đại bỉ giúp chúng thu được một lượng đông đảo nhân tài. Đó cũng là lý do tại sao Lam Địch Á Tư không tổ chức một học viện cao đẳng giống Mễ Lan Ma Vũ của chúng ta, cũng là lý do mà Lam Địch Á Tư có thể so sánh được với Mễ Lan.
Diệp Âm Trúc thở dài:
- Phương pháp của văn vũ đại bỉ này quả thật rất tốt, sẽ không có sự giới hạn giữa các quý tộc, với cách chọn lựa nhân tài này xem ra đế vương của Lam Địch Á Tư cũng là một vị quân chủ anh mình.
Ny Na thở dài một tiếng:
- Nếu không phải là một người hùng tài vĩ lượng, Lam Địch Á Tư như thế nào lại có thể lập mưu trong bao nhiêu năm trời để xâm phạm biên giới Mễ Lan? Mã Tây Mạc - Mạc Lạp Đế này thống trị đế quốc có lẽ không bằng Tây Nhĩ Duy Áo nhưng về phương diện âm mưa quỷ kế thì mạnh hơn Tây Nhĩ Duy Áo nhiều, tuyệt đối là một nhân vật kiêu hùng. Cuộc thi văn vũ đại tái này của hắn mặc dù có chút khuyết điểm nhưng với phần thưởng cực kỳ hấp dẫn cũng kiếm ra được không ít nhân tài từ Lam Địch Á Tư đế quốc thậm chí là cả những nhân tài từ các quốc gia khác.
Diệp Âm Trúc nói:
- Trong lúc này mà cử hành văn vũ đại bỉ, có thể thấy Lam Địch Á Tư không có đủ người dùng. Đối với Mễ Lan mà nói đây là tin tức tốt, ngài muốn ta hỗ trợ phá hư văn vũ đại bỉ lần này phải không.
Ny Na gật đầu nói:
- Không sai, lần này văn vũ đại tái không giống bình thường là vì ở giữa thời kỳ chiến tranh, thông qua văn vũ đại bỉ lần này có thể thấy quan hệ thâm sâu giữa các Lam Địch Á Tư và đồng mình của nó. Nghe nói Mã Tây Mạc đã mời các quốc vương đồng minh đi thăm văn vũ đại bỉ. Nếu để họ thuận lợi cử hành, không nghi ngờ quan hệ của tập đoàn Lam Địch Á Tư sẽ càng được củng cố. Căn cứ theo tin tức của chúng ta vì lung lạc tinh anh các quốc gia khác và gia cố quan hệ với các đồng minh Mã Tây Mạc ngoại trừ phần thưởng văn vũ đại bỉ lần này còn là một cuộc chiêu thân. Trong mười người chiến thắng sau cùng của văn vũ đại bỉ sẽ để cho con gái chọn ra một người làm trượng phu. Nghe nói Loan Phong công chúa tướng mạo cực đẹp, được xưng là đệ nhất mỹ nữ ở Lam Địch Á Tư.
Nhìn sắc mặt từ từ trở nên cứng ngắc của Diệp Âm Trúc, Ny Na nói:
- Ngươi ngẫm thử, có thể vừa đạt được tài phú và quyền lực vừa có thể ôm được một vị mỹ nữ như vậy đối với nhân tài của Lam Địch Á Tư cùng quốc gia minh hữu có sức hấp dẫn như thế nào? Cho nên lần này chúng ta nhất định muốn phá hôi. Âm Trúc ngươi làm sao vậy?
Sắc mặt Diệp Âm Trúc đã biến thành màu trắng, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mắt, sau khi hắn nghe Ny Na nói văn vũ đại bỉ chính là phương thức chiêu thân, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
Công chúa của đế quốc Lam Địch Á Tư, trong đầu hắn đang hiện ra hình ảnh của Tô Lạp, Tô Lạp chẳng lẽ nàng muốn chiêu thân hay sao?
Hải Dương bước nhanh đến bên cạnh Diệp Âm Trúc giữa chặt bàn tay hắn.
- Âm Trúc, ngươi không có việc gì chứ? lần này cũng nhất định không phải là Tô Lạp. Dù con của Lam Địch Á Tư quốc vương không nhiều lắm nhưng Tô Lạp không chắc chính là vị công chúa đó.
Diệp Âm Trúc dù sao cũng là một ma pháp sư có tinh thần lực cường đại, trải qua một thời gian thất thần ngắn ngủi hắn đã nén lòng miễn cưỡng cười cầm tay Hải Dương nói.
- Ny Na nãi nãi, ngài muốn ta đi làm gì?
Vô hình trong lời nói của hắn tràn ngập một cổ sát khí mạnh mẽ, ngay cả Ny Na cũng thầm kinh ngạc
- Ta hy vọng ngươi thống lĩnh cường giả Cầm Thành lần này đến phá hư văn vũ đại bỉ, bất luận ngươi làm thế nào chỉ cần không cho văn vũ đại bỉ tiến hành thuận lợi là được. Ta biết chuyện này cực kỳ nguy hiển nhưng ngươi có truyền tống ma pháp trận, bằng vào ngươi và cường giả Cầm Thành quay về chắc không có vệc gì, vấn đề này ngươi có nguyện ý giúp nãi nãi không?
Ny Na mặc dù thấy vẻ mặt Âm Trúc có chút không đúng nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều, bà mơ hồ đoán được sợ rằng Diệp Âm Trúc cùng Lam Địch Á Tư có cừu hận đặc thù gì đó.
Diệp Âm Trúc chậm rãi gật đầu nói:
- Ta đáp ứng ngài, bất quá khi ta đi kế hoạc phương bắc cũng phải hoãn lại, nãi nãi lần này văn vũ đại bỉ sẽ tiến hành lúc nào, phương thức tỷ thí là gì?
Tô Lạp là của ta. Không ai có thể cướp nàng từ tay của ta được. Bất luận lần này Lam Địch Á Tư gả công chúa có phải là Tô Lạp hay không, thì Diệp Âm Trúc biết rằng mình cũng phải đến thủ đô của Lam Địch Á Tư một chuyến. Nếu khả năng thành công chỉ có một phần vạn, hắn tuyệt cũng không thể để Tô Lạp trở thành thê tử của người khác.
- Khoan đã, Âm Trúc. Ngươi chớ vội đáp ứng.
Chính lúc này, An Nhã đã đi tới, sắc mặt có chút ngưng trọng, hướng mắt nhìn về phía Ny Na, cất tiếng nói:
- Ny Na công chúa, chuyện này ta nghĩ phải thảo luận kỹ càng hơn mới được, không thể mạo muội đáp ứng công chúa.
So về tuổi, An Nhã còn hơn Ny Na không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên nàng không thể gọi là Ny Na nãi nãi một cách tự nhiên được.
- Lam Địch Á Tư đế đô, cũng chính là trung tâm quân sự và hành chính của Lam Địch Á Tư, trong Văn vũ đại hội đó, cao thủ nhiều như lá trên rừng. Cho dù Diệp Âm Trúc có năng lực truyền tống nhưng hắn cũng không phải là thần. Khi hắn đối mặt với vây công của địch nhân lỡ có chuyện nguy hiểm xảy ra thì sao? Âm Trúc giờ là trụ cột của Cầm Thành chúng ta. Ta không đồng ý cho hắn dấn thân vào chổ nguy hiểm.
Ny Na sửng sốt 1 chút không nhịn được nhíu mày rồi nhìn An Nhã:
- Nhìn vào thực lực, Lam Địch Á Tư không ai có thể mạnh hơn Âm Trúc. Huống chi hắn còn có Tử Tinh Bỉ Mông hỗ trợ, cho dù không thành công nhưng nếu muốn rời đi, không ai có thể ngăn cản được. An Nhã tiểu thư, ta nhận thấy an toàn của hắn cũng không phải là chuyện lớn. Ta cũng lo cho hắn không kém gì nàng, tuyệt đối sẽ không để cho hắn mạo hiểm. Huống chi chúng ta đã có sắp xếp tại Lam Địch Á Tư đế đô, đảm bảo Âm Trúc sẽ rất an toàn.
- Nãi nãi, An Nhã tỷ tỷ, hai người không cần tranh cãi. Ta nhất định phải đi Lam Địch Á Tư.
Diệp Âm Trúc kiên định nói, Tô Lạp trong mắt hắn đã là thê tử. Cho dù lần này không có Văn vũ đại hội, Diệp Âm Trúc sớm muộn gì cũng đến Lam Địch Á Tư, bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hắn không thể không mạo hiểm. Vạn nhất Loan Phong công chúa đó chính là Tô Lạp thì sao? Chẳng lẽ giương mắt nhìn nữ nhân từng chung chăn chung gối với mình được gả cho người khác ư? Không, tuyệt đối là không.
Hải Dương đã biết những uẩn khúc bên trong, trong lòng nàng thầm than 1 tiếng, nhưng bên ngoài cũng không hề có chút bất mãn:
- An Nhã tỷ tỷ, hãy để cho Âm Trúc đi đi. Nhưng Âm Trúc nếu chàng muốn đi thì cũng phải đáp ứng chúng ta 1 việc. Đó là bất luận thế nào cũng phải bình an trở về.
Được Hải Dương ủng hộ, tâm tình của Diệp Âm Trúc vốn căng thẳng bởi tin tức về Tô Lạp thoáng buông lỏng vài phần. Hắn nhìn nàng kiên định nói:
- Nàng yên tâm. Ta nhất định bình yên trở về.
An Nhã còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đã bị Tử chen trước:
- Để cho Âm Trúc đi đi, ta sẽ cùng đi với hắn. Lam Địch Á Tư không có ai có thể chống nổi bọn ta khi liên thủ. Muốn bình an trở về không phải là chuyện khó.
Về chuyện của Tô Lạp, Tử và Diệp Âm Trúc tâm ý tương thông nên còn biết rõ hơn là Hải Dương người chỉ được kể lại mà thôi.
- Thôi được, tỷ phu. Huynh nhất định phải bảo vệ Âm Trúc an toàn.
Ny Na nhìn mọi người đồng ý, trên mặt không dấu được nét tươi cười:
- Kỳ thật ta vốn nghĩ chính mình phải đi nhưng trong chiến cuộc vẫn có nhiều chuyện khiến người khác bất ngờ, ta còn nhiều việc phải làm không thể rời khỏi khu vực biên giới được.
Lúc này tâm tình Diệp Âm Trúc cũng buông lỏng được vài phần:
- Nãi nãi, Tần gia gia đâu rồi? Sao không cùng người về đây?
Ny Na lắc lắc đầu, đáp:
- Hắn ư? Vẫn cố chấp như xưa, cứ tự quyết định mọi việc. Không ai có thể sửa đổi được, sau khi ngươi dẫn người đi hướng đông, hắn cùng ta trở về đế đô, đi gặp Tây Nhĩ Duy Áo, cũng chính là nhi tử của chúng ta. Phụ tử nhận nhau, tuy Tây Nhĩ Duy Áo đã tha thứ cho hắn, nhưng hắn lại cứ ương bướng như con trâu già, luôn miệng nói những lời xin lỗi vô nghĩa. Rồi còn yêu cầu được ra chiến trường, thay Nguyệt Huy thống suất Mễ Lan ma pháp sư quân đoàn.
- Tần gia gia ra chiến trường?
Diệp Âm Trúc trong lòng thất kinh, nhưng hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Tần Thương. Mặc dù lão không phải cố ý làm ra vẻ nhưng chuyện phận làm cha mà không chăm con từ tấm bé cũng là sự thật. Lão mắc nợ Ny Na và Tây Nhĩ Duy Áo quả là rất lớn, nên chỉ có thể dùng cách này để bù đắp cho thê tử và nhi tử. Có lẽ chiến trường là nơi lão cảm thấy giải quyết sự áy náy trong lòng tốt nhất.
Ny Na gật đầu, đáp:
- Ngay cả ta cũng không khuyên nhủ được lão. Bất luận Tây Nhĩ Duy Áo nói thế nào, lão già ương bướng đó vẫn kiên trì đòi ra chiến trường, vì Mễ Lan xuất ra một phần sức lực. Nhưng tất cả cũng chỉ tại hắn mà thôi. Mà cũng vì hắn nên ta mới không thể chủ trì hành động ở Lam Địch Á Tư lần này được, ta không yên tâm với lão gàn này. Hắn vừa đến chiến trường đã phát huy Cầm ma pháp cường đại của mình, khiến cho nhân mã của Lam Địch Á Tư bị tổn thất nặng nề. Không biết Lam Địch Á Tư có phái người đến ám sát hắn không đây. Ta phải mau chóng trở về với hắn thôi.
Diệp Âm Trúc than nhẹ 1 tiếng, nói:
- Tần gia gia vẫn rất cô độc, cho dù có ở chung với gia đình chúng con, con vẫn thường xuyên thấy gia gia ngồi một mình mà đạn tấu. Lão gia rất thích những cầm khúc bi thương. Bây giờ đã có nãi nãi, có Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, chắc là muốn vì các người mà làm chút gì đó để bồi đắp. Nãi nãi cứ để cho Tần gia gia ra chiến trường, với thực lực của Tần gia gia trừ phi ma pháp sư của Pháp Lam xuất hiện bằng không không ai có thể uy hiếp được đâu.
Ny Na đáp:
- Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, tính cách quật cường của cái lão già này ta e vĩnh viễn không sửa đổi được. Ngươi không hề giống hắn quả thật rất tốt. Ta sẽ giảng giải cho ngươi mọi chuyện của Văn vũ đại hội ở Lam Địch Á Tư. Đúng như tên gọi của nó, đại hội này được chia làm hai phần Văn và Võ. Lam Địch Á Tư tuy ở phương Nam nhưng cũng rất sùng bái vũ lực. Về mặt này Mễ Lan cũng không bì kịp. Cho nên máu xâm lược luôn sôi trào trong huyết quản bọn họ.
- Nói về văn thì văn ở đây cũng không phải là thi từ ca phú hay văn học nghệ thuật gì cả. Mà chính là sách lược quân sự, thống lĩnh đại quân tỷ thí trên sa trường. Tại Văn vũ đại hội, Văn cũng quan trọng chẳng kém gì vũ, chỉ cần có tên trong hia mươi người đứng đầu là có thể có một chức sĩ quan trung cấp của Lam Địch Á Tư, thậm chí còn có thể trở thành sĩ quan cao cấp được phong hàm quý tộc. Còn Vũ thì dùng vũ lực đối kháng, bất luận là ma pháp sư hay võ sĩ đều có thể tham gia. Trên đài luận võ, dĩ nhiên võ sĩ sẽ chiếm ưu thế nhất định. Để cho công bằng thì khi thi đấu, võ sĩ sẽ để cho ma pháp sư 10 khắc thời gian đầu tiên để niệm chú ngữ. Vũ là tuyển cường giả, Văn là tìm người tài, đó chính là mục đích của Lam Địch Á Tư.
Diệp Âm Trúc đối với những lời của Ny Na đều khắc tâm ghi nhớ
Ny Na nói tiếp:
- Lần này chuyện các ngươi cần làm ở Lam Địch Á Tư chính là phá hỏng Văn vũ đại hội, tốt nhất là giết chết được vài nhân vật trọng yếu của các nước liên minh với Lam Địch Á Tư. Vì lần này là chiêu thân cho công chúa nên không ít vương tử quý tộc của các nước liên minh với Lam Địch Á Tư đều tham gia. Có thể giết chết đám người này thì sẽ gây ra tổn thất không nhỏ cho mối quan hệ của bọn họ, khi sau này có chiến tranh xảy ra có thể phá vỡ sự hỗ trợ của họ. Ta không thể nói chi tiết về đại hội văn vũ này được, khi đến nơi ngươi có thể nghe nghóng để biết thêm.
Diệp Âm Trúc hỏi:
- Nãi nãi à lúc nào mới khởi hành đây a? Văn vũ đại hội này lúc nào bắt đầu a?
Ny Na đáp:
- Còn nữa tháng nữa. Nếu không ta cũng không cần vội vã chạy đến đây. Nếu ngươi quyết định đi, thì phải nhanh chóng xuất phát mới được.
- Được, con đã rõ. Nãi nãi cứ yên tâm, con sẽ phá huỷ cái Văn vũ đại hội của Lam Địch Á Tư. Bây giờ đã sáng sớm, con sẽ đi ngay.
Diệp Âm Trúc âm thầm tính toán một chút. Lúc trước khi tham gia Thất quốc Thất long bài vị chiến, hắn đã thiết lập tại thành thị giữa biên giới Mễ Lan và Pháp Lam một toà truyền tống ma pháp trận, có thể trực tiếp truyền tống đến đó. Sau đó lẻn vào bên trong Lam Địch Á Tư quốc, với tốc độ của mình khoảng bảy ngày là có thể đến thủ đô của Lam Địch Á Tư. Bây giờ đến Văn vũ đại hội chỉ còn nửa tháng. Đến Lam Địch Á Tư đế đô càng sớm chừng nào thì mình càng có thêm nhiều thời gian để tìm hiểu tình hình Văn vũ đại hội chừng đấy, cũng là dò hỏi Loan Phong công chúa có phải là Tô Lạp hay không.
Ny Na nhìn tác phong quyết đoán như sét ngang tai của Diệp Âm Trúc mà rất hài lòng:
- Âm Trúc, ngươi phải nhớ cho kỹ. Lần này chỉ có Hắc long thành mới có khả năng uy hiếp được ngươi. Lam Địch Á Tư hoàng thất là hậu duệ kế thừa Hắc phượng hoàng huyết mạch, cho nên công chúa của Lam Địch Á Tư chẳng những có sức hấp dẫn rất lớn đối với vương tử các nước lân bang mà cường giả Long tộc của các Long thành cũng rất quan tâm. Đặc biệt là Hắc Long thành, theo truyền thuyết là Hắc long rất muốn kết duyên với Hắc Phượng Hoàng, mặc dù Hắc Phượng Hoàng không còn tồn tại. Nhưng công chúa của Lam Địch Á Tư với huyết mạch của Hắc Phượng Hoàng trong người chính là lựa chọn đầu tiên của bọn chúng. Hắc Long thành cường giả như mây, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi phải lấy an nguy của bản thân làm trọng.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra 1 tia hàn ý. Hắc Long thành thì sao? Đừng nói là Hắc Long, cho dù trước mặt mình là Thần thánh Cự long cũng không thể ngăn cản quyết tâm giành lại Tô Lạp của hắn.
- Nãi nãi, con sẽ cẩn thận.
An Nhã chợt cất tiếng:
- Âm Trúc, ngươi sẽ mang theo những ai? Đức Lỗ Y đang ở đây, Giác ưng kỵ sĩ cũng có 2 ngàn. Ừ, còn có Bỉ Mông quân đoàn. Chi bằng ngươi cứ dẫn hết bọn họ đi.
Diệp Âm Trúc có chút dở cười dở khóc với sự quan tâm tha thiết của An Nhã:
- An Nhã tỷ tỷ, ta lần này là đi phá hoại chứ không phải đi khai chiến. Mang theo nhiều người như vậy, cho dù ta dùng Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch cũng không dẫn theo hết được. Lần này đi Lam Địch Á Tư, quân số không thể nhiều, tuy người đông thì thế mạnh nhưng khi rút lui sẽ rất khó khăn. Cầm Thành chúng ta vừa mới bắt đầu, không thể tổn thất nhiều được. Bỉ Mông cự thú, Đức Lỗ Y và Giác Ưng kỵ sĩ ta không mang theo bất kỳ một ai trong bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.