Cầm Đế

Chương 178: Sơn Lĩnh Cữ Nhân Phiên Thiên Thúc Địa




Muộn mất rồi...
Loạt tên từ thần nỏ bắn ra bị khiên của đối phương chặn lại. Những quầng sáng màu đỏ máu từ bàn tay các Huyết pháp sư tỏa lan, trùm lên đội quân tiên phong của Phật La. Phàm là chiến sĩ Phật La bị rơi vào trong quầng sáng đó, nháy mắt cơ bắp đều nổi lên cuồn cuộn, mắt quắc đỏ ngầu, tốc độ xông lên mỗi lúc một nhanh mạnh hơn.
Khát máu, chính là sự khát máu của Huyết pháp sư.
Trong các loại Ma pháp sư, Huyết pháp sư là một tồn tại riêng biệt. So với Ma pháp sư các hệ khác thì năng lực chiến đấu của Huyết pháp sư không mạnh, họ không có được Ma pháp đặc biệt nổi trội nào cả. Nhưng Huyết pháp sư xuất hiện trong chiến tranh lại có vai trò rất lớn, thuộc tính khát máu của họ có thể lan truyền trong cả phạm vi rộng lớn.
Hễ bị lây sự khát máu từ các Huyết pháp sư, lập tức sức chiến đấu của các chiến binh có thể tăng lên năm lần và mất đi cảm giác đau đớn, không còn biết sợ chết là gì nữa. Tức cũng là nói, một khi chiến binh rơi vào vòng ma pháp của các Huyết pháp sư thì ngay lập tức biến thành cảm tử sĩ. Đương nhiên điều đó cũng có khiếm khuyết của nó, sau khi cơn khát máu bị triệt tiêu, sức mạnh và mạng sống của chiến binh sẽ giảm sút. Trúng một lần Huyết ma pháp, tuổi thọ chí ít giảm mất ba năm.
Dưới ma pháp toàn lực của hơn mười Huyết pháp sư, hàng ngàn chiến binh tiên phong nháy mắt rơi vào trạng thái khát máu, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn ập vào chân thành Tư-phúc-nhĩ-đặc. Đồng thời những công binh vận tải cũng nhanh chóng đem những bao cát lấp sông, ào ào lao về phía sông hộ thành.
"Minh! Giải quyết ngay những Huyết pháp sư kia!" Diệp Âm Trúc gằn giọng. Chàng biết rõ, nếu để những Huyết pháp sư này tự do thi triển ma pháp thì phía Mễ Lan chẳng mấy chốc sẽ lâm vào vòng nguy khốn.
Lúc này An-thiết-lạc-đế cũng hạ lệnh công kích. Xe cung nỏ, xe bắn đá ra uy, tiếng cơ khí rền vang lên mặt thành.
Hai mắt trợn trừng như dồn thành một, một tiếng ho khẽ, luồng sét bắn ra từ tả nhãn của Minh băm nát vụn hàng khiên chiến binh Phật La. Liền sau đó, viên pháp sư bị thiêu thành than.
Sơn dã cự nhân có năng lực đặc biệt trời phú là tạo nên sấm sét công kích. Nghe rõ mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc, Minh ra tay liên tiếp hơn mười lần, tiêu diệt sạch những Huyết pháp sư đối phương. Tia sét từ mắt y phóng ra làm các tướng sĩ quân đoàn Phương Đông xung quanh cũng phải loá mắt, có điều lúc này không ai có tâm tư thắc mắc những huyền bí trong pháp thuật đó.
Trong khi Minh dùng nhãn lôi giải quyết xong mười mấy Huyết pháp sư đối phương, hàng ngàn chiến binh khát máu của Phật La cũng tiến đến bờ sông đào quanh thành.
Xe bắn tên bắn đá uy lực thật đáng sợ. Những chiến binh khát máu của Phật La, tuy tốc độ và sức mạnh được tăng thêm gấp bội cũng không khỏi bị tên đá tiêu diệt.
Diệp Âm Trúc thét lớn: "Đá ngừng bắn, cung tên tiếp tục! Toàn bộ Ma pháp sư chuẩn bị ứng biến!"
Đợt công thành thứ nhất bị tổn thất nặng nề, nhưng đại quân Phật La dường như không còn biết gì đến sống chết, tiếp tục huy động những đợt công kích mới. Thang vượt sông ném sang bên kia bờ, công binh vác cát lấp sông mặc tên bắn. Người chết cứ chết, người sống tiếp tục công việc, một kíp chết hết thì có ngay kíp khác xông lên, mặc cho tên bắn đá lao.
Máu tươi, thi thể chất chồng bên ngoài Tư-phúc-nhĩ-đặc thành, cuộc chiến tàn khốc nhất trong lịch sử đại lục đã mở màn.
Xe công thành không ngừng được đẩy tới, người Phật La dựng lên mười lầu bắn tên bên ngoài, bắn tới tấp vào trong thành. Đáng tiếc các xe cung nỏ này không bắn được đá, đường tên cũng gần hơn, sức sát thương không sánh được với tên bắn trong thành ra.
Người Phật La đã bị chặn lại bên kia sông, nhưng vẫn tạo ra uy hiếp rất lớn đối với Tư-phúc-nhĩ-đặc. Người Mễ Lan trong thành đều hiểu đây mới chỉ là bắt đầu, mọi gian lao thực sự đang còn ở phía sau.
Con sông đào vệ thành vẫn tiếp tục được lấp đầy, sức xung phong của đại quân Phật La vẫn qchưa có dấu hiệu gì giảm sút.
Hàng khiên bảo vệ kín mít dựng lên, chặn những mũi tên từ bên ngoài bắn tới. An-thiết-lạc-đế vội vã đem giáp chắn đến cho Diệp Âm Trúc: "Bá tước đại nhân, hãy lùi lại sau một chút kẻo trúng thương!"
Diệp Âm Trúc lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh khô không chút xao động: "An-thiết-lạc-đế Nguyên soái, phiền nguyên soái đốc thúc bộ đội hậu cần, nhất thiết giữ bằng được lương thảo không để bị cháy!"
Hàng ngàn mũi tên từ phía Phật La tới tấp bay đến, không ít mũi trực chỉ Diệp Âm Trúc, nhưng An-thiết-lạc-đế phát hiện ra một điều ghê gớm. Diệp Âm Trúc vốn không hề bận tâm tới tên bay, tên đại hán bên mình Diệp Âm Trúc không ro dùng cách gì mà tên đạn cứ bay ngang mặt chàng, như bị hút vào người hảo hán đó. Điều khiến người ta sợ hãi nhất là tên bắn trúng người hắn ta chỉ phát ra âm thanh trầm đục rồi rơi xuống, không gây một thương tích nào.
Lúc này, bốn vạn quân tiên phong Phật La đã đến được dưới tường thành, chủ yếu là bộ binh có trang bị khiên giáp. Tốc độ bộ binh tuy chậm nhưng khả năng phòng ngự lại vô cùng mạnh mẽ, mỗi chiến binh đều mang một khiên giáp cao hơn người. Khi đến bên sông hộ thành, cứ ba chiến binh ghép ba khiên giáp bảo vệ vào nhau tạo nên một phòng tuyến kiên cố, khiến cả tên từ máy bắn ra cũng không thể xuyên thủng.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn diễn biến dưới chân thành. Chàng đã nghiên cứu cách công thành này trong binh thư, và phải công nhận người Phật La áp dụng sách vở rất hiệu quả. Tháp khiên phía trước không phải để tiến công mà hạn chế tên bắn của đối phương, mục tiêu trước mắt của người Phật La không phải thành Tư-phúc-nhĩ-đặc mà là con sông dưới chân thành. Tuyến khiên giáp bảo vệ hạn chế được đến một nửa thương vong, thậm chí là hai phần ba. Đến lúc này, những thiết bị công thành phía sau của người Phật La mới triển khai nhanh lên phía trước.
Chỉ cần lấp đầy dòng sông, người Phật La sẽ tổ chức tổng công kích. Để có thể vào được Tư-phúc-nhĩ-đặc thành, đạt đến mục tiêu lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, người Phật La không tính đến mọi hậu quả, chỉ còn mỗi ý đồ duy nhất, không ăn được thì đạp đổ!
"Xe bắn đá!" Diệp Âm Trúc thét lớn.
Xe bắn đá vài khắc trước được lệnh dừng, nay bắt đầu hoạt động lại. Tiếng vù vù đồng loạt vang lên, hàng chục khối đá rơi xuống bờ đối diện của sông đào.
Những tiếng gào rống vang lên gần như cùng một lúc. Luỹ khiên giáp tuy phòng vệ tuyệt vời trước tên bay, nhưng với cự thạch thì không còn mấy tác dụng. Xe bắn đá phát huy hết uy lực của chúng, không chỉ người, cả những thiết bị công thành cũng đổ gãy, chôn vùi dưới hàng loạt đá bắn ra, buộc phải ngừng bước tiến.
An-thiết-lạc-đế tuy chưa là một thống soái danh tiếng, nhưng bản licnh chỉ huy thì có thừa. Mắt nhìn những đống khiên giáp bị đá bắn cho vỡ vụn ngổn ngang, lập tức lệnh cho các cung thủ tổng lực bắn xuống. Lúc này các cung thủ khỏi cần ngắm nghía, cứ bắn là trúng mục tiêu. Bởi người Phật La dưới chân thành đông vô kể, lại không còn khiên giáp bảo vệ, người mù cũng có thể trở thành xạ thủ bách phát bách trúng.
Khố Tư Lặc đứng sau đại quân, lặng lẽ nhìn đợp tập kích phía trước, y biết trận chiến này là trận chiến tiêu hao sinh lực. Người Phật La dùng máu và sinh mạng tạp ra con đường tiến công, tình thế bắt buộc phải như thế, không còn cách nào khác.
Muốn thắng lợi cần phải trả giá, cho dù là cái giá đắt nhất.
"Nguyên soái, hay là để Ma pháp sư lên tham chiến?" Một tham mưu bên cạnh Khố Tư Lặc bất nhẫn lên tiếng.
Khố Tư Lặc lắc đầu: "Chưa đến lúc! Giờ cái cần làm là tiêu hao sức lực vũ khí của đối phương, đồng thời lợi dụng lấp bằng sông đào. Nếu không Ma pháp sư chúng ta có ngăn được đối thủ thì cũng không thể nào lên thành, người đâu?"
"Bẩm, có thuộc hạ!" Một lính truyền lệnh khom người ứng tiếng.
"Truyền lệnh ta đến quân tiên phong, bằng mọi giá nửa canh giờ nữa phải lấp bằng mặt sông, không cần biết bằng cát hay bằng xác!" Giọng Khố Tư Lặc lạnh tanh.
Thế trận xung phong của Phật La mỗi lúc một thêm quyết liệt, hàng khiên trước vừa đổ, lập tức hàng khiên sau xông lên thay thế. Thân xác chiến binh dần lấp đầy con sông. Một canh giờ trôi qua, ít nhất mười năm ngàn người Phật La đã hi sinh mạng sống dưới chân thành.
Nhưng cái chết của họ không phải không có giá trị, một nửa con sông đào quanh Tư-phúc-nhĩ-đặc thành đã được lấp bằng, hầu hết là bằng xác các chiến binh Phật La.
Kíp cung thủ trên mặt thành đã thay lần thứ ba, mỗi khi người trong một kíp tay cung rời rã không kéo nổi dây thì được lui về phía sau thay kíp mới. Mức độ sát thương của cung tên quả ghê gớm. Tên bắn của nỏ máy không tập trung nhưng nếu trúng người có thể xuyên mấy thân, trúng khiến có thể làm nát vụn. Trên Tư-phúc-nhĩ-đặc thành ngoài cung tên bắn máy ra còn có những tay cung nỏ khác được xếp thành hàng lối, người kéo dây, người lắp tên, người bóp lẫy, nhịp nhàng hầu như không có kẽ hở. Tên bắn từ trên xuống nên sức căng và mức độ sát thương lớn, gây thương vong nhiều cho phía Phật La.
An-thiết-lạc-đế trầm giọng: "Bá tước đại nhân, theo như tình hình hiện nay thì không lâu nữa sông hộ thành sẽ bị lấp, quân địch sẽ xung phong lên thành. Nếu ta đoán không sai, lúc đó người Phật La mới cho sử dụng Ma pháp."
Mắt Diệp Âm Trúc vẫn nhìn chăm chú xuống dưới thành. Lúc này với rất nhiều khiên giáp bảo vệ, người Phật La đang tăng cường mức độ lấp sông. Phía sau lực lượng tiên phong là hàng dãy những xe công thành, lầu cung nỏ, xe lao, thang mây và vô vàn thiết bị khác chờ vượt sông. Chỉ cần con sông được lấp bằng, cục diện rất có thể sẽ đổi chiều.
Mắt Diệp Âm Trúc lóe sáng nhìn An-thiết-lạc-đế: "Nguyên soái cứ đi nghỉ một lúc. Miễn là ta còn sống, quyết không cho một tên Phật La nào lên được thành!"
Nói đoạn cười lạnh lùng bước ngang qua người An-thiết-lạc-đế. Hai người sánh vai nhau đi một lúc, Diệp Âm Trúc cười: "Nguyên soái, hãy yểm hộ cho ta!"
"Nếu đại quân Phật La đánh lên thành, chúng ta sẽ chống đỡ thế nào?" An-thiết-lạc-đế vẫn không thể yên lòng.
"Thuộc hạ Cầm thành sẽ đến chi viện cho ta!"Diệp Âm Trúc đáp vắn tắt, rồi không chờ An-thiết-lạc-đế nói thêm, dẫn Minh, Tử đi xuống dưới thành.
An-thiết-lạc-đế kinh hoàng: "Bá tước đại nhân, đại nhân định làm gì?"
Giọng Diệp Âm Trúc vọng từ dưới lên: "Đang khi sông chưa bị lấp đầy, ta muốn cho người Phật La một bài học!"
"Bẩm Nguyên soái, Bá tước đại nhân đã dẫn bảy trăm người ra khỏi thành."
Nghe thông báo của thuộc hạ, An-thiết-lạc-đế nhíu mày căng thẳng. Diệp Âm Trúc kia có phải là gián điệp của Phật La không? Nếu quả thực như thế, chỉ cần hắn mở cửa thành hạ cầu thì Tư-phúc-nhĩ-đặc sẽ lọt vào tay đại quân Phật La trong vài khắc.
"Cứ yên tâm, Diệp lãnh chủ có ý đồ của mình. Nguyên soái hãy tin tưởng Diệp đại nhân như Bệ hạ đã tin tưởng Người vậy." Lời Kim Sắc vang bên tai An-thiết-lạc-đế, vị quản gia này như đọc được suy nghĩ lo âu của y.
An-thiết-lạc-đế vẫn chưa hết lo lắng: "Kim Sắc đại ca, Bá tước đại nhân chỉ dẫn đi bảy trăm người, có cần ta cử thêm quân chi viện không?"
Kim Sắc lắc đầu: "Không cần, chỉ bảy trăm người đó là đủ địch với thiên binh vạn mã, Nguyên soái cứ chờ xem!"
Đúng lúc họ đang nói chuyện, cầu treo cửa thành hạ xuống, Diệp Âm Trúc một mình một ngựa dẫn đầu bảy trăm bộ binh cùng xông lên.
Khố Tư Lặc phía xa thấy cầu treo cửa thành hạ xuống, vô cùng ngạc nhiên. Người Mễ Lan làm cái gì vậy? Bên ngoài thành là cả năm mươi vạn đại quân bao vây mà dám xông ra? Điên rồi chăng?
Không chờ có lệnh, quân tiên phong Phật La thấy cây cầu hạ xuống thì ào ào xông lên như nước vỡ bờ. Đúng lúc đó, một vầng tử quang kinh thiên xuất hiện...
Ánh sáng màu tím sẫm ngỡ như cắt bầu trời làm đôi, từ trên cao trùm xuống đội quân tiên phong của Phật La.
Tủ sắc quang mang khiến cho những chiến binh Phật La trông như một bầy ngạ quỷ, cùng một lúc chiếu qua hàng chục hàng chiến binh khiến họ hoà làm một thành những tinh thể màu tím. Màn ánh sáng tím rộng lớn quét qua, nháy mắt hàng trăm binh lính Phật La rã thành bột tan theo ánh sáng.
"Tam giác trận, xông lên!" Diệp Âm Trúc bay lên cao. Dưới tác dụng của Tử trúc đấu khí, thân mình chàng tựa quả đạn pháo vọt tới lưng chừng trời, sau lưng xuất hiện đôi cánh khiến cho độ cao không bị hạ thấp.
Cùng thời gian tử sắc quang mang bùng nổ, khi Diệp Âm Trúc bước lên cầu treo thì thân mình ngỡ như theo gió lớn dần lên, trong khoảnh khắc biến thành một người khổng lồ cao tới hai mươi lăm mét. Ánh sáng tím bùng ra rồi thu vào người, tay cầm thanh kiếm lớn cũng màu sáng tím lấp lánh.
Chiến Thần!
Nhìn thấy diễn biến, ai ai cũng thốt lên hai từ đó. Thân mình Diệp Âm Trúc đã rất lớn, tử sắc quang mang dưới ánh nắng Mặt trời rực rỡ lại càng thêm đáng sợ. Vầng hào quang màu tím trải thảm trên mặt đất khiến cho đội quân tiên phong của Phật La phút chốc đờ đẫn, cặp cánh bay lượn đậu lại trên vai Diệp Âm Trúc.
Bảy trăm người chia thành hai cánh tấn công, năm trăm người theo sát Diệp Âm Trúc và Tử xông qua cầu, hai trăm ở lại bờ bên giữ cửa. Đội hình xếp thành hình chữ nhất, hai trăm người ở lại cùng lúc gầm lên, một vòng hào quang lập tức bao trùm lên tất thảy.
Sức mạnh truyền tới, Diệp Âm Trúc và những Đông Long cường giả ai nấy đều cảm nhận sức mạnh được thổi vào toàn thân. Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận rõ hiệu quả từ Ma pháp hống của Lợi trảo Đức-lỗ-y. Diệp Âm Trúc thấy rõ, qua Ma pháp hống sức mạnh chiến đấu của mình đã nâng lên ít nhất hai mươi phần trăm.
"Giết!"
Tiếng hô lạnh lùng của Tử vang lên. Một tấm áo trắng, phía sau lưng là đôi cánh màu hồng đứng vững trên bờ vai rộng. Diệp Âm Trúc vốn là kẻ coi trời bằng vung, huống chi chỉ là năm mươi vạn quân địch.
Trong tay Diệp Âm Trúc, chuỗi ngọc cầm hiện dần lên, không khí bi thương đột ngột bao trùm cả chiến trường khiến cho quân Phật La phút chốc hoản loạn. Không chờ cho đối phương kịp hoàn hồn, Tử đã sải dài những bước chân đáng sợ, xông về phía người Phật La.
"Ầm!"
Lại một tiếng gầm dữ tợn, bên cạnh Tử một thân hình khác cứ lớn dần lên. Chỉ thời gian mấy hơi thở, thân hình người đó đã vượt xa Tử và cả Diệp Âm Trúc, cao đến năm mươi mét. Chính là Minh, sơn lĩnh cự nhân.
Thủ đoạn công kích của Minh khá đơn điệu. Xông khỏi thành, Diệp Âm Trúc đã giao cho gã một nhiệm vụ. Không cần phải công kích, chỉ cần dậm chân bước đi xéo nát mọi kẻ địch bên dưới là được.
Phía sau lưng Minh, Tử, năm trăm chiến sĩ tinh nhuệ dưới sự dẫn dắt của Lan, Mai nhị tông chủ giương đao xông vào trận địa kẻ thù.
Quân tiên phong trang bị tối hảo chăng? Đáng tiếc dù có phòng ngự mạnh đến thế nào thì đấu khí của binh lính Phật La cũng không thể bằng phía Diệp Âm Trúc. Đông Long chiến sĩ chỉ mang vũ khí và giáp nhẹ, nhưng chính vì vậy mà tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng của đối thủ. Tuy không được trang bị hoàn hảo như Tử thần Long Lang kỳ binh nhưng hiệu quả chiến đấu của Đông Long chiến sĩ lại chẳng mấy thua kém. Với sự tập trung đấu khí mạnh mẽ, chỉ còn thấy một vùng ánh sáng màu vàng rực rỡ trùm lên, phía Phật La nháy mắt hàng chục chiến binh gục ngã. Mọi trang bị nặng nề phòng thủ đối với họ đều không có ý nghĩa gì.
Quân đoàn đấu khí cấp hoàng kim, đây là cảm giác đầu tiên của Khố Tư Lặc. Mắt thấy đội hình đối phương có hai người khổng lồ, tim Khố Tư Lặc đập lên thình thịch. Diệp Âm Trúc đứng trên vai người khổng lồ nom rất rõ, Khố Tư Lặc hiểu, chàng chính là linh hồn của đội ngũ này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không, tuyệt không thể đợi được nữa. Không rõ từ lúc nào mà Quân đoàn Phương Đông Mễ Lan có cánh quân này? Không hiểu rồi sẽ gây cho phía Phật La bao nhiêu tổn thương?
Nghĩ tới đây, Khố Tư Lặc hạ quyết tâm, lệnh cho Ma pháp sư xuất trận.
Lần tiến công này, cả năm mươi vạn đại quân Phật La dốc toàn lực, sự phối hợp của Ma pháp sư cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hầu hết các Ma pháp sư của Phật La đã được điều động đến mặt trận, bao gồm ba trăm Huyết pháp sư, năm trăm Ma pháp sư các hệ, tổng cộng hơn tám trăm. Phật La không phải như Mễ Lan, là cái nội đào tạo Ma pháp sư cho cả lục địa. Tám trăm Ma pháp sư đối với Phật La và các vương quốc khác mà nói, là con số vô cùng lớn rồi.
Dưới mệnh lệnh của Khố Tư Lặc, quân đoàn Ma pháp sư Phật La cuối cùng đã thể hiện rõ đỉnh cao của họ. Trong nháy mắt nửa bầu trời nhuốm đủ mọi màu sắc xanh đỏ tím vàng, tiếng nguyền oán cất lên làm cho cả không gian như trĩu xuống.
Ầm!
Một cú đấm của Minh làm đổ liền hai ba lầu cung nỏ. Mắt nhìn những nguyên tố Ma pháp đối diện hợp lại thành Ma pháp vân, gã không ngớt mỉm cười mỉa mai. Không cần đợi lệnh của Diệp Âm Trúc, Sơn lĩnh sự nhân đấm mạnh hai chưởng xuống mặt đất.
Trong tiếng ầm vang kinh thiên địa, cánh tay hộ pháp dài đến hơn hai chục mét của Minh ngập sâu vào trong đất.
Lúc này, hoả lực công kích của Tử cũng bắt đầu. Không cần đến sự hỗ trợ của Diệp Âm Trúc và Ma pháp hống của Lợi trảo Đức-lỗ-y, sự tàn bạo của Tử tức khắc được thể hiện. Thanh kiếm lớn màu tím dài mười bảy mét không khác gì lưỡi hái thần chết, cộng thêm tốc độ nhanh kinh hoàng, dưới bước chân hắn không một đối thủ nào ngăn nổi. Chỉ thời gian mấy hơi thở, đã có tới ba trăm binh sĩ Phật La chết dưới mũi kiếm của Tử.
Không khí vờn bay, ánh sáng màu tím lạnh giá điên loạn.
Diệp Âm Trúc nhìn thấy rõ từng động tác của Tử. Với sức chiến đấu mạnh mẽ như thế, chàng không có gì phải lo nữa.
Ở khoảng cách xa, Ma pháp không thể tìm thấy được mục tiêu. Chỉ có công kích kiểu rải thảm mới hy vọng có tác dụng, khiến cho người Mễ Lan rơi vào thảm cảnh.
Số lượng Ma pháp sư của Phật La không ít, nhưng chất lượng thì thật đáng lắc đầu, may ra chỉ vài ba là có thể ngang tài với Diệp Âm Trúc mà thôi. Với lực lượng như thế, Ma pháp trận của Phật La thi triển cách nào đây?
Đối mặt với các Ma pháp sư đó là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Đông Long Bát Tông, thực lực ít nhất cũng tương đương với Lam cấp đấu khí. Với Ma pháp cấp trung bình hoặc thấp, cho dù có công kích trải thảm thì cũng khó lòng phá vỡ tuyến phòng ngự của đối phương.
Khi Diệp Âm Trúc đang mải suy tính vấn đề này thì Minh đã lẳng lặng hành động. Cùng với hai bàn tay ngập sâu vào trong đất, một tầng ánh sáng màu sữa tỏa ra, xen vào vầng Kim sắc hào quang vốn có trên người y, chiếu sâu vào trong lòng đất.
Đông đảo binh sĩ Phật La nhân cơ hội đó vây lấy Minh vào giữa, dùng binh khí đánh tới tấp vào người y. Đáng tiếc trước mặt họ là một Sơn lĩnh cự nhân, không nói đến các chiến binh, ngay cả Nguyên soái Phật La Khố Tư Lặc đến đây cũng không thể làm Minh bị thương tổn.
Ầm…
Mặt đất rung lên dữ dội như một trận động đất mạnh, khiến đoàn quân tiên phong Phật La bật lên rồi ngã chồng lên nhau. Đúng lúc này, đòn công kích đầu tiên của của quân đoàn Ma pháp Phật La hoàn thành. Năm trăm Ma pháp sư cùng hợp sức, chỉ ít cũng tạo ra một màn Ma pháp hoa lệ trùm kín Tư-phúc-nhĩ-đặc thành.
Đấu khí quang mang bùng lên từ cơ thể những Đông Long cường giả, nhanh nhẹn áp sát tới đồng đội, đoạn thụp xuống giảm bớt diện tích Ma pháp công kích, hình thành nên cả một vùng sáng màu vàng mông lung.
Mắt Diệp Âm Trúc toả thần quang, chuỗi ngọc cầm trên tay chao lượn phát ra thanh âm dâng trào như tiếng sóng. Ánh sáng tím nhạt từ thân thể chàng kéo dài trùm kín cả các thuộc hạ bên dưới. Diệp Âm Trúc hiểu rõ, bây giờ chưa phải lúc dùng hết khả năng Ma pháp đối chọi với kẻ thù.
Chính lúc này, một màn hành động thần kỳ bắt đầu. Minh gầm lên một tiếng dữ dội chưa từng có, tiếng gầm rung chuyển cả Tư-phúc-nhĩ-đặc thành phía sau lưng, nước đoạn sông chưa bị lấp dồn thành sóng vọt cao cả thước, mặt nhất chao đảo dữ dội.
Phải rồi, đất đã động, khiến cho cả răng người ta va nhau lập cập. Lầm gầm rú này Minh đã dùng hết sức bình sinh. Một luồng ánh sáng chói chang toả ra từ thân thể y, Minh rút hai cánh tay trong đất giơ lên cao, cả người cũng dướn theo. Đất trước mặt Minh sụp xuống thành hố lớn sâu hàng chục thước, rộng đến hàng ngàn thước vuông.
Đất được kéo ra dựng thành đống như một tấm khiên khổng lồ bảo vệ Minh, bầu trời tối sầm lại, hàng ngàn chiến binh Phật La đang công kích văng ra xa khi hai tay Minh rút lên.
Hàng chục vũ khí công thành lăn lông lốc như những quả hồ lô, kéo theo những thanh âm hỗn độn, những lầu xe không đổ cũng không còn tác dụng nữa.
Đây là sức mạnh nào vậy? Là sức mạnh của con người ư?
Khố Tư Lặc rợn người nhìn màn diễn trước mắt. Không, đây không thể là sức mạnh của con người, chỉ thánh thần mới tạo ra khung cảnh hruy thiên diệt địa như thế.
Năm trăm Ma pháp sư, cho dù hợp sức lại công kích ũng làm sao có thể vượt được bức bình phong đất mà Minh vừa dựng lên? Uy lực của Ma pháp Phật La tuy không tồi nhưng tản mát, không thể phá vỡ tấm khiên lớn che chắn trước người Minh.
Khuôn mặt của Minh méo đi dữ tợn, trên người toả ánh sáng trắng chói chang, hai cánh tay to lớn giương lên giữ tấm bình phong đất vẫn đang chuyển động rùng rùng. Động tác của Minh vẫn chưa dừng, y đẩy tấm khiên đất dạt ra, chậm rãi bước lên phía trước.
Mỗi bước chân của Minh mặt đất hằn sâu xuống cả mét, không khác gì tê giác bước chân trên ruộng lầy.
Mặt Diệp Âm Trúc thoáng thay đổi, vội hạ lệnh: "Tử, mau tới giúp Minh. Những người khác theo ta!"
Mặt đất một lần nữa dậy lên, quân tiên phong của Phật La bị chia cắt làm đôi. Phần bị chặn lại bên ngoài, phần còn lại nằm gọn trong ranh giới tấm bình phong đất. Không chút do dự, Diệp Âm Trúc dẫn đội ngũ Đông Long cường giả vung đao lao về phía đối phương.
Tử bước vội lên trước. Tuy thấp hơn Minh chút ít, thực lực cũng thua, nhưng với bản lĩnh Cửu cấp của Tử thì áp lực đè lên Minh cũng nhờ đó giảm nhẹ đi mấy phần, hai cánh tay càng thêm vững vàng kiên định.
Cánh tay cầm chuỗi ngọc cầm của Diệp Âm Trúc dang ra vờn trên bầu trời, vừa chỉ huy các chiến sĩ Đông Long diệt địch, vừa phát ra âm thanh du dương rót vào tai những người bên dưới. Ánh sáng màu tím nhạt bao trùm cuộc chiến đấu trên mặt đất.
Sức mạnh tinh thần trỗi dậy mạnh mẽ, Diệp Âm Trúc lắc tay, một khúc "Cao sơn lưu thuỷ" lập tức lệnh cho Đông Long chiến binh lùi lại.
Đây là lần đầu tiên các chiến sĩ Đông Long chiến đấu theo nhạc chỉ huy. Hiệu quả của Ma pháp hống từ Lợi Trảo Đức-lỗ-y chưa tan, lại thêm khúc "Cao sơn lưu thuỷ" bổ sung. Cùng một lúc, các chiến sĩ Đông Long nhất loạt mạnh lên như hổ như voi, chỉ năm trăm người nhưng mức độ sát thương bằng cả năm nghìn năm vạn, khiến cả Diệp Âm Trúc cũng phải kinh ngạc.
Đông Long Bát tông, đã ẩn náu trong bóng tối cả ngàn năm, không ngừng tập luyện, nén dòng máu Đông Long sâu tận cùng con tim. Lúc này đây, Diệp Âm Trúc đã đem đến cho họ cơ hội để huyết thống trong mỗi người bùng lên. Đối với người Đông Long, bất cứ tộc người nào trên đại lục này đều có thể coi như kẻ thù, là hậu duệ của Đế quốc Tây Long đã huỷ diệt Đế quốc Đông Long thuở trước. Đối mặt với những người này họ không một chút biểu hiện vẻ thương hại, chỉ có giết, giết và giết!
Minh, Tử hai người hợp sức, mặt đất rộng hàng ngàn mét vuông bị cả hai cày xới tung lên. Khố Tư Lặc hiểu ngay cả hai đang định làm gì, hốt hoảng gào lớn: "Nhanh! Quân tiên phong rút lui mau!"
Muộn rồi, tất cả đều đã muộn! Hai Thần thú cùng ra tay, cả một vùng rộng lớn đất bị đẩy dựng đứng lên thành núi, rồi đổ ụp xuống như Ma thần giáng hạ.
Đại địa hàng ngàn mét vuông bị xới nhào, sức mạnh siêu đẳng hệ Thổ của Minh phát huy tận cùng vào cuộc công kích. Mọi vũ khí công thành đều nát vụn, quân tiên phong Phật La không kịp rút về đều bị chôn vùi dưới đất. Phật La không một ai có sức mạnh như Minh, vô vàn sinh linh bị chôn vùi trước Tư-phúc-nhĩ-đặc thành.
Kết cục trước mắt chỉ có thể dùng "xác chết như rạ" để hình dung. Ngoài hơn một vạn chiến binh công thành bỏ mạng lúc trước, bốn vạn quân tiên phong bị bị cánh quân của Diệp Âm Trúc tiêu diệt, số còn lại thi nhau rút khỏi đại địa. Hai phần ba đội tiên phong Phật La đã chết thảm thương như vậy, hầu hết đều bởi bàn tay Minh và Tử.
"Rút!" Diệp Âm Trúc hạ lệnh rút lui.
Từ khi ra khỏi thành đến lúc rút chỉ là hơn một khắc. Cầu treo thả xuống, hai trăm Lợi Trảo Đức-lỗ-y chặn ở cửa thành, không một chiến binh Phật La nào dám xuất động.
Minh khôi phục lại thân hình, trán đẫm mồ hôi. Diệp Âm Trúc nhìn rõ bốn chân tay của y run run, tuy là Thần cấp Thần thú thì đợt tấn công vừa rồi cũng tiêu hao rất nhiều sức lực.
Hai trăm đạo hào quang từ các Lợi Trảo Mãnh cầm tỏa ra bao trùm lên một vùng, trong đó có cả Minh, Tử. Vầng hào quang màu vàng nhạt như dải lụa mỏng trùm lên năm trăm người, khôi phục tinh lực, chữa lành vết thương cho họ. Trước sau ba lần, những ai xông ra thành đều được hưởng thụ vầng hào quang này.
Cảm giác khôi phục lại sức lực khiến ai cũng dễ chịu. Đây lại là một Ma pháp trời phú cho chiến sĩ Cầm thành. Ánh sáng Ma pháp rọi tới đâu, dễ chịu ngay tới đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.